Thâu Hương

Chương 199: Khoản tiền lớn

Chương 199: Khoản tiền lớn


.
Đơn Phi nói lời thành tâm thành ý. Hắn mặc dù cũng xem như là nhân sĩ thành công, nhưng chưa bao giờ khinh thị người nghèo hèn cơ khổ cả, bằng không lúc ở thành Hứa Đô cũng sẽ không vì đám người Ô Thanh, Liên Hoa mà đắc tội thế tộc đâu.
Theo hắn, thế tộc nên càng phải làm gương mẫu cho xứng với thế tộc, thì thế giới này mới có thể tốt hơn được.
Người nghèo khó thì đã làm sao?
Chỉ cần có ích, thì so với thân phận của bất cứ ai càng làm cho người ta tán thưởng nhiều hơn.
Trương Liêu gật đầu tán thành: - Đơn huynh đệ nói không sai. Chỉ là Trương Tông Chủ… Ngươi cũng quá không coi chúng ta là huynh đệ rồi, huynh đệ với nhau, ăn gì chả như nhau chứ?
Trương Phi Yến từng thấy Trương Liêu chỉ dẫn mấy trăm quân sĩ ẩn vào, nhưng mấy trăm binh lính này lại hành động tựa như một thể, hành quân nghỉ ngơi đều là có pháp độ rõ ràng, so với đám ô hợp quân Hắc Sơn quả thực là cách biệt một trời một vực, nên ông ta tất nhiên là khâm phục tài lĩnh quân của Trương Liêu rồi, thấy người này lấy huynh đệ để kết giao, trong lòng Trương Phi Yến càng thấy thân thiết hơn: - Trương … huynh nói không sai, sau khi nếm qua chén cháo này…
Ông ta tạm ngừng, thầm nghĩ cũng không thể thay bằng thức ăn càng kém hơn được, lại chợt nghe thấy Quách Gia thản nhiên nói: - Nếu muốn ăn ngon hơn chút, thì còn phải trông chờ vào thủ đoạn của Đơn huynh đệ đấy.
Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, liếc nhìn Quách Gia, rồi lại nhịn không được liếc nhìn Đơn Phi.
Các ngươi không phải là cùng một phe sao.
Đơn Phi, Trương Liêu người ta vừa mới biểu đạt muốn đồng cam cộng khổ, sao chớp mắt Quách Gia ngươi đã lại đòi ăn đòi uống rồi?
Thạch Lai không rõ ý của Quách Gia, bèn cười giảng hòa: - Quách huynh lại nhầm chỗ này thành Hứa Đô rồi, ngươi muốn ăn lẩu cũng phải đến Nghiệp Thành mới ăn được a.
Quách Gia lại nuốt một ngụm cháo loãng, lắc đầu bảo: - Không phải thế. Ý ta nói là muốn cho mười vạn người của quân Hắc Sơn ăn tốt hơn chút, còn phải nhờ vào thủ đoạn của Đơn huynh đệ đấy. Đơn huynh đệ, kỳ thật, võ công của ngươi chỉ là thứ yếu … ta đánh giá cũng không tiện…
Vẻ mặt Đơn Phi xám xịt.
Trước đây hắn từng nghe Quách Gia nói qua những lời này, khi đó hắn không biết Quách Gia là một cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ cảm thấy Quách Gia quá khiêm tốn, nhưng lúc này nghe vậy lại cảm giác hơi mất mặt.
Quách Gia lại lộ ra tươi cười bảo: - Nhưng thủ đoạn buôn bán của ngươi, tuyệt đối khiến ta mặc cảm. Ta mang ngươi tới đây, vốn là hy vọng ngươi có thể giúp đỡ giải quyết vấn đề cơm ăn của mười vạn người ở quân Hắc Sơn đấy.
Mọi người tuy rằng đều cảm giác Quách Gia có rất nhiều diệu kế, nhưng lần này thấy Quách Gia nói vậy, cũng chỉ âm thầm thở dài.
Trương Phi Yến lại cười khổ trong lòng.
Lúc y mới gặp Đơn Phi, mặc dù nghe Châu Nhi chỉ trích, nhưng với sự già dặn của ông ta, đương nhiên biết trong những lời đó có vấn đề, đối với Đơn Phi, lúc ấy Trương Phi Yến chỉ cảm thấy người này có sự trầm ổn hơn tuổi. Sau này gặp lại Đơn Phi và Thần Vũ ra tay đánh bại Hoàng Long, Trương Phi Yến lại cực kỳ kinh ngạc tiểu tử này tuổi còn trẻ, mà đã có võ công lão luyện cao minh thế rồi?
Những chuyện xảy ra sau đó làm cho người ta không kịp rảnh mắt, Trương Phi Yến lại càng thêm tín nhiệm đám người Quách Gia, Đơn Phi, chỉ cảm thấy Quách Gia là sâu không lường được, còn Đơn Phi lại giống như mọi thời khắc đều có bất ngờ.
Người tài giỏi như thế, Trương Phi Yến tự biết ở quân Hắc Sơn tuyệt đối sẽ không có. Tuy nhiên khi nghe được Quách Gia giao vấn đề khó khăn này cho Đơn Phi, thì Trương Phi Yến lại âm thầm cười khổ, thầm nghĩ rằng ta dùng sức lực cả nửa đời người đều không có cách nào giải quyết được vấn đề này, giờ Quách Tế Tửu lại ném nó cho Đơn Phi, thật sự là làm khó hắn rồi.
Mọi người ở quân Hắc Sơn phần lớn đều có ý nghĩ như vậy, thấy Đơn Phi trầm mặc không đáp lại, thì đều nhao nhao bảo: - Ăn cháo ăn cháo, ăn đi ăn đi.
Triệu Nhất Vũ uống hai ba ngụm đã hết bát cháo loãng, vốn muốn múc thêm một bát, nhưng chung quy lại nhịn xuống.
Trương Phi Yến nói không sai, ngày thường quân Hắc Sơn ăn uống thảm hơn bây giờ rất nhiều, loại cháo loãng này vốn là chuẩn bị cho người già yếu, bọn họ vẫn còn tráng niên, đói bụng thì cố chịu chút, chứ cũng không tranh đoạt đồ ăn với người già yếu đâu.
Đơn Phi thấy mọi người dù không nói, nhưng vẫn tràn đầy chờ đợi, chờ đợi qua đi thì nhiều ít có mấy phần mất mát, hồi tưởng lại bộ dạng mới vừa rồi của Trương Phi Yến, lại thấy Thần Vũ cũng yên lặng nhìn hắn, trong lòng hắn bỗng dưng trào dâng sự kích động, uống mấy ngụm cháo loãng rồi nói: - Kỳ thật ta có biện pháp đấy.
- Cái gì?
Mọi người nắm chặt cái bát mẻ trên tay, chỉ sợ làm rơi vỡ thì sẽ không còn bát đựng cơm nữa, nhưng là vẫn kinh ngạc đến rớt cằm xuống.
- Ngươi có biện pháp gì? Ngay cả Quách Gia cũng lóe mắt chờ mong.
- Là biện pháp giải quyết chuyện cơm ăn của mười vạn người sao? Thạch Lai hỏi một câu bổ sung.
Trương Liêu mặc dù không nói chuyện, nhưng thần sắc của y có chút không tin. Địa vị của y ở Tào doanh cũng không cao, đều phải đồng cam cộng khổ với binh sĩ thủ hạ, xưa nay đều là tiêu tiền như nước, bất kể được hay mất, thế mới làm cho thủ hạ tin phục được, nhưng chính là bởi vì thế, Trương Liêu mới vẫn luôn túng quẫn. Theo y thì đánh bại mười vạn người còn dễ, chứ muốn nuôi sống mười vạn người thì khó muốn chết.
