Chương 172: Sợ hãi
.
Đơn Phi nghe Tào Tháo đặt câu hỏi, hơi sững sờ, thầm nghĩ ngươi cùng ta cũng chỉ gặp mặt hai lần, đột nhiên hỏi ra loại câu hỏi này, ta thật sự không biết trả lời thế nào.
Khẽ cười khổ, Đơn Phi vẫn chưa nóng lòng trả lời, lúc này trả lời "tin" cũng không đúng, "không tin" lại càng nhức đầu.
Tín nhiệm không phải cứ nói trên miệng là được.
Hơn nữa Tào Tháo làm như thế, đương nhiên không phải là xác định quan hệ tín nhiệm với hắn, mà là nhất định có chuyện cần hắn đi làm, vậy mà hắn đã sớm không lòng dạ nào, lòng của hắn, đang ở chỗ hoa đào tháng ba.
Tào Tháo thấy Đơn Phi không nói, không ngờ cũng không có ép hỏi, chỉ là nhẹ nhàng thở dài nói: - Cô từ nhỏ không phải người tốt gì, đến khi thiên hạ đại loạn, vốn không muốn làm quan, nếu không phải Đinh Hương...
Dừng hồi lâu, Tào Tháo khó khăn cười cười: - Cô chưa chắc có thể thi đỗ Hiếu Liêm, lại càng không nói ngồi lên vị trí Tư Không như hiện giờ.
Ông ta bỗng dưng cùng Đơn Phi nói chuyện trong nhà, Đơn Phi nhất thời hoang mang, không biết từ khi nào mà mình lại có thể cùng với Tào Tháo nhớ về chuyện cũ.
Tào Tháo giống như chìm vào chuyện cũ, hồi lâu sau lại nói: - Ta đượcĐinh Hương khuyến khích, bắt đầu lập chí chém hết ác bá thiên hạ, bình định thiên hạ, lúc đi tới Lạc Dương, cô lúc đó chỉ muốn vì quốc gia giết giặc lập công, chỉ mong sau khi chết trên mộ bia được ghi “Hán Cố Chinh Tây Tướng Quân Tào Hầu chi mộ”, chí nguyện cuộc đời chỉ có như vậy.
Đơn Phi cũng không nói chuyện, nhìn Tào Tháo tràn đầy cảm thán, cũng không cảm thấy ông ta đang nói láo.
Mỗi người đều từng có ước mơ, chỉ là ước mơ của đa số người đến cuối cùng, sớm đã bị phủ đầy bụi bị lãng quên.
- Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có tình cảnh như hôm nay, kỳ thật mấy năm trước, cô vẫn còn nghĩ nếu như trận chiến Quan Độ mà bại, cuộc đời của cô cũng tới hồi cuối. Tào Tháo lẩm bẩm nói:
- Cô giống như tên đã rời cung, hiện giờ căn bản không có cách nào quay đầu lại.
Đơn Phi vốn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn trầm mặc.
- Cô có được địa vị như hôm nay, rất nhiều người trợ lực rất lớn. Tào Tháo nhìn Quách Gia, Trương Liêu, khóe miệng mang chút mỉm cười nói: - Phụng Hiếu, Văn Viễn đều là chí hướng cao xa, rất giống bộ dáng cô năm đó. Cô thích lưu bọn họ ở bên người, muốn nhắc nhở cô không quên mất chí nguyện lúc trước.
Quách Gia mỉm cười. Trương Liêu hơi bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới Tào Tháo sẽ đánh giá gã như thế.
- Tào Quan đối với cô mà nói... vẫn luôn giống như huynh đệ. Tào Tháo dừng trong chốc lát, lại bổ sung: - Giống như huynh đệ sinh tử hiểu rõ về nhau!
Nhìn Đơn Phi có phần suy tư, khóe miệng Tào Tháo giống như mang một chút cười khổ, sau một lúc lâu bất ngờ nói: - Đơn Phi, ngươi từng hối hận qua chưa?
Đơn Phi ngẩn ra: - Đương nhiên... là người làm sao lại không hối hận?
- Vậy ngươi sẽ làm như thế nào? Tào Tháo hỏi.
Đơn Phi chẳng biết tại sao, nội tâm đột nhiên có cảm giác giống như đã từng gặp phải chuyện tương tự, hồi lâu sau hắn mới đáp: - Người ai lại không hối hận, nhưng chỉ cần chịu sửa đổi là tốt rồi.
