Chương 279: Miên Man Xuân Sắc ...
Nhược Hạm cổ áo bị kéo trễ, lộ ra vai thơm cùng lộ ra một nửa bầu ngực trắng như tuyết, toàn thân run lên từng chập theo những cái vuốt ve nống hổi của Thẩm Mặc, trong cơn mê mê tỉnh tình, nàng hoàn toàn không hề hay rằng mình đang phát ra tiếng rên rỉ da diết. Thẩm Mặc như một cây củi khô, chỉ muốn ném mình vào trong lửa, tận tình bốc cháy...
Nhưng nửa ngày trời không cởi được áo, Thẩm Mặc tức giận cúi đầu nhìn xuống.. Lúc này mới nhớ ra khi thay y phục, vì tâm tình không tốt, liền lấy thắt lưng ra trút hận, nên thắt rất chặt, không biết còn cần phải cởi bỏ.
Y ngồi dậy, Nhược Hạm cảm thấy trên người trống rỗng, một cơn gió thổi quan rèm, làm nàng khẽ rùng mình, bất giác mở mắt ra, có chút mất mát nhìn Thầm Mặc, thấy y đang cúi đầu miệt mài cởi đai lưng.
Nhược Hạm dở khóc dở cười, đành chống tay ngồi dậy, đem xiêm y bị kéo xuống vai mặc lại, đưa tay ra giúp Thẩm Mặc cởi đai lưng.
Nhưng nút thắt đó quá chặt, Nhược Hạm dùng hết sức, mồ hôi thơm túa ra, mới cởi được nó.
Thẩm Mặc bực dọc ném cái đai lưng chết tiệt đi, ngượng ngập nói:
- Chúng ta tiếp tục nhé.
Nhược Hạm lắc đầu cười, hiển nhiên cơ hội chỉ thoáng qua là mất, hiện giờ nàng không còn kích động khi nãy nữa.
Thẩm Mặc cũng biết lần đầu quý giá của hai người không nên để mất trong khoang xe này được, hậm hực cài lại cái đai lưng chết tiệt, Nhược Hạm chủ động đặt lên y một nụ hôn, còn thắt đai lưng cho y bằng nút thắt rất đẹp, đương nhiên là loại chỉ cần kéo một cái ra là được.
Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ, đón nàng nằm vào trong lòng, vẫn còn bực bội nói:
- Thật đúng là làm việc tốt thường gian nan.
Nhược Hạm nói nhỏ như muỗi kêu:
- Kỳ thực người ta không muốn tại nơi này mà thôi, nếu chàng muốn...không nhất định phải đợi tới ngày đó. Đêm nay … cũng được.
- Hay quá.
Thẩm Mặc sướng rơn, còn làm bộ si tình nói:
- Có điều chuyện này giống như nấu cháo kê vậy, lựa càng nhỏ, nấu càng lâu càng ngọt.
Nhược Hạm nghe thế vui vẻ nói:
- Đa tạ tướng công lượng thứ, kỳ thực thiếp thân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Thẩm Mặc đúng là muốn vả cho mình một cái:" Con bà nó, tự dưng làm ra vẻ làm gì? Giờ thì sương thân chưa? Không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào nữa?" Y ảo não ra sao khỏi phải nói.
Nhược Hạm không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Mặc, nàng đang nhẹ nhàng chơi đùa vạt áo của y, giọng thỏ thẻ:
- Chàng là phu quân tốt nhất trên đời.
Đó chẳng phải là lời khoa trương, mà lời bày tỏ thân thành:
- Ở chàng, thiếp thấy mình được yêu thương, tôn trọng, cưng chiều hết mực, hạnh phúc chỉ muốn nằm trong lòng chàng làm nũng...
Trong khu rừng tĩnh mịch, ôm người yêu thương trong lòng, nghe nàng thì thầm bày tỏ ái tình với mình, Thẩm Mặc như được ngâm trong suối nước nóng, cảm thấy thư thái từ trong ra ngoài.
