Chương 302: Động Đất.
.
Mặt đất dưới chân dập dềnh, cây cột trụ phát ra tiếng rên bất thường, bụi trên trần ào ào đổ xuống, tới ngay bức tượng Thái tổ hoàng đế cũng bắt đầu rung rinh...
Cảnh tượng trước mắt làm Thẩm Mặc toàn thân buốt giá, ánh mắt liếc qua đại điện thấy ngoài y ra, tất quá vì quá mỏi mệt đều ngủ say, không ai tỉnh lại. Y dùng sức lực lớn nhất hét lên:
- Động đất rồi, tất cả dậy mau.
- Mau chạy ra ngoài, không mang theo gì hết, mau!
Thẩm Mặc vừa hét vừa lay hai cô gái bên cạnh, thấy hai nàng tỉnh rồi, y vội vàng chạy đi đá những tên thủ hạ còn ngủ say. Mọi người đang ngủ mê mệt, đột nhiên bị đánh thức, phát hiện ra đại điện đang rung lên dữ dội, nào còn phân biệt đông tây nam bắc gì nữa? Liền chạy loạn lên như ruồi không đầu.
Đột nhiên có một trận chấn động cực mạnh, khiến mọi người trong đại điện ngã nhào, cả Thẩm Mặc cũng ngã ra đất. Đúng lúc đấy, trong cảnh hỗn loạn y nghe thấy một tiếng nữ nhân kêu đau đớn.
Thẩm Mặc giật mình, dùng sự nhanh nhẹn chưa từng có chạy về nơi phát ra tiếng kêu, đẩy văng hai tên hộ vệ đang chạy loạn lên, nhìn thấy Nhược Hạm bị ngã bên bàn cúng, Nhu Nương đang cố sức kéo nàng dậy.
Thẩm Mặc lao nhanh tới, vừa muốn cúi xuống bế Nhược Hạm lên thì nghe trên đầu tiếng đổ sầm sầm, y thầm kêu "nguy to rồi", liền ôm Nhược Hạm, khéo tay Nhu Nương lăn xuống bàn thờ.
Gần như một giây sau đó, cùng tiếng " uỳnh " kinh thiên động địa, mảnh trần giữa đại điện đổ sụp, tức thì bụi đất mùi mịt bao phủ lấy tất cả mọi thứ.
Trong đêm khủng khiếp đó, khắp nơi rung lắc ầm ấm, làm người ta tưởng chừng như rơi vào Cửu U Luyện Ngục.
Thẩm Mặc không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn cố chống đôi tay chẳng mạnh mẽ gì, cong hai chân, cố gắng che chở cho Nhược Hạm và Nhu Nương ở dưới người.
Hai cô gái khiếp đảm hoa dung đã thất sắc, một ôm lấy cánh tay y run bần bật, một thì bật khóc, Thẩm Mặc luôn miệng an ủi:
- Không sao cả đâu, có ta ở đây, tuyệt đối không để hai nàng tổn thương mảy may nào.
Chẳng biết hai nàng có nghe được trong khi trời đất rung chuyển không, nhưng quyết tâm của Thẩm Mặc chắc chắn không có gì lay chuyển được.
Trải nghiệm đó thực sự quá đáng sợ, những chấn động liên tục là thứ phá hủy tinh thần người ta ghê gớm nhất, cho dù là người kiên cường nhất cũng không kháng cự lại được.
Trong bóng tối, Thẩm Mặc chẳng nhận ra được ai vào ai nữa, cứ ôm lấy cả hai nàng, ôm thật chặt, để hai nàng có thêm chút an toàn, để hai nàng có chỗ dựa kháng cự lại sợ hãi quá sức người đó. Hai nàng cũng như gặp được cọng cỏ cứu mạng, ôm chặt lấy y. Ba người cứ ôm lấy nhau, bất lực chịu đựng trời đất ra oai.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thẩm Mặc chỉ càm thấy như trải qua mấy kiếp người, chấn động long trời lở đất kia hình như cuối cùng cũng dừng lại rồi. Sở dĩ nói "hình như" là vì hai tai y ù ù, đau óc váng vất, tạm thời không cách nào phán đoán chính xác tình hình xung quanh nữa.
Lại qua một lúc nữa tai mới bớt ù, Thẩm Mặc dần cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, giắc quan dần dần khôi phục, y tập trung lắng nghe, cuối cùng khẳng định được động đất đã ngừng rồi.
Bầy giờ y mới thở phào, mệt mỏi gục xuống giữa hai co gái còn chưa hết kinh hãi, thở từng hơi lớn.
