Chương 239: Tham Vọng Của Thẩm Kinh.
Sau những lời trần tình khảng khái kích động của Thẩm Kinh, Thẩm Mặc lại mở miệng muốn lên tiếng, nhưng Thẩm Kinh cắt ngang, cao giọng nói:
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, đừng có nói nguy hiểm này, không về được thì sao này?
Hắn đấm mạnh bàn, làm chén bát rung cả lên, Thẩm Kinh cao giọng nói:
- Nhưng ta không quan tâm, vì ta không có bản lĩnh đọc sách như ngươi, cũng không có bản lĩnh đánh trận như Trường Tử, ta muốn vươn mình lên, sống cho ra dáng người, thì phú quý cầu trong nguy hiểm, chỉ có dồn mình vào đường chết cầu lấy sự sống.
Thẩm Mặc cười khổ, y định nói nhưng hắn vẫn thô bạo cắt ngang:
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi định bảo ta tới Quốc tử giám quá độ, trở về cũng có thể làm quan. Nhưng các ngươi thử hỏi lòng xem, các ngươi có coi thường loại quan như thế không?Ngươi đã nghe quan viên xuất thân như thế có ai làm làm hơn huyện lệnh không?
Thẩm Mặc há miệng ra, Thẩm Kinh lại muốn cắt ngang:
- Ta biết...
Nhưng bị Thẩm Mặc đấm sầm một cái xuống bàn, nước trà nước canh bắn tung tóe, y dùng giọng còn lớn hơn cả Thẩm Kinh quát:
- Con mẹ nó, ngươi có để cho ta nói hay không hả?
Thiết Trụ và đám thị vệ đã đuổi người vây quanh, để lại đủ không gian cho đôi huynh đệ gà chọi.
Thẩm Kinh trừng mắt lên:
- Ngươi là kẻ no không hiểu lòng kẻ đói, ngươi dựa vào cái gì để nói ta.
Thẩm Mặc vừa đau đớn xoa tay, vừa tức giận nói:
- Mẹ kiếp, ta có nói không cho ngươi đi à? Cái lấy cái bộ dạng này đi gặp Vương Trực, còn chưa thấy lão đã thành xác chết mẹ nó rồi.
Thẩm Kinh lúc này mới chuyển sang cười:
- Chỉ cần ngươi không khuyên ta, không trói ta đi gặp cha ta thì ngươi nói gì cũng được, đánh ta cũng được.
- Ta con sợ đánh đau tay khỏi phải thi cử đây.
Thẩm Mặc mắng một tiếng, ngồi xuống nói:
- Ngươi ngồi xuống cho ta.
Thẩm Kinh ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Lấy giấy bút.
Thẩm Mặc ra lệnh, Thiết Trụ vội đặt giấy bút lên bàn. Thẩm Mặc cầm bút lên, vạch một chữ thập chia tờ giấy làm bốn phần nói:
- Đem điều ngươi thấy có lợi viết ở góc trên bên trái, có hại viết ở góc bên phải. Đem ưu thế của bản thân viết ở góc trái, nhược điểm viết ở góc phải. Nghĩ ra bao nhiêu viết bấy nhiêu.
Thẩm Kinh thấy Thẩm Mặc còn cho hắn cơ hội, liền cầm bút lên, gãi đầu giã tai viết.
Thẩm Mặc lại bảo Thiết Trụ:
- Tìm chút dầu hoa hồng cho ta, tay sưng hết rồi.
Thẩm Kinh áy náy hỏi:
- Không ảnh hưởng tới thi cử chứ?
Thẩm Mặc điên tiết:
- Không thi được ta đi Nhật Bản cùng với ngươi.
- Thế thì hay quá.
Thẩm Kinh cười ha hả:
- Có ngươi đi cùng khẳng định mã đáo thành công.
Qua một khắc sau, Thẩm Kinh đã viết xong, Thẩm Mặc liền cầm lấy xem, nhìn thấy chỗ lợi việt:" Hồ trung thừa hứa, ta được tùy ý chọn một chức quan thất phẩm ở nha môn tuần phủ, tới khi đó cho dù không xuất thân khoa cử cũng không ai dám cười ta."
Quả nhiên là phong cách của Hồ Tôn Hiến, ra tay rất hào phóng, chỉ một đòn làm người ta mê muội.
Nhìn qua chỗ xấu, viết:" Cùng lắm là chết." Thẩm Mặc mắng:
- Ngươi nhìn thoáng đấy nhỉ.
Thẩm Kinh cười hăng hắc:
- Đừng nói bây giờ chiến tranh hỗn loạn, cho dù thời bình cũng có thể chết đuối chết cháy, đen đủi hơn thì ăn cơm chết nghẹn.
Hắn nghiêm túc nói:
- Cho dù ngươi có là đế vương thì sớm muộn cũng có ngày giải thoát hoàn toàn, cho nên ta thấy chết không phải là đáng sợ nhất.
- Ngụy biện.
Thẩm Mặc mắng xong, xem phần ưu điểm của bản thân, nói:" Mồm miệng khéo léo, tù cơ ứng biến, lớn gan tinh tế, tướng mạo buồn cười."
- Tướng mạo buồn cười cũng là ưu điểm à?
Thẩm Mặc không nhịn được hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Thẩm Kinh gật đầu:
- Nếu làm người ta nhìn một cái tâm tình đã không tốt thì còn đám phán cái gì nữa?
- Miễn cưỡng chấp nhận.
Thẩm Mặc nhìn sang phần khuyết điểm thấy bỏ trống liền kỳ quái hỏi:
- Sao thế? Sao lại không có gì?
- Không có là không có.
Thẩm Kinh trợn mắt lên:
- Chẳng lẽ ta phải bịa ra à?
Thẩm Mặc phục thật, cười nói:
- Luận về mặt dày thì ta không bằng nổi ngươi rồi.
- Ngang ngửa nhau thôi.
Thẩm Kinh khiêm tốn nói, rồi cười khì khì:
- Hiện giờ ngươi đồng ý cho ta đi rồi chứ?
Thẩm Mặc không trả lời mà hỏi:
- Hồ Tôn Hiến hứa miệng với ngươi hay là lập văn tự làm chứng cứ?
Thẩm Kinh đắc ý nói:
- Đương nhiên lời nói không đủ đảm bảo, phải lập văn tự làm bằng cớ rồi. Có điều ta không coi trọng cái này, kết hôn còn phải ba mai sáu lễ, đánh vật mấy hồi. Đàm phán chuyện này có thể thành công trong một lần được không? Cho nên khẳng định phải tiếp tục dùng ta, sợ gì hắn nuốt lời chứ?
Thẩm Mặc phải thừa nhận, trí thông minh của Thẩm Kinh đúng là rất cao, không sợ hắn bị thiệt, lại hỏi:
- Còn an toàn, làm sao đảm bảo được? Hai nhóm người trước còn chưa thấy Vương Trực đã chết ngéo cả rồi.
- Cái này ngươi càng không phải lo.
Thẩm Kinh hạ thấp giọng nói:
- Ta có bí kíp. Kể cho ngươi nghe từ đầu, trong lóp học của ta có tên đồng môn tên Tương Châu, là người huyện Phụng Hóa, Ninh Ba. Nhà hắn là hào tộc đương địa, hiện giờ nhà hắn xảy ra chuyện, hắn liền tìm ta, muốn ta dàn xếp một chút.
Thẩm Mặc ngạc nhiên:
- Người ta đã là hào tộc, nếu xảy ra chuyện thì phải đi tìm quan phủ dàn xếp, tới cầu ngươi làm cái gì?
- Chuyện là thế này, con người ta mặc dù thường ngày rất là khiêm tốn, nhưng không biết tin tức từ đâu đưa ra, hắn biết ta là đường huynh của ngươi, liền muốn cầu Chiết Giang tuần án ngươi dàn xếp.
Thẩm Mặc biết chuyện hoàn toàn không phải như thế, thử nghĩ xem đám gia hỏa kia luôn miệng gọi "ca ca của tài tử", là biết ngay thường ngày hắn luôn đeo mình lên miệng. Nhưng Thẩm Mặc rất hiểu, đám cống sinh này học thức chẳng có mà lấy ra so, khẳng định muốn so bì tài lực gia thế với nhau.
Nghĩ tới điểm này y đột nhiên hiểu được Thẩm Kinh, sống trong cái hoàn cảnh ngập ngụa mùi tiền đó, hoặc là hắn bị đẩy đi trầm luân đọa lạc, hoặc là hắn phải ra sức vùng vẫy thoát ra, xác định lại nhân sinh của bản thân.
Cho nên đây không phải là hành vi kích động của Thẩm Kinh, mà là bước đi sau khi suy tính kỹ càng. Có thể tạo ra vùng trời của mình hay không phải trông vào bước đi quan trọng này, mặc dù cũng có thể sẽ thất bại, nhưng nếu như không đi bước này, y sẽ thành kẻ tầm thường cả đời.
Thẩm Mặc thở dài, là huynh đệ y biết mình phải làm gì vào lúc này.
Y nhanh chóng chuẩn bị song thâm lý, trầm giọng hỏi:
- Tương gia phạm vào chuyện gì?
- Thông đồng giặc Oa.
Thẩm Kinh nói nhỏ:
- Ngươi cũng biết đấy, hiện giờ ai mang cái tội danh này là chém đầu cả nhà, cho nên những người quen biết với nhà hắn đều né tránh hết rồi, tên gia hỏa này có bệnh vái tứ phương, liền tìm tới ta.
Thẩm Mặc thì biết đây chẳng phải là "có bệnh vái tứ phương", mà nhất định có người chỉ điểm cho Tương Châu, nói y có quyền hỏi tới bất kỳ vụ án nào, yêu cầu thẩm tra lại, thậm chí đích thân thẩm tra, thêm vào quan hệ giữa y và Hồ Tôn Hiến, đúng là cứu tinh thích hợp. Nhưng chuyện này y tuyệt đối không nhận lời. Đả kích hào môn thông đồng giặc Oa chính là do trước kia hắn đề xuất ra, nếu tự mình vả miệng mình, chưa nói tự chuốc lấy nhục, mà vô cớ để Hồ Tôn Hiến tóm lấy thóp.
Nhìn thấy y cau mày, Thẩm Kinh cười:
- Yên tâm đi, ta đâu phải loại ngu xuẩn gây họa cho huynh đệ.
Hắn đắc ý nói:
- Chẳng qua ta nhìn thấy cơ hội trong rắc rối lớn này, hơn nữa còn không gây họa cho ngươi.
- Ừ, nói ra nghe xem.
Thẩm Mặc trịnh trọng gật đầu.
- Ta hiểu tên Tương Châu này rất rõ, hắn biết nói tiếng Oa, hơn nữa cũng biết phong tục tập quán của Nhật Bản, nói chuyện ở trên biển càng thông thuộc như lòng bàn tay.
Thâm Kinh tự in nói:
- Ta đoán cho dù hắn chưa tới Nhật Bản cũng có thời gian dài làm ăn với người Nhật Bản. Vì cải quốc đảo đó, ban đầu trừ núi lửa và động đất ra thì cái gì cũng thiếu hết. Nhưng mấy chục năm gần đây cũng học lỏm được cách thăm dò địa chất, dựa vào kỹ thuật này, Nhật Bản phát hiện ra rất nhiều mỏ bạc....
Ban đầu các Đại Danh (Daimyou) lấy quặng bạc đi giao dịch với gian thương của nước Minh, bị lừa đảo là cái chắc, cơ bản là bán bạc với giá của bán rau. Về sau thực sự không chịu nổi lỗ vốn, liềm bỏ tiền ra mua lấy phương pháp luyện bạc của Đại Minh.
Phải thừa nhận một điều rằng dân tộc này có năng lực học tập và tinh thần nghiên cứu cực cao, bọn họ học cách luyện bạc của Trung Quốc, nhưng lại làm ra thứ bạc trắng phau phau chất lượng hơn hẳn, nên rất được quan dân Đại Minh hoan nghênh.
Như thế người Nhật Bản có điều kiện và cơ sở để mua hàng Trung Quốc rồi, vì thế vô số đồ gốm, dồ dệt may, sách vở và thuốc men đổ ùn ùn vào Nhật Bản với giá cao gấp mười lần, hơn nữa cung còn không đủ cầu. Những khách hàng như thế tất nhiên là ai cũng thích cả, thế là vô số hải thương tràn vào Nhật Bản. Vào thời gian đó mậu dịch Trung Nhật còn nhiều hơn cả tổng ngạch mậu dịch với Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha.
Vì thế hình thành cục diện Mân Chiết buôn bán với Nhật Bản, Lưỡng Quảng làm ăn với Tây Dương. Tương gia ở Chiết Giang, tất nhiên làm ăn với Nhật Bản là chính, biết nói tiếng Oa, hiểu tình hình Nhật Bản cũng không có gì mà lạ.
- Ta cân nhắc, thông qua tên gia hỏa có quan hệ, có kinh nghiệm này tới Nhật Bản tìm Vương Trực khẳng định là an toàn đáng tin hơn đám ruồi không đầu chúng ta nhiều.
Thẩm Kinh đắc ý hả hê nói:
- Ta liền tới nha môn tuần phủ, trực tiếp cầu kiến Hồ Tôn Hiến, gác cửa nghe ta nói có thể tìm được Vương Trực nên không ngăn cản.
- Sau khi thuận lợi gặp được Hồ Tôn Hiến, ta liền đem kế hoạch nói ra, hắn thấy hứng thú lắm, không cần ta ra giá đã tự đưa ra điều kiện, còn nói nếu như ta có thể hoàn thành nhiệm vụ người khác không thể hoàn thành này, nói lên ta có năng lực phi phàm, đông nam đang lúc dùng người, sau này khẳng định có tiền đồ lớn.