Chương 247: Hiền Thê Chu Đáo.
Thẩm Mặc hỏi:
- Lại còn có thuốc tiêu hóa à?
- Ba ngày trời ăn uống không chu toàn, lại không hoạt động, khó tránh khỏi tiêu hóa không tốt.
Ân tiểu thư đau lòng nói:
- Uống thuốc dù thế nào cũng chỉ là việc chẳng đặng đừng, nhưng chàng đừng lười, phải ăn chút cháo nóng.
Nói rồi liền kéo tầng dưới cuối cùng ra, có lò than nhỏ, có nồi nhỏ, còn có ba cuộn vải dầu. Ân tiểu thư chỉ từng thứ một, nói vớu y:
- Mấy cuộn giấy dầu này là rèm cửa, nóc lều, còn có một cái để bọc bài thi.
Nàng có chút áy náy nói:
- Kỳ thực trong nhà có rèm chân trâu, chắc chắn là tốt hơn rèm vài dầu lại thoáng khí hơn, nhưng người ta nghĩ vào trường thi nên đơn giản một chút thì hơn, tránh trành trò cười.
Thẩm Mặc gật gù:
- Hiền thê nghĩ thật chu đáo.
Sắc mặt Ân tiểu thư vừa mới khôi phục lại bình thường lại đỏ dừ, thẹn thùng đấm y một cái:
- Ai là hiền thê của chàng?
Thẩm Mặc cười hì hì, y biết mặt nàng mỏng, nên không trêu nàng nữa, mở ngăn kéo nữa ra xem, thấy vải bông bình thường, hỏi:
- Đây là chăn đệm rồi?
Y đưa tay ra sở, bật cười:
- Dùng vải bông phủ ngoài chăn tơ tằm, đúng là độc nhất vô nhị.
Vài thời Đường trong cung đình bắt đầu sử dụng chăn tơ tằm. Tới thời này chăn đệm tơ tằm đã lưu hành trong xã hội thượng lưu, nhưng giá cả cực đắt, là thứ tượng trưng riêng cho nhà quan lớn quyền quý. Thẩm Mặc ở Lô Viên đắp chăn tơ tằm, nhưng rời khỏi đó chỉ có chăn bông.
Ân tiểu thư gật đầu hết sức hiển nhiên:
- Dù sao cũng ở bên trong, chẳng ai nhìn ra được.
Trừ những thứ đồ cần thiết cho thi cử, trong rương bách bảo này thậm chí còn có ấm trà, quạt, khăn lông, áo cộc..v..v. Theo Ân tiểu thư, những thứ này đều có tác dụng. Trà giải khát, quạt giải nhiệt, khăn lông lau mình để giữ người khô ráo. Trong lều thi chật hẹp mặc áo cộc mát mẻ. Từ thứ lớn đến thứ nhỏ đều xếp ngăn nắp đâu ra đấy.
Thẩm Mặc vừa nhìn và không ngừng tặc lưỡi, y thấy muốn đem bằng đó thứ khéo léo xếp vào trong rương, e rằng bản thân mình không thể làm nổi.
Đợi dặn dò xong mọi thứ bên trong, Ân tiểu thư lại nói:
- Nghe nói trước khi vào trường thi còn điểm danh kiểm tra, hết sức lãng phí thời gian. Bốn nghìn người phải đợi từ sáng sớm tới tận trưa mới xong. Cho nên trên nẳp rương có đặt thêm đệm, tới lúc đó chàng ngồi đợi điểm danh, tiết kiệm thể lực.
Nghe nàng chu đáo dặn dò từng ly từng tí, ngửi mùi thơm tren mái tóc nàng, Thẩm Mặc chìm đắm trong tình ý dịu ngọt. Thời gian như nước chảy, chớp mắt cái mặt trời đã lên đỉnh đầu, nhớ tới có mấy người đang đợi mình. Thẩm Mặc cười khổ:
- Ta phải về rồi, còn có mấy vị đồng niên đợi ta lên phố mua dụng cụ.
Ân tiểu thư vén lọn tóc rủ xuống trán, cười khẽ:
- Mọi người thật quá sơ ý, lúc này dụng cụ đã bán sạch rồi, đi đâu mà mua?
Thẩm Mặc vỗ đầu, nghiêm túc nói:
- Để ta nghĩ cách xem.
Ân tiểu thư tò mò nhìn Thẩm Mặc, không biết y có chú ý quái quỷ gì. Thấy y chắp tay lại vái mình:
- Nam vô đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, quảng đại linh cảm Quan thế âm bồ tát. Xin nàng giúp cho...
Té ra " có khó khăn, tìm Nhược Hạm" đã thành tuyệt chiêu dùng là linh nghiệm của Thẩm tài tử.
Gặp phải loại nam nhân này, Ân tiểu thư trừ lắc đầu cười khổ ra thì còn biết làm sao được. Nàng chỉ vào cỗ xe lớn, nói:
- Ngoài ra còn có sáu rương đồ dùng nữa, đều ở trên xe rồi.
Thẩm Mặc vui mừng:
- Đều là đích thân chuẩn bị sao? Nhược Hạm, nàng thật vĩ đại.
Ân tiểu thư lườm y một cái sắc lẻm, nói:
- Đương nhiên là không phải rồi, trừ đồ của chàng ra thì người ta sai gia nhân chuẩn bị.
- Vậy đâu mới là đồ của ta?
Thẩm Mặc nháy mắt trêu nàng.
Ân tiểu thư tức tối nói:
- Được, nếu chàng chê người ta chuẩn bị còn chưa tốt, cùng lắm ngày mai lại chuẩn bị cho chàng một rương khác.
Cho dù là nữ nhân ưu nhã đến đâu cũng có thể bị y làm cho mất hết sự thanh lịch.
- Nhược Hạm…
Thẩm Mặc đột nhiên ôm chầm lấy nàng, Ân tiểu thư còn chưa kịp phản ứng bị nhu tình tràn ngập trong ánh mắt của y làm trái tim thiếu nữ xao xuyên, chỉ cúi đầu khẽ kêu “Ưm?” một tiếng.
Thẩm Mặc đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm thon nhỏ của Ân tiểu thư lên để bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ôn nhu chứa tình ý vô tận.
- Ta nhặt được bảo bối rồi, sánh duyên với nàng là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời ta.
Ân tiểu thư như bị chuốc say, nhu tình dào dạt trong tim, không ngờ cũng ôm lấy y, thỏ thẻ dặn dò:
- Chiếu cố cho tốt bản thân, kết quả thi thế nào cũng không sao cả, cha không làm khó chàng nữa đâu.
Thẩm Mặc siết chặt tay kéo sát hai cơ thể vào với nhau, Ân tiểu thư ánh mắt long lanh mơ màng, nàng không phản kháng, đôi mắt tuyệt trần từ từ khép lại, hàng mi dài run lên nhè nhẹ, nàng biết cái gì sắp đên.
Tim Thẩm Mặc bất giác đập nhanh gấp nhiều lần nhưng y có kinh nghiệm rồi, biết quyết không thể lỗ mãng với nàng được, y nín thở nhè nhẹ đưa tay lên vuốt hai má đỏ hồng của nàng, thật chậm thật chậm nhích tới, cuối cùng chạm vào đôi môi đỏ mọng, thật ngọt ngào thật ướt át, khiến người ta ngây ngất.
Cơ thể Ân tiểu thư không ngừng run rẩy, cả người như không còn chút sức lực dựa hẳn vào trong lòng Thẩm Mặc, nhưng đây là lần thứ ba nàng dần có kinh nghiệm, hé chiếc miệng nhỏ ra cho cái lưỡi tham lam luồn vào…
Toàn tâm toàn ý nghĩ cho ngươi, một lòng một dạ nghĩ cho ngươi, đó mới là chỗ đáng quý của thê tử. Ngươi trừ trân trọng nàng ra, thì không có phương thức đối đãi chính xác nào khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi trở về viện tử thì đã gần giữa trưa, vừa mới thấy Thẩm Mặc vào cửa, mọi người liền lần lượt từ trong phòng mình thò đầu ra, sắc mặt quái dị nhìn y.
Thẩm Mặc chẳng hiểu ra sao, vội đưa tay xoa mắt:" Chẳng lẽ có dấu son môi sao?" Mặc dù không rõ nguồn cơn, nhưng trực giác mách bảo y có sát khí, lúc này chuốn đi thì hơn. Liền vừa đi vào hậu viện, vừa làm như không có chuyện gì nói:
- Chưa tới giờ ăn cơm trưa sao?
Nhưng bị Tôn Đĩnh và Đào Ngu Thần một trái một phải chặn lại, nhìn y không hề có ý tốt.
Tôn Đĩnh chắp tay:
- Xin hỏi sư huynh, trong chiếc xe Du Bích đó là ai?
Thẩm Mặc vờ giận:
- Các ngươi dám đi theo ta?
Từ Vị từ sau lưng xuất hiện, cười hắc hắc:
- Kỳ thực bọn ta cũng không muốn đi theo đâu, chỉ là hành tung của Chuyết Ngôn huynh gần đây thật quỷ dị...
- Còn thường xuyên cười ngây ngốc.
Chư Đại Thụ cũng sán tới.
- Khi làm thi văn toàn là trăng tròn hoa thắm, chàng chàng thiếp thiếp.
Đào Ngu Thần gục gặc đầu ngâm:
- Cùng nhau lắng nghe tiếng suối hát, rèm trúc đệm tre tiếng cười vui... Không biết sư huynh cùng ai cười vui thế?
- Tiên tử cung hằng….
Tôn Đĩnh nhớ lại dung mạo Ân tiểu thư, khuôn mặt lại mặt ngơ ngẩn xuất thần.
Có câu quân tử không nhìn vợ người, có nhìn rồi đừng nói ra thì vẫn là quân tử. Nên mấy vị còn lại không thể phổi bỏ như Tôn Đĩnh, nhưng nhìn thái độ là biết hết sức tán đồng. Nghĩ tới đó còn giận tên tiểu tử diễm phúc này.
- Thành thật khai báo ra.
Mọi người vây quanh Thẩm Mặc, đồng loạt đe dọa.
Thẩm Mặc biết giờ nói hở ra một câu, đám gia hỏa này được nước lấn tới ngay, y đảo mắt một hồi, cười hăng hắc:
- Mọi người trước tiên xem trên xe có thứ gì đã.
Đám hồ ly như Từ Vị không mắc lừa, nhưng Đào Ngu Thần và Tôn Đĩnh dù sao còn hơi non một chút, lật đật chạy tới, xốc tấm vài dầu lên xem, liền thấy sáu chiếc rương đặt chỉnh tề, hai người vội mở nắm ra xem. Bất ngờ reo lên:
- Oa, dụng cụ thi thật đầy đủ.
Câu nói này làm tất cả mọi người bị thu hút tới, giống như Thẩm Mặc lúc đầu, tẩm tắc khen ngợi, hoàn toàn bị khuất phục. Có những thứ này, khi đi thi bớt lo hơn nhiều.
Mấy vị đều là người thông minh, tất nhiên là biết những thứ này do hồng nhan tri kỷ của Thẩm Mặc tặng, nên há miệng mắc quai, sao còn tiện “đe dọa” y nữa. Thái độ quay ngoắt lại, người thì cười hăng hắc nói:
- Đa tạ đệ muội của chúng ta...
Người thì gật gù:
- Đa tạ tầu tử của chúng ta.
- Không cần khách khí.
Thẩm Mặc tự hào nói:
- Đợi thi hương xong, chúng tôi sẽ đính hôn, tới lúc đó mọi người sẽ biết.
- Xin rửa mắt đợi.
Sáu tên gia hỏa ý chí không kiên định lắm cười nói.
~~~~~~~~~~~~
Không cần đi mua đồ nữa, mọi người liền có thời gian rảnh, hiện giờ sắp thi rồi, nghỉ ngơi dưỡng tinh thần quan trọng hơn xem sách. Nhưng đang cả ngày bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi, làm mọi người có chút không quen, chẳng biết hải làm gì.
Ngô Đoái liền đề nghị:
- Gần đây có am Thu Tuyết, cảnh sắc hợp lòng người, hay là chúng ta tới đó chơi.
Thẩm Mặc đột nhiên nói:
- Chỉ chơi thôi không ý nghĩ gì, chúng ta ở chúng với nhau lâu ngày, chỉ hận gặp nhau quá muộn, không bằng mang ít đồ tế lễ, tới đó lập hội.
Mọi người đều hỏi:
- Hội thơ hay hay văn?
Lúc ấy ở đông nam, có mười mấy hội nhóm có sức ảnh hưởng lớn, đương nhiên toàn là ngâm thơ làm vè, học đòi làm sang.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Lúc này quốc gia nguy nan, trước mắt đầy rẫy tang thương, thi ca từ phú làm có hay đến đâu cũng ích gì? Chúng ta phải lập nên một tổ chức khác hẳng, mục đích có một, hợp mưu hợp sức, phục hưng Đại Minh.
Mọi người đều là thanh niên nhiệt huyết, nghe lời đó của Thẩm Mặc, có ai không cảm xúc dào dạt? Thêm vào thường ngày khâm phúc con người của y, nên cùng nói:
- Chuyết Ngôn huynh đề nghị rất hay.
Bọn họ cũng biết, một khi thu hương xong, có người đỗ người trượt, tới khi ấy khó mà lập nên hội này được nữa.
Nói làm là làm Thẩm Mặc sai Thiết Trụ tức tốc đi chuẩn bị đầu dê đầu heo, năm sáu vò rượu Thiệu Hưng và hương hoa, trứng gà. Lại gói năm lượng bạc, sai Thẩm An đưa tới am Thu Tuyết trước, bảo vợi trụ trì nơi đó, ngày mai mượn am lập hội, nhờ sư phụ chuẩn bị giúp.
Đây là một việc rất thần thánh, mọi người ai nấy đều về chỗ của mình tắm rửa thắp hương, đợi tới ngày hôm sau, cùng lên thuyền nhỏ, bơi tới am Thu Tuyết.