Đơn Phi nhìn thoáng qua ánh mắt chờ mong của Thần Vũ, buông chén cháo nói: - Đúng vậy, ta có thể giải quyết vấn đề ăn cơm của mười vạn người đấy!
Mọi người đều biến đổi sắc mặt.
Trương Phi Yến kích động nói: - Nếu Đơn Thống Lĩnh có thể giải quyết vấn đề sinh nhai của quân Hắc Sơn, thì Trương Phi Yến sẽ cảm kích ngài suốt cả cuộc đời này. Y cũng không nói những lời cảm ơn gì, nhưng tất cả đều biết người như Trương Phi Yến nếu đã nói như vậy, thì đương nhiên ý tứ là chỉ nghe theo lệnh của Đơn Phi đấy.
Đơn Phi lắc đầu: - Trương Tông Chủ khách khí làm gì, tại hạ chỉ là tiện tay mà thôi.
Đám người quân Hắc Sơn vốn đang hơi chờ mong, nghe vậy thì có một nửa ỉu xìu, thầm nghĩ có phải tiểu tử này chưa tỉnh ngủ hay không, vấn đề sinh nhai của mười vạn người, vậy mà hắn giơ tay là giải quyết được sao?
Nhìn ra sự hoài nghi của mọi người, Đơn Phi nói với Quách Gia: - Tuy nhiên chuyện này còn cần Quách đại ca giúp đỡ nữa.
Quách Gia đang uống cháo, hiển nhiên không nghĩ lãng phí bát cháo này, nghe thấy vậy thì suýt nữa dúi đầu vào bát cháo, y vội vàng ngẩng đầu lên nói: - Đơn huynh đệ, ngu huynh thật sự là không có bản lĩnh ấy. Ngươi khiến ngu huynh cũng cấp lương thực cho mười vạn người ăn một ngày, đều có thể khiến ngu huynh lập tức xong đời luôn rồi.
- Ta đương nhiên sẽ không để cho Quách đại ca phải bỏ tiền bỏ lương ra rồi.
Đơn Phi cười nói: - Ta chỉ là muốn nhờ Quách đại ca nói hộ với Tào Tư Không vài câu… Chúng ta có thể sáng tạo cơ hội nghề nghiệp ấy. Thấy bộ dạng mọi người nhìn hắn trợn mắt há hốc mồm, Đơn Phi biết rằng có hơn nửa bọn họ không hiểu rõ, đành sửa lời nói: - Chúng ta không cần Tào Tư Không làm gì cả, nhưng cần Tào Tư Không cho một ít điều kiện tiện lợi đấy.
- Điều kiện gì?
Quách Gia rốt cục yên lòng, cảm giác nói giúp vẫn là tương đối dễ dàng.
- Các ngươi húp cháo đi, ăn xong thì đi theo ta, ta nói biện pháp cho các ngươi biết. Đơn Phi đã không làm thì thôi, muốn làm thì phải làm rõ. Hắn biết rằng mặc dù quân Hắc Sơn có ý đầu hàng, nhưng là tiền đồ mờ mịt, khó tránh khỏi hoảng sợ trong lòng, lúc này mấu chốt nhất là cho bọn họ uống một viên thuốc an thần.
Mọi người vừa nghe đến chuyện lớn như này, cũng không có tâm tư ăn uống, nhưng thấy bộ dạng trấn định chỉ huy của Đơn Phi, thì lại không dám vi phạm. Nghe theo lời hắn hai ba hớp húp xong hết cháo, lau mồm rồi mồm năm miệng mười thúc giục, gì mà Đơn Thống Lĩnh, Đơn công tử, Đơn huynh kêu lên không phân biệt là ai, chỉ có một dụng ý là xin lão ngài ra tay đi, để cho ta được chiêm ngưỡng một chút.
Đơn Phi đứng dậy đi xuống dưới chân núi, đám người Quách Gia, Trương Liêu liếc nhau một cái rồi cũng đều đi theo.
Dẫn mọi người tới chỗ đêm qua hắn cùng Mã Vị Lai nói chuyện. Đơn Phi hơi nhắm mắt lại hồi tưởng, cố nhớ lại chỗ mình ngồi hôm qua, chậm rãi đi tới nói: - Lôi Công, cho mượn cây búa dùng chút.
Lôi Công nghe vậy tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là lập tức đưa búa qua. Tuy rằng y và Đơn Phi từng có tranh chấp sống chết, nhưng lúc đó chỉ là khí phách nhất thời, lúc này thấy Đơn Phi bôn ba mệt nhọc vì quân Hắc Sơn, thì đã sớm ném ân oán dĩ vãng ra sau đầu rồi.
Đơn Phi tiếp nhận cây búa của Lôi Công, gõ xuống tảng đá màu đen mình từng ngồi kia.
Đá vụn bay tán loạn, những mảnh nhỏ màu đen bay xuống.
Mọi người sống ở Thái Hành Sơn đã lâu, có người từng gặp qua loại tảng đá này, biết loại đá này cũng không quá cứng rắn, thấy Đơn Phi ra sức đập đá, đều âm thầm cân nhắc chẳng lẽ thứ này ăn được? Nếu như có thể ăn ấy mà, hình như ở Thái Hành Sơn có rất nhiều đấy.
Đơn Phi thu thập một chút cành khô nhóm lửa, lại chất loại đá màu đen này lên, quay đầu lại hỏi: - Ai có đá đánh lửa không?
Triệu Nhất Vũ lập tức đưa đá đánh lửa lên, Đơn Phi nhận lấy đập hai cái, đốt đám cành khô, lúc này mới tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống. Sáng này khi hắn nhìn thấy vết xám đen trên tay, vốn là bụi bặm rơi xuống từ loại nham thạch màu đen này dính vào trên người hắn, khi bị hắn phủ đi thì lại dính vào trên tay.
Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi lại nhìn hướng Thần Vũ, thấy nàng cũng đang nhìn đôi tay mình, xuyên thấu qua chiếc khăn lụa đều có thể ý cười nơi khóe miệng nàng, chắc là đã hiểu được vì sao Đơn Phi lại nói tay đen là chuyện tốt rồi.
Đợi cành khô cháy lên, mọi người thấy Đơn Phi làm vậy, đều ngơ ngác nhìn nhau, Triệu Nhất Vũ nhịn không được hỏi: - Đơn Thống Lĩnh, tảng đá kia có thể nướng chín được sao?
Đơn Phi nhịn không được bật cười: - Đá kia không thể nướng chín, nhưng lại có thể dùng để đốt!
Mọi người ngẩn ra, không đợi kịp đặt câu hỏi, đã thấy loại đá màu đen kia quả nhiên cháy lên. Mặt trời trên cao, đống lửa nóng cháy, có người không chịu được lui về sau vài bước, còn có người vẫn chưa rõ cho lắm, lúc này Trương Phi Yến chớp động ánh mắt: - Thứ này không ngờ lại có thể đốt cháy như củi khô vậy, hơn nữa nhiệt độ còn cao hơn so với đốt củi nữa.
Đơn Phi cười nói: - Đúng vậy, tên thứ này là than đá, chẳng những đốt lâu hơn được củi khô, hơn nữa nhiệt độ còn rất cao a!
Hắn nhớ rõ thời triều Hán cũng chưa có ghi chép rõ ràng gì về việc sử dụng than đá, điều này nói lên có lẽ có người phát hiện ra than đá, nhưng lại chưa được sử dụng rộng khắp.
Hiện giờ là loạn thế, binh mã thưa thớt, người lại càng thiếu, nói vậy càng ít người biết thứ này hơn.
