Chương 170: Lưu Quan Trương
.
Vu Cấm nghe Quách Gia nói Tào Tháo sắp tới, không khỏi trong lòng nghiêm nghị, mới vừa rồi ông ta nghe Quách Gia nói cái gì có phải là nghênh đón Tào Tư Không?
Lúc đó ông ta chỉ cho là Quách Gia đang nói đùa.
Chỉ là một huyện Thiệp nhỏ nhoi, Tào Tư Không nếu phái Vu Cấm tiến đến, còn có một đám Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng phụ trợ, Tào Tư Không cần gì phải đích thân chinh phạt?
Nhưng thấy Quách Gia không giống như đang đùa, Vu Cấm cau mày nói: - Tào Tư Không sao lại đến đây? Lúc nào sẽ đến?
- Chắc là sắp rồi.
Quách Gia cười nói: - Ta đã quen nhàn hạ rồi, chậm rãi đi trước tới đây, Tào Tư Không nếu quyết định tiến đến, đương nhiên sẽ không chậm hơn ta nhiều lắm.
Y còn chưa dứt lời, ngẩng đầu nhìn hướng phía nam.
Trong quân không ngừng có tiếng hô lên.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Quách Gia, thấy phương xa có bụi đất bay mịt mù, người giỏi về hành quân vọng khí đều biết đó là khói bụi do có đại quân tiến nhanh tạo thành.
Vu Cấm không hơi đâu hỏi nhiều, sớm đã ra lệnh ba quân kết trận.
Nếu từ phía sau tới là quân Tào thì thôi, nếu là nhân mã khác, tuyệt đối không thể không phòng.
Trong mắt Quách Gia lộ ra vài phần thưởng thức, khen ngợi nói: - Vu Tướng Quân quả nhiên cẩn thận.
Có ngựa nhanhchạy vội xuyên trận mà đến, ở bên tai Vu Cấm thấp giọng thì thầm vài câu, sắc mặt Vu Cấm khẽ biến, lập tức trở mình lên ngựa vòng về phía sau quân, không bao lâu, quân trận chia làm hai phần, có một đội kỵ binh đi đến từ chính giữa, người cầm đầu khoác áo bào đỏ, bên trong mặc giáp tơ, râu dài mắt nhỏ, rõ ràng chính là Tào Tháo.
Mọi người vừa nhìn, đều nghiêm nghị không lên tiếng.
Đơn Phi thấyđội hình kỵ binh cực kỳ uy túc tiêu sát, quả thực là khí chất như sắt thép, dũng mãnh như hổ báo. Lại thấy bên cạnh Tào Tháo là Vu Cấm, đi theo phía sau chính là Tào Thuần và Hứa Chử, lập tức biết kỵ binh kia chính là Hổ Báo Kỵ uy danh hiển hách.
Đám người Điền Nguyên Khải nằm mơ cũng không nghĩ tới Tào Tháo lại đích thân tới, thấykỵ binh ông ta mang theo uy mãnh như vậy, đều là thầm nghĩ trách không được cho dù là tinh binh của Viên gia là Tiên Đăng Quân cũng không phải là đối thủ của Hổ Báo Kỵ, mà binh mã như vậybỗng dưng đi đến huyện Thiệp, mục đích của họ thật sự khiến người khác lo lắng.
Lương Huyện Lệnh vốn là thở phào nhẹ nhõm, thấy thế trái tim bắt đầu căng thăng trở lại.
Đúng lúc ánh mắt Tào Tháo nhìn sang, nhìn thấy Lương Kỳ bất an, chậm rãi nói: - Vị này chính là Lương Huyện Lệnh?
Hai chân Lương Kỳ mềm nhũn, chậm rãi quỳ xuống, không vì mình, chỉ vì dân chúng Thiệp Huyện: - Thảo dân Lương Kỳ gặp qua Tào Tư Không... Lúc này mới đầu hàng, kính xin Tào Tư Không tha thứ.
Tào Tháo dường như hơi bất ngờ, nhìn Vu Cấm một cái, thấy ông ta sắc mặt trầm lạnh, chỉ cười cười nói: - Lương Huyện Lệnh không cần đa lễ, sớm nghe Quách Gia nói Lương Huyện Lệnh yêu dân như con, tuyệt không để cho dân chúng huyệnThiệp chịu khổ, đại quân vừa tới, nhất định quy thuận triều đình, hiện giờ gặp mặt. Quả nhiên không phải hư truyền.
Ông ta xoay người xuống ngựa, không ngờ lại tự mình đỡ Lương Kỳ đứng dậy.
Lương Kỳ thân hình khẽ run, thật sự không nghĩ tới Tào Tháo sẽ làm như thế, chợt nghe Tào Tháo nói: - Kính xin Lương Huyện Lệnh đi trước dẫn đường, mượn huyện nha dùng một chút.
Trong lòng khó hiểu, Lương Kỳ vẫn là nói: - Tư Không quá khách khí rồi, mời đi bên này. Ông ta sau một lúc lâu mới bình phục tâm tình kích động, thấy Tào Tháo trở mình lên ngựa, bước nhanh ở phía trước dẫn đường.
Hứa Chử ở bên cạnh Tào Tháo không rời, Tào Thuần cũng nhìn chằm chằm cảnh giới xung quanh.
Lúc đến trước cửa thành, đám người Thạch Lai sớm giành trước canh giữ cửa thành đề phòng bất ngờ, Tào Tháo ở trước cửa thành tạm ngừng, phân phó nói: - Truyền lệnh xuống, ba quân hạ trại bên ngoài thành. Hổ Kỵ Hổ Vệ vào thành. Không được quấy nhiễu dân chúng trong thành, nếu có kẻ trái lệnh, trảm!
Trong lòng Lương Kỳ run lên, gấp giọng nói: - Đa tạ Tào Tư Không.
Có binh sĩ truyền lệnh, trong lúc nhất thời toàn thành chấn động, dân chúng vui sướng không cần nói cũng biết. Tuy nhiên rất nhanh dân chúng đã yên tĩnh trở lại, chỉ sợ quấy nhiễu quân Tào lại sinh thêm chuyện.
Lương Kỳ một đường dẫn Tào Tháo đi tới trước huyện nha, tự thẹn huyện nha đơn sơ.
Tào Tháo cũng không ngại, Hổ Vệ sớm đã đem huyện nha lục soát một lần, canh giữ bốn phía, Hổ Kỵ càng bao vây bên ngoài tường viện huyện nha, trong lúc nhất thời có thể nói đề phòng sâm nghiêm.
Đi vào huyện nha, Tào Tháo để một đám người trước tiên ở bên ngoài chờ đợi, chiêu Vu Cấm đi vào.
Tất cả mọi người ở ngoài viện chờ đợi, Quách Gia lúc này mới cười cười nhìn Đơn Phi nói: - Nửa năm không gặp, đệ ngược lại... rất có vận khí. Ynhìn lướt qua Thần Vũ, thấp giọng nói:
- Vị cô nương này là người mà đệ thích?
Tiếng y không lớn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ, đám người Điền Nguyên Khải, Thạch Lai lập tức nhìn qua đây. Thạch Lai đã sớm nhận ra Thần Vũ chính là nữ tử ban đầu ở trong hố trời đá gã xuống thác nước, một bên cười nói: - Ta vốn tưởng rằng ngươi đã chết, không ngờ vận khí của ngươi tốt tới cực điểm.
Trương Liêu cũng thấp giọng nói: - Huynh đệ có ánh mắt tốt.
Quách Gia, Trương Liêu, Thạch Lai và Đơn Phi có thể xem là huynh đệ kết bái, gặp mặt tự nhiên sẽ không khách khí, nhịn không được lấy Đơn Phi ra trêu chọc.
Đơn Phi cũng không nghĩ tới huynh đệ thời cổ hay hiện đại đều giống nhau, đều thích lấy nữ nhân làm đề tài, trong lúc nhất thời cũng có điểm chân tay luống cuống, lén nhìn Thần Vũ một cái, thấy nàng đang nhìn một cây hoa đào cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Đơn Phi "ừ" một tiếng thật mạnh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: - Trương đại ca, lúc hai quân đối chiến, huynh thật sự nhìn thấy Trương Phi?
Mọi người rùng mình.
Quách Gia lập tức thu liễm vẻ tươi cười, cau mày nói: - Trương Phi đến rồi?
Trương Liêu chậm rãi gật đầu: - Không sai được đâu. Lúc trước trong lòng núi, gã giả làm thủ hạ của Diêm Hành, nhưng lúc phá vây không thể không bày ra võ công chân chính, ta cùng gã ở Từ Châu giao thủ mấy lần, lúc đó đã hoài nghi, hôm nay vừa gặp, càng khẳng định.
Thạch Lai cau mày nói: - Mục đích của Trương Phi là gì?
