Chương 204: Ép giá, trả giá.
Một hồi lâu sau, lúc này Tào Tháo mới giục ngựa quay đầu, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ nói: -Thu binh, Trương Phi Yến quy về Tào Hồng thống lĩnh.
Quân sĩ lui về.
Màn đêm tiêu điều.
Tào Tháo cũng không thèm liếc mắt nhìn Đơn Phi, giục ngựa qua ván cầu dưới sự bảo vệ của Hổ Vệ, không vào trong quân doanh. Tào Hồng nghe Tào Tháo hạ lệnh cũng không có chút bất ngờ nào, phóng ngựa đến bên cạnh Đơn Phi quát: -Đơn Phi, theo đi theo ta. Đúng rồi, Quách Tế Tửu, ngươi và Trương Phi Yến cũng theo đi.
Tào Hồng phi ngựa về phía thành Đông, Quách Gia, Trương Phi Yến liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự ảm đạm và bất đắc dĩ trong mắt đối phương, cuối cùng sánh vai cùng Đơn Phi đi vào thành Đơng. Quy mô doanh trại thành Đông hơi thua thành Tây, nhưng cũng tuyệt đối không kém.
Ba người bước vào trong doanh trướng Tào Hồng, chợt nghe Tào Hồng lãnh đạm nói: -Quách Gia, ngươi đưa thư cho bản Tướng Quân, nói có vụ buôn bán phải làm?
Quách Gia trầm mặc.
Đơn Phi, Trương Phi Yến ngẩn ra, một là không ngờ Quách Gia lại liên lạc với Tào Hồng từ sớm, hai là không ngờ Tào Hồng mới nhìn thấy thảm bại của quân Tào, mà lại bàn đến chuyện làm ăn sớm như thế.
-Tào Tướng Quân… Đơn Phi bất giác nói: -Hôm nay muốn bàn chuyện này?
-Nếu không thì sao? Giờ phút này vẻ mặt của Tào Hồng rất lạnh lùng: -Người chết cũng đã chết rồi, có đau lòng thế nào cũng không sống lại được, người còn sống mới là chuyện ngươi và ta cần phải suy nghĩ, lẽ nào không phải sao?
Đơn Phi, Trương Phi Yến kinh ngạc nhìn nhau, tuy bọn họ biết Tào Hồng nói vậy không có gì đáng trách, nhưng đúng như lời Hoàng Long nói ở sơn động khi đó, luôn khiến trong lòng bọn họ khó tránh có chút không thoải mái.
-Đây vốn là chiến trường, chiến trường đánh trận vốn sẽ chết người, ta chưa từng nhìn thấy chuyện đánh trận mà không chết người. Tào Hồng thản nhiên nói: -Hôm nay có lẽ các ngươi không thoải mái, có lẽ giống như bản Tướng Quân ngày đầu tiên giết người cũng không nén được buồn nôn, nhưng các ngươi rất nhanh sẽ tê liệt.
Đơn Phi muốn nói lại thôi.
Tào Hồng tiếp tục nói: -Năm đó khi bản Tướng Quân nhường chiến mã cho Tư Không, vốn cho rằng sẽ chết, nhưng mấy năm tay vẫn luôn có thể sống được, đã hiểu ra cuộc đời chúng ta vốn dĩ không nhiều, cũng không thể quan tâm quá nhiều.
Ngừng lại một lát, Tào Hồng trầm giọng nói:
-Các ngươi không cần dùng mười vạn quân Hắc Sơn để nói gì với ta, chuyện đó không liên quan đến bản Tướng Quân. Tuy buôn bán không tệ, nhưng phiền toái cũng rất nhiều, tất cả những chuyện khác ta sẽ giải quyết, nhưng ta muốn chia tám phần lợi ích, các ngươi chiếm hai phần, ngoài chuyện này ra thì không cần nhiều lời!
Trương Phi Yến rét run trong lòng, ông ta biết nếu đã cầu xin Tào Hồng, Tào Hồng rút lợi là chuyện khó tránh khỏi, có điều ông ta căn bản chưa từng ngờ rằng Tào Hồng lại há to miệng sư tử, vừa há miệng là muốn rút sạch tám phần lợi ích trong vụ làm ăn của quân Hắc Sơn, vậy quân Hắc Sơn có khác gì cu li? Nhưng bây giờ thật sự giống như đang ở dưới hiên nhà người ta, ông ta căn bản không có đường cò kè mặc cả.
Tào Hồng thấy Đơn Phi không nói gì, lạnh lùng nói: -Đơn Thống Lĩnh, ngươi cảm thấy thế nào?
Đơn Phi khẽ mỉm cười: -Đa tạ Tướng Quân chỉ điểm, có điều…chúng ta còn phải suy xét một chút. Hắn cũng không nói gì nữa, kéo Trương Phi Yến xoay người muốn đi.
Tào Hồng quát: -Ngươi còn suy nghĩ nữa thì e rằng cả cơ hội hai phần cũng không có.
Trương Phi Yến nghe vậy thì run rẩy trong lòng, cắn răng vừa định nói gì, lại bị Đơn Phi kéo lại.
Tào Hồng thấy Đơn Phi đột nhiên nhìn qua, trong mắt lại có ý phẫn nộ hiếm thấy, bất giác trong lòng ngẩn ra.
Khi ông ta mới gặp Đơn Phi, chỉ biết Đơn Phi là một gia nô, về sau thấy hắn nói chuyện không tầm thường, lại còn giúp Tào Phức kinh doanh tửu lâu đến vô cùng náo nhiệt, ít nhiều cảm thấy tiểu tử này có chút bản lĩnh.
Tào Hồng là một Tướng Quân, cũng là người làm ăn, vẫn biết lợi dụng người hữu dụng, nhưng khi nghe nói nữ nhi lại bày tỏ ý yêu thích Đơn Phi ngay trước mặt mọi người Tào phủ, ngay trước cửa Tào phủ, Tào Hồng vẫn không nhịn được mà giận tím mặt.
Đơn Phi chẳng qua là một gia nô, sao lại có liên quan đến Tào Ninh Nhi chứ?
Nếu không phải biết Đơn Phi đi cùng Tào Quan đến Mang Sơn, sau khi Tào Hồng biết chuyện của Tào Ninh Nhi, nói không chừng đã sớm chém tới.
Thoáng cái thời gian đã nửa năm.
Lão tam biến mất.
Khi nghe được tin tức này từ chỗ Thạch Lai, giờ phút đó Tào Hồng có chút ngẩn ngơ, ông ta đột nhiên nhớ ra mình và lão tam vẫn là huynh đệ.
Ông ta và lão tam đương nhiên là huynh đệ!
Chỉ là ông ta bận rộn bên ngoài, nên có chút xa lánh lão tam ngày càng kỳ lạ. Ông ta luôn cố ý lảng tránh vấn đề lão tam muốn xin ông ta giúp đỡ, lại làm như không nhìn thấy tâm tình bức thiết muốn tìm được nữ nhân kia của lão tam.
Nữ nhân đi rồi chính là đi rồi, thiên hạ này còn rất nhiều nữ nhân, lão tam tại sao lại cố chấp như thế?
Bây giờ muốn gì được đó, lão tam rốt cuộc còn dằn vặt làm gì?
Ông ta luôn cho rằng né tránh thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng ông ta không ngờ vấn đề vẫn là vấn đề, chưa từng sẽ vì ông ta làm như không thấy mà biến mất.
Sau khi lão tam biến mất, giây phút đó ông ta mới ý thức được hóa ra trên đời không có gì là vĩnh viễn, huynh đệ không gặp được nữa, thật sự cũng không gặp được nữa? Người thân thì sao…
Giờ phút đó trong trái tim tê dại của ông ta mới có chút lung lay, ông ta cuối cùng nhớ ra phải đi thăm nữ nhi.
Hằng năm chinh chiến bên ngoài, nữ nhi trước nay còn thân thiết với lão tam hơn ông ta rất nhiều, càng không có gì giấu diếm lão tam, có lẽ lão tam sẽ để lại lời nhắn cho người đại ca như ông ta?
Sau đó ông ta đứng trước khuê phòng của nữ nhi, nhìn thấy nữ nhi nhào lên giường tháp bi thương mà khóc như mưa.
Ninh Nhi không chỉ vì tam thúc, mà còn vì Đơn Phi?
Giây phút ông ta nhìn thấy nữ nhi khóc như thế, mới phát hiện mấy năm nay mình đã có được rất nhiều, nhưng mất đi…chỉ e càng nhiều hơn, trong lòng ông ta có chút hối hận.
Nhìn thấy Phức nhi quen thói yếu đuối trước mặt ông ta, nhìn thấy nữ nhi trước mặt ông ta ngoài trừ làm ăn ra thì chính là sự trầm mặc khóa chặt nội tâm mình, lúc này ông ta mới phát hiện, ông ta ngoài trừ chiến trường, làm ăn ra, trong đời gần như đã quên mất quá nhiều chuyện, bao gồm cả tình cảm.
Khi ông ta nghĩ Đơn Phi chết, Đơn Phi sớm đã đi xa, khi ông ta cho rằng Đơn Phi đã chết, Đơn Phi lại cứ xuất hiện trước mặt ông ta, giây phút đó ông ta nhìn thấy trước nhất không phải là Đơn Phi, mà là nữ nhân che mặt bên cạnh Đơn Phi.
Nam nhân có lẽ không hiểu nữ nhân, nhưng đối với việc nam nhân thích ai, người bên cạnh nhìn rõ ràng hơn.
Nếu không phải ông ta biết bây giờ Tư Không đang tức giận bừng bừng, nói không chừng đã sớm xông lên níu lấy Đơn Phi nói một câu tiểu tử ngươi tại sao lại trở về?
Ông ta thà rằng Đơn Phi chết rồi.
Bởi vì trước khi xuất binh, ông ta nhìn thấy sự hao gầy của nữ nhi và nước mắt che giấu trong lòng, ông ta chỉ mong sau khi xuất binh công hạ Nghiệp Thành thì ít xuất binh nữa, ở bên cạnh nữ nhi nhiều hơn, đợi khi nhìn thấy nữ nhi lần nữa, hi vọng nó có thể quên đi Đơn Phi.
Phía sau sự lạnh lùng của ông ta ẩn giấu sự tức giận vô biên, nhưng khi nhìn thấy lửa giận trong mắt Đơn Phi, Tào Hồng vẫn run rẩy trong lòng, không biết tiểu tử này sao lại có tính tình như thế?
Tiểu tử ngươi có đạo lý gì chứ?
Lão tử còn sợ Đơn Phi ngươi sao?
Tào Hồng lạnh lùng nhìn Đơn Phi hồi lâu, chỉ thấy hắn cuối cùng hít sâu một hơi, dáng vẻ đã bình tĩnh lại, không nhịn nổi cười nhạt nói: -Ngươi suy nghĩ kỹ rồi sao?
Đơn Phi lắc đầu nói: -Làm phiền Tướng Quân để ta suy nghĩ thêm. Hắn chỉ nói một câu, sau đó kéo Trương Phi Yến ra khỏi doanh trướng.
Ra khỏi doanh trướng, thấy ánh mắt Thần Vũ không xa nhìn sang, Đơn Phi nói: -Tào Tướng Quân vì ta nên mới cố ý làm khó chuyện quân Hắc Sơn, các ngươi để ta suy nghĩ thật kỹ đã.
Tạm ngừng, nhìn thấy Trương Phi Yến lo lắng, cũng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Thần Vũ, Đơn Phi bổ sung: -Các ngươi yên tâm, ta nhất định có thể nghĩ ra cách!
Hắn chậm rãi ra khỏi quân doanh, đi đến ngồi xuống trước chiến hào đã đổ đầy Chương Thủy, nhìn về phía Nghiệp Thành, nhíu mày lại.
Tào Hồng thấy Đơn Phi, Trương Phi Yến rời đi, lửa giận càng bốc cao, xoay sang nhìn Quách Gia bên cạnh không nói gì, cười lạnh nói: -Quách Tế Tửu lẽ nào muốn bản Tướng Quân tiễn khách thì mới chịu đi sao?
Quách Gia mỉm cười nói: -Tướng Quân hà tất khổ sở nổi giận như thế? Đã nói buôn bán không thành nhân nghĩa còn đó, điều kiện mà Tướng Quân ra theo Quách Gia thấy, có thể coi như…
Thấy Tào Hồng trợn mắt nhìn sang, Quách Gia cười nói: -Ta muốn là Tướng Quân cho bọn Đơn Phi một phần lợi ích, coi như nể mặt Đơn Phi lấy lại mặt mũi cho tửu lâu Tào phủ.
Tào Hồng hừ lạnh một tiếng, lửa giận hơi giảm, thấy Quách Gia muốn cất bước rời trướng, Tào Hồng gọi: -Nếu đã như thế, không bằng ngươi làm chủ cho bọn họ, quyết định chuyện này, thế nào?
