Chương 198: Thể diện và chê cười
.
Khi ánh bình minh dâng lên lờ mờ, chim chóc vui mừng hót vang trước nhất. Đơn Phi nhìn sương sớm trên cành lá, ngửi khí trời tươi mát của tự nhiên cộng thêm mùi thơm trên sợi tóc của người ấy, cảm thấy nội tâm cực kỳ vui sướng.
Đêm qua hắn ngủ cũng không sâu, chỉ sợ là khi ngủ chính mình thói quen gì xấu, đến lúc đấy lại đánh thức Thần Vũ đang dựa vào bả vai của hắn. Cảm giác Thần Vũ hơi cử động, cái trán chậm rãi rời khỏi bả vai hắn, Đơn Phi lúc này mới nhìn đi qua, mỉm cười hỏi: - Tỉnh?
- Huynh ngủ có ngon không? Thần Vũ hỏi.
- Đây là buổi tối huynh ngủ ngon nhất trong những năm gần đây đấy. Đơn Phi thật tâm nói, đồng thời hoạt động bả vai hơi có chút cứng ngắc.
Thần Vũ mỉm cười, đứng lên giơ tay kéo Đơn Phi, hỏi: - Hiện tại chúng ta phải đi đâu?
Đi Nghiệp Thành, gặp quan tài Nữ Tu.
Tìm kiếm Tam hương ngăn cản kế hoạch của Quỷ Phong, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, chuyện có gian nan đến mấy cũng thành nhỏ bé không đáng kể.
Một khắc này tinh thần của Đơn Phi toả sáng trước nay chưa từng có, sau khi đứng dậy hắn vỗ vỗ bụi đất trên người, thấy trên đỉnh đầu Thần Vũ có mảnh lá cây, hắn giơ tay muốn lấy hộ xuống, rồi lại đột nhiên lại rút tay trở về.
- Sao thế? Thần Vũ khó hiểu hỏi.
Đơn Phi liếc nhìn bàn tay mình một cái, thần sắc ngượng ngùng, tay của hắn có nhiều điểm bẩn đen, chính mình cũng không lưu ý, đột nhiên thoáng nhìn tay thon của Thần Vũ cũng giống như vậy. Nhớ rõ mới vừa rồi hai người nắm tay nhau, trong lòng Đơn Phi hơi giật mình, lập tức giữ chặt bàn tay người ấy nhìn một lúc lâu.
- Không có việc gì. Thần Vũ lắc đầu nói. Nàng trời sinh nhạy bén, đối với chuyện này đã sớm biết được, tuy nhiên cũng không nói thêm gì.
Đơn Phi nhếch khóe miệng mỉm cười, cũng nói: - Đúng vậy, không có việc gì, vẫn là chuyện tốt đâu.
- Có gì tốt? Thần Vũ giơ tay về phía trước chỉ nói: - Bên kia có dòng suối nhỏ, đi rửa đi. Nàng vui vẻ đi phía trước dẫn đường, quả nhiên, vòng qua khe núi phía trước còn có một khe suối nước chảy, trong suốt thấy đáy, thậm chí có thể thấy được mấy con cá nhỏ bơi qua bơi lại.
Thần Vũ trước tiên rửa tay, sau đó tháo xuống khăn lụa, rửa sạch tóc cùng khuôn mặt.
Nàng vẫn là như thế, làm được gọn gàng, chỉ trong chốc lát đã búi tóc lên, đối với suối nước vừa lòng cười cười, quay đầu nhìn về phía Đơn Phi, thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, bèn mỉm cười hỏi: - Làm sao vậy?
Đơn Phi sớm thấy qua dung nhan của Thần Vũ, biết nàng đẹp đến kinh diễm. Nhưng giờ khắc này dưới ánh bình minh mông lung, chiếu lên giọt nước trên mặt người ấy như sương sớm trên cánh hoa, càng thêm vẻ phong tình khi vừa rồi kéo mái tóc, giống như là thác nước đổ nghiêng xuống.
Có vài lọn tóc đen như khoác lên chiếc cổ trắng nõn thon dài, càng làm cho Thần Vũ tinh thuần giống như bức tranh thủy mặc, không khỏi làm cho người ta vừa tán thưởng lại vừa ngạc nhiên thán phục.
Không có dời ánh mắt, Đơn Phi chân thành nói: - Thần Vũ, mỗi ngày nhìn muội rửa mặt đều khiến người ta khoái trá.
Thần Vũ ngọc dung rất rạng rỡ, nhẹ giọng cười nói: - Mỗi ngày có thể rửa mặt cho huynh xem cũng khiến cho người ta khá vui vẻ đấy.