Thì ra hạnh phúc ở gần như thế...
Giây phúc triền miên trôi qua thật nhanh... Tới khi bụng sôi lên.
Anh bạn Thẩm Chuyết Ngôn từ hôm qua không ăn uống cho ra hồn, bụng bắt đầu sôi sùng sục muốn làm cách mạng rồi, Nhược Hạm mở một chiếc hộp nhỏ nhắn ra, bên trong có tám thứ bánh tỏa hương đầy cám dỗ, nói:
- Chàng ăn lót dạ trước đi, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.
Thẩm Mặc đói lắm rồi, giờ cái gì ăn cũng ngon, tống hết cả vào miệng, vào tới miệng là nuốt, vừa mới nhai nhồm nhoàm, vừa không quên lấy lòng nàng:
- Nàng không biết, một ngày không thấy nàng, ta không muốn ăn, nếu nàng tới muộn thêm vài ngày nữa thôi, ta phải thành thần tiên ăn không khí mới sống được.
Nhược Hạm mặc dù biết rõ y đang dỗ cho mình vui, nhưng nàng vẫn thấy hạnh phúc vô cùng, nói:
- Thiếp đã tới từ chiều hôm qua cơ, sáng trước khi rời khách sạn, thiếp làm gà Đông Dương, chỉ cần đun bốn canh giờ, vốn cho rằng buổi tối chàng về, vừa vặn kịp ăn, không ngờ đến trưa đã gặp chàng rồi.
Thẩm Mặc giật mình:
- Gà Đông Dương? Nàng biết làm món ăn Nhật Bản à?
- Món ăn Nhật Bản nào?
Nhược Hạm lấy làm lạ:
- Là món ăn nổi danh của đại học sĩ Lý Đông Dương, sao lại thành món ăn bên kia biển rồi.
- Là ta kiến thức hạn hẹp.
Thẩm Mặc đỏ lên:
- Nàng chuyên môn tới thăm ta phải không?
Nhược Hạm gật đầu, đột nhiên làm nũng:
- Chàng xấu lắm.
Khẽ đánh ý một cái:
- Con người chàng lúc nào cũng thế, vừa nói không lại người ta, liền dùng lời lung tung phá rối, đúng là xấu xa.
Thẩm Mặc đột nhiên sững người, mắt mở to:
- Nàng nói lại lần nữa xem.
Y đột nhiên lớn tiếng, làm Nhược Hạm giật mình hoảng sợ, nàng ý thức được, trước kia hai người chưa đính ước trêu đùa nhau sao cũng được, nhưng giờ nàng thê tử chưa quá môn của y rồi. Đạo tam cương ngũ thường khi ấy cực kỳ nghiêm, sao cho phép thê tử bình luận trượng phu, lí nhí nói:
- Thiếp.. Thiếp thân chỉ nói đùa thôi.
Thẩm Mặc vẫn nói:
- Nhắc lại câu cuối cùng lần nữa.
- Đúng là xấu xa
Nhược Hạm sợ hãi nhìn y, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói:
-... Đó là nói đùa thôi, phu quân.. Chàng đứng coi là thật.. Thiếp thân sai rồi.
- Hai câu trước nữa.
Thẩm Mặc tỏ ra hưng phấn.
Nhược Hạm nhìn ra y không phải nổi giận, thầm thở phào: "Dọa chết người ta." Đáp:
- Vừa nói không lại người ta, liền dùng lời lung tung phá rối.
- Quá đúng.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Chính là thế, nếu như trái phải đều khó, cơ sgì không làm bừa một phen, lập lờ qua ải.
Nói rồi ôm lấy nàng hôn liền mấy cái:
- Mỹ nhân của ta ơi, nàng thật thông minh...
Nhưng thấy Nhược Hạm cong cái miệng nhỏ, dáng vẻ có vài phần hờn giận, Thẩm Mặc kỳ quái:
- Làm sao thế?
- Vừa rồi chàng dữ như hổ vậy.
Nhược Hạm ấm ức:
- Làm người ta sợ chết khiếp.
Thẩm Mặc lúc này mới ý thức được vừa rồi mất thất thố, vội vàng nhận lỗi:
- Thời gian qua ta bị một chuyện làm ăn ngủ không yên, vừa rồi nàng vô tình nói một câu đánh thức, cho nên mới thất thố, không phải nhắm vào nàng.
Nhược Hạm quay người đi, hờn giọng nói:
- Thế mà lúc nãy còn nói vì nhớ nhung người ta...
Thẩm Mặc thầm nghĩ “Lại thế rồi.”, liền vờ tức giận:
- Quả nhiên là khó nuôi, ta phải chấp hành gia pháp, chấn chỉnh gia phong.
Liền đưa tay ra cù nàng, Nhược Hạm sợ nhất chiêu này, vội vàng làm ra vẻ đáng thương, cầu xin:
- Phu nhân tha mạng, thiếp thân không dám nữa.
- Không được, lửa giận khó tan.
Thẩm Mực trừng mắt lên.
- Chỉ cần không phải cù nách, trừng phạt thế nào thiếp thân cũng xin chịu.
Xem ra nàng sợ ngứa thật.
- Vậy thì, đánh mông nhé..
Thẩm Mặc cười gian tà.
Như Hạm mặt đỏ dừ, vùi đầu trốn vào lòng y, nhưng không ngờ lại ngoan ngoãn cong mông lên, nói:
- Xin phu quân trách phạt.
Hành động bất ngờ của Nhược Hạm làm Thẩm Mặc rung động, thầm nghĩ:“Yêu tinh!” nhất thời y không kềm được, cái tay đang giơ cao vỗ đánh bốp một cái xuống.
Một chưởng đánh xuống, không ngờ bờ mông ẩn dưới lớp váy mềm đó lại tròn căng đầy nhục cảm, cảm giác thật đàn hồi thật mê hồn, Còn Nhược Hạm bất ngờ bị đánh đau, cũng á lên một tiếng, dưới ánh sáng mờ mờ trong khoang xe chỉ thấy mái tóc nàng rối loạn, ánh mắt mơ màng, thự chất không phải vì đau mà vì khoái cảm, rạo rực xuân tâm, phong tình vô cùng quyến rũ, khiến cho đan điền của Thẩm Mặc như phát hỏa.
Không chỉ y phát hỏa, lúc này tiếng kêu bất ngờ trong không gian yên tĩnh làm hộ vệ bên ngoài giật bắn mình, lòng như lửa đốt, thầm hỏi:" Xảy ra chuyện gì rồi."
Thẩm Mặc giờ mới thực sự chú ý, Nhược Hạm có một cặp mông tròn trịa đầy đặn gợi cảm, tư thế nằm của nàng làm chiếc chiếc váy càng bó chặt lấy người, làm khe núi nhỏ giữa hai ngọn đồi tròn lẳng vểnh lên đều có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng. Thẩm Mặc cổ khô khốc bàn tay dừng ở đó không chịu rời đi, nhược lại còn tăng thêm sức vầy vò.
Nhược Hạm chỉ phát ra một tiếng rên nhẹ, thần trí mê man, người vặn eo ma sát người y, động tác chẳng biết phản kháng hay cổ vũ. Từ trong cổ họng phát ra tiếng rên nhẹ như tơ. Mùi hương trinh trắng thuần khiết của cơ thể nàng làm lửa lòng ngùn ngụt, giờ thấy nàng bày tư thái đáng yêu như thế thì hồn siêu phách tán, xương cốt toàn thân như tan chảy, không thèm che đậy gì nữa, bàn tay trắng trợn thuận theo chân ngọc ý đồ mò tới nơi sâu thẳm…
Trong khoang xe không khí lại trở nên phới phới lay động, thì bên ngoài xa xa truyền tới giọng vú già:
- Cô gia, tiểu thư, có chuyện gì không?
