Thâu Hương

Chương 166: Binh lâm thành hạ

Chương 166: Binh lâm thành hạ


.
Giây phút Đơn Phi xông ra khỏi cửa thành thì phát hiện tình yêu ở đó, nhưng người Ô Hoàn cũng ở đó.
Đám người Ô Hoàn này hiển nhiên giống như Pháp Hải, không hiểu yêu là gì, thời điểm bọn họ thấy Đơn Phi, Thần Vũ lao ra, gần như là lập tức bắn tên.
Băng!
Chỉ có một thanh âm vang lên, nhưng có chừng trăm mũi tên lạnh như băng từ tiền phương phóng tới. Mục tiêu chỉ có hai, Đơn Phi và Thần Vũ!
Ô Ưng, người áo đen, mũi cao ngồi ở trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn hai người đuổi theo, bọn họ hiển nhiên là đang chờ Đơn Phi, Thần Vũ đuổi theo.
Đơn Phi sớm có dự đoán, không chút do dự vọt tới phía trước Thần Vũ, đưa tay kéo Thần Vũ về phía sau, sau đó vung đao.
Ngoài thành đều là người Ô Hoàn, hàng năm sống trên ngựa, bản lĩnh cưỡi ngựa bắn tin không thể nghi ngờ, chừng một trăm người đồng loạt bắn tên, uy thế kia có thể nghĩ cũng biết.
Nhưng Đơn Phi căn bản không có suy xét nhiều lắm.
Khi mưa tên phóng tới như châu chấu bay đầy trời, một khắc này tâm tình của hắn không ngờ lại phẳng lặng như mặt nước, giơ đao lên, dòng xoáy cũng nổi lên, cơn xoáy xoay tròn, mưa tên cũng xoay theo.
Sau đó mọi người liền nhìn đến một hiện tượng cực kỳ quỷ dị.
Khi đao của Đơn Phi chuyển động, rất nhiều mũi tên không ngờ như bị một cơn lốc kỳ dị trên không trung thu hút, đều dính tại trên đao của Đơn Phi, chỉ vẻn vẹn mấy tên bắn vào ngực Đơn Phi, nhưng lại vô lực té xuống. Mắt thấy số tên trên đao nháy mắt tăng vọt, trán Đơn Phi giây lát đổ mổ hôi, gào to một tiếng, đám tên trên đao không ngờ đều bắn ngược trở về.
Theo mũi tên bắn ra, còn có Thần Vũ bay lên.
Thần Vũ vào khoảnh khắc Đơn Phi ngăn trở mũi tên, đã sớm phóng lên cao, vung tay lên, có sợi dây đỏ nối lại, dây đỏ nắm trong tay Đơn Phi.
Hai người ở tuyệt địa nửa năm, nhiều khi đều là dựa vào sợi dây đỏ này ràng buộc.
Đơn Phi biết dụng ý của Thần Vũ, từ lúc Thần Vũ kéo động dây đỏ đã phi lên cao, đột nhiên cùng nàng sóng vai lui đến trước cửa thành, một khắc vọt lên trời này, Đơn Phi thấy được người Ô Hoàn khẩn trương, cũng hiểu được tại sao bọn họ lại khẩn trương.
Chỗ xa xa, bốc lên khói bụi, có nhân mã đông nghìn nghịt vọt tới.
Giết!
Trong miệng Ô Ưng chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, sớm đã ngăn lại mũi tên Đơn Phi đánh ngược trở về, tiếp đó mang theo đám người Ô Hoàn vọt tới cửa thành.
Gã từng có giây lát do dự, cũng không phải là nảy sinh lòng thương hại với dân chúng huyện Thiệp, chỉ là không biết đội ngũ xông tới là thế lực phương nào. Gã vốn nghĩ rằng có Đàn Thạch Xung ở đây, hơn nữa có cả Mã Diên, muốn cho dân chúng huyện Thiệp dời đến Vũ An thật sự là chuyện dễ dàng.
Đám cao thủ dưới trướng Tam Vương bọn họ vốn là muốn đối phó với nhân thủ của Điền Gia Ổ. Viên Thượng, Mã Diên còn muốn dời người của Điền Gia Ổ ở phụ cận đến Vũ An tăng cường phòng bị.
Ô Ưng không nghĩ tới Điền Gia Ổ thế nhưng ở đây, càng không dự đoán được Đơn Phi cũng có mặt.
Một tên Đơn Phi không có danh tiếng gì vậy mà lại phá hủy toàn bộ kế hoạch của bọn họ, thậm chí Mã Diên còn luân hãm trong huyện Thiệp, khi nghe được tiếng kèn cảnh báo của người Ô Hoàn ngoài thành, thì Ô Ưng bắt đầu có phần nghiêm nghị.
Đó là tiếng kèn gặp địch.
Chừng trăm tên Ô Hoàn nhìn như không nhiều lắm. Nhưng tại thời điểm này, rong ruổi bình nguyên, đã là sự tồn tại cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh. Có thể làm cho trăm tên Ô Hoàn cảm giác được nguy hiểm thì kẻ địch tuyệt đối sẽ không thiếu.
Đàn Thạch Xung rời đi, Ô Ưng lập tức quyết định ra khỏi thành, cũng lập tức thấy được đại quân từ phương xa đi tới, đại quân có gần vạn người, nhưng nhiều người, nên tốc độ cũng không mau lẹ.
Chính là vì tin không vui như vậy, mới khiến cho Ô Ưng động sát tâm, bọn họ còn có thể thừa dịp trước khi đại quân đến, tàn sát dân chúng giải trừ chút oán hận trong lòng.
Gã dám làm như thế, không những bởi vì có chừng trăm tinh binh người Ô Hoàn, còn bởi vì tên áo đen bên người kia.
Quyết định chỉ thay đổi trong tích tắc.
Có đôi khi nghĩ lại chính là cả đời!
Ô Ưng nói ra chữ “Giết”, trong tiếng rít của đám người Ô Hoàn, một số tên bay loạn đã vọt hướng cửa thành, Đơn Phi, Thần Vũ sóng vai tiếp tục lui lại, đồng thời ngăn lại nơi hẹp nhất của cửa thành, đồng thời Đơn Phi cũng hét: - Đóng cửa thành!
Binh sĩ thủ thành lúc này mới giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, xông lên khép lại cửa thành.
Đúng lúc này. Một người bất ngờ hô:
- Từ từ đóng, để cho bọn chúng tới!
Trong khi ngoài thành tiêu sát, trong thành kinh hoàng, thì chỉ có trong giọng nói của người nọ còn mang theo phần bình tĩnh, Đơn Phi vừa nghe thấy tiếng nói kia, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đội một cái mũ nỉ, thân hình rất là gầy yếu bộ dáng như là chưa lớn hẳn, dù chưa thấy rõ người này dung mạo, nhưng Đơn Phi sao có thể nghe không ra người này là ai?
- Thạch Lai. Đơn Phi bật thốt lên.
Người đội mũ nỉ kia cười cười, tháo mũ xuống gật đầu ra hiệu với Đơn Phi, nhưng vừa vung tay lên, sớm có hơn chục hán tử giống như dân chúng bình thường chặn ở chỗ yếu hại cuối cửa thành.
Mười trượng… Năm trượng… Ba trượng…
Ô Ưng chỉ lưu ý đến động tĩnh của Đơn Phi, Thần Vũ, căn bản không có quản người bên ngoài, mắt thấy cửa thành “từ từ” khép lại, gã dẫn theo quân đột nhiên dũng mãnh lao vào.
Phá!
Người đội mũ nỉ quát lên, hơn chục hán tử kia đều nâng tay cài nỏ đồng trong tay, sau đó mọi người chợt nghe thấy “ông” một tiếng vang lên.
Vô số mũi tên sắt theo cửa thành hẹp dần bắn ra ngoài.
Ô Ưng trong lòng hoảng hốt, nằm mơ cũng không nghĩ tới thủ binh huyện Thiệp còn có sự phòng bị này, trong lúc cấp thiết không kịp ghìm ngựa lại, nhưng người đã sớm nhảy lên cao, trái lại rơi xuống phía sau đám người Ô Hoàn.
Người áo đen cũng đề phòng trong phút chốc, bay ngược giữa không trung, động tác còn nhanh hơn Ô Ưng một bước.
Vô số tiếng kêu rên thảm thiết truyền ra từ chỗ cửa thành.
Còn có người may mắn xông qua cửa thành, không đợi vung đao bổ chém, người đội mũ nỉ lại khoát tay, lại có một loạt tên sắt bắn ra, những tên Ô Hoàn đó đều ngã xuống ngựa.
Những tên Ô Hoàn còn lại biết không tốt, trong tiếng hô to, đã sớm theo Ô Ưng, cùng người áo đen phóng ngựa rời xa.
Cửa thành cuối cùng cũng đóng.
Quân sĩ thủ thành hoan hô một hồi, người đội mũ nỉ lúc này mới cười nhìn Đơn Phi, trong mắt đã có quang hoa trong suốt lóe ra: - Ngươi không chết, quả thật quá tốt.
Người nọ đương nhiên chính là Thạch Lai.
Đơn Phi đã sớm nhận ra Thạch Lai, vừa những hán tử này dùng đều là tên Phá Thiên, trong lòng lập tức nghĩ tới những người này chỉ sợ là Mạc Kim Giáo Úy. Sao Thạch Lai, Mạc Kim Giáo Úy lại sẽ tới huyện Thiệp, thoạt nhìn Thạch Lai còn cùng thủ quân nơi này rất quen?
Thạch Lai nhìn ra Đơn Phi hoang mang, liếc nhìn Thần Vũ một cái, gật đầu ra hiệu bảo: - Theo ta lên thành lâu rồi nói sau.
Y dẫn theo đám người Đơn Phi, Thần Vũ tới trên thành lâu, Lương Khoan mới dẫn binh thở hổn hển chạy tới, kêu lên: - Thạch đại ca, sao lại thế này?
Thạch Lai cũng không trả lời, cùng Đơn Phi đều nhìn về hướng thành nam.
Đại quân tới gần.
Đơn Phi nhíu mày, chỉ thấy Ô Ưng, người áo đen dẫn đám người Ô Hoàn xông lên về phía nam, nhưng thấy quân của đối phương cực kỳ thận trọng, cho dù bọn họ kiêu ngạo với kỹ thuật cưỡi ngựa nhưng hiển nhiên chống chọi lại cũng không chiếm được bất luận tiện nghi gì.
Trong tiếng hô lên, đám người Ô Ưng phóng về phía cánh trái của đại quân.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, chỉ thấy Ô Ưng, người áo đen dẫn theo kỵ binh đã vọt tới cánh trái của đại quân rồi, kỵ binh Ô Hoàn nhanh như lôi vân, cuồn cuộn di động, cánh trái đại quân đã có binh sĩ cầm tấm chắn trào ra, ngăn trở bước đi của người Ô Hoàn.
- Ngươi nói Trương huynh và người Ô Hoàn ai sẽ thắng? Thạch Lai bất ngờ hỏi.
- Đó là đội ngũ của Trương đại ca? Trương đại ca cũng tới? Đơn Phi thất thanh hỏi.
Thạch Lai chỉ gật đầu.
Đơn Phi tuy không hiểu binh pháp, cũng không biết lĩnh quân, nhưng đứng nhìn ở đầu thành, chỉ cảm thấy binh sĩ cánh trái thoạt nhìn mặc dù không chặt chẽ dày đặc bằng trung quân, nhưng trong lúc tiến lên đâu vào đấy, tiết tấu rõ ràng, nếu không có tướng lĩnh kiệt xuất, sao có thể dẫn theo được một đội ngũ ngay ngắn trật tự như thế này?
Hóa ra là Trương Liêu lĩnh quân!
Ô Ưng trán đổ mồ hôi, gã rốt cuộc biết đối phương đúng là đội ngũ của Tào Tháo.
Viên Thượng đều nghĩ tới dời dân chúng huyện Thiệp tới Vũ An, thì sao Tào Tháo có thể không nghĩ ra điểm ấy? Ô Ưng không ngờ quân Tào đến nhanh tới vậy, hơn nữa lại có dụng ý phân cao thấp với bọn họ.
Mắt thấy binh sĩ của đối phương tuy là bộ binh, nhưng lại cầm khiên chống đỡ phía trước, bộ dáng không có chút nào muốn tránh né, Ô Ưng giận dữ công tâm, quát: - Bắn!
Đám người Ô Hoàn lập tức bắn một đám tên dài bay ra.
Đây vốn là phương pháp duy nhất đám người Ô Hoàn bọn họ dùng để bắt người cướp của, ỷ vào ngựa phi nhanh, kỹ thật cưỡi ngựa tinh thông, thuật bắn cung trác tuyệt, nếu giao thủ ở bình nguyên, đợt thứ nhất người Ô Hoàn trước dùng tên tấn công, sau đó thừa dịp đối phương cực kỳ hỗn loạn, xông ngựa lên chém giết.
Từ Hung Nô đến Tiên Ti, từ Tiên Ti đến Ô Hoàn, có lẽ nhân số bất đồng, nhưng lối mòn đều đại để giống nhau.