Đơn Phi biết Thần Vũ đang cười hắn lười biếng cho tới bây giờ cũng ít khi tu chỉnh dung nhan, lập tức vốc nước suối lên rửa mặt, đợi đến khi chỉnh lý xong xong, hai người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.
- Kế tiếp phải làm cái gì? Thần Vũ ăn xong lương khô Đơn Phi đưa qua thì hỏi một câu.
Đơn Phi hơi có trầm ngâm: - Chúng ta đi Hắc Sơn Đường, ba vấn đề của Trương Phi Yến, ta có thể giải quyết được một vấn đề.
Thần Vũ chỉ gật đầu, nhận biết phương hướng, rồi sóng vai cùng Đơn Phi đi hướng Hắc Sơn Đường.
Đơn Phi ngược lại không vội vàng, thầm nghĩ có Quách Gia ở đấy, Hắc Sơn Đường hẳn cũng không có bất trắc quá lớn.
Hai người đi khoảng nửa canh giờ, từ xa xa có thể trông thấy cờ xí quân Hắc Sơn, chợt nghe đã có tiếng báo của trạm canh gác, không bao lâu, Triệu Nhất Vũ dẫn theo mấy tên thủ hạ chạy vội tới.
Vừa thấy được Đơn Phi và Thần Vũ, Triệu Nhất Vũ hưng phấn nói: - Đơn Thống Lĩnh, Thần Vũ cô nương, các ngươi không có việc gì... Thật sự thật tốt quá.
Đơn Phi thấy hắn nhiệt tình như nước sôi, biết hán tử này tính cách ngay thẳng, có cái gì thì nói cái đó, bèn mỉm cười hỏi: - Sao các ngươi lại tới đây?
- Chúng ta không có việc gì. Đơn Thống Lĩnh, vừa đi vừa nói chuyện được chứ? Triệu Nhất Vũ đề nghị, thấy Đơn Phi gật đầu, Triệu Nhất Vũ đi đằng trước dẫn đường, không ngừng nói: - Hoá ra Quách đại nhân còn có hậu chiêu, có quân Tào tới rồi. Đám người kia thấy không chiếm được tiện nghi, đều bỏ chạy lúc quân Tào tới đây. Chúng ta đón Quách đại nhân tới Hắc Sơn Đường, hiện giờ mọi người... đều tốt lắm.
Y tạm ngừng, trên mặt có chút tiếc nuối, hiển nhiên là cảm thấy tuy rằng sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng màcó ba tên huynh đệ phản bội, khó tránh khỏi tiếc nuối, nhưng lúc này đối với y, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Đơn Phi thầm nghĩ Quách Gia không hổ là Quách Gia a, hành động lần này nhìn như tùy ý, nhưng từ trước lúc y cùng Đơn Phi đi vào Thái Hành Sơn, đã trải qua kế sách chu đáo chặt chẽ rồi.
Tông chủ quân Hắc Sơn chỉ cần vẫn là Trương Phi Yến, Quách Gia dùng thành ý lay động, chỉ cần thu phụcTrương Phi Yến, mười vạn quân Hắc Sơn, người khác muốn xúi giục cũng khó hơn lên trời. Quách Gia đúng là cao thủ, điểm ấy Đơn Phi theo không nghĩ tới, nhưng Quách Gia cũng không vì tự phụ mà sơ suất, không ngờ để cho quân Tào cũng sờ soạng tiến vào, tự nhiên là có phòng bị nhân tố bất ngờ lớn hơn là Quỷ Phong.
Ban đầu quân Tào cũng không làm vậy, một phần do có chiêu sau, nhưng Quách Gia hẳn là càng sợ khiến cho quân Hắc Sơn phản cảm, nhưng hiện giờ thấy bộ dáng cực kỳ phấn của Triệu Nhất Vũ và vài tên quân Hắc Sơn, thì Đơn Phi biết là bọn họ đã không hề bài xích quân Tào nữa rồi.
Triệu Nhất Vũ nói tiếp: - Quách đại nhân nói, nếu Đơn Thống Lĩnh có việc, thì khẳng định chúng ta sẽ không tìm thấy đâu. Tuy nhiên chỉ cần Đơn Thống Lĩnh không có việc gì, vướng bận già trẻ ở đây, thì sẽ quay lại nhìn xem. Bởi vậy Quách đại nhân bảo ta không cần đi tìm, chỉ cần ở đây chờ đợi là được rồi. Thật đúng là giống như Quách đại nhân đã đoán trước, sáng nay gặp được Đơn Thống Lĩnh, thật sự là tốt quá.
Y hưng phấn liên tục chà xát tay, đối đãi với Đơn Phi còn hơn cả huynh đệ, trong sự thân thiết còn mang theo tôn kính.
Đơn Phi biết ý nghĩ của Quách Gia, nếu có mặt Quỷ Phong, Mã Vị Lai, thì quân Hắc Sơn sao có thể tìm hắn được? Quách Gia nói như vậy, chẳng qua là vì giữ lại mặt mũi của đám người quân Hắc Sơn mà thôi.
Mọi người đi lại nhẹ nhàng, rất nhanh đã đi tới chỗ chân núi của Hắc Sơn Đường.
Cửa trại mở rộng ra, quân Hắc Sơn không hề tránh ở phía sau cây, hay sau đống đá đề phòng người tới, rất nhiều người ngồi thành nhóm ở hai bên đường núi, nhìn Đơn Phi, Thần Vũ, trong mắt đều là dẫn theo thân thiết và chờ đợi.
Lần này khác hẳn với lần đầu tiên rồi.
Đơn Phi nghĩ đến bộ dáng thù hận của mọi người lúc đầu, trong lòng cảm thán, mỉm cười gật đầu với mọi người, sau khi đi qua một loạt quân Hắc Sơn, thì lập tức tới Hắc Sơn Đường.
Vẫn ngồi dài như trước, lần này Trương Phi Yến ngồi cũng không xa, Quách Gia an vị ở bên cạnh của y, Thạch Lai ngồi phía dưới y, đám người Thái Thanh Giác, Lôi Công, Tôn Khinh ngồi đối diện tiếp khách.
Đây coi như là lần đàm phán thứ hai.
Đơn Phi hơi hơi cảm thán, ánh mắt xẹt qua trên người bọn họ, dừng lại tại trên người đàn ông khôi ngô ngồi cạnh Thạch Lai, rất là ngạc nhiên vui mừng nói: - Trương đại ca, huynh đã đến rồi?
Người đàn ông kia đúng là Trương Liêu.
Đầu tiên Đơn Phi cảm thấy khó hiểu, rồi lập tức lại giật mình, quân Tào tiến vào Thái Hành Sơn hóa ra là do Trương Liêu lĩnh quân. Ngoại trừ Trương Liêu, còn ai có thể vô thanh vô tứcdẫn người lẻn vào nơi này, giúp Quách Gia giải quyết chuyện buồn phiền chứ?
Trương Liêu cười đứng dậy, vỗ vào vai Đơn Phi một cái thật mạnh: - Ta đến đây, lại không làm chuyện gì. Nghe Quách huynh nói... Ngươi và Thần Vũ cô nương bỏ công rất nhiều.
Đám người Trương Phi Yến đã sớm liền đứng lên, nhiệt tình tiếp đón.
Đơn Phi nhìn về phía Quách Gia, thấy y chỉ mỉm cười, không kìm nổi hỏi: - Quách đại ca, ngươi không hỏi gì sao?
- Cần hỏi gì chứ? Khóe miệng Quách Gia dẫn theo nụ cười ấm áp: - Ngươi không có việc gì, Thần Vũ cũng không có việc gì, thì ta cũng không có gì cần hỏi cả.
Trong lòng Đơn Phi ấm áp, biết huynh đệ vốn là như thế. Ngươi gặp nạn thì giải nạn, không có khó khăn gì thì cũng chẳng cần học theo thái độ của tiểu nhi nữ làm gì.
- Ta vốn muốn hỏi một chút ngươi có sao không, xem ra cũng không cần hỏi nữa. Đơn Phi cười nói.
- Ta có chuyện gì sao? Ta có thể ăn vài bát cơm cũng không có vấn đề gì hết. Quách Gia duỗi lưng nói.
Trương Phi Yến đã thức dậy từ sáng sớm để nói chuyện đầu nhập vào Tào doanh với Quách Gia, bàn chuyện đến nỗi quên ăn quên ngủ, nghe vậy thì lập tức nói: - Phải rồi, còn quên chưa ăn điểm tâm.
Thái Thanh Giác kỳ thật đã sớm có chuẩn bị, thấy thế chỉ bảo người đi xuống, chỉ chốc lát, có hai người đàn ông nhanh chóng bê một cái nồi rỉ sét loang lổ đi lên, hơi nóng bốc ra từ bên trong cũng làm cho tất cả mọi người của quân Hắc Sơn phải nuốt nước miếng.
Đơn Phi và Thần Vũ nếm qua điểm tâm, chẳng qua thấy bộ dạng bọn họ như vậy, thì hai người cũng tò mò liếc nhìn, chỉ thấy trong nồi nấu đơn giản chỉ là cháo loãng thôi.
Kỳ thật ở trong mắt Đơn Phi, nói là cháo loãng đều đã là cất nhắc Trương Phi Yến rồi, trong chẳng qua là chút trấu cám, ngô thêm chút rau dại, tuy nhiên trong cháo còn có chút thịt vụn, hiển nhiên là thịt thú rừng săn được từ trên núi.
Thịt vụn cũng không coi là nhiều, gạo thì còn ít hơn.
Đơn Phi nhìn nồi cháo loãng kia, thầm nghĩ rằng nơi này còn thê lương hơn cái thời trước kia chúng ta phải vắt óc nghĩ cách có cơm ăn, bình thường bọn người Trương Phi Yến có thể còn bỏ thêm ít rễ cỏ ấy chứ.
Mười vạn người ẩn nấp khu Thái Hành Sơn đánh du kích, Đơn Phi chỉ ngẫm lại đã biết bọn họ thiếu thốn lương thực thế nào rồi.
Trương Phi Yến tự mình lấy thìa múc một muôi lớn nồng điểm cháo loãng từ trong nồi, bưng hai tay đưa tới trước mặt Quách Gia, lại múc cho Thạch Lai, Trương Liêu, Đơn Phi thậm chí cả Thần Vũ mỗi người một bát, sau đó Trương Phi Yến mới khoát tay bảo: - Đều dùng cơm đi.
Thái Thanh Giác chia cháo, mọi người lần lượt tiến lên theo thứ tự, mỗi lần Thái Thanh Giác múc cháo, đều phải quấy một cái, để cho cháo loãng trong nồi đều đều, sau đó mới múc cho mọi người một chén.
Sau khi trước mặt mỗi người đều có một chén cháo loãng, thì lúc này Trương Phi Yến mới bưng chén cháo lên nói:
- Trương Phi Yến biết rằng Quách đại nhân không phải người dối trá, cũng không lấy dối trá thành lễ tiết đối đãi, những thứ này đều là thức ăn ngày thường ở sơn trại, kính xin Quách đại nhân cùng các vị chớ có ghét bỏ.
Quách Gia liếc nhìn chén cháo, chậm rãi bưng lên nhấp một ngụm, chậm rãi nuốt xuống, hạ giọng nói: - Chỉ sợ đây cũng không phải thức ăn sơn trại dùng thường ngày thôi.
Trương Phi Yến ngẩn ra, chẳng biết tại sao trong mắt hổ đã có một chút lệ quang, không đợi y cười nói cái gì, Triệu Nhất Vũ đã buông chén cháo xuống nói: - Quách đại nhân nói đúng, ngày thường chúng ta dùng cháo so với cái này…
- Nhất Vũ! Trương Phi Yến lớn tiếng quát.
Lời nói của Triệu Nhất Vũ đều nuốt xuống trong bụng, Trương Phi Yến đang định nói câu gì, chỉ thấy Quách Gia thoáng nhìn y một cái , Trương Phi Yến cảm thấy cái mũi cay cay, rốt cục nói: - Để cho Quách đại nhân chê cười rồi, ngày thường chúng ta uống cháo, so với hôm nay đích xác là kém hơn... rất nhiều... Trương Phi Yến không tránh khỏi rơi vào khuôn sáo cũ, còn hy vọng có thể chừa chút thể diện, không nghĩ lại bị Quách đại nhân nhìn thấu, cũng làm cho ngài chê cười rồi.
Lúc y nói chuyện, thần sắc ít nhiều có chút buồn bã.
Quách Gia lặng im.
Đơn Phi nhìn khuôn mặt Trương Phi Yến rất là tiều tụy, cũng mang theo vẻ xanh xao, bèn an ủi: - Trương Tông Chủ cớ gì nói ra lời ấy? Trương Tông Chủ dụng tâm như này, lại không phải vì cho chính mình, chỉ là hy vọng Quách Tế Tửu lo lắng thêm cho mười vạn dân chúng cơ khổ của quân Hắc Sơn, Trương Tông Chủ ngày thường cùng quân Hắc Sơn đồng cam cộng khổ, chỉ cần hành động không thẹn với lương tâm là tốt rồi, cần gì để ý những kẻ không hiểu xem nhẹ và chê cười chứ?
Dưới mái hiên, người của quân Hắc Sơn nhìn thiếu niên bình thản kia, trong mắt hơi lóe lên nước mắt.
Lần đầu phát bọn họ hiện thiếu niên trước mắt này chẳng những có võ công cao thâm, còn có tâm tư tinh tế, một lời bình thản nói ra, nhưng lại thực sự làm cho người ta cảm giác ấm áp.
. . .
----------oOo----------