Thâu Hương

Chương 167: Kẻ đầu hàng không tha

Chương 167: Kẻ đầu hàng không tha


.
Trương Liêu dưới thành ngang nhiên khiêu chiến người áo đen, Đơn Phi nhĩ lực cực tốt, vừa nghe Trương Liêu nói thì giật mình: - Người đó chính là Trương Ích Đức?
Đơn Phi đương nhiên biết đến Trương Ích Đức.
Trương Ích Đức chính là Trương Phi.
Lại thêm Diễn nghĩa truyền bá, thế nhân không biết Trương Phi có thể nói là ít càng thêm ít, thế nhân cũng phần lớn nghĩ rằng Trương Phi tự là “Dực Đức”, trên thực thế Trương Phi tự là “Ích Đức”
Trong Diễn nghĩa hình dung Trương Phi thành cằm yến râu hùm, đầu báo mắt hoàn còn chưa đủ, lại cảm thấy tên “Ích Đức” quá mức văn nhã, không phù hợp với hình tượng trong Diễn nghĩa, nên thuận tiện đổi tự của Trương Phi thành “Dực Đức” luôn.
Trên thực tế căn cứ khảo chứng, Trương Phi là nhân vật nổi tiếng xuất thân từ Hà Bắc, tài văn chương tuyệt đối không kém, thư pháp cũng tốt, một người như vậy gọi “Ích Đức” là không thể thích hợp hơn, hơn nữa theo sử sách ghi lại hai cô con gái của người này cũng làm Hậu Chủ Hoàng hậu.
Nếu Trương Phi là đầu báo râu hùm, thì nữ nhi của gã chỉ sợ cũng không dễ nhìn tới đâu, cho dù địa vị của Trương Phi ở Thục Hán cao đến cỡ nào, khẩu vị của Hậu Chủ có nặng đến mấy, thì khi lựa chọn Hoàng hậu chỉ sợ cũng phải nhiều lần do dự, mà không phải tuyển liền hai người. Bởi vậy hậu nhân suy đoán, người này thậm chí có thể nói là diện mục tuấn lãng, thần thái phi dương.
Đơn Phi chưa bao giờ nghĩ tới người áo đen chính là Đơn Phi, càng không ngờ tới mình lại từng cùng Trương Phi có giao lưu.
Vì sao Trương Phi muốn giết hắn?
Đơn Phi khó hiểu, ngưng mắt nhìn phía dưới thành, chỉ thấy người áo đen thấy Trương Liêu khiêu chiến, cũng không nói lời nào, chỉ là thúc ngựa một cái, nhanh chóng rời đi từ trong loạn quân.
Người áo đen kia có võ công cực cao, thoạt nhìn còn quen thuộc trận chiến hơn cả Ô Ưng, đột nhiên tách ra rời đi, binh Tào vốn là có mấy trăm người đang tiêu diệt người Ô Hoàn, vậy mà lại không chặn lại được.
Trương Liêu cũng không ra tay, chỉ nhìn phương hướng người áo đen rời đi rồi nhíu mày, y và Trương Ích Đức có mấy lần giao thủ, biết người này có võ công cao minh, gã muốn đi, thì cho dù là y cũng không chặn lại được.
Chiến dịch đã kết thúc.
Người Ô Hoàn bỏ lại hơn mười cỗ thi thể, trong tiếng hô hét, hoảng sợ bỏ chạy, binh Tào một là không có hiệu lệnh của Trương Liêu, thứ hai là bộ binh thiếu ngựa cũng đuổi không kịp.
Trong không khí chỉ còn lại mùi máu tanh dày đặc.
Trương Liêu quay đầu nhìn phía đầu tường thành, trong ánh mắt chợt lóe lên, lộ ra sự vui sướng.
Đơn Phi không biết Trương Liêu có nhìn tới mình hay không, nhưng vẫn là dùng sức vẫy tay, Trương Liêu đã sớm giục ngựa chạy hướng phía dưới thành.
- Đơn huynh, lúc ngươi vào trong thành, ta đã thấy ngươi rồi. Thạch Lai thấp giọng nói.
Đơn Phi liếc nhìn Lương Khoan một cái, thấy bộ dáng của y có vẻ rất hoảng sợ, dường như là muốn trưng cầu ý kiến của Thạch Lai, nhưng cũng không thấy Thạch Lai để ý đến y, chỉ mỗi phân phó thủ binh trong thành đề phòng. Đơn Phi dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được hỏi: - Ngươi là phụng mệnh của Tào Tư Không?
Thạch Lai dựng ngón cái lên: - Ta tìm không thấy ngươi, quân tình có lệnh, chỉ có thể chạy tới nơi này. Mặt khác ta để lại người chờ đợi ở lân cận Mang Sơn, ngươi hình như không có gặp được?
Đơn Phi lắc đầy, thấy bộ dáng Thạch Lai tràn đầy thân thiết, biết y nói bốn chữ “Tìm không thấy ngươi” nghe thì đơn giản, nhưng nửa năm qua không biết tốn bao nhiêu khí lực.
Chỉ có điều là cửa ra duy nhất dưới đất là ở Hoàng Hà, hơn nữa đường thủy có rất nhiều dòng xoáy, cho dù Thạch Lai là Mạc Kim Giáo Úy, thì cũng sao có thể dự đoán được điểm ấy? Hơn nữa cho dù Thạch Lai tìm được chỗ đường vào kia, chỉ sợ cũng tuyệt đối không tiến vào tuyệt cảnh được.
Thạch Lai dù chưa giải thích thêm, nhưng Đơn Phi cũng hiểu được chút ít, thầm nghĩ, Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng đều là binh chủng thần bí dưới tay Tào Tháo, lúc này phương bắc dần dần bình ổn, nhu cầu cho quân lương giảm bớt, nhưng nhiệm vụ công thành nhổ trại lại nhiều hơn, Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng đều là người quen thuộc địa thế, đương nhiên là lựa chọn người phụ trợ công thành tốt nhất.
Đơn Phi không hiểu về quân sự lắm, nhưng am hiểu dùng não, nghe Điền Nguyên Khải phân tích. Nghiệp Thành kiên cố, trong lúc cấp thiết Tào Tháo không tấn công được, lúc này dùng phương pháp chỉ thấy lợi trước mắt, trước thanh tiễu bên ngoài, sau nhổ Nghiệp Thành. Huyện Thiệp ở phía tây bắc Nghiệp Thành, hiển nhiên nằm trong phạm vi rửa sạch của Tào Tháo. Thạch Lai mai phục ở đây nghĩ tất cũng đến làm nội ứng cho đại quân, không có gì là lạ.
Kỳ quái chính là sao Thạch Lai lại kết thành một khối với đám người Lương Khoan?
Trong lúc hắn suy nghĩ, Thạch Lai lại nói: - Trương huynh cũng chờ ngươi rất lâu, nhưng huynh ấy lại vô lực tìm ngươi.
Lúc này Trương Liêu đã đến dưới thành, ngửa đầu nhìn phía Đơn Phi, trên mặt khó nén ý mừng: - Đơn huynh đệ, ngươi không chết, thật là tốt quá.
Y cũng giống Thạch Lai, đều rất ít khi biểu đạt tình cảm với người ngoài, cũng không nói được lời gì quá mức phiến tình, nhưng chỉ vài chữ bình thản, khiến Đơn Phi nghe xong cảm thấy trong lòng thực ấm áp
Phất tay một cái, Đơn Phi quay đầu bảo: - Mở cửa thành đi.
Nhưng lời này của hắn ngược lại nói rất tự nhiên, thầm nghĩ hiện giờ mở cửa thành xin hàng là lựa chọn tốt nhất để bảo toàn tính mạng dân chúng, không nghĩ tới Lương Khoan cùng đám binh sĩ nghe vậy lại lui ra phía sau vài bước, hơi có địch ý hỏi: - Sao có thể mở thành? Thạch… huynh, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Thạch Lai nhìn Lương Khoan hồi lâu mới nói: - Ta với ngươi tương giao một hồi, mỗi lần ngươi đều nói, lo lắng cho tính mạng dân chúng nơi này?
- Không sai. Nhưng…
Lương Khoan chỉ phía dưới thành, hỏi: - Ngươi là Tào…. người của Tào Tháo sao?
Y kết bạn với Thạch Lai là vì tâm đầu ý hợp, nhưng bỗng dưng thấy được Trương Liêu uy phong lẫm lẫm chém người Ô Hoàn, đại binh của quân Tào tiếp cận, khó tránh khỏi trong lòng lo sợ nghi hoặc.
- Ngươi hẳn nên may mắn vì ta là thủ hạ của Tào Tư Không, Đơn huynh cũng vậy. Thạch Lai thản nhiên nói.
Lương Khoan thấy Đơn Phi cùng Trương Liêu nói chuyện với nhau, đã sớm đoán được điểm ấy, nhưng nghe được lời của Thạch Lai, vẫn là biến sắc. Y tận mắt nhìn thấy Đơn Phi đại triển thần uy ở huyện nha, thầm nghĩ cho dù không có Trương Liêu, chỉ bằng Đơn Phi, Thần Vũ, Thạch Lai, thêm mười mấy hán tử dưới tay y, cũng có thể nháo cho huyện Thiệp long trời lở đất rồi, y vô lực chống cự, nhưng y vẫn còn có chút do dự.
- Mở thành đi. Một người đứng phía sau Lương Khoan chậm rãi nói.
Lương Khoan quay đầu nhìn lại, thấy Điền Nguyên Khải và phụ thân Lương Kỳ đều tới trên đầu thành rồi, mới do dự nói:
- Nhưng… nọn họ có thể hay không đối dân chúng…
Y sợ nhất chính là trong Tào quân có quân lệnh “Vây thành rồi kẻ đầu hàng không tha”.
Điền Nguyên Khải và Lương Kỳ đứng ở đầu thành đã sớm nghe qua vài câu, thấy Đơn Phi thân thiết với Thạch Lai, không ngờ đều là thủ hạ của Tào Tư Không, đều hận không thể cũng nói một câu thật ra ta cũng là nội ứng của Tào Tư Không.
Tuy nhiên nội ứng không không phải dễ làm như vậy.
Thấy quân Tào quân vây bốn mặt, khí thế sừng sững, Điền Nguyên Khải hiểu được Lương Khoan sầu lo, nhưng nghĩ nếu lúc này kéo dài thêm một phút, thì trong mắt Tào Tháo chính là giảm đi một phần, chờ ngươi nghĩ kỹ, bên kia cũng phát cáu, thì ngươi muốn tốt cũng không tốt được.
Nhìn qua Lương Kỳ, Điền Nguyên Khải nói: - Lương Huyện Lệnh, sinh tử của dân chúng huyện Thiệp nằm ngay trong tay huynh. Lúc này Đơn Phi còn ở đây, chắc cũng sẽ không để cho chúng ta thất vọng.
Lương Kỳ một đường chạy tới cùng Điền Nguyên Khải, đã sớm nghe Điền Nguyên Khải kể về sự tích thần kỳ của Đơn Phi, ông ta không biết là Điền Nguyên Khải dựa theo lý tưởng để xây dựng thêm cho hình tượng của Đơn Phi, cho nên đối với chuyện đầu hàng quân Tào nhiều ít cũng có chút quyết định.
Thế nhưng nếu ông ta biết tình huống thật sự của Đơn Phi, chỉ sợ đã sớm ôm Điền Nguyên Khải cùng nhau nhảy từ trên cổng thành xuống rồi.
Tấm tắc kỳ lạ trước sự thay đổi của Đơn Phi, Lương Kỳ biết chủ ý của Điền Nguyên Khải, ông ta cũng là người quyết đoán, bằng không lúc trước cũng sẽ không ngay trước mặt Mã Diên bênh vực dân chúng huyện Thiệp, sớm đã gỡ xuống ấn tín nắm ở trong tay, ông ta thấp giọng bảo: - Mở thành. Ta tự mình xin hàng!
Thủ quân đứng ở đầu thành nghe vậy, đều trầm mặc lại, nhưng không ai ngăn cản, đơn giản vì biết Lương Kỳ làm người thanh chính, một lòng suy nghĩ cho dân chúng, nếu ông đã quyết định, thì khẳng định có đạo lý của mình.
Cửa thành mở rộng ra.
Dân chúng dưới thành tĩnh lặng như chết, cùng lúc lo lắng cho vận mệnh của Lương Kỳ, rồi lại lo lắng cho vận mệnh của chính mình.
Đơn Phi, Thạch Lai nhìn nhau liếc mắt một cái, chậm rãi gật đầu, cùng với Thần Vũ và đám người Điền Nguyên Khải đi ở phía sau Lương Kỳ.
Trương Liêu hoàng đao lập mã, vừa nhìn thấy bộ dạng của mọi người, nhiều ít hiểu được vài phần, xoay người xuống ngựa lại đây, vỗ bả vai của Đơn Phi, trong mắt tràn đầy ý mừng.
Đơn Phi không rảnh ôn chuyện, đột nhiên nói: - Trương đại ca, lĩnh quân chính là…
- Là Vu Cấm, Vu Tướng Quân. Trên mặt Trương Liêu lại hiện lên một tia lo lắng.
Đơn Phi vừa thấy sắc mặt của Trương Liêu, trong lòng hơi trầm xuống.
Vu Cấm, Vu Văn Tắc, cũng là một trong Ngũ tử lương tướng của Tào Tháo, ngày sau mặc dù xếp hạng sau Trương Liêu, nhưng hiện giờ địa vị hiển nhiên là ở phía trên Trương Liêu.
Người dưới tay Tào Tháo chia làm ba loại, huynh đệ tộc nhân hoạn nạn, bạn bè ban sơ sớm đã đầu nhập vào Tào Tháo, còn có một loại là tướng hàng giống như Trương Liêu.
Vu Cấm chính là tướng lĩnh sớm nhất đầu nhập vào Tào Tháo.
Đơn Phi biết rõ chuyện về Vu Cấm, chỉ nhớ rõ lúc trước Tào Tháo bị Trương Tú đánh bại, chư quân chạy trối chết, duy chỉ có Vu Cấm có thể đón đánh quân địch cố thủ doanh lũy, thậm chí không sợ lời gièm pha chém giết Thanh Châu binh không tuân thủ quân kỷ, sau chuyện đó được Tào Tháo tán thưởng là tuy cổ danh tướng, trọng dụng có thêm.
Ý tứ của những lời này chính là ở trong mắt Tào Tháo, Vu Cấm có thể sánh ngang với danh tướng cổ đại đấy.
Tuy nhiên sau lại hình như Vu Cấm tuổi già khó giữ được khí tiết, bị Quan Vũ dìm nước thất quân bắt giữ, tuy rằng lại quay về Ngụy Quốc, nhưng kết cục có chút khiến cho người ta thở dài.
Đơn Phi lập tức nghĩ xong về cuộc đời Vu Cấm, trong lòng nhiều ít có chút cảm thán, nhưng thấy được sắc mặt của Trương Liêu, chỉ biết Vu Cấm người này chỉ sợ không dễ giao lưu. Thấy Điền Nguyên Khải vẫn nhìn hắn đầy cõi lòng cổ vũ, bộ dáng dường như chờ hắn thỉnh công xong lại cùng hắn uống một chén, thì âm thầm nhíu mày.
Mọi người đi tới trước quân, còn có một người từ trong quân phóng ngựa ra mà quát:
- Người tới là người nào?
Đơn Phi vừa thấy bộ dáng của người nọ, suýt thì phun ra một ngụm máu lên mặt đất.
Người nọ rõ ràng chính là Tuân Kỳ.
Nếu Mạc Kim Giáo Úy phụ trợ công thành, thì Phát Khâu Trung Lang Tướng tự nhiên là không cam lòng yếu thế, nên Tuân Kỳ đến, thoạt nhìn cũng không ngạc nhiên.
Chỉ có điều tiểu tử này như thế nào không chết ở Mang Sơn?
Đơn Phi đối với bất luận người nào tử nạn ở Mang Sơn đều sâu sắc thông cảm, duy chỉ có đối với Tuân Kỳ này cực kỳ không thích, không nghĩ tới người chết bảy tám phần, mà tên chết tiệt này lại vẫn rất có tinh thần.
Tuân Kỳ nhìn Đơn Phi, lại lạnh lùng giống như nhìn người chết.
Trương Liêu ôm quyền nói: - Kinh xin bẩm báo cho Tướng Quân, Huyện Lệnh của huyện Thiệp là Lương Kỳ tiến đến xin hàng.
Tuân Kỳ lạnh lùng hỏi:
- Vậy những người còn lại thì sao?
Điền Nguyên Khải vừa thấy bộ dàng này, khó tránh khỏi trong lòng có chút họa hồn, thầm nghĩ có điểm không đúng a, nếu Đơn Phi thật sự hoành tráng như ông ta nghĩ, thì người này sao nhìn thấy Đơn Phi lại có bộ dáng như vậy?
Lương Kỳ cũng lo sợ.
Trương Liêu chậm rãi hỏi: - Những người còn lại chẳng lẽ các hạ không nhận thức?
Tuân Kỳ lúc này giống như mới nhìn đến hình dáng của Đơn Phi, nhướn mày: - Đơn Phi, không phải nghe nói ngươi đã chết ở Mang Sơn sao?
Trong lòng Đơn Phi không hài lòng, thầm nghĩ đám tôn tử các ngươi vẫn cứ thích làm trò này, xuất thân thế gia lại không có cái bộ dáng như thế gia, lão tử vốn là một người rộng lượng, quá khứ đã nghĩ là bỏ qua đi, nhưng nhìn bộ dáng này của ngươi, dường như là muốn cho lão tử đi hài nhỏ?
Trong lòng mặc dù giận dữ, Đơn Phi lại chỉ cười cười, giống như cũ từ trước:
- Thoạt nhìn các hạ rất hy vọng ta chết đi, không biết Tào Tư Không biết tâm ý của các hạ, sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn chẳng những võ học tinh thông mượn lực đẩy lực, mà làm người cũng giống thế, nhẹ nhàng chuyển đề tài, Tuân Kỳ nghe xong bị kiềm hãm, trong lòng nghiêm nghị, thầm nghĩ tên này không biết có phải giẫm lên cứt trâu không, mà lại có vận mệnh cứt trâu như vậy, rất là giao hảo với người của Tào gia, nghe nói lúc còn ở thành Hứa Đô, đều có giao tình với Đinh phu nhân, Biện phu nhân. Nếu lời này truyền đi, lại rơi vào trong tai của Tào Tư Không, chỉ sợ là bất lợi với mình.
Đơn Phi còn chưa dứt lời, chợt nghe được một người thản nhiên nói:
- Tào Tư Không nói qua, không tha cho người nào đầu hàng sau khi vây thành, Huyện Lệnh của huyện Thiệp vào lúc đại quân vây công mới xin hàng, theo ý của Tào Tư Không, những người này, bất kể như thế nào đều không thể ân xá!
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất