Chương 221: Uống Trà Xong Xách Đồ Đi Đánh Nhau.
Bành Minh Phụ giới thiệu, quả nhiên là cha con Bành Thần tuyên úy sứ Bảo Tĩnh, thế là lại hành lễ một phen, khách khí một phen. Bành Thần mặt đen xì, vừa cao hứng vừa hâm mộ nói:
- Thật không ngờ Vĩnh Thuận lại có quan lớn.
Thẩm Mặc cười:
- Đi ra bên ngoài đều là người một nhà.
Tức thì Bành Thần cười toe toét, cùng Bành Minh Phụ ngồi xuống trái phải Thẩm Mặc, hai người con trai ngồi bồi tiếp phía dưới.
Đợi năm người ngồi xuống, Bành Thần nhìn bát đĩa trên bàn, ông ta cười toét miệng:
- Tới sớm chẳng bằng tới đúng lúc, xem ra đang sắp uống Du thang trà à?
Bành Minh Phụ cười:
- Đáng lẽ phải uống rồi, Thẩm đại nhân cứ muốn đợi ông.
Một câu nói đã làm Thẩm Mặc kiếm được lời cám ơn cả Bành Thần một cách miễn phí.
Bành Minh Phụ gật đầu với con trai, Bành Nam Dực liền đứng dậy ra ngoài, Bành Thủ Trung liền đem đậu phộng, lạc, đậu hũ, cơm rang, vừng chia ra năm cái bát lớn.
Nhân lúc hai người đó bận rộn, Bành Minh Phụ kể lại đơn giản cuộc đối thoại với rồi cho Bành Thần nghe, Bành Thần mừng rỡ:
- Tốt quá rồi, nếu không có Thẩm đại nhân làm chủ, ta chuẩn bị dẫn đám con đi cướp đây.
Thẩm Mặc toát mồ hôi, vội nói:
- Ngàn vạn lần đừng làm thế, chúng ta từ xa xôi tới đây là vì cái gì? Còn chẳng phải vì để triều đình đối đãi với Thổ gia tộc tốt hơn một chút, tự chúng ta cũng có được công danh lợi lộc hay sao?
Bành Thần thở dài:
- Không tới lúc vạn bất đắc dĩ có ai muốn làm chó gấp nhảy tường, nhưng triều đình phải coi chúng ta là người đã chứ, chẳng lẽ cứ coi là chó mãi.
Thẩm Mặc nói:
- Lão đầu nhân có điều không biết đấy thôi, không phải triều đình không coi trọng chúng ta, nếu không sao lại mời chúng ta từ xa tít tới.
Y than:
- Chỉ là Chu tổng đốc đó lòng mang thành kiến, ông ta không tham dự trận chiến Vương Giang Kinh, không biết Lang Thổ binh chúng ta lợi hại, cho nên mới lạnh nhạt.
- Không biết chúng ta lợi hại?
Bành Thần nóng tính, hoa chân múa tay nói:
- Vậy thì cho bọn chúng thấy.
Tâm cơ ông ta không bằng Bành Minh Phụ, Thẩm Mặc chưa khích bác gì đã bốc lửa lớn rồi.
Thẩm Mặc thầm nghĩ đúng là người tốt, liền làm ra vẻ oán giận:
- Đúng thế đấy, bọn họ đi đánh trận không đưa chúng ta theo, đúng là có mắt không thấy núi thái sơn.
- Đi đánh trận nơi nào rồi.
Hai vị lão Bành đồng thanh hỏi.
Thẩm Mặc liền đem tiệp báo của Tào Bang Phụ nói ra, Chu tổng đốc ghen tỵ, đích thuân suất lĩnh Hồ Tôn Hiến đi truy sát kẻ địch. Y nói rất rất kỹ xảo, còn cười lạnh:
- Họ Chu kia trong đầu chỉ biết tham công, nhưng quên mất bộ hạ chủ lực của Vương Trực chưa bị tổn hại, cũng quên mất binh pháp nói giặc cùng chớ đuổi. Tại hạ thấy trận này ông ta lành ít dữ nhiều.
- Thua là tốt nhất.
Đang lúc bận rộn ở dưới, Bành Thủ Trung bực bội phát ra một câu:
- Để cho bọn chúng biết, không có Lang Thổ binh chúng ta, quân Hán chỉ là đống củi khô.
Bành Thần cũng gật đầu:
- Thủ Trung nói đúng lắm, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu cho hả giận.
- Ý của đại nhân là...
Chỉ có Bành Minh Phụ là hiểu được tâm tư của Thẩm Mặc, biết chủ ý của y không phải như thế.