Vốn tưởng rằng một loạt loạn tên, ít nhất làm cho đối phương có chút rối loạn, nhưng không ngờ rằng binh sĩ của đối phương đột nhiên dựng thẳng lá chắn, mưa tên phanh phanh rơi xuống, vô công mà phản.
- Bắn! Quân Tào có người thấp giọng quát.
Có một đám tên dài thưa thớt bắn ra từ sau tấm chắn, cứ như là binh sĩ Tào doanh không kịp phản ứng, chỉ là gấp gáp giương cung.
Một đám người Ô Hoàn đi theo Ô Ưng mỉm cười trong lòng, sớm huy động roi dài đánh rụng mũi tên giữa không trung, trong phút chốc cách rào chắn của Tào quân chỉ có mấy trượng.
- Ném! Tướng lĩnh quân Tào đột nhiên quát lên một tiếng chói tai.
Trong khoảnh khắc không trung như rít gào.
Một khắc này có một đám thương ngắn khó đếm hết đột nhiên ném ra từ trong quân Tào.
Thương trầm lực mạnh!
Tuy chỉ cách có mấy trượng, đúng là khoảng cách đầu thương phát huy tốt nhất.
Một đám binh Ô Hoàn thấy thế đều cả kinh, trong phút chốc ngã xuống hơn mười người. Những người còn lại còn có thể ra sức chống đỡ, nhưng lập tức bọn họ chợt nghe đến một tiếng “Giết” vang lên.
Binh Tào rút đao.
Mấy trăm người rút đao, vậy mà lại nghe như nhất thể!
Binh Tào hiển nhiên là chuẩn bị đánh giáp lá cà!
Đơn Phi đứng trên cổng thành, thấy thế trong lòng chấn động, thầm nghĩ trách không được Trương Liêu đúng đầu Ngũ tử lương tướng, phương pháp hành quân tác chiến, chỉ huy binh sĩ bậc này có thể nói là lấy cánh tay chỉ huy, trọn vẹn một khối, cho dù không phải chỉ huy binh sĩ tinh nhuệ nhất, lại vẫn có thể phát ra tính công kích mạnh nhất của binh sĩ.
Binh Tào cuồn cuộn mà ra, chém về phía hai chân của đám người Ô Hoàn.
Ô Ưng không ngờ đối phương ra đòn như thế, trong lúc luống cuống tay chân, chỉ thấy một người đột nhiên phi thân xông ra, chỉ là nhảy một cái, thế mà lại nhảy lên một chiến mã của người Ô Hoàn.
Người nọ rõ ràng chính là Trương Liêu.
Tên Ô Hoàn kia không kịp phản ứng, đã sớm bị Trương Liêu đụng ngã xuống ngựa.
Trương Liêu đánh ngã binh sĩ Ô Hoàn cũng không ngừng lại, thúc đầu ngựa một cái, thế mà lại vọt tới hướng Ô Ưng.
Trong lòng Ô Ưng rùng mình, thấy Trương Liêu mày rậm trợn mắt, tay cầm trường đao, hiển nhiên là tướng lĩnh trong Tào doanh. Ô Ưng một đường kinh ngạc, thấy Tào Tướng cũng dám khiêu chiến với gã, không kìm nổi cơn tức trong lòng, giục ngựa đón chào.
Hai quân hỗn chiến, nhưng ánh mắt của mọi người lại không kìm được đều nhìn hai người đang đối đầu xông tới.
Khi ngựa chỉ cách có hơn một trượng, Ô Ưng đột nhiên bỏ ngựa, phi người lên cao, gã gọi Ô Ưng, tất nhiên là cũng có thân thủ giống như ô ưng rồi, gã thầm nghĩ từ trên cao nhìn xuống chiếm cứ ưu thế.
Không ngờ rằng Trương Liêu cũng đồng thời bay lên, một khắc này còn mạnh mẽ nhảy cao hơn so với gã.
Một đao phá không.
Hai ngựa giao thoa.
Có máu tươi từng chút một chảy ra từ trước ngực cùng sau lưng Ô Ưng, giây lát trôi qua, thân mình Ô Ưng bị xẻ đôi, ngã xuống dưới chân ngựa.
Mọi người kinh hãi nhìn Trương Liêu một khắc này hung hãn, Trương Liêu lại chỉ nhìn tên áo đen cách đó không xa, cao giọng nói: - Trương Ích Đức, từ lúc từ biệt ở Từ Châu đã lâu không gặp, hôm nay có nghĩ đến cùng Trương Văn Viễn này quyết tử một trận chiến không?
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất