Chương 309: Khổng Tước này quả nhiên chẳng phải con chim tốt lành! (3)
Lúc này Thẩm Thiên đang nhíu chặt mày, vô cùng cảnh giác.
Quả nhiên chỉ cần có nhân vật chính vận khí lớn tham gia thì cho dù là một đợt thí luyện nhỏ cực kỳ đơn giản cũng chắc chắn sẽ xuất hiện biến số!
Giờ trên chiến trường thượng cổ này, Khổng Mộng, Triệu Hạo, Tần Vân Địch, Tiêu Linh, Tần Cao đều là những người có vận khí lớn, tụ tập lại như ong vỡ tổ.
Dưới tình huống này, xảy ra biến số gì đó có gì phải thấy lạ cơ chứ?
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên nghiêm túc nói: “Tần Vân Địch, ta có thể tín nhiệm đệ không?”
Tần Vân Địch cảm nhận được ánh mắt đầy tín nhiệm của Tần Vân Địch thì đột nhiên cảm thấy cả người trĩu nặng, đôi mắt híp chậm rãi mởto: “Mời sư huynh phân phó!”
Thẩm Thiên nghiêm túc nói: “Huyết Ma cốc xuất hiện Huyết Ma Nguyên Anh kỳ, lập tức thông báo tất cả đệ tử bản tông rời xa Huyết Ma cốc.”
Tần Vân Địch gật đầu: “Sư huynh yên tâm, phản ứng đầu tiên của Vân Địch là nhắc nhở tất cả các đệ tử rồi.”
Chậc!
Nhanh vậy sao?
Vân Địch sư đệ, mẹ nó, đệ biết là đệ nhanh quá không?
Khụ khụ, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ lung tung, dù sao mạng người cũng quan trọng.
Mau chóng nghĩ ra kế hoạch cứu viện thích đáng đã!
Thẩm Thiên vắt hết óc, cuối cùng... hắn phát hiện mình không thích hợp làm vị lãnh đạo loại trí tuệ bày mưu tính kế.
Đau đầu quá, thôi, cứ liều cái đã!
Nghĩ tới đây Thẩm Thiên nói: “Huyết Ma Nguyên Anh kỳ trở lên trong số chúng ta chỉ mình ta có thể đối phó, một mình ta sẽ tới Huyết Ma cốc!”
“Nếu cứu được các sư đệ thành công, ta sẽ nhanh chóng liên hệ tụ hợp với mọi người, còn nếu lỡ như trong một ngày không liên hệ gì...”
“Vân Địch sư đệ, nếu không đợi được tin của ta, lập tức thông báo các đệ tử truyền tống khỏi chiến trường!”
“Không chỉ đệ tử bản tông, còn cả đệ tử những tông môn khác nhớ kỹ cũng phải nhắc nhở họ!”
“Sau khi rời khỏi chiến trường báo cáo cho nhóm Bạch Liên sư thúc, để bọn họ định đoạt.”
Thẩm Thiên vừa dứt lời, Tống Phú Quý và Lưu Thái Ất đã lệ nóng doanh tròng khóc không thành tiếng: “Thiên Sư, người không được mạo hiểm!”
“Thiên sư, nếu Huyết Ma cốc có thể sẽ có biến số cùng nguy hiểm, chúng ta càng không thể để người một mình mạo hiểm được!”
“Lưu Thái Ất ta không phải kẻ tham sống sợ chết, nguyện cùng Thiên sư kề vai chiến đấu hò hét trợ uy!”
Hùng Mãnh bên cạnh gãi đầu một cái, cũng lập tức nói: “Còn ta nữa, ta cũng vậy!”
Những người khác thấy Tống Phú Quý và Lưu Thái Ất đều cứng răn snhw vậy dĩ nhiên cũng không cam tâm lùi bước.
Nếu lúc này mà sợ sau này còn có thể ở bên cạnh Thẩm Thiên nữa sao?
“Thẩm huynh, Triệu mỗ nguyện cùng huynh kề vai chiến đấu, có chết không hối hận!”
Triệu Hạo toàn thân bao phủ Nam Minh Ly Hỏa dày đặc, lờ mờ ngưng tụ thành hình kiếm, toàn thân tản ra kiếm khí cường đại.
Đây là hiệu quả của Kiếm Tâm quả, sau khi luyện hóa Kiếm Tâm thụ thành Thiên Kiếm Thần Thể, Thẩm Thiên phát hiện Kiếm Tâm quả gần như vô dụng với mình.
Thế là hắn chia Kiếm Tâm quả cho đám Triệu Hạo, Quế công công, Tiểu Lý tử và Thẩm Ngạo để bọn họ luyện hóa.
Lúc này mọi người đã gần tiêu hóa hết Kiếm Tâm quả và Long Huyết Thảo rồi nên thực lực ai nấy đều tăng lên như lột xác.
Ít nhất trong số tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ai nấy đều là thiên kiêu tuyệt đối, bao gồm... Thẩm Ngạo.
Không thể không nói, đi theo Thập tam đệ sướng quá, không cần chịu khổ mà còn mạnh lên cực nhanh!
Không giống như đi Thái Bạch động thiên theo Trường Hà Kiếm Tôn khổ tu, vừa khổ vừa chẳng có tác dụng gì.
Thẩm Ngạo vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm Thiên: “Thập tam đệ, để vi huynh nhìn đệ đi chết, vi huynh không làm được!”
Thẩm Thiên: “...”
Mặc dù là rất cảm động, nhưng sao ta cứ có cảm giác cái đám này đang trù yểu bổn Thánh tử!
Trên mặt Quế công công nở nụ cười thấy chết không sờn: “Lão nô đã từng thề tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương điện hạ, trừ phi bước qua thi thể lão nô!”
Tần Cao thâm sâu nhìn Thẩm Thiên: “Mệnh nô tài là Điện hạ cứu, cho dù có chết cũng mong được bảo vệ Điện hạ mà chết!”
...
Nghe những lời trọng tình nghĩa và vẻ mặt cố chấp của họ, trong lòng Thẩm Thiên đầy cảm động và... cạn lời!
Có đáng không?
Các ngươi thấy có đáng không?
Chẳng qua bổn Thánh tử chỉ đi đánh một Huyết Ma Nguyên Anh kỳ thôi mà?
Sao trong mắt các ngươi bổn Thánh tử cảm thấy giống như mình đi chết quá vậy?
Trúc Cơ đánh Nguyên Anh đâu phải là gì ghê gớm? Các ngươi đừng có thêu dệt linh tinh có được không?
Đem mấy bài cũ này ra lừa độc giả đúng là hơi quá đáng rồi đấy?
Quan trọng hơn nữa là, nếu bổn Thánh tử thật sự không ứng phó được kẻ thịch thì cứ thay bộ giáp từ trên xuống dưới độn thổ rời đi chẳng phải xong à?
Cả đám các ngươi đều đòi đi theo, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm gì bảo bổn Thánh tử phải cứu như thế nào đây? Bó tay không cứu được đâu!
Thẩm Thiên bất đắc dĩ thở dài, nghĩ xem phải nói như thế nào để không làm tổn thương tự tôn của đám này!
Bổn Thánh tử thật sự không phải là đang khách sao, mà các ngươi thật sự, thật sự là...
Không thể giúp được gì chỉ tổ rước thêm phiền thôi!
Trong lúc trong lòng Thẩm Thiên đang không biết phải làm sao thì Khổng Mộng bên cạnh đã mở miệng nói: “Các vị không cần lo lắng.”
Khổng Mộng mỉm cười nói: “Với thực lực của Thẩm Thiên đạo huynh cho dù thực sự gặp vài vị cường địch Nguyên Anh kỳ thì cũng có thể chắc chắn toàn thân trở ra.”
“Ngược lại, nếu các vị đạo huynh đi cùng đến lúc đó có thể sẽ phải khiến Thẩm đạo huynh phân tâm chiếu cố.”
“Nếu các vị thật sự muốn phân ưu với đạo huynh thì hãy làm theo phân phó của đạo huynh đi!”
Lời của Khổng Mộng khiến Thẩm Thiên thầm tán thưởng, đúng là một con chim tốt!
Thực sự nàng ta đã nói hết những lời chôn giấu sấu trong lòng bổn Thánh tử rồi!
Lời của Khổng Mộng tuy hơi đả kích người khác nhưng đúng là sự thật nên sau khi mọi người suy nghĩ một chút liền tỉnh táo lại.
Quế công công thở dài: “Ôi, lão nô già rồi, đúng là đã không còn cách nào che mưa chắn gió cho Điện hạ nữa.”
“Mong điện hạ lần này đi phải cẩn thận, lấy an toàn bản thân làm trọng, tuyệt đối không được mạo hiểm.”
“Lão nô sẽ ở trong Thánh Long sơn cốc cầu nguyện Lan Phi nương nương, hy vọng nương nương trên trời có linh thiêng có thể phù hộ điện hạ.”