Tào Tháo nhìn Đơn Phi một lát, lại chậm rãi nói: - Nhưng... nếu ngươi không có cơ hội sửa đổi thì sao?
Tơ liễu bồng bềnh.
Ánh mặt trời chiếu ấm áp.
Đơn Phi lại chỉ cảm thấy một cỗ run rẩy từ trong tim truyền đến, hắn mới vừa rồi chỉ có cảm giác giống như đã từng hỏi đáp như vậy, nhưng chỉ đến khi câu hỏi lại cuối cùng của Tào Tháo, hắn mới đột nhiên nghĩ đến chính mình đến tột cùng run rẩy cái gì.
Nửa năm trước, trong lầu các u ám kia, Tào Quan chẳng phải cũng hỏi hắn mấy câu đồng dạng như vậy?
............
Nha nội có chút u ám, bên ngoài nha ánh nắng từ từ hạ xuống, rọi lên liễu dương theo gió phiêu lãng, có vài phần cô tịch.
Thần Vũ có chút cô đơn đứng ở nơi đó.
Ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ có nàng tự mình biết vì sao trầm mặc.
Sư phụ, ngươi vì sao lại yêu Tào Quan.
Nàng lúc còn nhỏ có một ngày rốt cuộc nhịn không được hỏi, khi đó nàng căn bản không hiểu cái gì là tình yêu nam nữ, nhưng thấy bộ dạng cô đơn của sư phụ, cảm giác có chút sợ hãi.
Yêu, tại sao lại làm cho người ta sợ hãi?
Sư phụ cũng không trả lời nàng, có lẽ là căn bản không biết trả lời như thế nào.
Khi đó nàng nghĩ yêu nếu như làm cho người ta sợ hãi, vậy nàng vẫn là không cần yêu, tuy nàng rất tôn kính sư phụ, nhưng lại không muốn giống như sư phụ.
Có tiếng bước chân truyền đến, Thần Vũ quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Điền Nguyên Khải chậm rãi đi tới chỗ nàng.
Thấy Thần Vũ nhìn sang, Điền Nguyên Khải lập tức lộ ra mỉm cười nói: - Thần Vũ cô nương, lão phu kỳ thật... có chuyện muốn thỉnh giáo cô nương.
Điền Nguyên Khải lòng đầy tâm sự.
Lão đương nhiên biết Tào Tháo tại sao làm như vậy, Tào Tháo là bán một nhân tình cho Đơn Phi, Tào Tháo là đang hướng Đơn Phi biểu lộ sự coi trọng.
Đơn Phi tại sao lại được Tào Tháo coi trọng như vậy?
Điền Nguyên Khải nghĩ mãi mà không rõ, nhưng lão biết hành động này của Tào Tháo tuyệt đối không phải là vô tâm, mà là cố tình làm vậy.Trong loạn thế người có thể có được địa vị như Tào Tháo, nhất cử nhất động đều mang theo dấu vết riêng, dấu vết để cho Điền Nguyên Khải lão vừa nhìn đã nhận ra. Tào Tháo là một người lão luyện, đối với nhân tình xử thế, vận dụng quyền mưu tinh thục, ai cũng không dám phủ nhận.
Coi trọng Điền Gia Ổ, Lương Huyện Lệnh, liền đem Đơn Phi cùng Điền Gia Ổ, Lương Huyện Lệnh buộc cùng một chỗ. Đây vốn là chuyện Điền Nguyên Khải chờ mong, nhưng cũng bởi vì điểm này, lão mới có chút bất an.
Điền Gia Ổ đương nhiên kỳ vọng địa vị Đơn Phi càng cao càng tốt, nhưng Đơn Phi thì sao, hình như không cho là như vậy.
Tào Tháo đối đãi Đơn Phi như thế, đương nhiên là muốn hắn ra sức, đây vốn là chuyện thuận lý thành chương, nhưng Đơn Phi không ngờ không có ý định nhận chức Thống LĩnhMạc Kim Giáo Úy.
Nếu như Đơn Phi cự tuyệt Tào Tháo, hậu quả sẽ như thế nào? Điền Nguyên Khải thậm chí không dám nghĩ tới.
Đơn Phi là vì Thần Vũ.
Điền Nguyên Khải mặc dù không có tâm tư tỉ mỉ giống như Xảo Tâm, nhưng một đôi mắt dù sao cũng không phải đồ trang trí, thấy Đơn Phi trước kia vào lúc do dự đều nhìn về phía Thần Vũ, liền nhạy bén hiểu được điều này.
Lão rất là kỳ quái, theo như lão thấy, bất cứ nữ nhân nào, nếu như người trong lòng có thể thăng quan tiến chức, tuyệt đối sẽ vui sướng vạn phần, nhưng Thần Vũ hình như bất đồng? Lão nhất định phải làm sáng tỏ.
Thần Vũ nghe Điền Nguyên Khải hỏi, cũng không trả lời, chỉ là quay đầu đi qua tàng cây bên cạnh.
Điền Nguyên Khải ngơ ngẩn, ngượng ngùng không thể tiến lên nữa, lão đương nhiên hiểu được ý tứ của Thần Vũ, Thần Vũ căn bản không muốn cùng lão nói chuyện.
Vì sao?
Tơ liễu bồng bềnh, giống như tâm ý khó hiểu của nữ nhi, Thần Vũ đứng dưới tàng cây chỉ là nghĩ Điền Nguyên Khải nhất định là muốn hỏi nàng Đơn Phi vì sao hơi không muốn làm Mạc Kim Giáo Úy?
Nàng không biết trả lời thế nào.
Tơ liễu phiêu đãng theo gió tản ra khắp nơi, không chỗ nương tựa không có gì vướng bận, cũng không có người đi vướng bận. Nàng từ sau khi sư phụ mất đi, thì đã có cảm giác cô đơn như vậy.
Thẳng đến khi nàng gặp được Đơn Phi.
Lúc nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã cảm thấy hắn có một chút ngốc, so với đám nam nhân vừa thấy nàng liền hai mắt tỏa sáng, tràn đầy ác ý bất đồng, hắn chỉ muốn nói cho nàng biết hắn không phải người xấu.
Tốt xấu không cần phải nói ra, nàng liếc một cái đã nhìn ra.
Nàng không ngờ còn có thể cùng Đơn Phi gặp lại nhau, lúc từ không trung rơi xuống, nàng có một khắc bàng hoàng như vậy, thẳng đến khi Đơn Phi cầm dây thừng ném cho nàng.
Trong đoạn dây thừng kia, có vướng bận sinh tử.
Nàng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ liều mệnh cứu nàng, vì sao, đơn giản là vì hắn không phải người xấu? Nàng không nghĩ, nhưng nàng thích cái loại vướng bận này.
Nàng không đối xử giống như với Thạch Lai, một cước đem Đơn Phi đá xuống thác nước, chỉ có kêu hắn mau đi, bởi vì nàng không nỡ không còn nhìn thấy hắn, luyến tiếc cái loại vướng bận lâu dài này.
Hắn không có chạy, ở lại cùng nàng. Nàng không có chạy, bởi vì đây là nhà của nàng.
Trong nhà chẳng những có ký ức về sư phụ, còn có mầm mống trong tim đang lặng yên mà sinh trưởng kia.
Lúc thấy hắn đem địa tinh đưa qua, nàng không hiểu tại sao mũi lại chua xót, sư phụ đã đi xa tận chân trời, nhưng ở trên đời này, hoá ra còn có hắn một người quan tâm Thần Vũ.
Ngoại trừ sư phụ, không có ai đối với nàng vướng bận như vậy.
Nàng cho là mình là vì báo đáp.
Dù sao hắn đã từng cứu nàng.
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện đó chẳng qua chỉ là lời nói dối nàng tự lừa mình.
Vào một khắc cảm thấy hắn hôn tới, nàng đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi hắn cũng sẽ rời đi giống như sư phụ, sợ hãi nàng chẳng quá chỉ là nhìn thấy trăng dưới nước, hoa trong gương.
Không có gió thổi qua, nhưng khi đó nàng lại rơi lệ.
Chuyện đầu tiên khi nàng mở mắt ra chính là buộc hắn thề không có tâm tư gì khác, chỉ là muốn cứu nàng. Nàng khẩn trương chờ câu trả lời của hắn, chỉ sợ chữ yêu sẽ từ trong miệng hắn nói ra, làm cho nàng vĩnh viễn rời xa hắn.
Nàng thật sự rất sợ.
Sau khi nghe hắn thề nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rất nhanh phát hiện nàng đã không thể rời khỏi hắn. Lúc hắn một mình thám hiểm, nàng rốt cuộc không thể tĩnh tâm ngồi xếp bằng, nàng chỉ là cầu sư phụ phù hộ hai người bọn họ.
Đi Nghiệp Thành, nhìn quan tài Nữ Tu, nàng giơ tay lại sờ sờ vỏ kiếm đeo sau lưng, sau khi nhìn thấy quan tài Nữ Tu thì thế nào? Nàng còn có lý do gì đi theo hắn?
Hoàng Hà đi xa, có hoa đào ấm áp.
Nàng biết hắn đang nói dối, nhưng nàng không có vạch trần lời nói dối của hắn, tựa như nàng không quay đầu lại, lại biết hắn quay đầu lại, biết rất rõ ràng lúc có thuyền đi qua, còn ra vẻ đi nhẹ nhàng tự nhiên, phóng khoáng.
Nàng chỉ hy vọng dọc theo con đường này tiếp tục đi tới, không có sợ hãi, thẳng đến chân trời.
Nhưng còn chưa tới chân trời, bọn họ đã ngừng lại, dây đỏ trong tuyệt cảnh làm cho nàng an tâm, nhưng thuyền nhỏ của vận mệnh lại làm cho lòng nàng chua xót. Một khắc đó nàng nhìn không thấy tận cùng của thuyền, nhưng sớm biết Đơn Phi giống như Tào Quan, đều không thể tránh khỏi bồi hồi ở bến bờ hồng trần.
Ngày đó, nàng kể cho hắn nghe câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, nàng không tin Ngưu Lang Chức Nữ sẽ có lúc gặp mặt, bởi vì nàng đã dùng thời gian rất lâu để chờ đợi, vạch trần thần thoại này.
Nàng không biết hắn trả lời như thế nào, mà chờ câu trả lời của hắn.
Người yêu nhau cách xa đến đâu, nhất định cũng sẽ gặp lại nhau.
Sư phụ nghĩ như vậy, hắn không ngờ cũng là nghĩ như vậy? Một khắc đó trong lòng nàng bỗng dưng có mong chờ, bởi vậy nàng nhịn không được hỏi một câu ngươi đến tột cùng tin hay không điểm ấy?
Hắn tin, tin lời nói của chính hắn.
Nàng cũng tin, tin một khắc đó hắn không có nói dối.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, nàng chỉ thấy hắn nhẹ nhàng di động hỏa lò, lơ lãng vì nàng sưởi ấm.
Lúc bình minh, nàng chỉ nghe thấy hắn hữu ý vô ý nói với Điền Nguyên Khải ý trung nhân của hắn..., chính là nàng.
Lúc Quách Gia, Trương Liêu, Thạch Lai truy hỏi hắn có phải thích nàng hay không, hắn "ừ" một tiếng thật mạnh, biểu đạt không lưu chút dấu vết.
Nàng làm như không có lưu ý, nhưng như thế nào không biết ý nghĩ của hắn?
Đơn Phi thích Thần Vũ?
Vừa nghĩ đến đây, trong nội tâm nàng không kìm nổi sợ run, trong sợ run mang chút sợ hãi không thể tránh khỏi.
Sư phụ, Thần Vũ không cần người yêu, Thần Vũ chỉ muốn vĩnh viễn đi theo bên người sư phụ.
Năm đó nàng vẫn còn nhỏ không thể tránh khỏi nói ra loại lời nói trong lòng này.
Nhưng trên đời này thật sự có cái gì vĩnh viễn?
Vĩnh viễn thật sự rất xa.
Nàng biết hắn vì sao thủy chung không có thổ lộ tâm ý thật sự, vì sao không muốn đi làm Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, có lẽ hắn sớm đã nhìn ra sự sợ hãi của Thần Vũ, Đơn Phi khó tránh khỏi dẫm vào vết xe đổ của Tào Quan, cách xa tận chân trời.
Đơn Phi không muốn Thần Vũ có điều sợ hãi, bởi vậy hắn đối với yêu vẫn thật cẩn thận biểu đạt.
Có hoa đào bay đầy trời, mê hoặc mắt người.
Nàng trước kia vẫn không biết sư phụ vì sao lại yêu Tào Quan, nhưng lúc nàng đang nhìn tơ liễu phiêu linh rốt cuộc có chút hiểu được, yêu, vốn chính là thình lình xảy ra, giống như tơ liễu theo gió bay này, không biết sau đó sẽ bay tới đâu, cũng không biết khi nào thì giống như tình yêu lặng yên gieo xuống, mọc rễ nẩy mầm, lúc làm cho người ta chờ đợi, lại để cho người ta lo lắng hãi hùng...