Thì ra vừa rồi nghe thấy tiếng thét kia, người bên ngoài không yên tâm, đưa đẩy nhau mãi liền xúi bà già này tới xem xem.
Lời này làm Nhược Hạm hoảng sợ ngồi bật dậy, hoảng hốt nói:
- Không sao, không có việc gì, lắp xe sửa soạn xuất phát đi.
Nàng phát hiện ra, không thể ở lại đây thêm giây phút nào nữa, nếu không thế nào có chuyện xấu hổ chết thôi.
Thấy nàng mặc lại y phục, cái kín hết cúc áo lườm mình, Thẩm Mặc ngượng ngùng nói:
- Nhược Hạm, ta thấy nàng từ trong cửa hiệu đi ra, gần đây làm ăn ra sao?
Y lại đuối lý đánh trống lảng rồi.
Không ngờ Nhược Hạm nghe vậy người thất thần, qua một lúc nói khe khẽ nói:
- Dù có tốt hay không đều không liên quan tới chúng ta nữa.
Thẩm Mặc cả kinh:
- Chẳng lẽ nàng bán đi sao?
Nhược Hạm gật đầu, sắc mặt rất phức tạp:
- Hôm nay thiếp thân tới là để giao cho người mua, đồng thời sắp xếp cho người làm.
- Xảy ra chuyện gì rồi.
Nhược Hạm lắc đầu:
- Đó là chỗ kinh doanh mà thiếp đắc ý nhất... Không chỉ ở đó, toàn bộ cửa hàng cửa hiệu, toàn bộ nơ cần kinh doanh, đều bán đi một phần, phần còn lại chia cho người trong nhà.
- Vậy nhạc phụ thì sao?
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Mặc là điều này.
- Chàng đừng lo, trong nhà còn vô số ruộng tốt, huống hồ bán hết cửa hiệu đi, có mấy chục vạn lượng bạc, cha không tiêu hết được.
- Cần gì chứ?
Thẩm Mặc biết nguyên cớ, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói chân thành:
- Đó đều là tâm huyết của nàng...
Nhược Hạm mắt đỏ hoe, lặng lẽ dựa vào vai Thẩm Mặc, nói:
- Cha đã nhiều tuổi, thiếp thân lại sắp xuất gia, thân thích khác chẳng ai có tiền đồ, không thể kiểm soát toàn cục, đành chia làm nhiều phần nhỏ, để bọn họ tự chọn lấy thứ mình kinh doanh am hiểu nhất.
- Không cần mà.
Thẩm Mặc cảm nhận được nỗi buồn của nàng, nói:
- Kết hôn rồi nàng vẫn có thể lo liệu..
Chưa nói hết y đã phải cười ngượng:
- Nếu theo ta đi nơi khác thì đúng là không tiện rồi.
Y siết chặt lấy nàng:
- Nhược Hạm, xin lỗi nàng, ta hủy mất sự nghiệp của nàng rồi.
Nhược Hạm khẽ lắc đầu, quay mặt vào ngực Thẩm Mặc, nói:
- Đối với nữ nhân mà nói, sự nghiệp lớn nhất là gia đình..
Nàng không muốn để y nhìn thấy hàng nước mắt đã không kìm chế được tràn qua bờ mi.
Thẩm Mặc đau lòng nhìn thấy tấm lưng run lên nhè nhẹ của nàng, y biết rồi đây nàng sẽ là vợ hiền dâu thảo, sẽ giúp y chăm lo tốt mọi việc trong nhà, để mỗi khi về nhà y sẽ có ngày tháng êm ấm quên đi cuộc đời hiểm ác bên ngoài. Nhưng nếu để nàng thành nữ nhân ngày ngày bế con đứng cổng chờ chồng về, thì đó là thật đáng buồn đáng tiếc. Y dịu dàng nói khẽ:
- Đừng vội kết luận như thế, sau này bất kể nàng muốn làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.