Đợi khôi phục được một chút sức lực, Thẩm Mặc gượng bò dậy, quỷ dưới đất, thử đẩy bên trên lên, nhưng cảm tượng có sức nặng ngàn cân, không nhúc nhích tí nào. Y dồn hết sức bình sinh đẩy mạnh vẫn không tác dụng gì.
Hai cô gái cũng run run bò dậy, giúp y đẩy cùng, ba người mệt tới thở hồng hộc mà vẫn uổng công vô ích,
Thẩm Mặc đành từ bỏ, tức tối ngồi xuống dựa vào chân bàn, nói với hai cô gái vẫn đang nỗ lực:
- Đừng phí sức nữa, đợi người tới cứu đi.
Y đã loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng hò hét truyền tới, hẳn là những người chạy thoát ra ngoài đang tìm cách cứu người.
Hai cô gái nghe vậy ngoan ngoãn dừng lại, ngồi ngây ra đó không nói câu nào. Thẩm Mặc vỗ tay cười lớn:
- Hai nàng qua đây nào, tối đen như hũ nút thế này chẳng phải là rất hay sao?
Hai cô gái như hai con thú nhỏ sợ hãi, rúc vào lòng y, một trái một phải, ôm chặt lấy y, nhưng chẳng cảm thấy gì hay ho như y nói.
Thẩm Mặc ôm lấy hai vòng eo mềm mại, đột nhiên trong đầu nổi lên ý nghĩ kỳ quái: "Cơ hội có một không hai, nếu không chẳng bao giờ được ôm ấp cả hai nàng như thế". Nhưng cô gái ở bên trái người co giật rất khẽ, Thẩm Mặc quan tâm hỏi:
- Nàng làm sao thế.
Cô gái trong lòng khẽ lắc đầu, ý bảo mình không sao, nhưng chẳng nói một lời.
Lúc này đột nhiên có điểm sáng trong bóng tối, Thẩm Mặc thích ứng một lúc, liền nhìn thấy Nhu Nương đang đánh lửa.
Nhớ vào ánh sáng, Thẩm Mặc nhìn thấy Nhược Hạm mặt đầy nước mắt, mím chặt môi nấc lên từng hồi, không để phát ra tiếng động. Thẩm Mặc cuống lên:
- Nàng sao lại khóc thành thế này? Hay là bị thương ở đâu?
Dưới ánh sáng tờ mờ, đôi mắt Nhược Hạm càng thêm long lanh, ngẩng đầu lên nhìn y nói:
- Đều tại thiếp, nếu chẳng phải thiếp quay lại lấy đồ thì đã không liên lụy tới mọi người...
- Là thứ bảo bối gì?
Thẩm Mặc cười:
- Khiến nàng không nghe cả lệnh phu quân thế?
Nhược Hàm lấy từ trong lòng ra một bọc giấy dầu, Thẩm Mặc lặng người, thì ra bên trong đó chính là hộ tịch học tịch cùng các tài liều báo danh thi hội của y.
Thẩm Mặc thấy tim nhũn ra, đưa tay nhẹ lau nước mắt cho nàng, nói với giọng hơi trách móc:
- Nha đầu ngốc ạ, thứ này quan trọng hay là mạng nàng quan trọng.
- Vì...
Nhược Hạm ấp úng:
- Không có nó chàng không thi thi hội được nữa.
- Thi hội ư?
Thẩm Mặc cười khổ:
- Nàng cho rằng ta còn cơ hội tham gia khoa cử sao?
- Nhất định là còn.
Nhược Hạm gật đầu rất chắn chắn:
- Người lành ắt có trời giúp, chàng sẽ gặp dữ hóa lành.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lấp lánh trên mặt nàng. âu yếm vuốt mái tóc mượt mà, hắn hôn lên trán nàng nói:
- Lần sau không được như thế nữa. Nếu nàng có gì không may thì bảo ta sống làm sao được?
Nhược Hạm rúc sâu vào lòng y, thủ thỉ đáp:
- Ừ, thiếp nghe chàng.
Thẩm Mặc lại hỏi:
- Nhu Nương, nàng không sao chứ?
Nhu Nương đang si mê nhìn hai người đầy hâm mộ, nghe thế vội lắc đầu đáp:
- Nô tỳ rất khó, đại nhân đừng lo.
Nói rồi chỉ lên trên đầu, nói không chắc chắn lắm:
- Chỗ này hình như bị nứt...
- Cái gì?
Thẩm Mặc ghét tới nhìn kỹ, thấy dưới đáy bàn thờ đã có một vết nứt nhét một ngón tay vào được, dường như bị thứ gì đó cực nặng đè lên.
Y lo sốt vó, vội đẩy hai hai cô gái sang hai bên, dặn:
- Áp sát vào bên cạnh, rụt chân tay lại, ngàn vạn lần đừng cử động lung tung.
- Vậy chàng thì sao?
Cả hai nàng vội hỏi.
- Ta ở góc đối diện.
Thẩm Mặc trầm giọng, đồng thời dập tắt lửa.
Không gian nho nhỏ chìm vào trong bóng tối, Nhược Hạm và Nhu Nương khẽ gọi Thẩm Mặc, nghe y dùng một giọng cực khẽ nói:
- Đừng lên tiếng, không khí ở đây không nhiều, đừng nói gì, cẩn thận ngạt thở.
Hai nàng lo lắng vô cùng, nhưng vẫn vội im lặng lại, chờ đợi trong bóng tối vô tận, không biết bao giờ mới có người cứu viện.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nghe tiếng gọi gần như hét:
- Đại nhân, ngài có ở phía dưới không?
- Có! Ta bị đè ở dưới bàn.
Thẩm Mặc lớn tiếng đáp:
- Có điều các ngươi cẩn thận, cái bàn này có thể bị gãy bất kỳ lúc nào.
Y nghe bên ngoài nói lớn:
- Tất cả cẩn thận vào.
Thẩm Mặc lại dặn hai cô gái áp thật sát vào góc bàn, rồi dỏng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài, y nghe thấy rõ ràng bên trên đang vận chuyển gạch ngói.
Đại khái chừng nửa canh giờ sau, bên trên lại nói lớn:
- Đại nhân, bàn bị bức tượng đè lên rồi, chúng tôi không nâng lên được.
"Thái tổ hoàng đế đúng là người có thù ắt báo!" Thẩm Mặc rủa một tiếng rồi bảo:
- Đào hai bên, trước khi đào kiếm cái gì đỡ lấy tượng, đừng để nó đè sập bàn.
Bên trên liền làm theo lời y, bắt đầu vào việc. Bọn họ dùng cọc gỗ chống lấy tượng, sau đó cẩn thận đào bời gạch ngói hai bên, đó là quá trình cực kỳ chậm chạp. Đương nhiên cũng có khả năng do tác động tâm lý. Tới tận khi trời sáng, các hộ vệ mới nhìn thấy một góc bàn, lại càng đào cẩn thận hơn.
Tới giờ nào đó không rõ, ánh sáng chiếu vào dưới gầm bàn, sau khi làm quen được với ánh sáng, Nhược Hạm và Nhu Nương nhìn thấy Thẩm Mặc cách hai nàng chưa tới nửa xích. Y căn bản không chiu vào góc bàn đối diện, mà nằm giữa bàn, trên đầu là vết nứt.
Hai nàng nhìn xuống, hiểu ra vì sao Thẩm Mặc không qua bên kia, vì phía đối diện đã bị gạch đá lấp kín, căn bản không có chỗ len một ngón tay vào.
Lúc này các hộ vệ đã đào được một cái lỗ có thể cho người bỏ ra, liền đưa tay vào nói:
- Đại nhân, chúng tôi kéo ngài ra.
Thẩm Mặc quay sang giục:
- Mau lên, các nàng ra đi.
Nhưng thấy hai cô gái nước mắt chan hòa, đầu tiên là kỳ quái, rồi hiểu ra ngay, y cười ha hả, nói:
- Không sao cả, mau ra ngoài rồi hẵng nói.
Liền đưa tay đẩy hai nàng.
Không ngờ hai cô gái lại hợp lực lại đẩy y tới cái lỗ nhỏ trước, để thị vệ kéo y ra.
Thẩm Mặc vừa ra ngoài liền quay lại kéo hai nàng.
Còn chưa cảm nhận niềm vui thấy lại ánh mặt trời, Nhược Hạm đã nắm lấy ống tay áo y, tức giận nói:
- Sao chàng lại lừa người ta?
Thẩm Mặc cười gượng:
- Ta không muốn hai nàng lo mà.
- Nếu chàng có gì không may, người ta có thể sống được một mình sao?
Nhược Hạm bật khóc tấm tức, hai nắm đấm nhỏ đánh liên tục lên ngực y.
- Không phải đều tốt cả rồi sao?
Thẩm Mặc nhẹ nàng ôm vai nàng, ôn nhu an ủi:
- Qua hết rồi, đừng nhắc tới nữa