Chương 433: Hư Không Chi Môn, đặc hiệu ra sân mạnh đến phát nổ (2)
"Tam trưởng lão, bây giờ ngươi phải hiểu rõ một chuyện, bây giờ Song Long Môn chúng ta đã trở thành thế lực phụ thuộc của Quỷ Linh Môn, đừng nói Cổ Nham đại nhân có tu vi kinh khủng là Tiên Tôn Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, cho dù chỉ có một đệ tử hạch tâm tu vi Nhân Tiên Cảnh Nhất Trọng đến thì cũng là tồn tại mà chúng ta không trêu chọc nổi!"
"Tất cả mọi người nghe rõ cho ta!"
"Từ giờ trở đi, nếu ai còn dám nói ra bất kỳ một câu nào có ý bất kính với Cổ Nham đại nhân thì đừng có trách tại sao ta trở mặt không có quen biết!"
Nhìn tám đại trưởng lão tông môn ngồi xung quanh, Phan Thần lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo bọn họ!
"Mẹ nó!"
"Tam trưởng lão, thằng ngu này, nếu bởi vì câu nói này của hắn mà chọc giận Cổ Nham đại nhân thì lão tử sẽ bắt hắn để khai đao đầu tiên!"
Nghĩ đến rất có thể Cổ Nham đại nhân đang đứng ở một nơi nào đó nhìn chằm chằm vào bọn họ, Phan Thần cũng vì một câu nói này của hắn mà bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không nói khoa trương một chút nào, một vị cường giả Tiên Tôn Cảnh Cửu Trọng tối đỉnh thì cho dù có đứng ở sau lưng của bọn họ thì bọn họ cũng không thể phát hiện được một chút nào!
"Địch tập! ! !"
"Môn chủ, Vô Cực Thánh Địa giết đến đây rồi!"
Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy lo lắng bỗng dưng vọng lại từ cửa đại điện.
"Ai, là ai đang nói chuyện!"
Nhìn xem cửa đại điện trống rỗng, Phan Thần cũng trực tiếp đứng phắt dậy từ chỗ ngồi của mình sau đó lớn tiếng chất vấn!
? ? ?
Ta quỳ ngay ở cửa ra vào đây này, môn chủ, mắt của người mù hay sao mà không nhìn thấy ta?
"Môn chủ, là ta, Trương Khánh, ta ở ngay chỗ cửa ra vào đây!"
Nhìn thấy Phan Thần tìm kiếm mình khắp nơi, Trương Khánh đang quỳ một gối ở trước cửa đại điện âm thầm chửi bậy một phen sau đó lại lên tiếng một lần nữa.
"Chỉ còn lại chín người các ngươi!"
"Tiểu Bạch, sử dụng ẩn nấp tiên lục với môn chủ và tám trưởng lão của Song Long Môn, khiến cho bọn họ trực tiếp biến mất ở ngay trước mặt của Trương Khánh đó!"
Bên trong đại điện, Diệp Phong đang đứng ở một bên Xem náo nhiệt trực tiếp ra lệnh cho Diệp Tiểu Bạch đang đứng ở bên cạnh mình, sau đó tự lẩm bẩm: "Không lâu nữa thôi, tất cả các ngươi đều sẽ tập thể choáng váng!"
"Trương Khánh?"
"Ngươi đang nói mê sảng gì đó, tại sao ta không nhìn thấy ngươi ở cửa đại điện?"
"Mấy vị trưởng lão, các ngươi có nhìn thấy Trương..."
Nói được nửa câu, khi Phan Thần phát hiện tám tên trưởng lão hai bên trái phải của mình cũng biến mất không thấy thì toàn thân của hắn choáng váng!
"Tình huống như thế nào?"
"Mới nãy còn ở đây nhưng tại sao môn chủ và tám đại trưởng lão bỗng nhiên đều biến mất không thấy?"
Mà Trương Khánh đang quỳ gối ở trước cửa đại điện cũng mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu!
"Không được!"
Đúng lúc này, Phan Thần đột nhiên nghĩ tới điều gì, trực tiếp vọt thẳng ra bên ngoài đại điện!
Bành!
Khi đụng phải Trương Khánh đang trong trạng thái ẩn thân ở cửa đại điện thì Phan Thần cũng không thể nào xác nhận được thân phận của đối phương cho nên trực tiếp một cước đạp cho hắn bay ra ngoài!
...
"Loạn!"
“Mẹ nó, tất cả đều loạn hết rồi!"
Sau khi đi ra bên ngoài, khi Phan Thần phát hiện tất cả bốn phía xung quanh đều có dao động chiến đấu thì vội vàng hô lớn một câu: "Ta là môn chủ Phan Thần, ta ra lệnh cho các người lập tức dừng lại, chúng ta bị Vô Cực Thánh Địa lừa!"
Bành! Bành! Bành!
Nhưng mà khi Phan Thần vừa mới dứt lời thì nghênh đón hắn là ba cước không biết đạp tới từ chỗ nào!
"Các huynh đệ, đạp mạnh lên cho ta, đây là tên tự xưng là môn chủ thứ hai mươi ba, chúng ta tuyệt đối không thể bị Vô Cực Thánh Địa lừa được, trước đó bởi vì mắc lừa cho nên không biết có bao nhiêu huynh đệ chết thảm trong tay đối phương!"
Theo một giọng nói tràn ngập tức giận vang lên, từng tiếng bước chân dồn dập trực tiếp vang lên bốn phía xung quanh Phan Thần!
"Chủ nhân!"
"Không sai biệt lắm, đám người của Thánh Địa còn đang ở bên ngoài chờ ngươi đấy, chúng ta có thể đi về."
Trên không trung, nhìn đệ tử Song Long Môn đã loạn thành một bầy ở bên dưới, Diệp Tiểu Bạch cũng lên tiếng nhắc nhở Diệp Phong đang đứng ở bên cạnh mình.
"Đi thôi!"
"Để chính bọn họ tự chơi với nhau, chờ lực lượng của ẩn nấp tiên lục biến mất, khi bọn họ đồ đạc của nhà mình đều mất sạch thì sẽ càng thú vị hơn nữa, đáng tiếc là ta không thể thấy được!"
Nói xong, Diệp Phong trực tiếp bay ra bên ngoài cửa của Song Long Môn!
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ một câu, Lạc Thiên Tuyết đang hỏi thăm Diệp Tiểu Đường về tung tích của túc chủ, đang định gọi túc chủ lập tức trở về Tinh Hồn Tông, có muốn lập tức kết thúc phúc lợi du lịch thượng giới mười lăm ngày hay không?"
Sau khi rời khỏi Song Long Môn, tiếng nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên trong đầu Diệp Phong.
"Sư tôn kêu ta về?"
"Mặc dù không biết là bởi vì nguyên nhân gì nhưng trở về thì trở về đi, dù sao ta đã đứng vững gót chân ở Tinh Hồn Thánh Địa!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nói với Diệp Tiểu Bạch bên cạnh: "Tiểu Bạch, ngươi đi nói cho Thánh Chủ biết một tiếng, nói là tạm thời sẽ không theo bọn họ trở về, mười ngày sau ta sẽ về."
"Còn nữa, nói cho hai người Đồ Mãng và Diệp Tiểu Cước biết, kêu bọn họ bảo vệ Tinh Hồn Phong cho tốt!"
Dặn dò Diệp Tiểu Bạch xong, Diệp Phong trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, kết thúc phúc lợi mười lăm ngày du lịch thượng giới!"
Theo Diệp Phong vừa dứt lời, một không gian vòng xoáy bỗng nhiên xuất hiện ở trước người hắn, giống như lúc đến, khi hắn còn không có bất kỳ chuẩn bị gì thì đã hút hắn vào trong đó!
...
Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Đừng đá, hai cái mông ta đã bị ngươi đá sưng lên!"
Lúc này, Đồ Mãng muốn điên rồi, hắn không thể nào hiểu được tại sao cho dù là sư tôn hắn hay là Tiểu Cước đại nhân trước mắt này thì đều có hứng thú với cái mông của hắn, chỉ khác nhau ở chỗ một người là dùng gậy điên cuồng đánh, một người là dùng bàn chân lớn điên cuồng đánh!