Chương 417: Trứng rồng ta ném đi, bại gia tử đâu thể nào ăn đồ thừa được?
"Mới nãy ta tập trung nghe câu chuyện mà các ngươi kể hoàn toàn không có chú ý đến tình huống bên trong đại trận mê cung!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Ngọc Quỷ trưởng lão cũng vội vàng trả lời.
? ? ?
Không biết thì không biết, trả lời lẽ thẳng khí hùng như thế sao?
Nghe được Ngọc Quỷ trưởng lão trả lời như vậy, Diệp Phong bị kinh lần nữa!
"Xong đời!"
"Tinh Hồn trưởng lão, hình như Long thiếu điên rồi!"
Mà theo một tiếng kinh hô của Ngọc Quỷ trưởng lão vang lên, Diệp Phong vội vàng hỏi: "Hắn thế nào?"
...
Bên trong đại trận mê cung!
"Ngươi nhìn cái gì!"
"Ngươi nhìn ta thử một cái nữa coi!"
"Ngọa tào, mẹ nó ngươi còn dám nhìn, có tin ta đánh nổ cặp mắt của ngươi hay không!"
Bành! Bành!
Nói xong, Long Thiếu Phong đánh hai quyền vào hình ảnh trong Ma Linh Huyễn Cảnh Thạch!
"Ngươi nhìn cái gì!"
...
Nhìn Long Thiếu Phong tự chơi với hình ảnh của mình, hai người Diệp Phong và Mục Lâm cũng tỏ vẻ chấn kinh!
Mà bên cạnh, Ngọc Quỷ trưởng lão thì có chút xấu hổ, hắn cũng không ngờ được là chỉ với một lát thôi mà đối phương đã trở nên như vậy!
"Long thiếu, đừng đùa, chúng ta tới đón ngươi đi ra!"
Trừng!
Nghe được giọng nói của Diệp Phong, Long Thiếu Phong đột nhiên quay đầu nhìn ra sau lưng, khi hắn nhìn thấy ba người Diệp Phong, Mục Lâm và Ngọc Quỷ trưởng lão, sụp đổ hô lớn: "Diệp thiếu, rốt cuộc các ngươi đã đến, ta còn tưởng rằng các ngươi quên ta, cái đại trận mê cung này quá kinh khủng!"
Đi ra khỏi đại trận mê cung, Long Thiếu Phong nhìn thoáng qua đại trận mê cung phía sau, lòng vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm: "Cái đại trận mê cung này chính là ác mộng của tất cả kẻ địch, tuyệt đối là người nào vào người đó sụp đổ, thú nào vào thú đó rơi lệ!"
Đỉnh Tinh Hồn Phong!
Nhìn năm người Lục Trường Thanh, Thạch Thiên Lôi, Mục Lâm, Đồ Mãng và Long Thiếu Phong trước mắt, Diệp Phong cảm thấy năm người này đủ để dựng lên Thần Thông Mao Ốc trước khi trời sáng.
"Tinh Hồn trưởng lão, ngươi tìm ta?"
Đúng lúc này, giọng nói của Hồ Lỵ bỗng nhiên vọng từ đằng xa tới.
"Thánh Chủ, gọi ngươi qua đây là có thứ tốt muốn cho ngươi ăn!"
Nhìn Hồ Lỵ đi tới, Diệp Phong cũng trực tiếp nói với Long Thiếu Phong: "Long thiếu, lấy Tử Minh Ám Long Đản mà trước đó ngươi cất vào ra đi, vừa khéo để Thánh Chủ và mấy vị sư huynh đệ còn lại đều nếm thử!"
Mà nghe được Diệp Phong nói như vậy, cho dù là Hồ Lỵ hay là đám người còn lại đều mắt bốc lên lục quang nhìn về phía Long Thiếu Phong!
Đặc biệt là ba người Lục Trường Thanh, Thạch Thiên Lôi và Đồ Mãng, bọn họ vừa nghe được Mục Lâm nói hắn ăn Tử Minh Ám Long Đản nướng, khiến cho bọn họ hâm mộ gần chết!
"A!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, nhìn thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, Long Thiếu Phong có chút lúng túng nói: "Diệp thiếu, Tử Minh Ám Long Đản còn dư lại đã bị ta ném lại sơn cốc, chúng ta là bại gia tử, lẽ nào lại ăn đồ ăn thừa?"
"Cái gì!"
Nghe được Long Thiếu Phong nói như vậy, tất cả mọi người sắc mặt đại biến kinh hô lên!
Cho dù là Diệp Phong cũng tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ, nhìn vẻ mặt vô tội của Long Thiếu Phong, hắn rất muốn lớn tiếng hỏi một câu, ngươi còn nói ngươi không phải bại gia tử, rốt cuộc ngươi còn muốn giấu giếm tới khi nào?
"Đây là cực phẩm bại gia tử mà Tinh Hồn trưởng lão đem từ đâu về!"
"Đó là Tử Minh Ám Long Đản đó, nói ném liền ném?"
"Ngươi là bại gia tử, ngươi không ăn đồ thừa nhưng chúng ta ăn, chúng ta không chê!"
Nhìn vẻ mặt vô tội của Long Thiếu Phong, Hồ Lỵ cảm thấy trái tim mình đang chảy máu, cho dù là vào thời kỳ đỉnh phong của Vô Cực Thánh Địa thì bọn họ cũng không dám phá của như thế!
"Đây là tổn thương vô hình mà bại gia tử đem đến hay sao?"
"Mặc dù chúng ta cũng lập chí trở thành một bại gia tử đủ tiêu chuẩn nhưng chúng ta vẫn cảm thấy trong lòng rất là đau đớn, để cho chúng ta nếm thử một miếng rồi ném đi cũng được mà!"
Ba người Lục Trường Thanh, Thạch Thiên Lôi và Đồ Mãng cực kỳ đau lòng, trứng rồng đến miệng rồi còn bay đi, biến từ hy vọng đến tuyệt vọng này khiến cho bọn họ không chịu được!
"Diệp thiếu!"
"Không phải chúng ta còn có một quả Tử Minh Ám Long Đản đó sao?"
"Nếu không chờ người của Thiên Long Cốc chúng ta đưa tới, chúng ta trực tiếp nướng, sau đó cho Thánh Chủ và mấy vị sư huynh đệ nếm thử?"
Nhìn thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt muốn ăn người nhìn mình chằm chằm, Long Thiếu Phong quay qua nhìn Diệp Phong đưa ra một cái ý nghĩ.
? ? ?
Mẹ nó, ngươi vứt bỏ một quả trứng rồng đã nướng xong còn chưa đủ, còn muốn ra tay với quả Tử Minh Ám Long Đản còn lại của ta?
Đây chính là hang không đáy ta dùng để phá sản, ngươi lại muốn nướng nó?
Ta ra trứng rồng, ngươi làm người tốt?
Nghe được Long Thiếu Phong nói như vậy, Diệp Phong hận không thể ném hắn vào trong đại trận mê cung một lần nữa, cái này không thể gọi là phá của được mà phải gọi là không biết xấu hổ mới đúng!
"Không được!"
"Quả Tử Minh Ám Long Đản đó ta có chỗ dùng khác không thể đem nướng!"
Nhìn mọi người dùng ánh mắt trong mông nhìn mình chằm chằm, Diệp Phong cực kỳ quả quyết nói ra quyết định của mình!
Mà mọi người nghe nói như thế, đều không ngoại lệ, tất cả đều lộ ra vẻ mặt thất vọng.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta phải tranh thủ làm chuyện chính cho xong!"
Diệp Phong nhìn sắc trời một chút, sau đó vội vàng lên tiếng nói với mọi người.
Chính sự?
Lại là chính sự?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, ba người Lục Trường Thanh, Thạch Thiên Lôi và Mục Lâm đều có dự cảm không ổn, nghĩ đến lần trước Diệp Phong nói chính sự là dùng trăm vạn gốc âm Dương Huyễn Đồng Thảo bện thành bậc thang cỏ, vậy lần này chính sự sẽ là cái gì?
"Tinh Hồn trưởng lão, có cần ta ở lại hỗ trợ hay không?"
"Ngươi yên tâm, ta không cần công tác phí!"
Mà bên cạnh, Hồ Lỵ nghe nói như thế thì trước mắt đột nhiên sáng lên, sau đó nhìn về phía Diệp Phong vội vàng hỏi thăm.
"Thánh Chủ!"