Chương 206: Luận chiến. .
Lúc sáng sớm, Đơn Phi vừa mở mắt, liền có tiếng bước chân truyền tới, Thạch Lai vào trong trướng nói: - Đơn Phi, Tư Không mời ngươi… cùng Thần Vũ cô nương cùng đi qua đó.
Đơn Phi có chút bất ngờ.
Người của quân Hắc Sơn tạm thời giao cho Tào Hồng thống lĩnh, Tào Hồng ở trong thương trường nói chuyện làm ăn, lúc xuất binh cũng có tác phong chỉ huy, cuối cùng vẫn là sắp xếp một mảnh đất để toàn quân Hắc Sơn nghỉ ngơi trong quân doanh, còn phân cho bọn họ mấy cái trướng bồng.
Quân Hắc Sơn đều biết chừng mực, dưới sự thống lĩnh của Trương Phi Yến cực kỳ an phận, chủ động dựng lều trại cho Đơn Phi, Thần Vũ, phần lớn mọi người đều chỉ ngủ trên cỏ khô.
Đơn Phi biết thiện ý của mọi người, cũng không cự tuyệt ý tốt của mọi người, hắn cùng Thần Vũ giống như trước kia, cùng ngồi xếp bằng trong trướng nghỉ ngơi.
Tuy đã ra khỏi tuyệt cảnh, Đơn Phi chưa từng có một ngày ngừng tập luyện võ công.
Nhân sĩ thành công có thể thành công là vì đặc tính lớn nhất chính là chăm chỉ hơn so với người khác, trong từ điển của Đơn Phi, dựa vào trúng xổ số không tính là thành công, chỉ có thể nói là số mệnh tốt.
Đơn Phi mấy ngày nay cảm thấy nội tức càng ngày càng căng đầy, dường như sắp tràn đến móng tay chân tóc, thực sự hiếu kỳ nếu không ngừng luyện tiếp, sẽ trở thành tình huống như thế nào?
Hắn không ngạc nhiên khi Tào Tháo tìm hắn, nhưng Tào Tháo tìm Thần Vũ làm gì?
Thần Vũ cũng không cự tuyệt, đối với nàng mà nói, đi đâu cũng như nhau, chỉ cần Đơn Phi ở đây là được.
Đơn Phi mang theo hoang mang, cùng Thần Vũ vào đại trướng Trung Quân lần nữa, thì thấy Tào Tháo tay đang cầm công văn lên xem, không biết là quân tình hay là động tĩnh của Hứa Đô, Hứa Chử đứng ở sau lưng ông ta, động cũng không động.
Nghe tiếng bước chân, Tào Tháo bỏ công văn xuống ngẩng đầu lên, vẫy tay nói: - Ngồi đi.
Đợi sau khi Đơn Phi, Thần Vũ ngồi xuống, Tào Tháo trầm ngâm một lát, mỉm cười nói: - Ở trong quân có quen không.
Đơn Phi, Thần Vũ đều gật đầu, Thần Vũ vốn không nói chuyện vô nghĩa, cũng không thích cùng người không liên quan nói chuyện, Đơn Phi cũng biết Tào Tháo là người lãnh đạo, theo lệ là đang nói lời khách sáo.
Gật gật đầu, Đơn Phi liền nghe Tào Tháo chậm rãi nói: - Vẫn không biết Thần Vũ cô nương xuất thân ở đâu?
Thần Vũ không nói.
Đơn Phi cảm nhận được Tào Tháo có chút xấu hổ, giải vây nói:
- Nàng… nàng là cô nhi. Nói đến đây, trong lòng Đơn Phi khẽ run, thầm nghĩ chỉ nghe nói Thần Vũ là được Thi Ngôn nhặt về, nhưng Thần Vũ nhất định không phải sinh ra từ khe nứt của tảng đá.
Cha mẹ Thần Vũ là ai?
Nàng chưa từng nghĩ đến việc đi tìm sao? Hay là tìm mà không có kết quả? Thần Vũ có muốn tìm lại cha mẹ không?
Đơn Phi thầm trách mình khinh suất vô ý, loại chuyện này cũng không quan tâm, có chút áy náy nhìn Thần Vũ, thì thấy mắt nàng không có chút đau lòng.
Tào Tháo thương tiếc nói:
- Thì ra là vậy, thiên hạ đại loạn, không biết có bao nhiêu người mất đi song thân con cái. Cô năm đó khi đến Lạc Dương, thấy xương trắng phơi nơi hoang dã, ngàn dặm không nghe tiếng gà gáy, trong lòng từ lâu đã lập chí nhất định phải trả thái bình lại cho thiên hạ.
Đơn Phi biết lãnh đạo lúc làm báo cáo đều hi vọng thuộc hạ trả lời hai câu, vui vẻ nói: - Nếu bình định xong Hà Bắc, lại đoạt thêm Liêu Đông, phương bắc một khi ổn định, thiên hạ cách thái bình cũng không còn xa.
Ánh mắt Tào Tháo lóe lên.
Ông ta thực sự giống như Đơn Phi nghĩ, bày tỏ cảm khái tìm đề tài chung với Đơn Phi, Thần Vũ, không ngờ Đơn Phi vừa mở miệng liền nói ra hết kế hoạch lớn của ông ta, cũng khiến ông ta có chút kinh ngạc.
Đơn Phi quả thật như Quách Gia nói, nếu luận về tri thức, vượt xa dân chúng bình thường.
Trong lòng tán thưởng, Tào Tháo cuối cùng nói: - Nghe nói Thần Vũ cô nương có năng lực chế phục sơn tiêu?
Đơn Phi giật mình.
Điều Tào Tháo lo lắng nhất thực ra không phải là Nghiệp Thành, cũng không phải Viên Thượng, Viên Đàm, mà là một đám người biến dị do Quỷ Phong mang đến. Tào Tháo không biết là từ miệng Quách Gia, hay là đám người Thạch Lai biết được Thần Vũ có thể chế phục sơn tiêu, lúc này mới tìm Thần Vũ giúp đỡ.
Thần Vũ nhìn Tào Tháo nói: - Ngươi muốn ta giúp đỡ?
Tào Tháo có chút ngượng ngùng, ông ta đường đường là Tư Không, có thể nói là nhân vật được tôn sùng nhất trong thiên hạ ngày nay, Hoàng đế gặp ông ta cũng phải khách khách khí khí, thấy thiếu nữ trước mặt này mở miệng không cố kỵ, khó tránh có chút không tự nhiên.
Trầm ngâm thật lâu, Tào Tháo mới nói: - Không sai, kính xin cô nương viện trợ, cứu giúp dân chúng vô tội trong thiên hạ.
Thần Vũ vẫn nhìn Tào Tháo: - Chỉ cần người không lạm sát kẻ vô tội, không để người vô tội chịu chết nữa, thì ta sẽ giúp ngươi.
- Ngươi nói cái gì? Hứa Chử quát, không khỏi bước lên một bước.
Tào Tháo sắc mặt âm lãnh.
Trong lòng Đơn Phi chấn động, không nghĩ đến Thần Vũ cũng nhìn ra điểm này, nhưng hắn cũng không ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản. Chuyện Thần Vũ muốn làm, có lẽ hơi trực tiếp, nhưng tuyệt đối không tùy hứng.
Hồi lâu, Tào Tháo cũng không trốn tránh ánh mắt của Thần Vũ, chỉ là nói: - Cô nương chắc là vì những thuẫn bài binh hôm qua mà cảm thấy bất bình?
Thần Vũ thẳng thắn nói: - Hôm qua ngươi biết những người kia sẽ mất mạng, nhưng ngươi vẫn để họ đi, bọn họ là vô tội.
- Ngươi biết cái gì? Hứa Chử quát lên.
Tào Tháo giơ tay ngăn Hứa Chử bước lên, nhẹ nhàng thở dài nói: - Cô không biết Thẩm Phối sẽ làm gì, mà biết chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Tình hình như hôm qua, Thần Vũ cô nương nếu là cô, thì sẽ làm thế nào? Tùy ý để thi thể của người thân Tân Bì chất dưới thành? Tùy ý để thủ hạ quy thuận dưới tay cô căm giận bất bình? Tùy ý để Thẩm Phối nhục mạ cô? Hay là tùy ý để chuyện này qua đi, xem như chưa từng xảy ra?
Ông ta nói đến cuối cùng, thần sắc lãnh đạm: - Cô không ngại dùng con đường tàn nhẫn nhất để tiêu diệt đối thủ, cũng muốn kẻ địch có thể ít làm chuyện tàn nhẫn, nhưng chiến trường vốn là như vậy, kẻ địch tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của cô, cô cũng không muốn chuyện này xảy ra. Nhưng vì giữa chữ tín với thủ hạ quy phụ cô, cô có thể làm rất nhiều chuyện.
- Bao gồm cả việc biết rõ những thuẫn bài binh kia sẽ chết, ngươi cũng nhất định phải để bọn họ đi làm chuyện cướp xác này? Thần Vũ hỏi ngược lại.
Mặt Tào Tháo có chút tức giận, Hứa Chử càng phẫn nộ hơn, thầm nghĩ loại chuyện này ai có thể hoàn toàn dự liệu được? Có thể sẽ có, nhưng vì có thể mà không làm, vậy thì vốn không cần làm bất cứ chuyện gì.
- Vậy Thần Vũ cô nương cảm thấy cô nên làm thế nào? Tào Tháo lạnh lùng hỏi ngược.
Thần Vũ không đáp, chỉ thở dài nói: - Người cùng Tào Quan quả thật rất giống nhau.
- Cái gì? Tào Tháo có chút không hiểu.
Đơn Phi thấy Thần Vũ nói ra chuyện hắn muốn hỏi, một bên cười khổ nói: - Tư Không, ý của Thần Vũ là… chúng ta có lẽ có thể tìm được cách tốt hơn.
- Ngươi có cách gì tốt hơn? Hứa Chử nhịn không được thét lên. Ông ta đi theo Tào Tháo nhiều năm, luôn tận tâm trung thành với Tào Tháo, đối với cách làm việc của Tào Tháo càng phục tùng vô điều kiện, thấy Thần Vũ, Đơn Phi lại có ý nghi ngờ Tào Tháo, thầm nghĩ loại người tuổi trẻ này thì có thể có cao kiến gì, không khỏi liên tiếp quát bảo dừng lại.
Hai lông mày của Tào Tháo cũng dựng lên, dường như có chút giận dữ, có Hổ Vệ đi vào báo: - Tư Không, Vu Tướng Quân, Tào Hồng Tướng Quân còn có Trương Cáp Tướng Quân đã phụng mệnh đến ngoài lều vải.
Trong lều yên tĩnh.
Trong yên tĩnh mang chút ngượng ngùng khó nói.
Đôi lông mày của Tào Tháo từ từ bình ổn lại, thần sắc có chút mệt mỏi, chỉ là sự lao lực rất nhanh được trang nghiêm che lắp: - Để bọn họ vào.
Trương Cáp?
Đơn Phi vừa nghe được cái tên này, vẻ mặt có chút thay đổi. Người này không phải cũng như Trương Liêu, đều được xếp vào Ngũ tử lương tướng sao? Nghe nói người này chiến công hiển hách, không nghĩ đến hôm nay cũng vây đánh Nghiệp Thành.
Vu Cấm, Tào Hồng cùng đi vào lều, Tuân Kỳ vẫn luôn theo sau Vu Cấm, Tân Bì cũng ở phía sau Vu Cấm, Quách Gia mang guốc gỗ cùng Tào Phi vào lều, người cuối cùng đi vào thân hình cao gầy, nhìn qua người kia đang mặt giáp trụ có chút mạnh mẽ, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy người đó thần sắc thong dong, mang chút hơi thở nho nhã.
Thấy Đơn Phi nhìn qua, người kia mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Đơn Phi thầm nghĩ người này chắc là Trương Cáp, làm sao giống như quen biết hắn vậy, lại khách sáo với hắn như thế? Trong lòng hoang mang, nhưng hắn vẫn gật đầu mỉm cười.
Vu Cấm thấy Đơn Phi, Thần Vũ cũng ở đây, có chút bất ngờ nói: - Tư Không, có lời này không biết có nên nói hay không?
Tào Tháo khôi phục vẻ mặt ngày thường, mỉm cười nói: - Văn Tắc muốn nói gì?
- Trong quân vốn cấm nữ sắc, Tư Không có vẻ như không nên để nữ nhân xuất hiện trong quân. Vu Cấm thiết diện vô tư nói.
Mọi người nhịn không được nhìn hướng Đơn Phi, bọn họ ít nhiều cũng biết mâu thuẫn giữa Vu Cấm và Đơn Phi, nói là nói Thần Vũ, nhưng mũi nhọn lại chỉ thẳng vào Đơn Phi.
Tào Tháo nói: - Thần Vũ cô nương vốn là do cô mời đến, cùng quân tình có liên quan, Văn Tắc không cần để ý.
Văn Tắc không ngờ Tào Tháo lại bao che chuyện này, cảm thấy mình đá phải miếng sắt, hừ một tiếng nói:
- Tư Không lần này gọi mọi người đến đây, vốn là thương lượng quân cơ quan trọng, hình như những người không liên quan cũng không cần ở đây?
Tào Tháo hơi cau mày, bình thản nói: - Đều ngồi đi, không có người không liên quan.
Mọi người nhìn lẫn nhau, Tào Hồng, Vu Cấm tất nhiên ngồi gần Tào Tháo, Quách Gia lại tùy ý ngồi ở lối ra vào lều, Trương Cáp chọn nơi không xa không gần ngồi xuống.
Chỗ ngồi nhìn giống như là chuyện nhỏ, nhưng ở thời cổ lại là chuyện có nguyên tắc.
Tào Tháo không theo khuôn mẫu, lúc bàn bạc quân tình không như triều đình phân chia tôn ti cực kỳ nghiêm ngặt, mọi người không khỏi theo thói quen ngồi xuống.
Đơn Phi biết cách lãnh đạo càng gần thì là tự cho mình công cao quan trọng hoặc cho rằng quan hệ giữa mình và lãnh đạo không tệ, ý khoe khoang nhất định là có. Người cách càng xa có lẽ không muốn tham gia vào, hoặc là muốn duy trì bình tĩnh khách quan.
Trương Cáp chọn vị trí trung lập ngồi xuống, nếu theo phán đoán của Đơn Phi, ít nhất Trương Cáp rất cẩn thận, không kể công, nhưng cũng không tự ti.
Tào Phi lại khiêng ghế đặt kế bên Đơn Phi ngồi xuống.
Đơn Phi kinh ngạc, thấy Tào Phi nhìn hắn cười cười, âm thầm khó hiểu, không biết Tào Phi đây là có ý gì?
Tào Tháo thấy mọi người ngồi xuống, trầm giọng nói: - Chuyện hôm qua các ngươi cũng đã biết… có điều hôm nay cô có một tin tức không hay lắm.
Ông ta giơ công văn trên tay, lập tức nói: - Có tin tức truyền tới, Viên Thượng liên tiếp mất huyện Thiệp, Hàm Đan và vài nơi khác, cuối cùng thế trận không ổn, đã có ý mang binh quy về cứu viện Nghiệp Thành. Các ngươi có suy nghĩ gì?
Mọi người đa số đã đoán ra chuyện này, chỉ là tạm thời trầm mặc.
Tào Tháo thấy mọi người như vậy, cau mày nói:
- Tuấn Nghệ, ngươi thấy thế nào?
Trương Cáp nhìn mọi ngươi một cái, mới đứng dậy, lại bị Tào Tháo cản lại nói: - Không cần đa lễ. Trương Cáp cũng không khách khí, trầm ngâm nói: - Nghiệp Thành Thẩm Phối cực kỳ trung thành với Viên thị, từ chuyện hôm qua, có thể thấy ông ta biểu rõ đối với Tư Không không đội trời chung.
Mọi người chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ đều nói “Làm người lưu một mặt, ngày sau dễ gặp gỡ”, Thẩm Phối thấy quân Tào tiến đến, không những không nể mặt, còn đem người nhà Tân Bì chém cùng giết tận, đó chính là muốn tuyên bố với mọi người tử chiến đến cùng rồi.
Tân Bì vành mắt đỏ lên, bỗng dưng đứng dậy nói:
- Tư Không, Viên Thượng không có tầm nhìn xa, tính tình lại càng hồ nghi, đối với huynh trưởng Viên Đàm cũng là có thù tất báo, là người không biết thống soái, cho dù quay về cứu viện thì có gì đáng sợ? Đêm qua Tân Bì sớm đã cùng Vu Tướng Quân bàn bạc, cũng cảm thấy nên phái thêm người công thành, trước khi Viên Thượng quay về có thể hạ Nghiệp Thành. Viên Thượng nếu mất Nghiệp Thành, không thể nghi ngờ sẽ thành cây không rễ, rất nhanh sẽ thất bại.
Tào Phi chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ điều Tân Bì nói rất có lý.
Trương Cáp bị Tân Bì ngắt lời, cũng không tức giận, chỉ là lẳng lặng nghe hết, trầm mặc xuống.
Vu Cấm liếc xéo Đơn Phi, ngạo nghễ nói: - Không biết Đơn Thống Lĩnh có cách nghĩ gì?
----------oOo----------