Mà kỹ thuật luyện sắt trước thời Tam Quốc vẫn luôn dùng nhiên liệu là than củi, dùng đá vôi trợ dung, kỹ thuật luyện sắt chân chính phát triển là ở thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều khi mà tài nguyên than đá đã được sử dụng rộng khắp.
Lúc trước khi Đơn Phi nhìn thấy Vương Đại Chùy, ngay trong lò rèn của y đã phát hiện ra nhiên liệu là than củi, khi đó hắn vốn định rèn một cái xẻng Lạc Dương, nhưng lại nghĩ đến quy trình phức tạp của nó, đã cảm thấy rất là đau đầu rồi.
Sau lại có nhiều chuyện thay đổi, ý niệm rèn xẻng Lạc Dương trong đầu Đơn Phi dần dần phai nhạt, sau khi gặp được Thần Vũ lại nghĩ muốn rửa tay chậu vàng, cho đến sáng nay khi hắn phát hiện tay mình dính bụi than đá, đã lập tức nghĩ ra bụi than đá có khả năng là dính vào ở đâu.
Lão già Mã Vị Lai kia không tìm chỗ nào khác, lại ngồi ở đây nói chuyện phiếm với hắn, chẳng lẽ lão đầu kia đã sớm biết sự huyền ảo ở nơi này, nên mới cố ý dẫn hắn tới đây ư?
Đơn Phi càng nghĩ càng thấy khả nghi, lại nghĩ tới ba vấn đề của Trương Phi Yến, đột nhiên nghĩ đến có lẽ không giải quyết được hai vấn đề trước của Trương Phi Yến, nhưng mấu chốt để giải quyết vấn đề thứ ba là phải cung cấp cơ hội nghề nghiệp a.
Không ai sẽ nuôi không ngươi cả.
Luyện đồng đúc tiền không làm được, nhưng đào mỏ vẫn là một nghề mới có liên quan a, lấy thủ đoạn kỹ thuật của Đơn Phi, lại thêm mỏ than này gần như là lộ thiên, nên vấn đề khai thác cũng không khó khăn gì.
Làm chủ mỏ than là chuyện rất nhiều người tha thiết ước mơ ở niên đại của hắn đấy.
Mà chủ mỏ than chỗ nào cũng đều giàu nứt đố đổ vách cả.
Lúc này chủ mỏ than cũng không nổi tiếng đến vậy, nhưng Nghiệp Thành rất nhanh sẽ bị công phá, Tào Tháo vì muốn chế ước các thế lực ở phương bắc thảo nguyên, rất nhanh sẽ bắt đầu mở rộng xây dựng Nghiệp Thành, biến nó trở thành trung tâm chính trị và kinh tế.
Khi đó nhân khẩu tăng gấp bội, khẳng định sẽ có rất nhiều cơ hội nghề nghiệp, mà vấn đề sưởi ấm cũng sẽ nhanh chóng trở thành việc cấp bách hàng đầu, mỏ than chỗ này nếu có thể trồi lên mặt đất, tức là nói lên kề bên này có mạch khoáng than đá, Đơn Phi mặc dù không biết trữ lượng minh xác, nhưng nghĩ rằng để chống đỡ vẫn đề ấm no của mười vạn người hẳn là cũng không khó khăn.
Đơn Phi chưa kịp nói ra ý tưởng, thì Quách Gia đã cười nói: - Đơn huynh đệ quả nhiên là bỏ công lớn, việc này tuyệt đối có thể giải quyết vấn đề sinh nhai của quân Hắc Sơn đấy. Y có ánh mắt lâu dài, không đợi Đơn Phi nói ra ý tưởng, thì đã sớm hiểu rõ quyết định của Đơn Phi rồi.
Ta chính là chờ ngươi nói những lời này a!
Đơn Phi cười bảo: - Quách đại ca nói rất đúng, nhưng ở đây còn có một trở ngại lớn nhất đấy!
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất