Chương 171: Phong Hầu
.
Đơn Phi vừa nghe Quách Gia sửa chữa từ ngữ của hắn, lại thấy Smart có vẻ mặt ưu quốc ưu dân hiếm thấy, rốt cục có chút hiểu rõ rồi.
Tam hương đích xác không phải truyền thuyết, mà là tồn tại chân thật, ít nhất Đơn Phi hắn đã nhìn thấy Vô Gian Hương.
Màu trắng Vô Gian, màu vàng Trường Sinh, màu đỏ Dị Hình.
Đều nói có được Vô Gian, chết mà không oán, Trương Bảo rất hướng tới Vô Gian Hương, đám người Trương Giác, Trương Lương không thể chỉ biết một loại hương.
Nếu như Trương Giác biết truyền thuyết về Tam hương, nội bộ quân Hoàng Cân, thế lực chư hầu khắp nơi tiêu diệt quân Hoàng Cân hoặc ít hoặc nhiều cũng biết được vài phần.
Vô Gian Hương có thể làm cho người biến mất, hàm nghĩa của chết mà không oán Đơn Phi cũng không hiểu rõ, nhưng hắn cảm thấy Tào Quan khẳng định biết nhiều hơn so với hắn.
Theo những gì hắn biết hiện giờ, Vô Gian có khả năng bị Lương Hiếu Vương cùng Vương Hậu dùng qua, nói như vậy Tam hương xuất hiện vào khoảng thời gian sớm hơn nữa.
Bất kể Tam hương xuất hiện từ lúc nào, nhưng tác dụng của thứ này khẳng định rất lớn.
Tào Quan đối với truyền thuyết về Tam hương tin tưởng không nghi ngờ, nhưng đám người Tào Tháo, Quách Gia đều là nửa tin nửa ngờ, nhưng đến khi Tào Quan thật sự biến mất rồi, Quách Gia, Tào Tháo liền không thể không coi trọng vấn đề này.
Bởi vì Lưu Bị, Hàn Toại cũng đang tìm kiếm. Ngoại trừ Lưu Bị, Hàn Toại, người âm thầm quan tâm thứ này nói không chừng còn có rất nhiều, ít nhất vẫn còn có Quỷ Phong.
Thứ này hoặc là bị hủy diệt, hoặc là nằm trong tay Tào Tháo, như vậy mới làm cho Tào Tháo cảm thấy thật sự an toàn, đây cũng là nguyên nhân chính Tào Tháo dẫn Hổ Báo Kỵ đích thân đến nơi này?
Đơn Phi yên lặng xuất thần, Quách Gia cũng là tạm thời không nói gì, lúc Điền Nguyên Khải nghe được Tam hương, hơi nhíu mày. Lão là danh sĩ Hà Bắc, đối với mấy cái truyền thuyết ly kỳ cổ quái này cũng có nghe qua, nhưng chưa bao giờ chú ý, lão quan tâm đương nhiên là tương lai của Điền Gia Ổ.
Thấy Tào Tháo triệu Vu Cấm vào nha nội không biết đang nói cái gì, trong lòng Điền Nguyên Khải thiếu tự tin, không chuyện tìm chuyện nói: - Đơn huynh đệ, còn chưa chúc mừng ngươi lên làm Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy.
Đơn Phi hơi bất ngờ, nhìn về phía Thạch Lai, trầm ngâm nói: - Ta... kỳ thật... Hắn lại nhìn về phía Thần Vũ, thấy nàng lại khôi phục thần sắc lạnh lùng, dau một lúc lâu mới nói: - Ta còn chưa xác định có làm chức Thống Lĩnh này hay không...
Mọi người đều ngẩn ra.
Quách Gia bỗng nhiên nhìn qua, trong ánh mắt có chút khó hiểu, nhưng lại không nói thêm gì nữa, Thạch Lai cũng là thất thanh nói: - Đơn huynh, ngươi nói cái gì?
Điền Nguyên Khải càng là trong lòng trầm xuống, chưa kịp đặt câu hỏi, chợt nghe tiếng bước chân bên trong huyện nha vang lên, Vu Cấm đi ra, chỉ là liếc mắt nhìn mọi người một cái, bước nhanh đi ra khỏi sân viện huyện nha.
Tào Thuần theo sau đi ra nói: - Tào Tư Không mời chư vị vào huyện nha nói chuyện.
Mọi người nhìn lẫn nhau một cái, không nói thêm gì nữa, chậm rãi vào huyện nha.
Đám người Điền Bồ, Lương Khoan tự biết không đủ tư cách, đều thấp thỏm lưu lại trong viện, dài cổ nhìn động tĩnh trong huyện nha, Thần Vũ lần này lại không vào trong, chỉ là ngắm nhìn liễu dương trong viện, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tào Tháo ngồi vào vị trí của Lương Huyện Lệnh, thấy mọi người tiến đến, đôi mày nhíu chặt hơi có chút giãn ra, đột nhiên nói: - Văn Viễn, nghe Vu Tướng Quân nói, ngươi nói quân quy “Người sau khi vây rồi mới đầu hàng không tha“, cần phải sửa lại?
Nha nội chợt yên tĩnh.
Mọi người không nghĩ tới Tào Tháo mở miệng chính là vấn đề này, Điền Nguyên Khải, Lương Huyện Lệnh khó tránh khỏi lo sợ. Trong lòng Đơn Phi hơi có lo lắng, Trương Liêu tiến lên vài bước, khom người nói: - Hồi Tư Không, mạt tướng đúng là cho rằng như vậy.
- Vì sao? Tào Tháo cũng không tức giận, chỉ là thản nhiên hỏi lại.
- Lúc trước lập quân quy, vốn là chuyện có chút bất đắc dĩ. Trương Liêu trầm giọng nói: - Nhưng hiện nay đã khác rồi. Lòng dân muốn an ổn, lại thêm huynh đệ Viên thị vẫn chiếm cứ Hà Bắc, quan viên các nơi đều đang nhìn vào, nếu vẫn thiết huyết khống chế giống như trước, chỉ sợ phản tác dụng càng tăng kích biến. Nếu Tư Không lúc này sử dụng đạo khoan dung, Viên thị đã sụp đổ, người có lòng chỉ muốn tìm chỗ khác mà nương tựa, biết Tư Không sẽ không trách tội, nhất định sẽ như gió thổi cây cỏ ngã, sẽ có nhiều người quy thuận, Tư Không đại nhân không chiến mà khuất phục người, mới là đạo bình định Hà Bắc.
Trương Liêu vốn là trầm mặc ít nói, nhưng thời khắc này lại nói chuyện mạnh mẽ dứt khoát.
Quách Gia một bên khen: - Văn Viễn nói rất hay. Tư Không đại nhân, Phụng Hiếu cũng cảm thấy như vậy.
Lương Huyện Lệnh, Điền Nguyên Khải vốn đối với hai người họ không tính là quen thuộc, nhưng nghe hai người vì mình tính toán, đều sinh lòng cảm kích.
Tào Tháo trầm mặc một lát, nhìn nhìn Đơn Phi nói:
- Đơn Phi, ngươi thấy thế nào?
Điền Nguyên Khải, Lương Kỳ vừa nghe, trong lòng liền nghĩ hoá ra Tào Tháo thật sự tín nhiệm Đơn Phi, nếu không cần gì nghe ý kiến của hắn?
Trong lòng Đơn Phi có chút hoang mang.
Hắn và Tào Tháo tuy gặp qua một lần, Tào Tháo hỏi hắn như vậy, hình như đối với hắn thật sự coi trọng, đến tột cùng là vì sao?
Chỉ là bởi vì Tào Quan?
Nhưng Đơn Phi biết có cơ hội thì không thể bỏ qua, liếc nhìn hai người Điền, Lương một cái, chậm rãi nói:
- Đơn Phi đối với lời nói của Trương Tướng Quân, Quách Tế Tửu rất tán đồng. Chỉ là cảm giác... Ngừng tạm, thấy hai người Điền, Lương rất khẩn trương, Đơn Phi cười nói: - Nếu như có thể cho những quan viên sớm quy thuận triều đình một chút tưởng thưởng, nói không chừng tâm ý quy thuận triều đình của quan viên Hà Bắc sẽ càng thêm cấp bách.
Mọi người đều là âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Viên thị sớm hay muộn cũng xong đời, nếu như không bị phạt, còn có tưởng thưởng, chỉ cần không phải não có vấn đề, ai lại cùng Tào Tháo cứng rắn chống đỡ? Đơn Phi này thật sự rất có kiến giải. Bọn họ lại không biết Đơn Phi chẳng qua chỉ là làm theo chế độ cổ vũ của xí nghiệp để điều động tính tích cực của quan viên Hà Bắc.
Đơn Phi vốn là đề nghị, thầm nghĩ đây cũng không cần tốn của hắn một đồng tiền nào, Tào Tháo ngươi có thể nghe theo thì tốt, nếu không nghe theo, trong lòng chỉ cần có chút ý niệm này, cũng sẽ không còn muốn phạt Lương Huyện Lệnh, Điền Nguyên Khải nữa.
Loại phương thức cò kè mặc cả này vốn là kỹ xảo đàm phán, không nghĩ tới Tào Tháo lại trầm ngâm thật lâu, quay qua nhìn Điền Nguyên Khải nói: - Các hạ chính là huynh trưởng của Điền Nguyên Hạo?
Điền Nguyên Khải vốn có chút không yên, vừa nghe Tào Tháo hỏi, lập tức nói: - Bất tài chính thế.
Tào Tháo chậm rãi gật đầu nói: - Lệnh đệ có đại tài, nghe nói năm đó từng đề nghị Viên Bản Sơ thừa dịp cô và Lưu Bị giao thủ tại Từ Châu, bất ngờ đánh chiếm Hứa Đô của cô?
Điền Nguyên Khải trán đổ mồ hôi, lập tức khom người bồi tội nói: - Kính xin Tư Không đại nhân thứ tội.
Tào Tháo lẩm bẩm nói: - Lúc trước Viên Bản Sơ nếu dùng kế của Điền Phong, thắng bại khó mà biết được, cô cũng sẽ không ngồi ở chỗ này, thế sự chẳng qua chỉ là sai lệch trong một ý niệm, cũng coi như huyền diệu.
Điền Nguyên Khải không biết tâm ý của Tào Tháo, một khắc này sau lưng đều là mồ hôi.
Lão đương nhiên biết người đương quyền nhiều khi ra quyết định, cũng chỉ trong một ý niệm!
- Nhưng hai quân giao chiến, vốn là ai vì chủ nấy. Tào Tháo chậm rãi nói: - Cô chỉ là đáng tiếc Viên Bản Sơ chém Điền Phong. Dừng thật lâu sau, Tào Tháo hỏi: - Chỉ là các hạ tại sao có thể tới nơi đây?
Trong lòng Điền Nguyên Khải nghiêm nghị, lập tức đem chuyện kết bạn với Đơn Phi nói một lần. Đương nhiên chủ đề không phải Điền Gia Ổ bốn phía tán loạn, mà là trong lòng sớm có ý quy thuận, nhưng khổ nỗi không tìm được đường, chỉ là nghe lời của Đơn Phi mới kiên định lòng quy thuận.
Con người lão suy tính chu đáo, thầm nghĩ Đơn Phi rất biết làm người, đối với việc lão bóp méo những chi tiết nhỏ tuyệt đối sẽ không tính toán chi li.
Tào Tháo nghe mục đích đi vào huyện Thiệp của Điền Nguyên Khải, chỉ là nhìn Đơn Phi một cái, nhíu mày lại nói: - Tại sao người Ô Hoàn lại tới nơi đây?
Điền Nguyên Khải lập tức lại đem chuyện phát sinh hôm nay nói rõ chi tiết một lần, đương nhiên vẫn như cũ là mọi người đối với Tào Tư Không đều rất mong chờ, lại được Đơn Phi hiểu rõ đại nghĩa, không ngại vất vả bận rộn đánh bại người Ô Hoàn. Tóm lại chính là hai nguyên tắc, Đơn Phi có công lao, bọn họ rất trung tâm.
Lúc Tào Tháo nghe được hai chữ "Minh Sổ", hơi nhíu mày, nhìn hướng Quách Gia.
Quách Gia chỉ là gật gật đầu, lại không nói cái gì.
Động tác này tuy là rất nhỏ, Đơn Phi vừa thấy đã đoán được Quách Gia, Tào Tháo không ngờ cũng biết Minh Sổ, hơn nữa đối với chuyện này rất coi trọng.
Nghe Điền Nguyên Khải nói xong, Tào Tháo lúc này mới gật gật đầu, chậm rãi nói: - Hoá ra... các ngươi đều là bằng hữu của Đơn Phi?
Điền Nguyên Khải, Lương Kỳ đều cân nhắc dụng ý của câu nói này, chợt nghe Tào Tháo lại nói: - Đơn Phi nếu đã vì các ngươi thỉnh công, cô đương nhiên sẽ không coi như không nghe, Đơn Phi... cô có ý dâng tấu phong Lương Kỳ, Điền Nguyên Khải làm Quan Nội Hầu, không biết ý của ngươi thế nào?
Mọi người ngơ ngẩn!
Ngoại trừ Quách Gia chỉ là cười cười, tất cả mọi người không ai nghĩ sẽ có kết quả này.
Tào Tháo lại muốn dâng tấu phong thưởng Điền Nguyên Khải, Lương Kỳ làm Quan Nội Hầu? Hơn nữa còn muốn nghe ý kiến của Đơn Phi? Điều này sao có thể?
Phải biết rằng Vu Cấm vì Tào Tháo trải qua trăm trận chiến, lúc này chẳng qua cũng chỉ được phong Ích Thọ Đình Hầu, Quan Vũ rất có danh vọng, Tào Tháo một lòng lôi kéo, cũng chỉ dâng tấu phong một cái Hán Thọ Đình Hầu.
Quách Gia, Trương Liêu cũng có hầu vị, nhưng dù sao công lao bày ở đó. Tào Tháo nói là dâng tấu phong hầu, ý tứ chính là muốn phong hầu, phải thông qua thiên tử Lưu Hiệp phê chuẩn mới được.
Mà Lưu Hiệp đương nhiên chưa bao giờ không phê chuẩn, Tào Tháo dâng tấu phong hầu cũng giống như ông ta tự lãnh quan giai, đều là đi ngang qua sân khấu, tự mình chơi đùa mà thôi, nhưng phong hầu đã xem như tưởng thưởng cực cao mà Tào Tháo cấp cho thủ hạ.
Tào Tháo chẳng những không nghe theo lời Vu Cấm, phạt Lương Kỳ, Điền Nguyên Khải, ngược lại bởi vì Đơn Phi mà phong hầu cho hai người?
Ánh mắt mọi người nhịn không được đều rơi trên người Đơn Phi, thấy người này trầm mặc hồi lâu lúc này mới nói: - Tư Không đại nhân trọng thưởng như thế, Hà Bắc qua vài ngày nữa đều sẽ quy thuận triều đình.
Tào Tháo chỉ là cười cười, quay qua nhìn hai người Điền, Lương nói:
- Không biết các ngươi cảm thấy như thế nào?
Lương Kỳ cảm thấy giống như nằm mơ vậy, lập tức nói: - Tạ ơn Tư Không đại nhân, Lương Kỳ sẽ tận tâm thủ chức, không phụ sự coi trọng của Tư Không.
Điền Nguyên Khải vốn không màng danh lợi, nhưng lại không thể không màng sinh tử của tộc nhân, bằng không sao phải đi đến huyện Thiệp? Lão mặc dù không có ý định làm quan, nhưng biết chuyện quan trọng lúc này chính là bày tỏ thái độ, trầm giọng nói: - Nguyên Khải quyết không phụ ân đức của Tư Không.
Lão biết rằng chuyện này có tác dụng quyết định nhất vẫn là Đơn Phi, không hiểu tại sao phân lượng của Đơn Phi mà Vu Cấm, Tuân Kỳ khinh thường ở trong mắt Tào Tháo như vậy, nhưng sớm đã quyết định về sau phải ôm bắp đùi của Đơn Phi, thầm nghĩ Tào Tháo tưởng thưởng đã ra, nhất định phải hồi báo, lập tức lại nói: - Hồi Tư Không, Nguyên Khải và Lương Huyện Lệnh cùng với Huyện Lệnh Vũ An Mao Giai có chút giao tình, nguyện ra sức mọn viết thư, hoặc đi tới Vũ An làm thuyết khách, mặc dù không nhất định có thể thành công, nhưng cũng coi như có vài phần nắm chắc.
Lão biết Tào Tháo sau khi thu phục huyện Thiệp, bước tiếp theo đương nhiên chính là tiến công Vũ An, Hàm Đan và những nơi khác, sau khi thu hết địa vực phía bắc Nghiệp Thành, Nghiệp Thành chỉ là một tòa cô thành, không cần tấn công đã có thể khắc chế.
Tào Tháo nghe Điền Nguyên Khải hiến kế, chỉ là gật đầu nói: - Không sai, nhưng... chuyện này các ngươi cùng Phụng Hiếu bàn bạc là được rồi. Hai vị vất vả rồi.
Ông ta mỉm cười khoát tay, Điền Nguyên Khải, Lương Kỳ biết Tào Tháo là đang tiễn khách, lập tức biết điều cáo lui.
Nha nội chỉ còn ít ỏi mấy người, Quách Gia, Thạch Lai, Đơn Phi còn có Hứa Chử không rời Tào Tháo một bước, Tào Thuần canh giữ ở trước nha đường.
Tào Tháo lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Đơn Phi, hồi lâu không nói.
Đơn Phi bị Tào Tháo nhìn đến sợ hãi, cũng là nhíu mày thầm nghĩ, Tào Tháo thoạt nhìn là phong Điền Nguyên Khải, Lương Kỳ hầu vị, nhưng lại để hắn nhận nhân tình.
Quyền mưu chi đạo hắn vẫn chưa vào sâu nghiên cứu, nhưng như thế nào không biết dụng ý thật sự của Tào Tháo.
Sau một lúc lâu, Tào Tháo mới nói: - Đơn Phi, cô có thể tin ngươi, có phải không?