Đơn Phi thấy Trương Liêu, Thạch Lai đối với Trương Phi rất là quen thuộc, không khỏi hỏi: - Trương Phi này, rốt cuộc là nhân vật gì?
Hắn đương nhiên biết Trương Phi là nhân vật gì, nhưng phần lớn đều là tư liệu có được từ trong Diễn Nghĩa, hiện giờ hiển nhiên là không khớp rồi.
Quách Gia khoanh tay nhìn trời, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Người này giống như Quan Vũ, đều là thủ hạ của Lưu Bị. Quay qua nhìn Đơn Phi, Quách Gia nói: - Đệ có biết Lưu Bị và Quan Vũ?
Đơn Phi gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: - Biết không nhiều lắm.
Hắn biết trong Diễn nghĩa vì xây dựng hình tượng nhân vật, tuyên dương tư tưởng chính thống Thục Hán, đối với nhân vật Thục Hán khắc họa rất khoa trương, thậm chí có thể nói đảo lộn thi phi. Hắn am hiểu khảo cổ, nhưng sự hiểu biết thật sự đối với những nhân vật này, khẳng định không bằng Quách Gia.
Quách Gia trầm mặc một lúc lâu mới nói: - Lưu Bị, làm người kiêu hùng, võ công không kém, dụng binh cũng tốt, hiện giờ người đang ở Tân Dã, thay Lưu Biểu trấn thủ cửa Kinh Châu.
Những thứ này ta cũng biết.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, thầm nghĩ trong Diễn nghĩa đem Lưu Bị viết thành một chủ nhân thích khóc, trên thực tế căn cứ theo chính sử, nổi giận đánh Đốc Bưu là Lưu Bị làm, mà không phải Trương Phi. Chém Xa Trụ, diệt Thái Dương cũng là Lưu Bị làm, mà không phải Quan Vũ.
Lửa thiêu Bác Vọng vốn cũng là Lưu Bị chủ động mang quân công kích quân Tào, lúc lui lại thả một mồi lửa, không có quan hệ gì với Gia Cát Lượng.
Trong Diễn nghĩa vì xây dựng hình tượng nhân đức trung hậu của Lưu Bị, đem những chuyện có vẻ không quá nhân đức mà Lưu Bị đã làm giao cho huynh đệ bên người đi làm, tự nhiên khó mà nói ra tính cách thật sự của Lưu Bị.
Quách Gia chỉ là dùng bốn chữ "làm người kiêu hùng", mang đến cho Đơn Phi ấn tượng sâu sắc hơn nhiều so với Diễn nghĩa.
Làm người kiêu hùng, vậy tuyệt đối không phải là chủ nhân thích khóc, càng không phải không có việc gì liền hô cái gì "Quân sư cứu ta!"
Đơn Phi không tin Diễn nghĩa, nhưng tin Quách Gia.
- Lưu Biểu chỉ là khách tọa đàm* mà thôi. Điền Nguyên Khải thấy bốn huynh đệ này nói chuyện sôi nổi, rốt cục nhịn không được đi tới, xen vào một câu. Lão mới vừa rồi thấy Tào Tháo đối với Lương Kỳ còn nói hai câu, không nói với lão câu nào, ít nhiều có chút mất mát, hiện giờ tự nhiên muốn lôi kéo quan hệ. *tọa đàm khách: người chỉ biết ngồi nói, không có năng lực làm việc thật sự)
Quách Gia cười gật gật đầu: - Nguyên Khải huynh nói không sai, chỉ là khách tọa đàm cũng có tâm cơ. Giống như Viên Thượng, Viên Đàm, anh em trong nhà cãi cọ nhau thoạt nhìn ngu xuẩn không chịu nổi, nhưng đều là có chút khôn vặt.
Dừng chốc lát, Quách Gia lại nói: - Lưu Biểu không nghĩ đếnviệc phát triển, nhưng không có nghĩa ông ta sẽ không phòng người, chỉ nhìn ông ta đem Lưu Bị an trí ở Tân Dã, không cung cấp binh lính và lương thực là biết ông ta đối với Lưu Bị rất là kiêng kị.
Điền Nguyên Khải khen:
- Quách Tế Tửu nói rất đúng.
Đơn Phi hỏi: - Vậy Trương Phi thì sao?
Trầm mặc một lát, Quách Gia mới nói: - Trương Phi người này cực kỳ tâm cơ, năm xưa ta ở Hà Bắc từng gặp qua một lần... Ta đối với người này chỉ có thể tạm thời đánh giá là võ công cao siêu, tâm tư khó dò.
Đơn Phi cũng không nghĩ tới Trương Phi lỗ mãng trong Diễn Nghĩa dĩ nhiên được Quách Gia đánh giá như vậy, tuy nhiên cái này cùng với dự liệu của bản thân hắn chênh lệch không lớn.
- Vậy Quan Vũ thì sao? Đơn Phi không nhịn được lại hỏi.
Quách Gia nhìn Trương Liêu một cái nói: - Văn Viễn và Quan Vũ cùng giải vòng vây Bạch Mã, ít nhiều cũngbiết tính cách của y?
Trương Liêu trầm mặc hồi lâu mới nói: - Ta thật sự tìm không được khuyết điểm của người này.
Đơn Phi cảm giác lời này của y có chút kỳ quái, thầm nghĩ kêu ngươi đánh giá người ta, cũng không phải bới móc, lời này là có ý gì? Đối với Quan Vũ Quan Nhị Gia, hắn đương nhiên cũng chỉ là biết đại khái, cái hắn biết đương nhiên không chỉ giới hạn trong Diễn nhĩa.
Quách Gia cũng gật đầu nói: - Văn Viễn nói không sai. Theo như ta thấy, Quan Vũ thật sự là con người hoàn mỹ hiếm thấy. Lúc y nói chuyện sắc mặt có chút cổ quái, sau một lúc lâu lại nói: - Người này rất có lý tưởng, chỉ có điều... nước quá trong ắt không có cá.
Y không nói thêm gì nữa.
Đơn Phi lại hiểu được, nước quá trong ắt không có cá, người quá nghiêm thì không bạn!
Những lời này kỳ thật chính là nói nước quá trong sạch, cá cũng sẽ không sống trong đó, người cái gì cũng rõ ràng, đối với người bên cạnh quá hà khắc trách mắng, ngược lại sẽ không có bằng hữu gì.
Ai lại không có chút tật xấu?
Quan Vũ đối với bản thân yêu cầu cực cao, bởi vậy đối với người bên cạnh yêu cầu cũng cao, điều này sẽ dẫn đến người bên cạnh ông ta nếu không phải binh lính đạo đức chuẩn, sẽ rất khó cùng ông ta ở chung một chỗ?
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến hình như Lưu Bị ở Tân Dã ngây ngốc đã gần tám năm, ông ta nếu quả thật là làm người kiêu hùng, ở Tân Dã này nhiều năm vẫn không phát triển gì, vậy ông ta đến tột cùng đang làm cái gì?
Đương nhiên, lúc này Lưu Bị ở Tân Dã khẳng định vẫn chưa tới tám năm.
Đơn Phi càng nghĩ càng thấy kỳ quái, trong lúc nhất thời có chút xuất thần, thấy Quách Gia cũng đang xuất thần, nhịn không được nói: - Lưu Bị đương nhiên không phải là người an tâm ngây ngốc ở Tân Dã?
Quách Gia ánh mắt chớp lên: - Lưu Bị cũng thật có thể nhịn được, ta biết loại nhân vật như ông ta tuyệt sẽ không an cư một góc, nhưng vẫn không nghĩ ra ông ta vì sao ẩn nhẫn, nhưng bây giờ, coi như hiểu được đại khái.
Đơn Phi cau mày nói: - Ông ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
- Đệ không nhìn ra sao? Quách Gia hỏi ngược lại.
Đơn Phi thấy Quách Gia lắc đầu một cách khó hiểu, có vài phần cảm thán bộ dáng, trong lòng bỗng dưng vừa động, liên tưởng đến chuyện cũ trước đây, kinh ngạc nói: - Huynh nói là, ông ta cũng đang tìm Tam hương?
Thấy Quách Gia gật gật đầu, Đơn Phi bổ sung: - Trương Phi dắt tay Diêm Hành đến tìm vị trí Bắc Cực Tinh, đương nhiên cũng là tới tìm Tam hương trong truyền thuyết?
Quách Gia chậm rãi nói: - Đệ chỉ nói sai một điểm.
- Điểm nào? Đơn Phi lập tức hỏi.
Hai tay chắp sau lưng Quách Gia có phân rối rắm, mi tâm cũng là nhăn lại, làm cho khuôn mặt tuấn lãng của y mang vài phần ưu tư: - Tam hương đã không còn là truyền thuyết, mà là tồn tại chân thật ở thế giới này!