Chương 237: Nắm Tay Nàng Mãi Tới Khi Đầu Bạc.
Mặc dù nói bốn mùa cảnh sắc khác nhau, nhưng ai cũng phải thừa nhận rằng, đẹp nhất chính là mùa xuân, sức sống bị dồn nén suốt cả mùa đông được bùng phát.
Chỉ thấy Bạch Đê Tô Đê, cây cối mơn mởn, du thuyền lấm chấm, đằng xa là sắc núi mông lung, xanh mát như ngọc. Lúc này đi trên bờ đê, ngươi sẽ thấy từng cành cây từng ngọn cỏ, từng rặng núi từng ánh sóng, không gì không gì không đẹp. Cho dù là người bi quan nhất cũng sẽ sinh ra hi vọng mới.
Thẩm Mặc cưỡi tuấn mã, mặc y phục lụa Hồ Nam, chân đi dày nhẹ, tóc dùng giải lụa buộc đơn giản sau đầu, càng khiến mặt mày sáng sủa, thần thái siêu thoát. Nhìn thấy trang phục của y, người qua đường đều ghé mắt nhìn, có người nhìn chăm chăm, có người ghé tai thì thầm, cười trộm không thôi.
Tiếng tuy nhỏ, nhưng không qua được cái tai thính của Thẩm Mặc, y có thể loáng thoáng nghe người ta nói.
- Xem kìa lại một tên ngốc muốn tìm Tô cô nương.
- Có điều y rất giống phong phạm của công tử danh môn đấy.
- Có giống thế nào cũng vô dụng, nữ tử bây giờ đều tục vô cùng, y không thể gặp được nữ tử tốt không nhuốm bụi trần như Tiểu Tiểu được đâu.
- Cho nên nói cho chùng y vẫn là tên ngốc, chẳng qua là tên ngốc khá đẹp trai thôi.
- Vậy chẳng phải là tên ngốc đẹp trai sao.
*
Tô Tiểu Tiểu một danh kỹ không nhớ thời nào nữa, nhưng nàng nổi danh lương thiện, cần cù, đáng yêu. Mộ nàng ở Tây Hồ..
Nghe những lời nghị luận ríu rít, Thẩm Mặc không khỏi đỏ mặt, nhưng đã tới rồi thì đành chấp nhận thôi, bối rối bỏ trốn càng làm người ta chê cười. Mang thi suy nghĩ này, y đành cắm mặt đi tới cầu Tây Linh.
Đi tới đầu cầu Tây Linh, liền thấy một chiếc xe Du Bích từ xe chậm rãi đi tới. " Xem ra nàng cũng chẳng phải là tiểu thư cổ lỗ, thế này cuộc sống tương lai sẽ không nhàm chán đâu." Thẩm Mặc lòng vui sướng, liền thúc ngựa đi nhanh tới đón.
Thấy y đi thẳng tới, cỗ xe kia vẫn cứ thong thả đi về phía trước, tới bên cạnh y cũng không dừng lại, Thẩm Mặc ghìm cương ngựa, chính đang hoài nghi có phải là nhầm người rồi không thì trên chiếc xe đi sát qua va kia, rèm hơi vén lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ xuất hiện trước mắt Thẩm Mặc, chẳng phải Ân tiểu thư thì là ai?
Chỉ thấy nàng cười tinh nghịch với y một cái rồi thả rèm xuống, tiếp tục đi về phía trước. Thẩm Mặc không khỏi vui mừng, xoay đầu ngựa theo sát đằng sau.
Đám người đang cười nhạo tên "công tử ngốc đẹp trai", thì thấy y tìm được một chiếc xe Du Bích, đồng thời thành công theo đuôi, lại nhìn trong rèm xe kia, rõ ràng là đường nét tha thướt của một tiên tử ẩn trong mây, số ít còn may mắn thấy qua dung nhan tiên tử khi nàng vén rèm lên, đang ngay ra như mất hồn.
Đám đông không khỏi trố mắt nhìn theo bóng lưng y đi xa, cảm giác như không gian thời gian giao thoa, Nguyễn lang và Tiểu Tiểu cùng xuyên việt qua nghìn năm, tới cầu Tây Linh làm bạn.
Thiếp ngồi xe Du Bích, chàng cưỡi con tuấn mã.
Trái tim kết nơi nào? Dưới tùng bách Tây Linh.
~~~~~~~
Chiếc xe Du Bích dắt theo tuấn mã rời khỏi bên hồ người qua kẻ lại, xuyên qua một vùng tùng bách, dọc theo con đường mòn trong rừng, tới một nơi cảnh sắc tươi đẹp tĩnh mịch, hoa che liễu phủ, chim chóc líu lo.
Xa phu và phụ xe đi xuống, tới xung quanh canh chừng cho tiểu thư, trả lại khoảnh trời riêng cho đôi người ngọc.
Thẩm Mặc tung mình xuống ngựa, Ân tiểu thư vén rèm xe lên, hai người nhìn nhau cười, nghĩ lại hành đồng vượt khuôn phép vừa nãy.
Lặng ngắm người thương một lúc Thẩm Mặc mỉm cười:
- Nàng thấy lần này an bài thế nào, có cảm giác vui mừng bất ngờ không?
Ân tiểu thư yêu kiều lườm y:
- Sợ hãi thì có, chỉ e có người nhận ra được chàng.
Rồi không nhịn được cười:
- Học theo Tiểu Tiểu và Nguyễn Úc tương ngộ, vậy mà chàng cũng nghĩ ra được.
Nàng cười như nụ hoa mai hé nở, làm Thẩm Mặc nhìn ngẩn ngơ.
Y hồi phục tinh thần, cười hăng hắc nói:
- Cuộc sống quá nhàm chán, phải kiếm chút niềm vui mới hay.
Nhìn nàng nói nói đầy ẩn ý:
- Ta còn tưởng nàng dẫn ta tới rừng Tùng Bách cơ chứ.
Ân tiểu thư thừa hiểu, lắc đầu nghiêm túc nói:
- Tùng Bách quá âm u, quá lạnh lẽo, không phải là thứ nữ tử nên thân cận, Tiểu Tiểu lại chỉ thích nó, có lẽ vì thế mà hồng nhan bạc mệnh.
Nàng buông một tiếng thở dài:
- Người ta không muốn như nàng ấy.
- Không đâu.
Thẩm Mặc cười lớn:
- Chúng ta đều phúc lớn mạng lớn may mắn lớn.
Y làm bộ quân tử lịch thiệp đưa tay ra:
- Tại hạ xin mời tiểu thư xuống xe.
- Gọi người ta là Nhược Hạm đi.
Ân tiểu thư nhoẽn miệng cười, rồi vịn tay y xuống xe.
Ân tiểu thư vẫn ăn mặc như thế, giản dị tự nhiên không chút hoa lệ nào, một chiếc váy trắng muốt bó vừa đủ để tôn lên đường cong thiếu nữ, nàng khoác thêm chiếc áo choàng ngắn màu vàng, mái tóc vấn đơn giản cho gọn phía trước, phần sau buông xõa tự nhiên xuống vai, mái tóc đen làm nổi bật chiếc cổ ngọc ngà. Cái gọi là nhất kiến khuynh thành, nhị kiến khuynh quốc, cùng lắm cũng chỉ đến thế này.
- Nhược Hạm, nàng có thể gọi là là Chuyết Ngôn.
Thẩm Mặc hít sâu một hơi giữ bình tĩnh vì còn thực hiện gian kế của mình, đợi nàng vừa bước chân xuống đất, đứng chưa vững hẳn, khẽ kéo nàng vào lòng.
Mắt thấy chỉ còn một chút nữa y có thể lại được ôm trọn tấm thân ngọc ngà đó, thì đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn chắn chắn trước ngực y không để cho hai cơ thể chạm vào nhau, rồi khẽ đẩy y ra.
Ân tiểu thư nhìn Thẩm Mặc nửa hờn nửa giận, lại như có chút bất lực, thần thái của nàng rõ ràng nói lên nàng đã sớm lường trước được điều này. Thế nhưng thấy vẻ mặt thất lạc của y, nàng lại không đành lòng nguýt y một cái đầy tình từ, nói nhỏ:
- Chàng không phải là người tốt.
Thẩm Mặc cười hăng hắc:
- Làm người tốt chẳng được nắm tay nàng, cho nên ta không làm người tốt.
Vì ân tiểu thư tuy đẩy Thẩm Mặc ra bàn tay nhỏ nhắn vẫn nằm trong tay y. Y biết nàng làm thế đủ bù đắp cho tổn thật nho nhỏ vừa rồi của mình. nắm bàn tay như ôn hương nhuyễn ngọc của nàng, từng cảm giác tiêu hồn từ lòng bàn tay truyền tới, y dịu dàng nói:
- Nhược Hạm, nàng biết không, giây phúc này ta như nắm toàn thế giới.
Ân tiểu thư tim run rẩy, cuối cùng nàng lấy dũng khí, nắm lấy tay Thẩm Mặc, thỏ thẻ nói:
- Người ta cũng thế...
Thẩm Mặc vui lắm, y thích nhất là khí độ phóng khoáng tự nhiên này của Ân tiểu thư, tuyệt không hề giống các thiên kim tiểu thư ưỡn ẹo kiểu cách, nói không thật lòng, suốt ngày trong lòng phải đầu tranh dục vọng, làm mày cứ phải nhíu chặt lại.
Ân tiểu thư tuy tự tôn tự ngạo, nhưng tự do tự tại. Tình cảm xuất phát từ trái tìm, liền nói ra miệng. Sao chẳng khiến như cây gặp gió xuân, làm tim y đập rộn rã.
Hai người dọc theo con đường nhỏ trong rừng, tay nắm tay đi không mục đích, mặt đất cỏ thơm mỹ lệ, không trung cánh hoa rơi đủ màu. Trong khung cảnh như thế, cùng người trong lòng thong thả tản bộ, thủ thỉ âu yếm, không khí như được bàn tay Nguyệt Thần nhẹ lướt qua, sinh ra hương thơm, không cần uống, cũng làm cho hai trái tim ngây ngất.
Thẩm Mặc thấy mình so với Nguyễn công tử thì hơn nhiều, cũng chẳng có cha làm thừa tướng cực kỳ coi trọng dòng dõi. Cho nên mình hạnh phúc hơn Nguyễn công tử niều, ít nhất hồng nhan tri kỷ tới bên cạnh, có thể nắm tay nàng, vĩnh viễn không buông.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, chính là thế.
Nguyên văn từ Kinh Thi.
Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão
Tạm dịch:
Dầu sinh tử chia ly không quên lời hẹn thề.
Nắm tay nàng mãi tới khi đầu bạc.
Không cần động tác âu yếm không những những lời văn hoa, chỉ đôi lúc tựa như vô ý hai bờ vai đụng vào nhau, đủ làm hai trái tim thơ ngây ngọt ngào êm ái. Hai người cứ đi mãi, có nhu tình làm bạn, chẳng cảm thấy mệt. Cho tới tận khi gần trưa, thấy Ân tiểu thư có chút mệt mỏi, Thẩm Mặc nói:
- Trưa rồi, phải tìm nơi ăn cơm thôi.
Ân tiểu thư che miệng cười khúc khích:
- Người ta đợi câu này lâu rồi.
- Sao nàng không nói sớm.
- Ai nói trước thì phải bỏ tiền mời khách.
Ân tiểu thư nói với vẻ tinh nghịch:
- Người ta ra ngoài không mang một đồng nào cả, đang xấu hổ đây.
Thẩm Mặc cảm thấy trái tim như tan chảy, y phát hiện ra biểu tình nàng rất phong phú, chỉ một động tác nhỏ như rất bình thường thôi đủ khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng cảm thấy mê điên đảo, y ưỡn ngực hào phóng nói:
- Không vấn đề gì, hôm nay ta vừa có một khoản tiền, nàng muốn ăn gì cũng được.
Phải nói luận trình độ mặt dày, y đúng là không ai so được, lấy tiền của vợ tương lai đi hiếu kính nhạc phụ tương lai. Hôm nay lại nhận được tiền của nhạc phụ tương lai, làm ra vẻ hào phóng trước mặt vợ tương lai, đây không phải là mượn hoa hiến phật nữa, mà có thể so với Gia Cát Lượng mượn tên Tào thừa tướng, đem giết lính của Tào thừa tướng rồi.
Ân tiểu thư có vẻ không hiểu nội tình, nàng cười nói:
- Vậy thì người ta hôm nay phải ăn thật ngon.
Nàng đưa ngón tay thon ra chống lên cằm, suy nghĩ nghiêm túc, một lúc lâu sau mới vỗ tay nói:
- Mưa xuống: rau chở đấy thuyền, ngày xuân: Cá mập chim phì. Người ta biết một chỗ hay, nơi đó canh cá là số một.
Hai người liền lên xe ngựa, đi tới bên bến thuyền, đổi sang thuyền nhỏ, đi tới giữa hồ, tới hòn đảo giữa hồ thì đã là giờ Mùi (1-3 h pm).
Từ khoang thuyền đi ra, Ân tiểu thư đội nón chùm đầu, khăn sa rủ xuống che đi dung mạo tuyệt thế. Dù vậy chỉ cần phong tư tha thướt vừa giản dị vừa cao nhã, cũng đủ khiến rất nhiều người gần đó phải len lén đứa mắt nhìn vào.
Người tốt tính thì thầm khen cho đôi tài tử giai nhân, kẻ ghen ghét thì rủa Thẩm Mặc là tên mặt trắng. Bất kể thế nào cũng không có lời nói xấu Ân tiểu thư, cho thấy người đời đúng là sáng suốt.
Ân tiểu thư nhìn sắc trời rối rít xin lỗi:
- Người ta nhất thời kích động, quên mất khoảng cách, có phải làm đại nhân đói lắm rồi không?
Trong giọng nói sự vui vẻ còn nhiều hơn sự áy náy.
Thẩm Mặc cười:
- Muộn một chút ăn mới ngon.
Rồi cùng nàng đi vào tòa tiểu lâu ba tầng mái rèm cong, tòa tiểu lâu này mái hiên trắng, lợp ngói nhỏ xanh thâm, đạm nhã tinh xảo, lại dựng giữa hồ, có thể thấy sự bất phàm của nó.
Lúc này đã sắp qua giờ cơm, trong tửu lâu thực khách rất ít, thiếu đi chút sôi nổi, nhưng thêm vào vài phần yên tĩnh. Đôi tình lữ đều thích không khí này, hai người đi lên lầu ba, nơi này không lớn, có bốn năm chiếc bàn, hơn nữa đều không có một bóng người.
Hai người liền chọn một vị trí gần cửa sổ, nếu do Ân tiểu thư dắt tới, tất nhiên cũng do nàng gọi món ăn:
- Chọn tôm cá tươi nấu nước theo món sở trưởng nhất, tất nhiên canh rau cá không thể thiếu.
Người ít cho nên món ăn đưa lên rất nhanh, món nào cũng dùng tên Tây Hồ, canh cá Tây Hồ, rau xào Tây Hồ. Chàng nàng ngồi trong tửu lâu giữa hồ, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh sắc mặt hồ, không uống rượu mà lòng người đã say rồi.
Đương nhiên món ăn rất ngon, dù gần đây Thẩm Mặc được ăn uống không tệ, nhưng khi thưởng thức món canh nổi tiếng xa gần kia không khỏi thót lên "ngon tuyệt". Ân tiểu thư mặc dù ăn rất nhỏ nhẹ, nhưng mặt cũng rất thích thú. Quả nhiên danh bất hư truyền.
Hai người vừa uống canh, vừa liếc mắt đưa tình, đang lúc tình nồng ý đượm, thì nghe ở phía dưới lầu có người nói:
- Đồng môn chúng ta cùng nhau du ngoạn Tây Hồ, có câu là đi cạnh Tây Hồ, sao có thể không làm thơ? Thẩm huynh là đường huynh của Thẩm tài tử, nên làm trước tiên.
Liền nghe vị đường huynh của Thẩm tài tử nói:
- Được thôi, vậy ta dẫn dắt trước.
Hai người liền giỏng tai lên, muốn nghe xem vị " ca ca của tài tử" xuất khẩu thành thơ ra sao.
Dịch chương này mình mới nhớ ra:
Nhắc tới Từ Vị là phải nhắc tới chuyện tình với danh kỹ họ Tô, mặc dù mình không nhớ Tô gì...
Thúy Kiều vì thường giúp đỡ thư sinh nghèo, nên có mỹ danh Tô Tiểu Tiểu.
Từ Vị viết Kim Vân Kiều, vậy 99% danh kỹ họ Tô kia là Thúy Kiều, chỉ có Kiều mới kể toàn bộ câu truyện cho Từ Vị nghe...
Hi vọng kết cục hai người đó không như lịch sử.