Chương 349: Sư bá thật sự bị thương nặng sao? (2)
Trong lúc nhất thời, khắp người gã đều đau đớn tựa như sống không còn gì để lưu luyến.
"Nghiệp chướng, dám tổn thương sư huynh của ta!"
Đan Vũ thiên tôn căm phẫn hét lên, sức mạnh lạnh thấu xương vọt đến và bao phủ điện chủ Huyết Bào trong nháy mắt.
Một pho tượng băng rơi từ trên cao xuống và tạo ra một cái hố to trên mặt đất.
Bích Liên thiên tôn Sở Long Hà cũng mệt mỏi rơi xuống như đã mất đi tất cả sức mạnh.
"Sư huynh, sư huynh không sao chứ?! Đừng dọa muội!"
"Đều là lỗi của Đan Vũ, nếu sư huynh không cứu ta thì sẽ không bị thương rồi!"
Đan Vũ thiên tôn lập tức rớt nước mắt, ôm lấy Sở Long Hà và hạ xuống đất trong khi xoay tròn 720 độ.
Tiếp theo đó, bà lấy những loại linh đan diệu dược trong Dao Trì Thánh Địa ra và bỏ vào miệng Sở Long Hà như không cần tiền vậy.
"Sư huynh tuyệt đối đừng có chuyện, nếu sư huynh xảy ra chuyện bất trắc thì Đan Vũ cũng không sống nổi đâu!"
Sở Long Hà bất đắc dĩ nhìn Đan Vũ thiên tôn: "Tiên tử hiểu lầm rồi."
"Lần này lão đạo ra tay cũng vì muốn cứu Thiên nhi thôi."
"Lão đạo chỉ tiện tay cứu tiên tử thôi, xin tiên tử đừng tiếp tục tự mình đa tình nữa."
Sở Long Hà nói xong bèn gượng chống dậy khỏi vòng tay của Đan Vũ thiên tôn, sau đó lảo đảo bước đến chỗ Thẩm Thiên.
Mặt lão trắng nhợt như tờ giấy, miễn cưỡng cười hỏi: "Thiên nhi thấy chưa, lần này lão đạo thông thần đánh Độ Kiếp đó, có oai phong không hả?"
"Đây là sức chiến đấu của những người luyện thể "Tân Hỏa kinh", chiến đấu vượt cấp như cơm bữa!"
"Sao hả? Con có muốn học không? Nếu con xin thì lão đạo có thể miễn cưỡng dạy cho..."
Sở Long Hà còn chưa nói xong thì thân thể đã loạng choạng ngã trước mặt Thẩm Thiên.
Cùng lúc đó, hơi thở của lão nhanh chóng suy yếu với tốc độ cực nhanh và rõ rệt.
Thẩm Thiên hơi biến sắc, vội vàng lấy nước thánh Niết Bàn trong Thương Minh Giới ra và rót vào miệng lão đạo sĩ.
"Vô dụng thôi, đừng lãng phí nước thánh Niết Bàn."
Lão đạo sĩ tái mặt nuốt nước thánh Niết Bàn: "Lão đạo đã bị giáo của tên nghiệp chướng kia đánh rách lục phủ ngũ tạng, không còn sống bao lâu nữa đâu."
"Phải có hơn năm trăm lít nước thánh mới có cơ hội chữa khỏi cho lão đạo, nhưng như vậy không đáng."
Lão đạo sĩ nhìn Thẩm Thiên với vẻ hiền từ: "Thiên nhi, không dám giấu gì con, thật ra lão đạo rất thích con."
"Lão đạo đã muốn nhận con làm đệ tử từ lần đầu tiên gặp con rồi."
"Chỉ do nhị sư đệ nhận con làm đệ tử trước, hơn nữa tu vi của sư đệ lại cao hơn lão đạo."
"Cho nên... Khụ khụ, vết thương xấu đi rồi, xem ra lão đạo không chống được bao lâu, Thiên nhi đừng lãng phí thời gian nữa."
Lão đạo sĩ uống cạn những giọt nước thánh Niết Bàn cuối cùng trong cái chai năm lít rồi lắc đầu: "Trước khi chết, lão đạo còn có một nguyện vọng cuối cùng, Thiên nhi có thể đồng ý với lão đạo không?"
Thẩm Thiên thở dài: "Sư bá bị thương nặng thì đừng nói chuyện, giữ hơi thở cuối cùng đi!"
"Chỉ là năm trăm lít nước thánh Niết Bàn thôi mà! Sư bá bị thương vì cứu con, con đưa sư bá năm trăm lít nước thánh cũng là chuyện đương nhiên thôi."
Lão đạo sĩ liếm môi: "Đây... Sao có thể thế được? Con chỉ có khoảng một nghìn, nghìn rưỡi lít nước thánh Niết Bàn mà mình liều mạng tìm thấy thôi mà."
"Lão đạo... là trưởng bối của con, thử hỏi sao có thể mặt dày lấy tạo hóa của con cho được?"
"Nếu con thật sự không đành lòng thì có thể đồng ý một chuyện với lão đạo trước khi lão đạo chết..."
"Con bái lão đạo làm sư phụ, truyền thừa thuật luyện thể của lão đạo nhé?"
"Vậy dù cho lão đạo có bỏ mạng thì cũng có thể nhắm mắt về trời rồi."
Bái sư trước khi chết?
Thẩm Thiên không khỏi ngẩn ra trước đề nghị của lão đạo sĩ.
Rõ ràng hắn có thể cứu sống Bích Liên sư bá một cách thoải mái mà, tại sao sư bá cứ quyết ý muốn chết chứ?
Tuy rằng năm trăm lít nước thánh Niết Bàn không tính là ít nhưng... cũng không nhiều nhặn gì mấy mà!
Thẩm Thiên còn đang ngơ ngẩn thì khối băng bao quanh người điện chủ Huyết Bào ở một bên khác lại nứt ra thật nhanh.
"Sở Long Hà, ngươi đã đến giới hạn rồi sao?"
"Vậy thì chịu chết đi!"
Ầm!
Khối băng lập tức nổ tung, sau đó điện chủ Huyết Bào tái mặt thoát ra ngoài.
Xem ra gã cũng bị thương không nhẹ.
Thế nhưng lúc này gã lại càng nguy hiểm hơn, sát khí trên mặt đã ngưng tụ thành vật chất.
Thất Sát Châu lại ngưng tụ ra thanh giáo dài màu máu, tiếp đó điện chủ Huyết Bào bỗng vọt thẳng về phía bọn Bích Liên thiên tôn và Thẩm Thiên.
"Diệp lão, ông mà không ra tay nữa là xác bọn ta sẽ lạnh luôn đấy."
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói với Diệp Kình Thương trong lòng, vậy mà Diệp Kình Thương lại không có vẻ gì là lo lắng cả.
Ông khẽ cười: "Tên nhóc nhà ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ tệ ở chỗ quá thiếu kinh nghiệm nên không nhìn ra bộ mặt thật của một số người, đừng nóng vội!"
Điện chủ Huyết Bào ngày càng đến gần hơn.
Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn hợp sức ngăn cản nhưng lại bị thanh giáo đâm bay ra xa hơn trăm mét.
Thanh giáo ấy sắp đâm trúng Bích Liên thiên tôn và Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên đã từ bỏ trao đổi với Diệp Kình Thương không đáng tin cậy, thay vào đó chuẩn bị sử dụng Thánh Tử Lệnh và kiếm Thiên Tru quyết chiến đến cùng.
Đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ đến phát điên vang lên từ sau lưng Thẩm Thiên.
"Cái tên Huyết Sát ngu ngốc không có não này, ngươi ngoan ngoãn bị phong ấn không được hả? Phá phong ấn trốn đi không được hả?"
"Tại sao lại cứ xen vào chuyện tốt của ông nội đây, ngươi muốn gặp sư phụ đã chết của mình lắm rồi sao?"
Thẩm Thiên ngạc nhiên quay đầu lại, gương mặt trắng như tờ giấy của Bích Liên thiên tôn thình lình xuất hiện trước mắt.
Vào lúc này, hơi thở tỏa ra từ người lão đạo sĩ đáng sợ không gì bằng!
Nó đáng sợ đến nỗi Thẩm Thiên không khỏi hoài nghi.
Sư bá... thật sự bị thương nặng sao?