Thẩm Mặc lúc này mới biết Bành Thần thuộc loại không có chủ kiến, người ta nói sao thì ông ta lập tức hùa theo. Liền cười nói:
- Nhìn bọn họ bị đánh dập mặt tất nhiên là thích rồi, nhưng có lợi gì cho chúng ta không?
Y đề cao giọng:
- Chẳng có lợi gì cả.
Bành Thần mắt tròn xoe ra, hỏi ngay:
- Vì sao không có lợi?
- Thần công nghĩ mà xem, nếu như Chu tổng đốc mà thảm bải sẽ tổn thất nặng nề phải không?
Thẩm Mặc dẫn dắt từng bước một.
- Điều đó là cái chắc rồi.
Bành Thần gật đầu:
- Khi chúng ta đánh trận ở quê nhà Tương Tây, một trận có thể thua hết vốn liếng mười năm.
Mặc dù chẳng hiểu ông ta nói cái gì, nhưng y cũng cũng chẳng cần phải hiểu, cứ nói thuận theo ý ông ta:
- Cho nên Chu tổng đốc mà thua, thì vốn liếng mất hết, lấy cái gì ra trả quân lương cho chúng ta?
- Vậy thì phải làm sao?
Bành Thành giang tay ra, nói rất thành thật.
- Không nên hành động theo cảm tính.
Lời này là nói với Bành Minh Phụ, Thẩm Mặt chuyển ánh mắt qua:
- Trên đời này đáng quý nhất là gì? Là tặng than trong tuyết, chúng ta không để ý hiềm khích cũ, đi cản cơn sóng dữ, họ Chu tất nhiên là hổ thẹn, ngoan ngoan mang quân lương nộp lên. Nếu ông ta thái độ thành khẩn, chúng ta tiếp tục làm việc với ông ta, nếu không thành khẩn, thì chúng ta đá đít, đổi tổng đốc khác tới.
Y không sợ mạnh miệng cắn phải lưỡi, nhưng câu chỉ điểm cuối cùng, lại làm mấy người Bành Minh Phụ sinh ra nhận thức sai lệch.
Bọn họ đã thông qua lời kể về sự việc Trương Kinh của Thẩm Mặc, tin chắc y có năng lực lật đổ Chu tổng đốc. Thế là rõ ràng là lời thỉnh cầu xuất binh, nhưng lọt vào tai các vị đầu nhân thành bọn họ đang cho lão Chu kia một cơ hội, biểu hiện không tốt là cho cuốn xéo.
Cách thay đổi khái niệm này phải nói rất đáng nể, làm Thẩm Mặc từ kẻ phải hạ mình đi cầu khẩn, biến thành kẻ quyết định tư thế bề trên, làm cho mấy vị đầu nhân tin chắc là y có thể làm được, bất giác sinh lòng kính phục.
Cảm thụ được ánh mắt đó, Thẩm Mặc thầm kêu xấu hổ.
Lúc này Bành Nam Dực mang một cái hũ đồng lớn vào, nhìn hắn lót khăn để xách, hiển nhiên thứ bên trong rất nóng. Hắn nhe răng ra cười:
- Trà thang tới đây.
Liền rót trà thang nóng sôi vào trong bát Phao Nhi trắng, thế là món Du Trà Thang thơm phức đã thành.
Ngửi mùi thơm hấp dẫn đó, tất cả mọi người đều ngừng nói, cầm bát của mình, nhưng không vội dùng mà nhìn Thẩm Mặc.
Đối diện với cái bát trà đầy ắp không có chút hơi nóng nào này Thẩm Mặc lại không dám sơ xuất, còn nhớ bà nội mỗi lần cầm bát Du Trà Thang đều nói:" Trà thang không bốc hơi, phỏng sôi con rể ngốc."
Bởi vì thứ Trà Thang trong hũ đồng kia có mỡ lợn, sau khi nấu xong, mỡ lợn nổi lên trên, độ nóng cực cao, nhưng nó lại không bốc hơi, cho nên không nhận ra là nóng. Đám con rể ngốc được mẹ vợ khoản đãi Du Trà Thang, trong lòng kích động uống ực một ngụm lớn, nhẹ thì lột da lưỡi, nặng thì rộp hết miệng. Cho dù là người biết rồi thì lẫn nào cũng sập bẫy, bởi vì Du Trà Thang thực sự quá thơm.
Cái thứ nóng như thế nhưng không cho dùng đũa, không cho dùng thìa, lại còn phải uống cả bã gạo vào. Nếu như uống hết rồi, nếu còn bã dưới bát, thì phải lấy tay thay đũa, không khỏi có chút xấu hổ. Cho nên chuyện này có chút ý làm khó người ta.
Nhưng không làm khó được Thẩm Mặc, y vừa uống nước đồng thời còn ăn cả lạc, đậu phộng.v..v..v.. Vào trong miệng. Yếu quyết của nó là vừa uống vừa xoay bát canh, rồi thừa cơ những thứ thức ăn kia nổi lên mà húp vào, đương nhiên đây là một kỹ sảo cần có thời gian để quen thuộc.
Thấy Thẩm Mặc ăn rất rất chính thống, bốn người vốn định đợi xem trò hay mất cả hứng, liền không nhìn y nữa, cũng cúi đầu xuống vừa thổi vừa uống.
Thế là trong lều chỉ còn tiếng thổi phù phù, tiếng húp sụp soạp, không nghe thấy động tính gì nữa.
Không bao lâu sau, liền nghe thấy Bành Thần hoan hô một tiếng, mọi người nhìn tới, chỉ thấy ông ta giơ cao cái bát, mặt đầy thỏa mãn và đắc ý. Thấy mọi người đều nhìn mình ông ta dốc cái bát xuống, quả nhiên không còn một giọt.
Bành Nam Dực và Bành Thủ Trung thở dài ủ rũ, cùng nói:
- Lại thua rồi.
Thẩm Mặc ngạc nhiên, y không biết còn có cái tập tục này, Bành Minh Phụ đang thong thả uống cười nói:
- Bọn họ nghịch ngợm đó, đại nhân không cần để ý.
Bành Thần đặt bát lên bàn, hứng khởi nói:
- Lại chơi thêm một lần nữa.
Bành Nam Dực rót liền cho ông ta hai bát, Bành Thần đều uống cạn, bấy giờ mới chùi mép nói:
- Một hơi làm ba bát lớn, làm việc mới có sức.
Rồi ném phắt bát vào góc lều, lớn tiếng nói:
- Thẩm đại nhân, Minh Phụ ca, chúng ta điểm binh xuất phát đánh giặc Oa thôi.
Rồi chẳng đợi hai người nói gì, hối hả bỏ đi.
Bành Minh Phụ trong lòng tức lắm, cái tên ruột ngựa này làm thế, ông ta còn nói điều kiện với Thẩm Mặc sao được nữa, đành ấm ức nói:
- Nam Dực, ngươi đừng ăn nữa, mau đi điểm binh đi.
Khối đá lớn trong lòng Thẩm Mặc lúc này mới bỏ xuống, vỗ vai Bành Minh Phụ, dùng ngữ khí chân thành nhất nói:
- Minh Phụ công, tại hạ vĩnh viễn lên tiếng vì người Thổ Gia chúng ta.
Sắc mặt Bành Minh Phụ bấy giờ mới khá hơn một chút, nghiêm mặt nói:
- Chúng tôi tin Trương đại nhân ra sao sẽ tin Thẩm đại nhân như thế, chỉ mong đại nhân đừng lừa chúng tôi như ông ta.
Giơ một ngón tay lên:
- Chỉ cần một lần, chúng ta vĩnh viễn không còn là người nhà nữa.
Thẩm Mặc thầm rùng mình, trịnh trọng gật đầu:
- Tại hạ lấy danh nghĩa tổ mẫu đã qua đời ra thề.
Hai bàn tay cuối cùng siết chặt lấy nhau.
Hơn nửa canh giờ sau, một vạn Thổ binh Tương Tây chuẩn bị hoàn tất, chậm rãi xuất phát, khi qua doanh Quảng Tây, thấy quân đoàn lam đen đã xếp đội ngũ chỉnh tề, một lão thái thái mặc áo giáp bạc quát hỏi:
- Họ Bành kia, đi đâu đấy?
Bành Minh Phụ không dám chọc vào lão thái thái, vội cười giả lả:
- Chúng tôi đi theo Thẩm đại nhân cứu viện Chu tổng đốc.
Lão thái thái lại nhìn Thẩm Mặc:
- Vì sao không gọi chúng tôi?
Thẩm Mặc sớm đã hiểu cách đối phó với lão thái thai cương liệt này rồi:
- A bà, có Thổ binh Tương Tây là đủ rồi.
- Ý gì đấy? Chẳng lẽ Lang binh bọn ta không bằng chúng sao?
Vì thế chẳng cần Thẩm Mặc dụ dỗ cũng nhổ trại xuất phát.