Thâu Hương

Chương 203: Kết cục của sự phản bội

Chương 203: Kết cục của sự phản bội


.
Tân Bì?
Đơn Phi không có ấn tượng sâu về người này, nhớ người này hình như là thủ hạ của Viên Thiệu, bây giờ chắc là đầu nhập vào Tào Tháo. Người này tìm Tào Tháo cấp bách như thế, là tại sao chứ?
Chân mày Tào Tháo khẽ nhướng, thấp giọng nói: -Để Tá Trị vào.
Hổ Vệ cho vào, một người nghiêng ngả lảo đảo xông vào trong trướng, chưa đến trước mặt Tào Tháo đã quỳ phịch xuống, dập đầu nặng nề mấy cái, khi ngẩng đầu lên, trước trán đã có máu tươi chảy ra, hai mắt đỏ bừng.
Tào Tháo khó hiểu nói: -Tá Trị làm sao thế?
Tân Bì Tân Tá Trị, vốn là mưu thần dưới tay Viên Thiệu. Trận chiến Quan Độ, Tân Bì lại đi theo trưởng tử của Viên Thiệu là Viên Đàm, sau đó khi Viên Đàm lại bị Viên Thượng đánh cho không biết nam bắc, áp dụng kế của mưu thần, phái Tân Bì giả ý xin hàng Tào Tháo mong được Tào Tháo xuất binh tranh thủ chút hơi tàn cho y.
Sau khi Tân Bì gặp Tào Tháo, Tào Tháo thương tiếc kỳ tài, lưu y ở lại Hứa Đô. Tân Bì thấy Viên Thượng, Viên Đàm thực sự không có thành tựu, liền quy hàng Tào Tháo. Người này quen thuộc địa hình Hà Bắc, thực sự ra không ít kế sách khi Tào Tháo chinh chiến Hà Bắc.
Lần này Tào Tháo chinh chiến Nghiệp Thành, mang theo Tân Bì bên cạnh bày mưu hiến kế, không ngờ Tân Bì đau khổ như chết cha chết mẹ vậy, Tào Tháo mơ hồ cảm thấy có vấn đề, hơi nhíu mày lại.
Tân Bì nước mắt tuôn trào, khàn giọng nói: -Cầu Tư Không ân chuẩn, cho Tân Bì lĩnh quân lần nữa, Tân Bì nhất định công phá Nghiệp Thành, giết Thẩm Phối đến gà chó không tha, gọn gàng sạch sẽ!
Mọi người đều nhíu mày.
Vu Cấm vỗ án quát: -Tá Trị nói không sai!
Tào Tháo thấy Tân Bì đau thương cùng cực, tiến lên đỡ dậy nói: -Tá Trị, nếu ngươi đã đi theo cô, chuyện của ngươi vốn là chuyện của cô. Nếu có chuyện gì khó xử, cô sao lại ngồi yên không quan tâm?
Hai mắt Tân Bì ứ máu, cắn răng nói: -Tư Không, mấy ngày nay Tân Bì chỉ huy công thành, chỉ mong ngóng sớm ngày có thể giải cứu người thân trong thành.
Tào Tháo biết tuy thuyết phục Tân Bì ở lại Hứa Đô, nhưng già trẻ của Tân gia vẫn ở lại Nghiệp Thành, Tân Bì chuyến này đi theo, một mặt là vạch kế, một mặt là mong gặp người nhà, tâm tình càng bức thiết.
-Sau khi cô phá thành, nhất định chăm sóc thật tốt cho người nhà Tá Trị… Ánh mắt Tào Tháo chớp lóe.
Tân Bì khàn giọng nói:
-Ân đức của Tư Không, Tân Bì suốt đời khó quên, chỉ là…Hôm nay, chính là vừa nãy, tên súc sinh Thẩm Phối đã xử tử toàn bộ lớn nhỏ hơn tám mươi mạng người của Tân gia, đều vứt xác xuống thành Tây.
Trong quân trướng lập tức an tĩnh lại.
Mọi người tuy sớm biết sự tàn khốc khi giao chiến, nhưng nghe thấy Tân Bì nói, vẫn khó tránh phát run. Đơn Phi càng cực kỳ không thoải mái, nhìn sang Thần Vũ, thấy trong đôi mắt người kia cũng có vẻ bi thương.
Tào Tháo ngẩn ra hồi lâu, đột nhiên ra lệnh: -Vu Cấm!
-Có mạt tướng!
Vu Cấm bỗng nhiên đứng lên.
Tào Tháo nói: -Ngươi và Tá Trị cùng xuất binh…thành Tây, đừng công thành, trước tiên cướp lại thi thể người nhà Tá Trị, đề phòng cường nỏ của bọn họ.
-Tuân lệnh. Vu Cấm cao giọng nói.
Tiếng còi hiệu trong quân vang lên, có bước chân chỉnh tề, từng đội, từng hàng binh sĩ giết ra khỏi quân doanh, giẫm lên ván cầu chiến hào nhanh chóng bày trận chỗ thành Tây.
Khi Vu Cấm điểm binh, Tào Tháo đã mặc giáp trụ lên ngựa, cũng qua chiến hào, nhìn tường thành cao ngất phía thành Tây, hơi cau mày lại.
Nghiệp Thành tĩnh lặng giống như chết vậy.
Mặt trời ngả về tây, chiếu lên Chương Thủy lấp loáng ánh hào quang, giống như vô số con rắn vàng chạy loạn, rất lộng lẫy.
Đơn Phi, Quách Gia, Trương Phi Yến và cả đám người Tào Hồng đều đi theo hai bên trái phải Tào Tháo.
Tào Phi mặc giáp đeo đao, thực sự có chút dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Y nhìn quân Tào hô quát liên tục, lát sau hình thành trận thế nghiêm chỉnh, nhất thời hăng hái.
Thấy dáng vẻ Tào Phi như thế, trong lòng Đơn Phi thầm than. Hắn không thích chinh chiến, càng không thích người chết, Quách Gia thấy thế nhìn sang, khẽ thở dài nói: -Không biết còn có ai không được gặp cha mẹ trong nhà không?
Quách Gia đưng chắp tay, biết ngăn cản không được cái gì, trong mắt lại có chút bất đắc dĩ.
Vu Cấm làm người cứng rắn, nhưng dụng binh lại dũng mãnh. Bọn họ công thành mấy tháng, biết Nghiệp Thành thủ vệ sâm nghiêm. Trong thành này gần như là toàn bộ gia sản của Viên thị, xe bắn đá, cung tiễn tuyệt đối đầy đủ, đòi mạng nhất là…Thẩm Phối trang bị cực nhiều nỏ cứng ở bốn phía Nghiệp Thành.
Nỏ cứng Nghiệp Thành có lẽ không có sự tinh xảo của tên Phá Thiên, nhưng luận về lực sát thương, còn hơn xa tên Phá Thiên nhiều.
Có thuẫn bài thủ tiến ra.
Vu Cấm nhận lệnh phải cướp lại thi thể người nhà Tân Bì, tuy không công thành, nhưng phải đề phòng đối phương từ cửa thành giết ra, sớm đã bảo cung tiễn thủ, đao phủ thủ trấn giữ trận cước, đích dân dẫn tinh kỵ binh nhìn chằm chằm đề phòng động tĩnh ở cửa thành.
Đơn Phi tuy bất mãn cách làm người của Vu Cấm, nhưng có thể thấy người này điều hành cực kỳ cẩn thận, trật tự đội hình rõ ràng, trận hình nhìn từ xa hình thành thế cánh cung, mà tinh kỵ binh của Vu Cấm càng giống như tiễn sắc trên dây cung, lập tức có thể bắn ra sức xung kích cực mạnh. Đơn Phi bất giác nghĩ bụng khó trách Tào Tháo lại tán thưởng Vu Cấm, Vu Cấm thật sự có tài lĩnh quân.
Thuẫn bài thủ khôi giáp cứng rắn, khiên sắt trên tay cũng cực kỳ nặng nề, cho dù là cường nỏ trên đầu thành công kích, nhất thời cũng có thể trụ vững.
Nhưng sự việc luôn có lợi có hại, thuẫn bài nặng nề như thế, binh sĩ tiến bước khó tránh chậm chạp, càng đừng nói là leo lên thang tiến công thành lâu.
Tân Bì bị lửa giận thiêu đốt mới muốn theo thuẫn bài binh tiến lên trước, lại bị Vu Cấm quát ngưng: -Tân đại nhân, không được xung động. Tân Bì cắn răng, nhưng biết Vu Cấm nói rất thực tế, cuối cùng vẫn ghìm cương chờ đợi, trong lòng chỉ đang nghĩ, “Thẩm Phối, ngươi giết cả nhà ta, đợi sau khi ta xin Tư Không dùng binh phá thành, không giết cả nhà ngươi, Tân Bì ta thề không làm người!”
Quân sĩ cầm khiên chậm rãi tiến lên trước, tiếp đó là sóng vai chạy bước nhỏ.
Thuẫn bài giống như một bức tường thành di chuyển trên mặt đất.
Của thành Tây Nghiệp Thành vẫn yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động nào.
Quách Gia chỉ nhìn tường thành, hai hàng mày khẽ động, đột nhiên nói: -Tư Không, Quách Gia cảm thấy vẫn không thể nhất thời…xung động, kính mong Tư Không hạ lệnh, bảo Vu Tướng Quân tạm thời thu binh.
Thu binh?
Tào Tháo chỉ hơi do dự, phía Vu Cấm sớm đã vung trường thương lên, có tiếng trống dồn vang.
Thuẫn bài thủ nghe lệnh lập tức bước nhanh, cũng có cung tiễn thủ vội tiến lên dưới sự yểm hộ của một đợt thuẫn bài thủ khác, cung tiễn bắn về phía thành lâu giống như châu chấu bay.
Vu Cấm phân tâm hai bên, một mặt quan sát động tĩnh đầu thành, một mặt lại nhìn về phía cửa thành.
Trương Phi Yến thấy quân Tào công phòng đều được, đội hình kín kẽ trật tự, thầm gật đầu, nghĩ bụng dù sao đây cũng là quân triều đình, so với quân Hắc Sơn tự mình chiến đấu, thực sự cường thịnh hơn nhiều.
Quách Gia nhướng mày, gấp gáp nói: -Tư Không, dụng tâm của Thẩm Phối khó dò, gã vứt xác xuống tường thành nói không chừng từ sớm đã nghĩ đến quân ta sẽ đi cướp thi thể. Nếu lúc này gã đổ dầu xuống, lại dùng lửa đốt, thuẫn bài thủ chỉ e tổn thất nghiêm trọng.
Trong lòng Đơn Phi phát lạnh.
Tào Phi kinh ngạc bật cười nói: -Quách Tế Tửu không khỏi xem trọng Thẩm Phối rồi, gã sao lại có tâm tư quỷ dị như thế?
Tào Tháo lại nheo mắt lại, liếc nhìn Đơn Phi một cái, cuối cùng quát: -Thu binh!
Tiếng chiêng trong quân vang lên.
Trong trận, vốn là trống tiến chiêng lui, Vu Cấm vừa nghe thấy hiệu lệnh thu binh, nhịn không được ngẩn ra, Tân Bì sớm đã quay đầu nhìn lại, nhanh chóng xông đến trước người Tào Tháo kêu lên: -Tư Không, làm sao có thể…
Tân Bì còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng nổ lớn trong Nghiệp Thành.
Tiếng trống chia cực kỳ cao, khoảnh khắc đó, đầu thành có không ít quân sĩ xuất hiện ở lỗ châu mai trên thành, nhấc thùng gỗ ào ào đổ xuống, thùng gỗ vỡ vụn trong chốc lát, có chất lỏng màu vàng đổ ra.
Lúc này mấy thuẫn bài thủ đi trước đã xông đến dưới thành.
-Thu binh! Sắc mặt Vu Cấm đột nhiên thay đổi.
Tiếng chiêng càng vang!
Rất nhiều thuẫn bài thủ đã ngừng bước, nhưng thuẫn bài binh phía trước không kịp phòng bị, đã bị chất lỏng tưới lên. Nhưng người đó phát run trong lòng, không phải vì trong chất lỏng có mùi dầu, mà là nhìn thấy có bó buốc ném xuống từ đầu thành, nhìn thì chậm mà thật ra đã nhanh chóng rơi xuống thành.
Oành!
Dưới thành nháy mắt biến thành biển lửa, những thuẫn bài binh kia thân mặc giáp nặng, căn bản không thể nhanh chóng tránh né, chớp mắt bị lửa lớn vây quanh, tiếng hét thảm không ngừng truyền ra.
Thi thể dưới thành cũng bùng cháy.
Thuẫn bài thủ cuối cùng cũng hoảng loạn, có binh sĩ thấy lửa lớn lan đến, đã quên mất quy tắc thoái lui, khi xoay người muốn lui, tiếng mõ vang lên trên thành lâu.
Nỏ mai phục trong lỗ châu mai trên thành lâu bắn ra, dưới ánh nắng chiều cuối cùng, đầu thành xuất hiện nhiều điểm hàn quang.
Tiếng xé gió không ngừng!
Có vô số nỏ cứng bắn vào trong trận thuẫn bài binh, có binh sĩ còn có thể dùng thuẫn bài che chắn, lại bất giác liên tiếp lùi lại, nhưng càng nhiều binh sĩ sớm đã bị nỏ cứng xuyên qua thân thể.
Máu tươi văng khắp nơi.
Tiếng rên liên hồi.
Tào Phi đã sớm sợ đến sắc mặt thay đổi, Quách Gia khoanh tay đứng đó, thần sắc có chút lạnh lùng, Đơn Phi lần đầu nhìn thấy trận chiến như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Quách Gia nói không sai, mỗi một chiến dịch qua đi, đều có binh sĩ táng thân nơi chiến trường, không thể quay lại nhìn cha mẹ của mình nữa.
Tình huống như vậy, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh lính hét thảm liên tục, đợi khi thuẫn bài binh cuối cùng đã an toàn quay lại, những người còn lại đã không bằng một nửa lúc nãy.
Máu tươi xuôi dòng, trong ngọn lửa hừng hực, Tân Bì nghiến chặt răng, không ngờ lần này không chỉ không thể cướp lại thi thể của người thân, ngược lại khiến người thân không còn hài cốt, càng khiến nhiều người chôn cùng hơn.
Đau buồn lại thêm phẫn nộ, Tân Bì liền điên cuồng nói: -Thẩm Phối, ngươi điên cuồng mất trí, sẽ không được chết tử tế!
Lửa cháy hừng hực.
Trước trận đầu tiên là yên lặng, chớp mắt có tiếng vang che trời rợp đất truyền đến từ đầu thành: -Tân Bì, đây chính là kết cục phản bội Viên thị!
Thanh âm kia hùng tráng như thế, dĩ nhiên là Thẩm Phối bảo trăm người đồng thanh hô lên mới tạo thành hiệu quả như thế.
Đơn Phi nhìn lên đầu thành, tuy không nhìn thấy thân hình Thẩm Phối, nhưng sớm đã nghĩ đến nụ cười lạnh trên khóe miệng Thẩm Phối sau thành lâu, âm thầm rùng mình, tuy hắn từng giết người, thậm chí có thể nói nhiều lần tìm đường sống trong chỗ chết, nhưng vẫn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của con người.
Tân Bì quy hàng rồi dẫn người công thành, Thẩm Phối không chỉ giết già trẻ cả nhà Tân Bì ném xuống, còn nhắm chính xác Tân Bì sẽ xin lệnh cướp thi thể, bằng không cũng sẽ không sắp xếp thủ quân chuẩn bị dầu đốt, bằng không tiếng hô vang sẽ không chỉnh tề như vậy.
Thẩm Phối muốn thiêu sạch thi cốt toàn gia Tân Bì mới coi như thống khoái!
Như vậy, chẳng những khiến Tân Bì đau khổ, càng có thể uy hiếp quân Tào, thậm chí cũng là lời cảnh cáo với thủ quân Nghiệp Thành.
Đây là kết cục phản bội Viên thị.
Mặt trời chìm về tây, đỏ như máu, chiếu lên dòng Chương Thủy cũng như bị máu nhuộm đỏ.
Đầu thành không còn bất kỳ tiếng vang nào, quân Tào cũng không công thành lần nữa, chỉ còn lại mấy bóng người vô lực ngã xuống trong lửa, lửa cháy lép bép lép bép.
Đơn Phi lần đầu tiên nhìn thấy sự thảm khốc của công thủ thời cổ đại, liếc thấy Tào Phi có chút bất an, Quách Gia rất buồn bã, lại không nhìn thấy vẻ mặt của Tào Tháo.
Người ở trên ngựa, Tào Tháo giống như được điêu khắc vậy, không hề nhúc nhích.
Khi đó Đơn Phi chẳng biết tại sao, trái tim đột nhiên đập kịch liệt.
Gió thổi qua, mang theo hơi nóng hừng hừng của lửa, giờ phút này Đơn Phi lại cảm thấy trên người rét run, Tào Tháo lúc này, rốt cuộc là đang nghĩ gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất