Chương 163: Minh Số.
Lương Kỳ thấy người nói chính là Đơn Phi, âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, ông ta rất ái mộ Vu Linh Nhi, đối với Đơn Phi cũng luôn yêu thương, coi như là con cháu, nhưng sớm đã biết bản lĩnh của Đơn Phi, thầm nghĩ Đơn Phi sợ rằng còn không qua được Lương Khoan, lúc này ra mặt không phải là tự tìm đường chết sao?
Đơn Phi thì lại không thèm nhìn tới Lương Kỳ.
Chuyện hắn quyết định, thì phải nghĩ cách làm được, tuy đây đối với hắn mà nói, là một sự khiêu chiến cực lớn.
Mã Diên vốn có phần mỉm cười, nhưng thấy bộ dạng thản nhiên, bình tĩnh của Đơn Phi, hơi nhíu mày, lập tức phẩy tay, cười nói:
- Ta vẫn chưa nghe thấy, hay là ngươi bước lên hai bước rồi nói.
Tay y ấn chuôi đao, trong lòng thầm bực, nhưng nụ cười không giảm.
Đơn Phi tiến lên vài bước, cho đến đứng trước người Mã Diên mới nói: - Ta nói ngươi không thông minh như ngươi nghĩ.
Mã Diên ngẩn người.
Có hàn quang nổi lên, đích đến lại là cổ của Đơn Phi. Người mắt ưng ra tay, vừa ra tay đã là tư thế muốn đoạt mạng.
Lương Huyện Lệnh thần sắc hoảng sợ, đám người Lương Khoan càng là muốn nhắc nhở, nhưng đến lời cũng chưa kịp nói ra.
Một đao chém vào khoảng không
Người mắt ưng giật mình, y thấy sự tình phiền phức, lại có thêm Đơn Phi ra mặt, sớm đã có ý nghĩ giết gà dọa khỉ, một đao này vốn không nương tay, đâu ngờ rằng khi đao đến cổ Đơn Phi, Đơn Phi lại đột nhiên biến mất.
Biến mất như gió.
Trong giây lát, có một bàn tay túm lấy cổ tay cầm đao của người mắt ưng.
Cổ tay đau nhức.
Loan đao rơi xuống.
Người mắt ưng tự phụ nhãn lực, nhưng lại không nhìn thấy Đơn Phi biến mất như thế nào, nhưng khi Đơn Phi túm chặt cổ tay y, vẫn còn hét lớn, giãy thoát khỏi tay Đơn Phi, thuận thế túm lấy cổ áo của Đơn Phi.
Người thảo nguyên, kỵ thuật xạ thuật, đao thuật vốn là bản lĩnh môt một người đều phải có, một khắc đó cuối cùng y đã biết sự nguy hiểm của Đơn Phi, không cầu giết địch, chỉ muốn trước tiên ném đối thủ đi rồi tính tiếp.
Trong tiếng hét phẫn nộ của y, trên tay phát lực, dưới chân quét ra, dự tính có thể khiến Đơn Phi té ngã, không ngờ rằng chớp mắt đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bay ra ngoài.
Một tiếng "bịch" lớn vang lên.
Người mắt ưng va mạnh vào tường, bụi đất rơi ra, người mắt ưng chỉ cảm thấy ngực như nứt ra, lồng ngực đau đớn, không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng y trời sinh tính nhanh nhẹn dũng mãnh, dù thổ huyết cũng không quên đứng bật dậy, chỉ muốn xông đến, đột nhiên lại ngẩn người ra.
Loan đao đã ở trên tay Đơn Phi, trên tay Mã Diên nổi gân xanh, đơn đao bên hông chỉ rút ra hơn một xích, nhưng không cử động gì, chỉ vì loan đoan trong tay Đơn Phi, đã đặt trên cổ y.
Nhìn người mắt ưng, Đơn Phi cười cười: - Lúc nãy người đã dùng mấy phần khí lực?
Người mắt ưng khóe miệng dính máu, hai trong mắt đỏ rực, nghe Đơn Phi dùng giọng điệu ngạo mạn của y lúc nãy hỏi ngược lại, suýt nữa lại phun ra một ngụm máu.
Trong nội đường tĩnh lặng.
Mọi người nhìn Đơn Phi mà không thể tin nổi.
Lương Kỳ gần như không dám cùng tin vào mắt mình, Điền Bồ tuy có dự đoán, nhưng cũng giật mình vì Đơn Phi có thể dễ dàng làm được điều này, Điền Nguyên Khải càng là trong lòng kích động, thầm nghĩ Đơn Phi quả là Đơn Phi, lúc trước độc đấu hai đại cao thủ quân Hắc Sơn, bây giờ dễ dàng khống chế được Mã Diên, bắt giặc bắt vua, Đơn Phi võ công cao minh, lần này cũng có thể nhanh chóng chủ động nắm giữ cục diện, đó đúng là uy phong của đại tướng.
Có tiếng vỗ tay vang lên.
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy người thanh niên đeo kiếm kia đang vỗ tay, không khỏi ngẩn người, thầm nghĩ người này và Mã Diên cùng phe, sao nhìn thấy đồng bọn bay ra, Mã Diên bị khống chế, ngược lại còn có hành động như vậy.
- Hảo thân thủ. Người thanh niên đeo kiếm kia cười nói: - Rất lâu rồi không nhìn thấy thân thủ tốt như vậy.
Đơn Phi nhìn hành động của người thanh niên kia, chỉ nói: - Đa tạ quá khen, vẫn muốn làm phiền các hạ đi báo cho Viên Đại Tướng quân, chúng ta muốn cùng Mã Tướng quân thương lượng chuyện của dân chúng huyện Thiệp, ít ngày nữa tất có trả lời.
Lúc nãy Mã Diên rút đao, người mắt ưng sát khí bừng bừng, Đơn Phi sớm đã nhìn thấy hết, thấy Mã Diên tràn đầy sát khí, hắn lại vừa hay lúc tương kế tựu kế, tới gần Mã Diên, bắt sống Mã Diên.
Người mắt ưng một đao tuy nhanh, nhưng trong khoảnh khắc y rút đao Đơn Phi đã có cảm giác, dễ dàng né tránh, lúc người mắt ưng sử dụng phương pháp đấu vật, Đơn Phi không biết kỹ thuật đấu vật, nhưng đấu vật nhất định phải phát lực, bất kể đối thủ phát lực như thế nào, làm sao phức tạp hơn lực đạo hắn đã lĩnh ngộ trong dòng xoáy.
Đối với lực đạo phức tạp của các loại dòng xoáy, hắn đều có thể phá giải, phương hướng phát lực của người mắt ưng đối với hắn mà nói tất nhiên là nằm gọn trong lòng.
Hắn chỉ thuận theo lực đó ném ra ngoài, giống như hóa giải lực ly tâm dòng xoáy, sau đó hắn nhìn người mắt ưng bay ra ngoài, thuận tay lấy loan đoan rơi xuống của người mắt ưng, rồi đặt lên cổ của Mã Diên.
Tất cả nhìn có vẻ dễ dàng như đi dạo trong sân vắng, nhưng nếu không có sự rèn luyện không ngừng nghỉ suốt nửa năm qua thì làm sao có thể tín thủ làm được đến mức độ này, Đơn Phi nhìn về phía Thần Vũ, chỉ nhìn thấy đôi mắt ân cần kia.
Thu hồi ánh mắt, Đơn Phi nhìn người thanh niên đeo kiếm kia, yên lặng chờ gã trả lời.
Hắn không ra tay giết người, không chỉ vì hắn là người yêu hòa bình, càng là vì chuyện này đã không chỉ quan hệ đến một mình hắn. Hắn không làm thì thôi, muốn làm thì phải suy nghĩ thật rõ ràng.
Hắn không chắc có thể khống chế được năm người trước mặt, đặc biệt là người thanh niên đeo kiếm này, hắn nhất định phải chiếm thế chủ động, chỉ vì dân chúng của huyện Thiệp.
Lúc trước khi hắn đối mặt với Tôn Khinh, Lôi Công đều không sợ hãi, nhưng không biết tại sao, hắn chỉ cảm thấy người thanh niên có chút cao ngạo và cô đơn trước mặt này, còn khiến hắn phải đề phòng gấp bội lần so với Tôn Khinh và Lôi Công cộng lại.
Người thanh niên đeo kiếm nhìn Đơn Phi thật lâu sau, chậm rãi nói: - Vẫn chưa thỉnh giáo đại danh các hạ. Gã vốn rất tự phụ cô độc, thực sự bởi vì gã có khả năng tự phụ, nhưng giờ khắc này cuối cùng cũng đã có chút phấn chấn.
- Đơn Phi. Trong lòng Đơn Phi có chút bất an, không phải hắn sợ, mà là cảm thấy cục diện không có đơn giản như hắn nghĩ.
- Đàn Thạch Xung. Người thanh niên đeo kiếm trả lời, thấy bộ dạng bất động của Đơn Phi, bổ sung thêm một câu: - Minh Số Đàn Thạch Xung.
Đơn Phi hơi giật mình, không hiểu ý nghĩa của năm chữ này, Điền Nguyên Khải vừa nhíu mày, Điền Bồ đã thất thanh nói: - Ngươi là người từ Minh Số ra.
Đàn Thạch Xung khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng như sói:
- Hắn không biết, coi như ngươi cũng biết.
Điền Bồ trong lòng run sợ, tay cầm đao không kìm nổi hơi run lên.
Lần này Đơn Phi thật sự không hiểu Điền Bồ sợ cái gì, chợt nghe Điền Bồ lại nói: - Đàn Thạch Hòe là người thế nào của ngươi?
- Chúng ta đều là xuất thân từ Minh Số. Đàn Thạch Xung đáp lại một câu, nhưng lại nhìn Đơn Phi không chớp mắt.
Đơn Phi trong lòng chấn động, hắn biết Đàn Thạch Hòe.
Theo sách sử ghi lại, người này vốn là thủ lĩnh của bộ lạc Tiên Ti, cuối thời Đông Hán từng kiến lập vương đình ở Cao Liễu Bắc, cũng giống như vương đình Hung Nô, mà hành vi của Đàn Thạch Hòe cũng giống như thủ lĩnh huy hoàng nhất của Hung Nô.
Người này bắc kháng Đinh Linh, cũng chính là đánh đến gần hồ Baikal; Tây đánh Ô Tôn; nam cướp quận huyện biên cương của Đại Hán; đông đánh Phu Dư, cũng chính là vùng lân cận Cát Lâm ngày nay.
Người này không cần đến thời gian hơn mười năm đã chiếm cứ toàn bộ lãnh địa của Hung Nô thời kỳ huy hoàng nhất, sử sách viết lãnh địa này từ tây sang đông dài hơn vạn dặm, từ bắc đến nam đạt đến hơn bảy ngàn dặm.
Đây vốn dĩ là nhân vật chỉ sau Thành Cát Tư Hãn, cũng là một cơn ác mộng của vương triều Hán, nhưng Đàn Thạch Hòe bỗng nhiên rớt đài, đế quốc khai sáng cũng sụp đổ giống như ông ta, chỉ lưu lại trong lịch sử như đóa phù dung sớm nở tối tàn, nhưng lại huy hoàng tuyệt đối.
Đàn Thạch Hòe xuất thân từ Minh Số
Minh Số là nơi nào?
Đàn Thạch Xung cũng là xuất thân từ nơi đó.
Đơn Phi đầu óc quay tít, vẫn trầm mặc không nói, Đàn Thạch Xung dường như có chút thất vọng đối với bộ dạng mờ mịt của Đơn Phi.
- Thân thủ các hạ không tầm thường, nhưng thanh danh không nổi bật, đây là chuyện khiến người khác thấy lạ.
Đàn Thạch Xung không có bộ dạng giương cung bạt kiếm.
Đơn Phi chậm rãi nói: - Thân thủ các hạ không tầm thường, danh tiếng hình như cũng không nổi bật, ít nhất ta chưa từng nghe qua. Một lời của hắn thốt ra, lập tức biết rất có vấn đề, bởi vì mọi người trong nội đường đều nhìn hắn có chút kỳ quái.
Điền Nguyên Khải đứng bên cạnh nói: - Trong truyền thuyết Đạp Đốn Tam Vương, Ô Hoàn Tối Cường, Minh Số Thần Long, Tiếu Ngạo Bắc Cương. Ngừng môt chút, bổ sung thêm: - Câu này là nói hiện nay Ô Hoàn ở phương bắc Trung Nguyên thế lực rất mạnh, lấy Đạp Đốn và thủ hạ Tam Vương xưng danh, dù sao Ô Hoàn chỉ được coi là một phần phía bắc Trung Nguyên, nhưng nhân vật xuất thân từ Minh Số thì ngay cả người Ô Hoàn cũng không dám chọc vào.
Ông ta thấy Đơn Phi mở miệng nói sai, thầm nghĩ con người không ai toàn vẹn, sao có thể chuyện gì cũng đều biết, lập tức bổ sung kiến thức cho Đơn Phi, dụng ý chính là nhắc nhở Đơn Phi hết sức cẩn thận.
Đàn Thạch Xung cực kỳ nguy hiểm.
Lần này Đơn Phi đã hiểu một chút.
Theo như hắn biết, Đạp Đốn vốn là thủ lĩnh của Liêu Tây Ô Hoàn cuối thời Đông Hán. Ô Hoàn chia làm Tam Vương Bộ, cùng thuộc về Đạp Đốn thống lĩnh, Tam Vương lần lượt tên là Nan Lâu, Tô Phó Diên và Ô Diên.
Tuy hắn không biết rốt cuộc Minh Số là nói gì, nhưng nghe Điền Nguyên Khải giải thích, Đạp Đốn và Tam Vương có vẻ không kém, nhưng người xuất thân từ Minh Số hiển nhiên mạnh hơn một bậc.
Đàn Thạch Xung mắt nhìn Điền Nguyên Khải, mỉm cười nói: - Điền bảo chủ thật hiểu biết.
Trong lòng Điền Nguyên Khải rùng mình, ông ta có kiến thức rộng, cũng biết nhìn người, lúc gặp Đơn Phi đã cảm thấy kẻ này tất là nhân trung long phụng, nhưng khi nhìn thấy Đàn Thạch Xung lại cảm giác người này như vua của loài sói.
Điều kỳ lạ nhất là từ đầu đến cuối Đàn Thạch Xung không để lộ bất cứ sự nguy hiểm nào, tại sao vẫn luôn cho ông ta cảm giác này.
Đơn Phi cũng nghĩ như vậy, thấy Đàn Thạch Xung tiến lên một bước, lập tức nói: - Các hạ không cần tính mạng của Mã Tướng quân?
- Không cần. Đàn Thạch Xung nói rõ ràng lưu loát.
Mã Diên sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, khàn giọng nói: - Ngươi...
Đàn Thạch Xung cũng không nhìn Mã Diên, chỉ cười nói: - Viên Thượng Viên Đại tướng quân mời Đạp Đốn xuất mã, mấy người này đều là thủ hạ cao thủ của Đạp Đốn, nhưng ta không phải.
Người mắt ưng nắm chặt tay, nhưng không phản bác.
Đơn Phi âm thầm thấy lạ, cảm giác sáu người này hình như chia thành ba tên Mã Diên dưới trướng Viên Thượng, bốn người mắt ưng kia đều là thủ hạ của Đạp Đốn, nghĩ tất là làm việc giúp Viên Thượng, Đàn Thạch Xung này thì là người xuất thân từ Minh Số, dụng ý rất là cổ quái.
- Ta không cần suy nghĩ đến tính mạng của Mã Diên. Đàn Thạch Xung chậm rãi nói.
Đơn Phi nắm chặt tay cầm đao, hắn biết rất nhiều người sẽ nói ngoa đe doạ, nhưng Đàn Thạch Xung này không nói dối, thấy Đàn Thạch Xung cũng không lập tức ra tay, Đơn Phi nói: - Vậy ngươi sẽ suy nghĩ đến tính mạng của ai?
- Tính mạng của ai ta cũng không cần suy nghĩ, bao gồm cả của chính ta. Trong mắt Đàn Thạch Xung bỗng có chút cuồng nhiệt, cả người giống như sắp bốc cháy.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình, chẳng biết tại sao, đột nhiên từ Đàn Thạch Xung nghĩ tới Quỷ Phong.
Hai người này có vẻ hoàn toàn khác nhau, nhưng trên một số cách nghĩ, đều nằm ngoài những người bình thường, rõ ràng Đơn Phi biết cách nghĩ này chỉ là phá thế tục, thành thì huy hoàng, bại thì hủy diệt.
- Nhưng ngươi vẫn sẽ suy nghĩ đến tính mạng của người khác, có đúng không? Đàn Thạch Xung hỏi ngược lại.
Đơn Phi vẫn có thể cười ra tiếng: - Ngươi nói rất đúng, tính mạng của ai ta cũng đều muốn suy xét một chút, bao gồm của chính ta.
Mọi người im lặng, nhìn hai người đối thoại, đột nhiên một cảm giác kỳ lạ.
Hai người này một như nước, một như lửa, tính cách hoàn toàn tương phản bất dung, nhưng không thể nghi ngờ là cũng đều cùng có một đặc điểm sự tình đã nắm chắc thì nhất định sẽ kiên trì, tuyệt không lui bước.
.