Thâu Hương

Chương 201: Dũng cảm đối mặt.

Chương 201: Dũng cảm đối mặt.


Đơn Phi chỉ hận lúc ra khỏi hầm mỏ quên lấy một cục than lên, bằng không đã ném lên gương mặt rất chân thành, thành khẩn của Quách Gia từ lâu rồi.
Hắn sao lại không hiểu ý của Quách Gia chứ?
Mấy ngày nay tuy hắn giúp quân Hắc Sơn đào hầm mỏ, nhưng ngẫu nhiên cũng nghĩ đến vấn đề mà Quách Gia phải giải quyết. Vấn đề này cũng không dễ giải quyết, triều đình có người thì làm việc dễ hơn, Quách Gia thật ra không có ai trong triều đình, chỉ có Tào Tháo.
Tào Tháo cũng không phải là muốn làm gì thì làm.
Một đặc trưng quan trọng nhất của người có thể thành công chân chính là có thể cân bằng mọi việc, mọi mặt đều phải trông coi chu đáo, một đám người mới có thể chung lòng một phía, ít nhất là khi bây giờ có kẻ thù bên ngoài.
Thủ đoạn tàn khốc trước nay chỉ có thể dùng trong nhất thời, mà không thể trở thành thủ đoạn thống trị liên tục, bằng không chính quyền Đổng Trác cũng sẽ không sụp đổ, Lã Bố cũng sẽ không chết ở Bạch Môn Lâu.
Tào Tháo biết dùng người, cũng có thể ba phải. Lúc trước chuyện huyện Thiệp, Vu Cấm xung đột với đám người Đơn Phi, Quách Gia, Tào Tháo sao lại không biết? Tào Tháo trước tiên gọi Vu Cấm nói chuyện, bình ổn lửa giận của bộ hạ cũ, lại tìm Đơn Phi thuyết phục hắn giúp đỡ, sau đó thì rời đi giống như người không liên quan, đây chính là thủ đoạn ba phải cao minh.
Viên Thượng, Viên Đàm là huynh đệ ruột thịt, mà còn đánh nhau giống như kẻ thù vậy, xét từ các mặt đối nhân xử thế, tầm nhìn chính trị, thực sự kém Tào Tháo quá xa.
Mâu thuẫn nội bộ trong tập đoàn Tào thị đương nhiên cũng có, hơn nữa còn rất nhiều, nói không chừng một lúc nào đó sẽ bùng nổ, nhưng Tào Tháo có thể áp xuống được, nhưng áp xuống dĩ nhiên là phải nhờ vào cân bằng lợi ích tình cảm.
Một chén nước rất khó bưng cho bằng phẳng, nhưng cũng không thể bưng quá nghiêng được.
Mỏ than muốn phát triển, nuôi sống mười vạn dân chúng quân Hắc Sơn, tạm thời chỉ có thể nhờ vào lũng đoạn, càng không thể bị tập đoàn lợi ích xâu xé quá hung hãn. Đơn Phi vẫn luôn tò mò Quách Gia rốt cuộc làm sao thông qua Tào Tháo để giải quyết vấn đề này, nhưng không ngờ Quách Gia lại nghĩ đến Tào Hồng.
Tiểu tử này đang đùa huynh đệ à, phải không?
Trong lòng không vui, Đơn Phi chỉ có thể nói: -Ta không hiểu ý của Quách đại ca.
-Vậy ta có thể giải thích cho ngươi nghe.
Tính cách Quách Gia cũng tốt, kiên nhẫn nói: -Ta nói với Trương Tông Chủ chuyện cũ của Đơn huynh đệ, rất khích lệ người khác nha.
Trương Phi Yến liên tục gật đầu, một đám thủ hạ bên cạnh cũng vô cùng tán thành, ánh mắt đối đãi với Đơn Phi không chỉ có thân thiết, còn có tôn trọng.
Người ta từ một gia nô làm được đến vị trí Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, loại trải nghiệm lội ngược dòng này đích thật rất khích lệ ý chí.
Quách Gia không nhìn thấy Đơn Phi không được khích lệ, chỉ có gương mặt giận bừng bừng, tiếp tục nói: -Đơn huynh đệ, ngươi là người của Tào phủ, Tào Quan rất thưởng thức ngươi, ngươi lại từng giúp Tào Hồng Tướng Quân thắng được vụ làm ăn của tửu lâu, có mối quan hệ tốt đẹp này, chúng ta sao lại hồ đồ như thế, còn muốn tìm người khác giúp đỡ sao? Chúng ta không nên bỏ gần tìm xa, như vậy Tào Hồng Tướng Quân cũng sẽ không vui vẻ.
Đơn Phi cảm thấy lỗ mũi thở ra toàn khí lạnh, thầm nghĩ ta có thể tìm Tào Hồng còn cần ngươi phí tâm tư làm cái gì? Mọi người quân Hắc Sơn không hiểu mấu chốt, nhưng Đơn Phi sao lại không hiểu?
Quách Gia tận tình khuyên bảo nói: -Ngu huynh lúc trước thật hồ đồ, không nghĩ đến chuyện này, bây giờ ngẫm nghĩ…nếu để ngươi ra mặt nói với Tào Hồng Tướng Quân về vụ làm ăn này, Tào Hồng Tướng Quân không lý nào bỏ qua. Tào Hồng Tướng Quân làm vụ làm ăn này rồi, ai lại đến cướp của ông ta? Với quan hệ giữa Tào gia và Đơn huynh đệ, cuộc sống an ổn ngày sau của quân Hắc Sơn càng nắm chắc mấy phần.
Trương Phi Yến liên tục gật đầu, thông qua Quách Gia giới thiệu, sự hiểu biết về Đơn Phi hiển nhiên càng sâu thêm một chút, cũng càng thêm bội phục.
Đơn Phi người ta dù sao cũng là người của thế tộc, cho dù là gia nô, khó có được là lại khiên tốn, quan tâm người khác như thế.
-Thật có lỗi, Quách đại ca.
Đơn Phi cứng rắn nói: -Đây là chuyện của ngươi. Huynh đệ ruột, tính toán cũng phải rõ ràng. Lúc trước ta và ngươi cũng ước định rồi, ta giải quyết khai khoáng, chuyện khác nên do ngươi giải quyết.
Đơn Phi chỉ nói một câu như thế, xoay người rời đi.
Đám người Trương Phi Yến đều ngẩn người, nhất thời hai mặt nhìn nhau, lại xoay sang nhìn Quách Gia, không hiểu nói: -Quách đại nhân, chuyện này có vấn đề gì? Chúng ta đắc tội Đơn Thống Lĩnh chỗ nào rồi à?
Đơn Phi bước nhanh ra khỏi Hắc Sơn Đường, cảm thấy gió lạnh ập vào mặt, khi càm xúc trong lòng hơi bình phục lại, thì nghe thấy Quách Gia kêu lên:
-Đơn huynh đệ, đợi đã.
Đợi cái gì? Đợi ngươi bán đứng huynh đệ lần nữa?
Trong lòng Đơn Phi khó chịu, vẫn dừng bước, nhưng không xoay người lại.
Quách Gia chủ động chuyển đến trước mặt Đơn Phi, không đợi mở miệng, Đơn Phi đã cắt ngang nói: -Ngươi từng nói, có ba chuyện ngươi nhất định sẽ không làm. Bây giờ ta đã quyết định rồi.
-Ta không muốn phủ định quyết định của ngươi.
Quách Gia mỉm cười nói:
-Ta chỉ muốn nói với ngươi một chuyện tâm đắc của ta. Thấy Đơn Phi không hề hỏi tới, Quách Gia cũng mặt dày nói tiếp: -Ngu huynh trải qua lĩnh ngộ mấy năm nay mới phát hiện, khi vấn đề bày ra trước mắt chúng ta, chúng ta nhất định phải nghĩ cách giải quyết, mà không thể trốn tránh, bởi vì bất luận ngươi có trốn tránh thế nào, vấn đề này sớm muộn cũng phải xuất hiện trước mặt ngươi.
-Hẳn là xuất hiện trước mặt huynh đi? Đơn Phi có chút bất mãn nói.
Gương mặt Quách Gia không hề đỏ lên: -Không, là vấn đề của ngươi. Khi gã nói đến vấn đề của ngươi, giống như là nói ích lợi của ngươi vậy, lộ cả hàm răng trắng tinh:
-Nếu ngu huynh muốn tìm, cũng chỉ có thể tìm Tào Hồng Tướng Quân, Tào Hồng Tướng Quân mới có thể trấn áp được cục diện này.
Đơn Phi biết Quách Gia nói không sai.
Tào Hồng từng liều mình cứu Tào Tháo, quan hệ với Tào Tháo cũng không phải bình thường, ít nhất là Tào Hồng không chỉ biết hành quân tác chiến, còn rất có đầu óc làm ăn.
Quân Hắc Sơn cũng được, Điền Gia Ổ cũng được, nếu được Tào Hồng chiếu cố, việc làm ăn của mỏ than nhất định sẽ phát triển không ngừng, tiền đề là phải nhường ra một phần lợi ích.
Nhưng việc này đối với Trương Phi Yến mà nói, là chuyện vô cùng mong đợi, không có Tào Hồng, đối với quân Hắc Sơn mà nói, than đá đều là rác rưởi, nhưng có quan hệ với Tào Hồng, phần lớn than đá mới chuyển thành nhu cầu hằng ngày của quân Hắc Sơn, thậm chí có thể cao hơn một bậc.
Đây vốn là chuyện đôi bên đều có lợi.
-Vậy sao huynh ấy không chịu làm? Thanh âm của Thần Vũ truyền đến từ sau lưng hai người, thấy thần sắc Đơn Phi nhìn sang có chút khổ sở, Thần Vũ nói: -Dáng vẻ huynh rất khó xử, lẽ nào là vì muội?
Đơn Phi khẽ ngẩn ra.
Quách Gia không nói gì nữa, nhưng ánh mắt nhìn Thần Vũ có chút thưởng thức.
Đàn ông thông minh sẽ cố gắng tìm hiểu nữ nhân, nữ nhân thông minh cũng sẽ cố gắng hiểu nam nhân mà mình yêu.
Thần Vũ chậm rãi đi tới, dưới ánh trăng dịu dàng, đôi mắt càng thêm trong suốt rõ ràng: -Nhà Tào Hồng Tướng Quân…có người thích huynh?
Đơn Phi tuy biết trực giác Thần Vũ nhạy bén kinh người, nhưng sau khi nghe thấy câu này vẫn chấn động, nhất thời không đáp lời.
Hắn đương nhiên còn nhớ sáng sớm ngày hôm đó, Tào Ninh Nhi khoác áo ngủ chạy đến trước mặt hắn và nói những câu đó với hắn, đợi khi ngươi bình an quay về, nói cho ta biết tâm ý chân chính của ngươi!
Thoáng cái đã nửa năm.
Khi ngồi thuyền xuôi Hoàng Hà, hắn từng nhìn về phía thành Hứa Đô, vẫn chưa từng ngừng lại.
Có lẽ, hắn hi vọng thời gian có thể dần dần làm mọi thứ nhạt nhòa, nhưng khi ở huyện Thiệp, khi Quách Gia nhắc đến Tào Hồng, trên mặt có chút kỳ lạ, bây giờ khi nhắc đến Tào Hồng lần nữa, vẫn là dáng vẻ khó xử đó.
Quách Gia khó xử cái gì? Quách Gia là người thông minh như vậy, có phải sớm đã nhìn ra vấn đề trong đó không.
Đây chính là chuyện Đơn Phi có chút lo lắng. Đơn Phi cũng là người thông minh, rất nhiều lời căn bản không cần người khác nói, tự mình nhìn ra được.
Nguyên nhân quan trọng mà hắn không muốn tham gia vào là vì hắn có thể dũng cảm đối diện với tình cảm của bản thân nhưng không thể làm như không thấy hậu quả nghiêm trọng phía sau.
Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy hắn có thể không làm, nhưng chuyện mười vạn quân Hắc Sơn làm sao giải quyết?
Thần Vũ đột nhiên lấy ra một túi thơm giơ lên trước mặt Đơn Phi, nhẹ giọng nói: -Túi thơm này, cũng là…nàng ta cho huynh?
Đơn Phi kinh ngạc.
Túi thơm đã không còn mùi thơm từ sớm, thậm chí có chút xưa cũ, nhưng hắn nhận ra đây đích thực là túi thơm hôm đó Tào Ninh Nhi cho hắn, chỉ là sao khi đi Mang Sơn, nhiều lần kinh biến, hắn lại liên tiếp rơi vào đầm nước, thác nước, xoáy nước, bị rửa đến sạch sẽ. Hắn đã sớm không biết túi thơm mất từ khi nào, nhưng cũng không để ý, hắn không ngờ túi thơm lại nằm trong tay Thần Vũ.
Nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Thần Vũ, Đơn Phi chậm rãi nói: -Thần Vũ, muội nhìn vào mắt huynh.
Thu ba của Thần Vũ đã ngưng đọng từ sớm, không hề chớp mắt nhìn vào mắt Đơn Phi.
-Người huynh thích là muội. Đơn Phi chỉ nói mấy chữ, sau đó lại không nói gì.
Một hồi lâu sau, Thần Vũ hạ giọng nói:
-Muội biết huynh không nói dối.
Đơn Phi thở phào một hơi, lại nghe thấy Thần Vũ nói: -Huynh có biết tại sao sư phụ lại thích Tào Quan không?
Thấy Đơn Phi lắc đầu, Thần Vũ nói: -Sư phụ nói, người thích Tào Quan bởi vì thấy Tào Quan chém Cố Bá, lại không lạm sát kẻ vô tội. Người thích Tào Quan lo chuyện bất công của thiên hạ, thích sự lý trí của Tào Quan, thích Tào Quan khi đó không hề bị sự xung động nhất thời mà ảnh hưởng đến quyết định.
Đơn Phi nhất thời không rõ ý của Thần Vũ.
Thần Vũ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy mấy bóng người đứng dưới lều dài có chút u ám, nhẹ giọng nói: -Mấy ngày nay, bọn Trương Tông Chủ đối với muội rất tốt, Hỏa Phượng tỷ tỷ cũng rất chăm sóc cho muội.
Đơn Phi lại không biết điểm này.
Từ sau khi cứu Trương Hỏa Phượng và Lão Yêu Tế Tửu, hắn lại ít gặp hai người này. Hắn có chút lo lắng Lão Yêu Tế Tửu sẽ phát giác ra vấn đề của hắn, dẫn đến hậu quả không thể lường trước được.
May mà Lão Yêu Tế Tửu không có tìm hắn.
Có lẽ trong lòng Lão Yêu Tế Tửu, những gì ông ta nợ Vu gia đều đã trả cho Vu gia rồi, ngày tháng còn lại, ông ta không muốn có quan hệ gì với Vu gia nữa?
Đơn Phi vẫn chưa điều tra tỉ mỉ, nghe Thần Vũ nói Trương Phi Yến, Trương Hỏa Phụng đối với nàng rất tốt, ít nhiều có chút hiểu dụng ý của Thần Vũ.
-Bọn họ đối xử với muội tốt như thế, muội biết bọn họ là vì huynh, bọn họ đã sớm coi huynh như người thân rồi, chỉ có cảm kích đối với huynh.
Thần Vũ ngưng thần nhìn mắt Đơn Phi, ngược lại nắm lấy tay Đơn Phi trong tay: -Muội biết bọn họ chỉ có cảm kích đối với huynh, nếu có thể có chút chuyện để bọn họ làm cho huynh, bọn họ đều muốn tranh nhau làm để bày tỏ tâm ý của họ.
Khóe miệng Đơn Phi nở nụ cười chua chát.
-Nếu huynh mặc kệ chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ không oán huynh. Thần Vũ dịu dàng nói:
-Nhưng muội biết…huynh nhất định có thể giải quyết vấn đề này, chỉ cần huynh, không trốn tránh giống như Quách Gia nói nữa.
-Huynh trốn tránh? Đơn Phi cuối cùng cũng phản bác: -Huynh chỉ là tức giận. Muội nói xem tên đại ca gã có chút nào giống dáng vẻ đại ca không? Ở thành Hứa Đô gạt ăn gạt uống ở chỗ huynh, lấy được vàng của Tuân Kỳ cũng không chia cho huynh một chút. Gã rõ ràng là võ công tốt hơn huynh, lại đẩy nhiệm vụ tìm Tam hương cho huynh. Bây giờ trước tiên tìm huynh đi đào hầm mỏ, bây giờ lại muốn huynh chạy đông chạy tây giải quyết, Quách Gia ngươi…
Quay đầu lại nhìn, Đơn Phi chỉ muốn tóm lấy Quách Gia tính sổ thôi.
Có thể nhịn, còn có thể nhịn?
Chỉ là dưới ánh trăng điềm tĩnh, dịu dàng, Quách Gia đã sớm không thấy tung tích rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất