Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 310: Vô Lượng Thiên Tôn.

Chương 310: Vô Lượng Thiên Tôn.

.
KNhìn thấy cảnh đó, Thẩm Mặc chẳng hề cảm thấy hả hê cho lắm, dù sao y cũng là người đọc sách, thích trong lúc nói cười đẩy kẻ địch vào chỗ chết vô hình, chứ không muốn trực tiếp đối diện hiện trường tử vong khủng bố như vậy... Đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn nữa là vì oán khí trong lòng không vơi đi được.
Ba kẻ này tuy đáng chết, nhưng kẻ đáng chết hơn là những kẻ sai khiến sau lưng chúng. Thẩm Mặc có thể không lấy mạng ba kẻ này, nhưng không làm thể không khiến Lục Bỉnh biết, ông ta thiếu chúng nữa lấy mạng của mình.
Hiện giờ nghĩ lại gáy y vẫn thấy lạnh toát. Nếu chẳng phải kiếp trước đọc sách biết rằng dưới tác dụng kép ám thị tâm lý và sợ hãi có thể giết chết người; nếu không phải khẳng định đối phương không dám giết mình thì sợ hãi tử vong sớm đã đè bẹp y, hiện giờ chẳng khác gì ba kẻ này rồi.
Quả nhiên trong phòng từ Lục Bỉnh trở xuống, đám Cẩm Y Vệ đều sợ tới chết lặng, kẻ nào cũng thấy sống lưng rờn rợn, thậm chí có kẻ nhát gan nhìn Thẩm Mặc răng va vào nhau cầm cạp, thầm nghĩ oán niệm này nặng quá, không ngờ có thể nguyền rủa cho ba nam nhân to lớn khỏe vâm chết ngắc. Còn có kẻ sức tưởng tượng phong phú liền nghĩ tới ma quỷ thần tiên, nếu chẳng phải đại đô đốc đáng sợ hơn cả ma quỷ thần tiên ở đây chỉ e đã quỳ sụp xuống khấn vái rồi.
Lục Bỉnh không sao tin nổi, nhìn ba cái xác lẩm bẩm:
- Sao ngươi làm được.
- Đích thân cảm thụ.
Thẩm Mặc nằm trên càng nhìn lên nóc nhà.
Thuận theo ánh mắt của y, Lục Bỉnh nhìn thấy có giọt nước tí tách từ bên trên nhỏ xuống. Mọi người cũng nhìn lên theo ánh mắt của đại đô đốc, nhìn thấy nóc nhà có chỗ bị dột, vì mấy ngày qua ánh mặt trời không tệ, tuyết ở trên nóc nhà bị tan ra, liền nhỏ xuống theo lỗ thủng.
Mọi người đoán được ra manh mối từ đó, trong phòng tức thì ở nên yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nước nhỏ tách tách, thật giống với tiếng máu nhỏ trên mặt đất vừa rồi...
Lục Bỉnh hiểu ra nhưng ông ta không nói ra ở đó.
~~~~~~~~~
Trở về tiền viện, Lục Bỉnh nói với Thẩm Mặc đã có thể ngồi dậy:
- Âm thanh đó khiến người ta sinh ra ảo giác.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Nếu chẳng phải tại hạ nhát gan ngất đi trước, thì kẻ chết chính là tại hạ rồi.
- Ngươi mà còn nhát gan?
Lục Bỉnh bật cười:
- Mặc dù ta không biết chi tiết ra sao, nhưng có thể cầm cự qua năm ngày năm đêm dưới tay Chưởng hình ti, không nói một lời; lại có thể dồn thuộc hạ của ta vào chỗ chết ngay trước mặt Lục Bỉnh này thì ở Đại Minh ta không nghĩ ra người thứ hai.
- Đều bị ép thôi.
Thẩm Mặc thở dài:
- Tại hạ cả nghĩ lại cũng không dám.
- Ngươi sợ vậy ta không sợ sao?
Lục Bỉnh khe vuốt đai ngọc lạnh buốt, chỉ có quan nhất phẩm mới được đeo:
- Trong thiên hạ này người muốn đắc tội với ta không nhiều.
- Đó là do đô đốc công chính.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Bọn chúng chỉ dày vò tại hạ định mưu sát tại hạ...
- Ừ, ta không...à không.
Lục Bỉnh vội xua tay:
- Bọn chúng không định mưu sát ngươi.
- Nếu như không phải mưu sát thì vừa rồi bọn chúng đã không chết, bọn chúng chết đó là mưu sát.
Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
- Vừa rồi tại hạ chỉ muốn chứng minh cho đô đốc xem sự thực minh thiếu chút nữa bị mưu sát.
- Ngươi không sợ chết sao?
- Tại hạ đã chết một lần rồi.
Thẩm Mặc cố sức cầm chén trà lên uống, cười nói:
- Phát hiện ra nó chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Lục Bỉnh nheo mắt lại nhìn Thẩm Mặc:
- Giờ ngươi hài lòng rồi chứ?
Thẩm Mặc khẽ nhấp một ngụm trà tham, thong thả ngẩng đầu lên nói:
- Đô đốc minh xét, tại hạ không phải là người thích báo thù.
Lục Bỉnh dùng ánh mắt khó đoán định nhìn y hồi lâu, khẽ thở dài:
- Ài.. Sư phụ ngươi từng nói với ta, ngươi là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, ông ấy không bằng một phần của ngươi. Xem ra ta vẫn theo thói quen bị tuổi tác của ngươi làm mê hoặc.
- Sư phụ...
Ánh mắt Thẩm Mặc trở nên ảm đạm:
- Có thể cho tại hạ vào thăm lão nhân gia người một chút được không?
- Không được.
Lục Bỉnh lần này rất dứt khoát:
- Hai người không thể gặp nhau được, vì như thế không tốt cho cả hai.
Ông ta nói rất chân thành:
- Hãy tin ta, sư phụ ngươi là người ta tôn kính nhất, ta không hại hai người đâu.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Đành vậy...
Lục Bình đột nhiên nói ra một câu không đầu không cuối:
- Ta luôn muốn cứu ông ấy, vẫn đang nghĩ cách cứu ông ấy..
Không ngờ sắc mặt có chút ủ rũ:
- Nhưng ta không làm được.
Ông ta giang tay ra, nhìn hai bàn tay vừa rồi cha vào nhau tới đỏ lựng, lại siết chặt thành nắm đấm:
- Nếu như đổi lại ngươi là ta, sớm đã cớm ông ấy ra rồi.
Hiểu rõ ấn ý trong câu nói đó của Lục Bỉnh, Thẩm Mặc cuối cùng cũng tỏ ra thư thái, mỉm cười nói:
- Tin rằng đại nhân sớm muộn gì cũng có thể làm được.
Nhìn thấy mặt y đã bình thường, Lục Bỉnh cũng cười:
- Đúng thế, tương lai chúng ta có thể hợp sức cứu ông ấy.
Thẩm Mặc gật đầu, hỏi nhỏ:
- Lễ bộ thực sự đã trừ bỏ xuất thân của tại hạ rồi sao?
- Lúc nào?
Lục Bỉnh cả kinh:
- Không thể như thế, lễ bộ đều nghe lời Từ Giai, hai người là đồng môn mà.
- Vậy thì kẻ kia lừa tại hạ sao?
Thẩm Mặc hơi giãn mày ra một chút.
- Chắc chắn là thế rồi, trước khi bệ hạ gặp ngươi, ai dám làm gì ngươi chứ?
Nói rồi cười áy náy:
- Trừ lần hiểu lầm này ra.
Thẩm Mặc gật đầu, lại nghe Lục Bỉnh tiếp tục nói:
- Thế nhưng e rằng lần này ngươi không kịp thi hương rồi, vì bệ hạ sau khi cầu nguyện trời cao, cảm thấy công lực có tiến bộ, liền tranh thủ bế quan tu luyện một tháng. Nếu đám người phàm tục chúng ta quấy nhiễu, sẽ khiến long nhan đại nộ, càng rắc rối thêm.
Thẩm Mặc sắc mặt vẫn bình tĩnh, lắc đầu nói:
- Không sao, cùng lắm thì đợi thêm ba năm nữa.
Sau lần được tôi rèn này, y thực sự nhìn đời thoáng hơn rất nhiều.
Y vàng như thế, Lục Bỉnh càng thấy có lỗi, vỗ đầu nói:
- Đừng sốt ruột, để ta nghĩ cách xem có biện pháp nào khác không.
Thẩm Mặc nhắm mắt lại, im lặng chờ đợi. Qua một lúc, Lục Bỉnh hơi cau mày nói:
- À.. Có môt người, nếu như ông ta cũng hết cách, vậy chỉ còn cách đợi ba năm nữa thôi.
- Là ai thế?
Thẩm Mặc khẽ hỏi.
- Vô lượng thiên tôn.
- Đạo sĩ ư?
Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên:
- Bọn họ lợi hại như thế sao?
Trong nhận thức ban đầu của y, đó chẳng qua là thứ chơi trò giả thần giả quỷ mà thôi, nhìn nhìn Gia Tĩnh đế đàn áp thái giám, là biết ngay những kẻ này không thể không liên quan.
- Ừm, vị đó rất ít ra mặt, dù sao ngươi là người ngoài nên không biết, nói thế nào nhỉ, vị đó được thánh sủng hai mươi năm, địa vị tột đỉnh thần tử, không phải đùa đâu.
Lục Bỉnh cân nhắc từ ngữ nói:
- Ngươi có biết phụ thân đương kim, khi tại thế cực kỳ sùng bái đạo giáo, ở nhà có đạo sĩ hầu hạ. Đương kim bệ hạ là người con chí hiếu, nên rất thành kính, nhất là vị kia, giúp bệ hạ tu luyện hai mươi năm, dường như có chút thần thông thật sự, nói không chừng có thể làm được việc chúng ta không làm được.
Thẩm Mặc nói:
- Vậy phải làm phiền tới đại nhân sao?
- Cái này, ta không thể ra mặt..
Lục Bỉnh vội lắc đầu:
- Không phải ta không giúp ngươi, mà ta ra mặt thì hỏng việc ngay...
Ông ta cười hăng hắc:
- Thủ hạ của ta từng bắt cóc tôn tử của ông ấy.
- Còn có cả chuyện này nữa?
Thẩm Mặc trố mắt ra, trong lời đồn đại, sau khi Lục Bỉnh lên nhậm chức, cấm chỉ Cẩm Y Vệ quấy nhiễu người dân, chuyển mục tiêu sang người các phú hộ, nhất là rất thích bắt cóc con cháu phú hộ đòi tiền chuộc, xem ra đúng là có chuyện này thật.
- Mặc dù ta phát hiện ra tức khắc, đưa tôn tử ông ta trở về.
Lục Bỉnh nói có chút ấm ức:
- Nhưng hai bên đã kết oán rồi, cái lão tiểu tử đó cực kỳ hẹp hòi, mười năm rồi mà vẫn hận không thể ăn thịt ta.
Thẩm Mặc nói:
- Vậy tại hạ đi tìm ông ta.
Lục Bình thấy y nói ngây thơ như thế không ngờ cười khoái chí:
- Không phải quan viên nhất phẩm nào cũng ôn hòa như ta đâu, nếu ngươi muốn gặp là gặp được thì thế diện của vị ấy phải để chỗ nào?
Thẩm Mặc nhớ tới thân phận của mình, không khỏi ủ rũ, nhưng đồng thời đấu chí cũng cao vọt:
- Đại nhân chỉ cho một con đường sáng.
- Tôn tử của ông ta...
Lục Bỉnh cười nói:
- Chính là kẻ mười năm trước bị bọn ta bắt cóc đó, ta có thể giúp ngươi tìm được hắn, sau đó làm sao thì hoàn toàn dựa vào ngươi thôi.
Nói tới đó như trút được gánh nặng:
- Nếu bản lĩnh ngươi kém cỏi, vậy phải như lời ngươi nói, đợi ba năm nữa, ngươi vẫn là thiếu niên đỗ đạt, không bị lỡ dở gì cả.
- Chuyện này hơi khó đây.
Thẩm Mặc day huyệt thái dương nói:
- Mong đại nhân giúp tại hạ kiếm một bản tư liệu cả nhà bọn họ.
- Không vấn đề gì.
Lục Bỉnh gật đầu:
- Chỉ cần là kẻ có máu mặt trong kinh thành này thì ngươi muốn tư liệu của ai ta cũng có.
- Vậy mong có nhiều thêm một chút...
Thẩm Mặc cười:
- Đương nhiên nếu đại nhân thấy tại hạ có thể xem được những tài liệu đó.
- Được.
Lục Bỉnh gật đầu nhẩm tính:
- Hôm nay là 16 tháng 1, cách thời hạn báo danh cuối cùng ngày mùng 7 tháng 2, còn hai mốt ngày nữa. Nói cách khác trong hai mươi mốt ngày này, ngươi phải thông qua tôn tử gặp được gia gia, rồi thông qua gia gia gặp bệ hạ, cuối cùng tranh thủ được bệ hạ đồng ý..
Nói một hồi ông ta cũng phải lắc đầu:
- Nghĩ thôi đã thấy không thế, hay là thôi vậy, ba năm sau hãy thi.
- Tại hạ muốn thử, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm.
Hiện giờ y mới biết, chỉ cần chưa trúng tiến sĩ thì không thể được người ta xem trọng. Thử nghĩ nếu y là một viên quan tiến sĩ, kẻ nào còn dám đối đãi với y như vừa rồi? Hiện giờ học vấn đã lô hỏa thuần thanh, y không muốn lẵng phí ba năm vô ích nữa.
.





Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất