Chương 168: Vì ai
.
Mọi người biến sắc, ngẩng đầu nhìn qua phía người nói chuyện, chỉ thấy một người đứng cách đó không xa, phía sau đi theo một đội tinh binh, đội tinh binh toàn tinh tráng, đứng ở phía sau người đó, giống như là thước đo dựng thẳng ở đó vậy.
Trương Liêu dẫn binh sĩ thứ tự rõ ràng, người nọ dẫn binh thoạt nhìn cũng quy củ rõ ràng.
Những binh sĩ kia vốn là có phần làm người khác chú ý, nhưng mọi người vẫn nhìn người nói chuyện nọ. Người nọ cũng đứng như là thước đo, khuôn mặt giống như thiết bản, vẻ mặt chỉ có ác nghiệt.
Đơn Phi chưa từng trông thấy Vu Cấm, nhưng ánh mắt đầu tiên trông thấy người nọ, chỉ biết người này nhất định là Vu Cấm. Nếu không phải Vu Cấm, không phải Thống Tướng trong quân hiện nay, cũng sẽ không có loại vẻ mặt không đem tất cả mọi người để tại trong mắt này.
Trong lòng hơi trầm xuống, Đơn Phi thấy Điền Nguyên Khải, Lương Huyện Lệnh đều nhìn sang hướng hắn, trong mắt hiển nhiên có ý tứ xin giúp đỡ.
Bất kể hai người này ở Hà Bắc có ảnh hưởng như thế nào, nhưng lúc này hiển nhiên đã là miếng thịt nằm trên dao thớt, điều chờ đợi duy nhất chính là Đơn Phi có khả năng giúp đỡ nói hộ hai câu.
Không đợi Đơn Phi nói chuyện, Vu Cấm đã chậm rãi đi tới, khua tay nói: - Người tới, bắt những người này lại. Lời của ông ta vừa buông xuống, binh sĩ bên người đã tiến đến vây quanh đám người Điền Nguyên Khải, Điền Bồ, Lương Kỳ, Lương Khoan.
Điền Bồ, Lương Khoan đều có nhân thủ, vừa thấy cục diện này, lập tức đều đè lại binh khí.
Vu Cấm thấy thế cười lạnh: - Các ngươi thoạt nhìn cũng không phải thật tâm quy thuận… Nếu không bó tay chịu trói, chẳng lẽ thật sự muốn phơi thây tại chỗ hay sao?
Đám người Điền Bồ, Lương Khoan biến sắc.
- Vu Tướng Quân, mạt tướng có chuyện bẩm báo. Trương Liêu đột nhiên tiến lên một bước, chen ngang giữa Tào quân và Điền Nguyên Khải.
Vu Cấm liếc xéo Trương Liêu, lãnh đạm hỏi: - Ngươi muốn bẩm báo chuyện gì?
Trương Liêu trầm giọng bảo:
- Theo mạt tướng biết, trước khi quân ta tiến đến huyện Thiệp, hiển nhiên là Viên Thượng cùng người Ô Hoàn đã tới huyện Thiệp trước, mạt tướng chém chết tướng lĩnh Ô Hoàn…
- Người nọ tên là Ô Ưng. Lương Kỳ thấy Trương Liêu hình như có ý nói giúp, lập tức tiếp vào một câu.
- Đúng vậy, người nọ tên là Ô Ưng, là cao thủ của Ô Hoàn.
Trương Liêu cũng không biết rằng là thật sự biết rõ hay là cứ theo lời Lương Kỳ nói tiếp:
- Bọn họ lần này đến đây, vốn là uy hiếp bức bách dân chúng huyện Thiệp …
Y lại liếc mắt nhìn Lương Kỳ một cái.
Lương Kỳ rốt cục hiểu được, biết Trương Liêu là muốn thừa dịp lúc bẩm báo quân tình khiến ông ta tự thuật tình cảnh bất đắc dĩ, bèn nói tiếp: - Gã muốn uy hiếp bức bách dân chúng huyện Thiệp tới Vũ An, dụng ý là thủ vững Vũ An, nối tiếp con đường vận chuyển lương giữa Tịnh Châu và Nghiệp Thành. Hạ quan… Không, là thảo dân… rất không đồng ý.
Ông ta biết rằng chính mình từ trước coi như là một quan viên, nhưng đó là do Viên gia phong đấy, hiện giờ tới trước Tào doanh, không tính là tội nhân đã tốt lắm rồi, sửa lại tự xưng, Lương Kỳ nhìn Đơn Phi một cái nói: - Đối phương võ công cực kỳ cao, chúng ta không địch lại được. May mà có Đơn đại nhân ra tay nên lúc này mới giải cứu được cho chúng ta, chúng ta sớm đã có tâm quy hàng Tào Tư Không, nhưng bất hạnh vẫn luôn không có phương pháp gì… Mong rằng Vu Tướng Quân bao dung.
- Một đám nói bậy nói bạ.
Tuân Kỳ đứng một bên không kìm nổi cười nói: - Đơn Phi từ trước chẳng qua chỉ là một tên gia nô, sau lại mới may mắn làm một tên Mạc Kim Giáo Úy, hắn có thể đuổi người, tính gì cao thủ? Các ngươi nếu muốn nói dối, thì chung quy phải nghĩ ra cái lý do cao minh mới được.
Gã đã sớm nhìn Đơn Phi không vừa mắt, chỉ có đều ngại với Tào Quan, thủy chung không làm gì được Đơn Phi, hôm nay nhìn thấy Đơn Phi, lại sớm biết rằng Tào Quan mất tích đã lâu, không còn cố kỵ gì nữa.
Đám người Điền Bồ trong lòng khó hiểu, thầm nghĩ tiểu tử ngươi mới là trắng trợn nói dối, Đơn Phi không tính cao thủ, chẳng lẽ ngươi mới là sao? Tiểu tử ngươi thực sự cao minh như vậy? Bọn họ tận mắt nhìn thấy Đơn Phi cường ngạnh chống lại Đàn Thạch Xung, hai người đánh nhau uy thế làm cho bọn họ khó kịp bóng lưng, tất nhiên đối với lời nói của Tuân Kỳ rất là hoang mang.
Trong lòng Điền Nguyên Khải cũng hơi trầm xuống. Trong lòng ông ta ngược lại không biết Đơn Phi còn có thân phận gia nô, nhưng thấy Tuân Kỳ đối với Đơn Phi như thế, Tuân Kỳ hiển nhiên là người trong Tào doanh, nói như vậy là Đơn Phi không phải quyền cao chức trọng như ông ta đã tưởng tượng ư?
Trương Liêu trầm giọng nói:
- Vu Tướng Quân, mạt tướng thấy tên Ô Ưng đó võ công xem như không kém… Đương nhiên, hết thảy vẫn là nhờ vào uy danh của Vu Tướng Quân, nên lúc này người Ô Hoàn mới không đánh mà chạy. May mà Vu Tướng Quân đúng lúc đuổi tới, bằng không khiến người Ô Hoàn hiếp bức huyện Thiệp, quân ta muốn bắt tới được huyện Thiệp, cuối cùng cũng phải tốn nhiều ngày.
Lúc trước y làm tướng dưới tay Đinh Nguyên, Đổng Trác, Lã Bố, từ lâu đã làm việc rất cẩn thận, mới vừa rồi tuy rằng đối chọi với kỵ binh của Ô Hoàn, nhưng cũng không kể công, lại đổ hết công lao lên người Vu Cấm, lúc này mới nói: - Lương Huyện Lệnh đã sớm có tâm tìm nơi nương tựa, chỉ có điều bất hạnh không có cửa lộ, lại bị người Ô Hoàn ngăn cản. Hiện giờ Lương Huyện Lệnh xin hàng, thật ra là đại biểu cho tâm ý của dân chúng huyện Thiệp. Kính xin Vu Tướng Quân suy xét một phần.
Y nói một đống, tựa như có chút kỳ vọng nhìn Vu Cấm, lại nghe Vu Cấm lạnh lùng nói: - Bản tướng quân chính là suy xét đến bọn họ còn có thể ra khỏi thành tiếp nhận đầu hàng, lúc này mới bắt bọn họ lại. Không tha cho người đầu hàng sau vây thành, đây vốn là thiết quy do Tào Tư Không định ra, quân ta đã vây huyện Thiệp, lúc này huyện Thiệp mới đầu hàng, ấn quy củ trừng phạt. Bản tướng quân là nể mặt mũi Trương Liêu ngươi, nên lúc này mới bắt bọn họ lại, nếu còn nói xạo thêm, có tin bản tướng quân lập tức trảm những người này ngay tại chỗ hay không?
Mọi người biến sắc.
Trương Liêu hơi hơi hấp khí, thần sắc xanh mét, Vu Cấm phất tay quát: - Có ai không, đem những người này...
Ông ta còn chưa dứt lời, chợt nghe Đơn Phi chậm rãi hỏi: - Vu Tướng Quân, ta có một chuyện không rõ, còn xin chỉ giáo.
Một bàn tay của Vu Cấm dừng giữa không trung, liếc xéo Đơn Phi hồi lâu, lúc này mới lạnh lùng hỏi: - Ngươi muốn thỉnh giáo chuyện gì?
- Ta muốn thỉnh giáo Vu Tướng Quân, năm đó Tào Tư Không định ra quân quy “Không tha cho người đầu hàng sau vây thành”, đến tột cùng là vì điều gì? Đơn Phi chậm rãi nói.
Vu Cấm cười lạnh: - Bản tướng quân cần giải thích với ngươi ư?
Mọi người thấy ông ta khinh thị Trương Liêu, đối Đơn Phi cũng thế, tất nhiên cũng chẳng thấy ngoài ý muốn.
Đơn Phi ngắm nhìn Vu Cấm, nói từng chữ một: - Vu Tướng Quân có lẽ không cần giải thích với Đơn Phi, bởi vì trong mắt Tướng Quân, ta căn bản không có gì quan trọng hết.
- Ngươi cho là mình có gì quan trọng? Vu Cấm hỏi ngược lại một câu.
Ông ta đã sớm nghe qua tên của Đơn Phi, chuyện trong thành Hứa Đô lưu truyền trong dân chúng có lẽ không nhanh, nhưng trong quan trường ngược lại truyền đi cực nhanh.
Thanh danh của Đơn Phi trong ngắn ngủi hơn một tháng dâng cao, kết giao được không ít người, nhưng xác thực cũng đắc tội với không ít người.
Vu Cấm sau khi nghe được chuyện của Đơn Phi, biết người này giao hảo với Trương Liêu, Quách Gia, nhưng trong lòng lại có chút không vui, ông ta đi theo Tào Tháo đã nhiều năm, tự nhận là lao khổ công cao, nhưng sau đó Quách Gia đầu nhập vào Tào Tư Không, lại mắt thấy có địa vị trên cả Tuân Úc, Tào Tư Không đối Quách Gia nói gì nghe nấy, hành quân hay dùng kỳ kế, điều này khó tránh khỏi khiến Vu Cấm không hài lòng, mà thời gian gần đây Trương Liêu cũng có phần được Tào Tư Không tín nhiệm.
Hai người này một là mưu thần, một là võ tướng. Ở trong mắt Vu Cấm, nhiều ít coi như có chút bản lĩnh, nhưng hôm nay một tên gia nô đều có thể ra mặt nổi bật, điều này khiến Vu Cấm rất là bất mãn.
Thế đạo này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Tào Tư Không rốt cuộc làm sao vậy?
Vu Cấm nghĩ mãi mà không rõ, thấy Đơn Phi chợt xuất hiện, mà tên Lương Huyện Lệnh kia còn có ý vì hắn xin công, thì lại càng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Đơn Phi nghe Vu Cấm hỏi lại, chỉ nói: - Ta quả thật có điểm không biết nặng nhẹ, nhưng ta cảm thấy Tướng Quân không cần giải thích cho ta, mà là giải thích cho dân chúng huyện Thiệp, dân chúng trong thiên hạ ấy.
- Ngươi nói cái gì? Hai hàng lông mày của Vu Cấm dựng thẳng lên, trong mắt thoáng hiện hàn quang.
Một khắc này Đơn Phi lại không có chút nào sợ hãi.
Đúng vậy, hắn cũng biết trên đời này trong mắt một số người gọi là kẻ mạnh, vốn không có chân chính đúng sai, chỉ có mạnh yếu chân chính thôi, nhưng cao thủ chân chính là không nên coi khinh kẻ yếu trong thiên hạ.
Đàn Thạch Xung tuy rằng cuồng ngạo, nhưng theo quan điểm của Đơn Phi, cũng chỉ có kẻ bản tính yếu đuối thì mới có thể ức hiếp người yếu đuối, dùng điều đó để chứng minh chính mình ti tiện.
Ai cũng không phải trời sinh đã là kẻ mạnh, ai chưa từng có lúc chân chính yếu đuối chứ?
Đã trải qua mới biết nỗi đau này, quá đau nên mới không muốn người bên ngoài cũng đau.
Hắn nhìn Vu Cấm, giống như nhớ lại thời khắc đối mặt với Tào Phi lúc trước, hắn biết rằng loại hành vi này trong mắt nhiều người có lẽ rất ngu, nhưng trên đời này nếu không có người đứng trước cường quyền vẫn dũng cảm, thì thế giới này sẽ thành thế nào đây?
- Ta nhớ được năm đó Tướng Quân cùng Tào Tư Không lúc đi chinh chiến ở Uyển Thành, chư quân đều bại lui, chỉ có mình Tướng Quân ước thúc bộ hạ, thậm chí còn trảm binh Thanh Châu vào nhà cướp của. Đơn Phi trầm giọng nói:
- Khi đó có người gièm pha về những hành động của Tướng Quân. Nói rằng Tướng Quân tạo phản, nhưng Tướng Quân lại nói lời đồn dừng ở trí giả, Tào Tư Không là người sáng suốt. Sau đó quả như Tướng Quân đã nói, Tào Tư Không không những phân rõ thị phia, còn cực kỳ khen ngợi Tướng Quân nữa.
Vu Cấm vốn quyết định nghe được Đơn Phi nói điều gì đều cực lực phản bác.
Tiểu tử ngươi tính thứ gì? Chẳng qua chỉ là một gia nô trong phủ Tào Hồng mà thôi, cho dù là vào Mạc Kim Giáo Úy thì sao? Tào Hồng đến đây, bản tướng còn có chút kiêng kị, nhưng một tên gia nô như ngươi mà dám khoa chân múa tay với bản tướng quân cái gì chứ?
Nhưng ông ta không ngờ rằng Đơn Phi vừa mở miệng đã nói ra một trận chiến đắc ý nhất trong cuộc đời ông ta. Nên không kìm nổi tự đắc trong lòng, chỉ “Hừ” một tiếng.
Đơn Phi nhìn Vu Cấm, chậm rãi nói tiếp: - Ta may mắn từng được nghe Đinh phu nhân kể về chuyện cũ của Tào Tư Không, nhớ năm đó, tuy rằng Tào Tư Không xuất thân thế tộc, từng cùng Hạ Hầu Tướng Quân nhiều lần trải qua đau khổ, Hạ Hầu Tướng Quân thậm chí còn phải hi sinh con mình để sống sót, Tào Tư Không cũng bị ác bá gây khó dễ. Lúc trước Tào Tư Không cùng Hạ Hầu Tướng Quân từng đứng trước nồi cháo loãng của Đinh phu nhân, nói rằng muốn chém hết ác bá trong thiên hạ.
Trong lòng Vu Cấm hơi run sợ.
Ông ta đương nhiên biết về chuyện cũ của Tào Tư Không, chính là bởi vậy, đám lão tướng bọn họ mới có thể thân thiết với Tào Tháo như vậy, bởi vì bọn họ đã từng chung hoạn nạn.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Đơn Phi cũng biết!
Điền Nguyên Khải vốn là chìm tâm vào đáy cốc, nghe đến đó thì tinh thần hơi rung lên, một khắc này ông và Vu Cấm đều cùng nghĩ rằng người biết được việc này, có quan hệ không đơn giản với Tào Tháo!
- Chuyện này, Vu Tướng Quân đương nhiên biết? Đơn Phi chậm rãi nói.
Vu Cấm hơi hít một hơi, lãnh đạm hỏi: - Biết thì như thế nào?
- Lúc trước Tào Tư Không thề là muốn chém hết ác bá trong thiên hạ, mà không phải là dân chúng trong thiên hạ đi? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Vu Cấm cũng không phải kẻ ngu xuẩn, lập tức hiểu được Đơn Phi muốn nói gì, quả nhiên, Đơn Phi lập tức nói tiếp: - “Không tha cho kẻ đầu hàng sau khi vây thành”, khi ở loạn thế, để tự bảo vệ mình mà sống, đây vốn là một quy tắc bất đắc dĩ, bởi vì khi đó người giống như dã thú vậy, vốn chính là ngươi không giết ta, thì ta sẽ giết ngươi đấy.
Đột nhiên chỉ trong chốc lát, thấy sắc mặt Vu Cấm càng thêm thanh lãnh, Đơn Phi trầm giọng nói tiếp: - Nhưng người chung quy không phải dã thú, quy tắc vốn là cần biến báo, tác chiến càng là vì muốn cho thiên hạ thái bình. Hiện giờ dân chúng huyện Thiệp chờ đợi thái bình đã tới, chẳng lẽ Tướng Quân thật sự nhẫn tâm vì thứ gọi là quy tắc, mà đánh vỡ mộng đẹp thái bình mà dân chúng huyện Thiệp đã khẩn cầu sao?
Im lặng hồi lâu, Đơn Phi đối diện với vẻ mặt tiêu sát của Vu Cấm, vẫn kiên trì như cũ: - Ta rất muốn hỏi một câu, vì cái gọi là nguyên tắc mà không nhìn thấy dân chúng thiên hạ đau khổ, điều này chẳng lẽ chính là ước nguyện ban đầu của Vu Tướng Quân khi đi theo Tào Tư Không ư?
----------oOo----------