Chương 297: Uông Lâm huynh, xà sủng này ngươi có bán hay không? (2)
"Hấp thu kịch độc ở trong những Ngân Hoàn Ma Thảo này thì chắc chắn thực lực của ta sẽ tăng mạnh!"
Sau khi hết khiếp sợ, linh hồn của cường giả đang ở trong Hoa Ban Xà tràn đầy kích động hô to lên với Uông Lâm.
Một trăm gốc!
Năm trăm gốc!
Ba ngàn gốc!
Khi Diệp Phong lấy ra trọn vẹn một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo, Uông Lâm ngẩn ra ngay tại chỗ.
Ngân Hoàn Ma Thảo này chính là một loại kịch độc linh thảo chỉ có ở trong Thiên Đạo Chiến Trường, cho dù sư tôn hắn (linh hồn của cường giả đang ở bên trong Hoa Ban Xà xông xáo ở trong Thiên Đạo Chiến Trường mấy trăm năm, thì số lượng Ngân Hoàn Ma Thảo mà hắn đạt được cộng lại chỉ sợ cũng không tới hai mươi gốc, hắn hoàn toàn không ngờ được là trong tay của Diệp Phong lại có nhiều như vậy!
"Đồ nhi ngoan, ngươi tuyệt đối không thể bán vi sư!"
"Một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo, cho dù thần hồn chi lực của ta cực kỳ mạnh mẽ thì ta cũng không thể chịu được kịch độc ở trong nhiều Ngân Hoàn Ma Thảo như vậy!"
"Dù sao Ngân Hoàn Ma Thảo này cực kỳ đặc thù, độc tính của nó mà chồng lên nhau thì sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn, kịch độc ở trong một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo mà chồng lên nhau thì sợ là cường giả Phi Thăng Cảnh dính vào cũng sẽ lập tức bị hạ độc chết!"
Nói xong, Hoa Ban Xà trực tiếp bò ra sau lưng Uông Lâm, trong đôi mắt rắn nhỏ tràn ngập sợ hãi.
Phát hiện sư tôn đã bò ra sau nằm úp sấp ở sau lưng mình, toàn bộ thân rắn đều đang run rẩy kịch liệt, Uông Lâm cũng vội vàng nhìn Diệp Phong nói: "Diệp Phong huynh, ta có tình cảm thâm hậu với xà sủng này, cho nên ta sẽ không bán nó!"
Ai!
Nghe được Uông Lâm nói như vậy, Diệp Phong cũng thất vọng thở dài, mất một cơ hội phát động hành vi phá của, cũng mất luôn canh rắn!
"Rãnh!"
"Hắn không có nấu ta, hắn còn thở dài!"
Nghe được Diệp Phong thở dài một tiếng, tránh sau lưng Uông Lâm, cường giả Hoa Ban Xà muốn điên rồi!
"Diệp Phong huynh, Ngân Hoàn Ma Thảo này là một loại độc linh thảo cực kỳ trân quý!"
"Đối với độc tu chúng ta thì nó là một trong số những độc linh thảo thích hợp nhất cho chúng ta tu luyện độc công, nói thật, ngươi muốn dùng nhiều Ngân Hoàn Ma Thảo như vậy để nấu canh rắn, thật sự là có chút. . . lãng phí!"
Nhìn thấy vẻ thất vọng lộ rõ ở trên mặt của Diệp Phong, Uông Lâm vội vàng giải thích độ trân quý của Ngân Hoàn Ma Thảo.
"Uông Lâm huynh, cảm giác vui sướng khi phá của, ngươi không thể nào hiểu được đâu!"
? ? ?
Ta không hiểu?
Phá của còn có thể vui sướng?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong mắt Uông Lâm hiện vẻ khinh thường.
"Diệp Phong huynh, dùng một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo nấu canh, đó cũng là độc canh, mặc dù độc tính của nó kinh khủng đến mức ngay cả độc tu chúng ta cũng không thể nào dùng nó để tu luyện nhưng không phải là vẫn có thể dùng nó để giết địch được hay sao?"
"Nếu như người muốn phá của thật sự thì tại sao lại không trực tiếp đốt những Ngân Hoàn Ma Thảo này đi!"
Ngốc hả!
Bối rối rồi chứ!
Nhìn Diệp Phong ngẩn ra tại chỗ, Uông Lâm có chút đắc ý!
"Uông Lâm, Diệp Phong này không đơn giản!"
"Mặc dù không biết hắn lấy được từ đâu ra một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo, nhưng hắn tuyệt đối biết rõ đặc điểm của Ngân Hoàn Ma Thảo, một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo chồng lại, cho dù có là cường giả Phi Thăng Cảnh thì cũng không thể nào chống lại được độc tính của nó!"
"Càng quan trọng hơn là hắn lại muốn dùng nó để nấu canh, theo suy đoán của ta thì một nồi canh độc như thế tuyệt đối có thể hạ độc chết mười tên cường giả Phi Thăng Cảnh!"
Lúc này, giọng nói của cường giả Hoa Ban Xà cũng vang lên trong đầu Uông Lâm.
Nghe nói như thế, nụ cười ở trên mặt Uông Lâm lập tức cứng lại.
Hối hận!
Bây giờ hắn cảm thấy cực kỳ hối hận tại sao mình phải nói như vậy với Diệp Phong, người ta nói phá của thì cứ để cho người ta phá của, tại sao mình nhất định phải đi tranh cãi với người ta làm cái gì chứ?
Hắn đến để kết giao bằng hữu, không phải đến để gây thù hằn!
"Hệ thống, dù sao thì Uông Lâm này cũng là tuyệt thế thiên kiêu xếp hạng thứ mười Tiềm Long Bảng, để hắn giúp ta đốt một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo này, hơn nữa còn phải đốt từng gốc từng gốc một, công tác phí ta trả cho hắn là mười vạn miếng đê phẩm Linh Tinh, không quá đáng chứ."
Lúc này, Diệp Phong không phải là đang ngẩn người mà là đang hỏi thăm hệ thống số lượng đê phẩm Linh Tinh có nằm trong phạm vi hợp lý hay không.
"Đinh! Số lượng phá của nằm trong phạm vi hợp lý!"
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, kêu con Hoa Ban Xà sau lưng Uông Lâm hỗ trợ thì có thể phát động hành vi phá của một lần!"
Hả?
Nghe được hệ thống nhắc nhở, Diệp Phong kinh nghi nhìn về phía con Hoa Ban Xà ở sau lưng Uông Lâm.
"Ngọa tào!"
"Tại sao tiểu tử đó lại để mắt tới ta!"
"Đồ nhi, ngươi phải bảo vệ vi sư đó!"
Để ý thấy Diệp Phong lại đưa mắt nhìn vào mình, cường giả Hoa Ban Xà đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng dùng thần thức truyền âm cho Uông Lâm.
"Hệ thống, kêu con Hoa Ban Xà đó hỗ trợ đốt Ngân Hoàn Ma Thảo, công tác phí là một vạn miếng đê phẩm Linh Tinh, không quá đáng chứ."
"Đinh! Số lượng phá của quá thấp!"
Quá thấp?
Nghe được hệ thống đáp lại, Diệp Phong cũng âm thầm giật mình.
"Mười vạn đê phẩm Linh Tinh?"
"Đinh! Số lượng phá của quá thấp!"
"Một trăm vạn đê phẩm Linh Tinh?"
"Đinh! Số lượng phá của nằm trong phạm vi hợp lý!"
Ngọa tào!
Con Hoa Ban Xà đó tuyệt đối không đơn giản!
Biết được kêu Hoa Ban Xà hỗ trợ mà cần cho một triệu miếng đê phẩm Linh Tinh mới nằm trong phạm vi phá của hợp lý, Diệp Phong lại muốn mua đối phương lại một lần nữa.
"Uông Lâm huynh, sủng vật độc xà đó của ngươi không bán thật sao?"
Nghe được Diệp Phong nhắc đến việc mua bán này một lần nữa, Uông Lâm cũng vội vàng giải thích: "Diệp Phong huynh, ta không hiểu cảm giác vui sướng khi phá của của ngươi, ngươi cũng không hiểu được tình cảm giữa ta và nó, ta không bán!"
"Uông Lâm huynh, đừng nói nữa, ta hiểu!"
"Ta thêm tiền!"