Ông ta giận thì giận, nhưng dù sao cũng là người làm ăn, không lý nào vì lửa giận mà bỏ qua vụ làm ăn lợi nhuận hậu hĩnh như vậy.
Quách Gia nghe vậy thì ngừng bước cười nói: -Tướng Quân thật sự quá coi trọng Quách Gia rồi. Quách Gia đã nói với Tướng Quân từ sớm, chuyện mỏ than này, quân Hắc Sơn bỏ bảy phần sức, bọn Đơn Phi, Thạch Lai chiếm ba phần sức, ta chẳng giúp ích được gì cả. Chuyện này đều là chuyện bọn họ lên kế hoạch, Đơn Phi thấy Quách Gia hai tay trống trơn…nên muốn giúp đại ca một phen…
-Ngươi hai tay trống trơn? Tào Hồng thản nhiên nói: -Ta nghe nói hơn nửa năm trước ngươi cò nhờ Đơn Phi mà kiếm trước trăm vàng.
Quách Gia tim không đập nhanh, mặt cũng không đỏ nói: -Tướng Quân cũng nói đó là chuyện hơn nửa năm trước, Quách Gia ăn ngon uống ngon…tật tốt không nhiều, tật xấu lại không ít.
Tật mà còn có tốt?
Trong lòng Tào Hồng hoang mang, có điều vẫn lãnh đạm nói: -Nghe nói ngươi còn háo sắc…lúc trước vây quanh Như Tiên, chỉ e đã tiêu không ít.
Quách Gia vỗ tay cười nói: -Sinh ta ra là cha mẹ, người hiểu ta thật vẫn là Tướng Quân. Ngừng một lát, thấy Tào Hồng giống như nhìn thấu gã, Quách Gia có chút hổ thẹn: -Chính vì như thế, Đơn Phi mới cho người làm đại ca như ta một cơ hội.
Thở dài, Quách Gia nói: -Tiểu tử Đơn Phi này chỗ khác thật không tiện đánh giá, nhưng làm ăn thì tuyệt đối là kỳ tài, ít ai có thể sánh bằng.
Tào Hồng cũng miễn cưỡng tán thành điều này, lạnh lùng nói: -Ta còn ngồi ở đây không phải muốn nghe ngươi nói nhảm.
Quách Gia lập tức trở lại đề chính:
-Đơn Phi bảo người làm đại ca ta hỗ trợ lôi kéo, nói sau khi xong việc thì trả thù lao trăm vàng.
-Ngươi tin hắn có số vàng đó? Tào Hồng hỏi ngược một câu.
-Bây giờ chỉ e không có, nhưng ta nghe nói, mạch khoáng kia ít nhất có thể kiếm được năm đến mười năm, nói không chừng còn lâu hơn. Nếu thật sự được việc, đừng nói là trăm vàng, hắn có ngàn kim vạn kim cũng có thể.
Trong lòng Tào Hồng khẽ động, vẫn bất động thanh sắc như cũ: -Thật sao? Ông ta cũng không phải hỏi tài phú của Đơn Phi, mà là đang nghĩ mạch khoáng kia thật sự có thể khai thác được mười năm, đó tuyệt đối là khoản tài phú cuồn cuộn chảy vào.
Quách Gia bấm tay tính toán, thở dài nói: -Rất có thể.
Gã xoay người lại muốn đi, Tào Hồng nhíu mày quát: -Nói cho xong đã, hôm nay không làm xong chuyện này, sao lại cứ đi làm gì?
Quách Gia khó xử nói: -Thực không dám giấu giếm, trong mắt của ta, Tướng Quân cho quân Hắc Sơn hai phần lợi ích, đã là rất nể mặt Đơn Phi rồi, thế nhưng Quách Gia cũng muốn kiếm một chút, giới thiệu tốt rồi, Quách Gia dĩ nhiên kiếm được nhiều hơn, ta thấy Đơn Phi không hài lòng về chuyện này, chỉ có thể giúp hắn liên lạc với người khác nữa.
Sắc mặt Tào Hồng lạnh đi: -Chuyện này ngươi còn nói với người khác sao?
Thấy dáng vẻ Tào Hồng căng thẳng, Quách Gia bất động thanh sắc nói: -Ngoại trừ Tướng Quân, Hạ Hầu Uyên Tướng Quân cũng rất có hứng thú với chuyện mỏ than.