Chương 207: Ngươi sai rồi. .
Tất cả mọi người đều biết cách lúc cùng Viên Thượng đánh nhau còn một khoảng thời gian, nhưng Vu Cấm và Đơn Phi đấu nhau đã không thể tránh khỏi. Vu Cấm mới vừa rồi liên tục hai lần gặp trở ngại, trong lòng không dám có lời oán giận với Tào Tháo, tất cả bất mãn đều chuyển sang Đơn Phi.
Theo như Vu Cấm thấy, Đơn Phi chẳng qua chỉ là gia nô.
Một tên gia nô thì có thể có năng lực gì?
Nếu không phải dựa vào sự đề bạt của Tào Quan, Đơn Phi làm sao có thể làm được vị trí Thống Lĩnh Mạc Kim? Quân Hắc Sơn mười vạn người đầu nhập Tào Tháo, chính là công lao của Quách Gia, liên quan chó má gì đến Đơn Phi? Ngươi này cứng đầu không quy phục, lúc đầu ở huyện Thiệp thậm chí công nhiên nghi ngờ quyết định của ông ta, đúng thật là coi trời bằng vung.
Vu Cấm càng nghĩ càng không hiểu, không biết Tư Không dạo này làm sao nữa, làm việc trở nên do dự, Tư Không nếu như giống những năm trước, sát phạt quyết đoán nhanh gọn biết bao? Nhưng Tư Không thay đổi rồi, từ khi Quách Gia đến bên cạnh Tư Không, Tư Không đã trở nên rề rà nhu nhược, bây giờ còn đề bạc một tiểu tử mới mọc lông tơ lên làm Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy.
Đúng là chuyện cười!
Vu Cấm không cho rằng một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch, miệng còn hôi sữa đối với quân sự có cao kiến gì, hỏi như thế, tất nhiên có ý muốn Đơn Phi lúng túng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đơn Phi, Tào Phi thậm chí có chút chờ mong.
Đơn Phi chỉ cười cười: - Có chư vị Tướng Quân ở đây, một… Thống Lĩnh Mạc Kim như ta nào dám nhiều lời? Vừa rồi vẫn chưa nghe Trương Cáp Tướng Quân nói xong.
Hắn hiểu ý của Vu Cấm, nhưng mấy năm nay, hắn thực sự thấy quá nhiều vẻ mặt như vậy rồi.
Mã Vị Lai nói không sai, người có chút tri thức có lúc so với người vô tri càng đáng sợ hơn.
Người vô tri còn có khả năng dẫn dắt về chính đạo, nhưng người có chút tri thức lại sa chân vào ngõ cụt, lúc đó có tám con trâu cũng không kéo ra được.
Đơn Phi đến bây giờ mới hiểu được sự bất đắc dĩ và sáng suốt của nguyên tắc đầu tiên của Quách Gia, không muốn phí nhiều sức lực để xoay chuyển điều gì, đề tài liền chuyển đến trên người Trương Cáp.
Trong mắt mọi người ít nhiều có vài phần khác thường.
Trừ Tào Phi có chút không ngờ, Tuân Kỳ thầm có chút thất vọng ra, đa số mọi người đang nghĩ Đơn Phi có tính cách không giống như những thanh niên khác, trận đánh này đánh không được rồi.
Trương Cáp thấy Đơn Phi nhìn qua, mỉm cười, tiếp nhận đề tài nói: - Tư Không, mạt tướng ngược lại có cách nhìn không thành thục. Nếu có gì không phải, kính xin chư vị chỉ giáo.
Táo Tháo gật gật đầu.
Trương Cáp không nhìn ánh mắt bốc hỏa của Tân Bì, điềm tĩnh nói: - Nghiệp Thành phòng ngự cực kỳ kiên cố. Nhưng Thẩm Phối giỏi thủ không giỏi công, ông ta nếu xuất chiến, mạt tướng có lòng tin đánh bại ông ta.
- Ngươi nói những lời này có ích gì? Thẩm Phối giống như con rùa rụt cổ vậy, Trương Cáp ngươi sẽ làm thế nào? Vu Cấm một bên nghi ngờ nói.
Trương Cáp trầm mặc một lúc nói: - Nghiệp Thành dưới sự thống lĩnh của Thẩm Phối có thể nói là không chút sơ hở, điều bất lợi của chúng ta chính là không biết Thẩm Phối trang bị bao nhiêu ngạnh nỏ ở trên đầu thành, cũng không biết ngạnh nỏ sẽ dùng đến lúc nào. Những chiếc ngạnh nỏ ấy có lực sát thương rất lớn, chúng ta nếu như cường công, có thể công phá Nghiệp Thành hay không còn rất khó nói, nhưng quân ta nhất định thương vong cực kỳ lớn!
Mọi người im lặng, biết điều Trương Cáp nói chính là điểm chí mạng nhất.
- Một khi đã vậy, ta ngược lại cảm thấy có thể trì hoãn tấn công vào Nghiệp Thành, sử dụng phương pháp vây thành đánh viện binh.
Không đợi Trương Cáp nói xong, Tân Bì đã nói: - Tư Không, nhất định không thể, nếu đợi Viên Thượng quay lại, gia quyến tinh binh dưới trướng ông ta đềuở Nghiệp Thành, đều là lòng nhớ quê nhà, tập trung toàn lực giết về Nghiệp Thành, đến lúc đó để binh của Viên Thượng, Thẩm Phối hợp binh một chỗ, Nghiệp Thành chẳng phải càng khó lấy sao?
Tào Phi nghe vậy, nhịn không được lại gật đầu, cảm thấy lời Tân Bì nói có lý.
Tào Tháo lại chỉ là khép hờ mắt nghe song phương biện giải, không nói điều gì.
Trương Cáp ngược lại không kích động, bình tĩnh nói: - Vừa rồi Tân đại nhân cũng đã nói qua, Viên Thượng là người không có khả năng thống soái, cho dù quay về cứu viện cũng không sợ?
Tân Bì không nghĩ đến Trương Cáp dùng lại lời mình phản kích, nhất thời im lặng.
Trương Cáp lại nói tiếp: - Theo như Trương Cáp tính toán, binh lực quay về của Viên Thượng nhiều nhất là hơn vạn thôi. Viên Thượng nếu như quay về Nghiệp Thành, Trương Cáp tình nguyện dùng hơn ngàn tinh binh tấn công, nếu như không thắng, xin Tư Không trách phạt.
Nghe gã nói dường như khiếm tốn, thực ra tràn đầy tự tin, thấy Tào Tháo do dự, Trương Cáp nói: - Nghiệp Thành bây giờ là một tòa cô thành, là hi vọng duy nhất của Viên Thượng. Nếu như mạt tướng may mắn thắng được, thủ quân Nghiệp Thành biết được, nhất định sụp đổ, đó lúc mới công thành, chắc rằng làm ít công to, thậm chí không chiến mà thắng.
Đơn Phi thầm khen.
Hắn không hiểu quân sự, nhưng biết lòng người, thầm nghĩ Trương Cáp không hổ danh là danh tướng Hà Bắc, cách dụng binh chủ thứ rõ ràng.
Theo tình trạng Nghiệp Thành, ngươi dùng sức đánh Nghiệp Thành, nói không chừng mất vài năm, nhưng nếu tiêu diệt kỳ vọng cuối cùng của thủ binh Nghiệp Thành, Viên Thượng nếu như lụi bại, quyết tâm kiên trì tiếp của thủ binh nhất định sẽ suy yếu đi rất nhiều.
Vu Cấm lại lắc đầu nói: - Ta cảm thấy cách này của Trương Tướng Quân không thỏa đáng, trước không nói đến chuyện Viên Thượng khi nào trở về, chỉ nói đến chuyện hôm qua Thẩm Phối mới vừa giết người nhà của Tân Bì, thậm chí đốt hết thi thể, chúng ta nếu không cho bọn chúng chút giáo huấn, thử hỏi còn mặt mũi gì? Đơn Thống Lĩnh, ngươi nói xem có đúng không?
Tuân Kỳ một bên chen vào nói: - Vu Tướng Quân nói rất đúng, không biết Đơn Thống Lĩnh có cao kiến gì?
Bọn họ bị Đơn Phi chuyển đề tài, nhưng không quên việc khiến Đơn Phi khó coi.
Đơn Phi nghe Vu Cấm nói, trong lòng vốn bất mãn, nghe Tuân Kỳ nói như vậy, trong lòng không kìm nén được lửa giận nữa, lạnh nhạt nói: - Thì ra trong mắt của Vu Tướng Quân và Tuân Kỳ các người, tính mạng của binh sĩ Tào quân ta, thậm chí không bằng chút mặt mũi của các người?
Đại trướng Trung Quân đột nhiên yên tĩnh.
Mọi người không thể tin được nhìn về Đơn Phi, không nghĩ đến phút trước vừa cảm thấy hắn vô cùng trầm ổn, lúc này đột nhiên trở nên tính tình nóng nảy.
Tào Phi lại phấn chấn tinh thần, chắc là tìm được phối phương và thú vị ban đầu, thầm nghĩ Đơn Phi quả nhiên là Đơn Phi, không khiến y thất vọng.
Vu Cấm lạnh lùng nhìn Đơn Phi hồi lâu, thấy Đơn Phi cũng không tránh né, thở dài nói: - Chẳng lẽ trong mắt của Đơn Thống Lĩnh, nỗi đâu mất đi người thân của Tân đại nhân là không đáng kể sao?
Vành mắt Tân Bì đỏ lên, trợn mắt nhìn Đơn Phi.
Đơn Phi không lùi bước nói: - Lòng trắc ẩn, ai cũng có. Một nhà hơn tám mươi người của Tân đại nhân bị Thẩm Phối giết, nếu như ta không đồng cảm, thì đó chính là không bằng cầm thú.
Tân Bì ngẩn ra, lửa giận có chút thuyên giảm.
Đơn Phi tiếp tục nói: - Nhưng chẳng lẽ cả thiên hạ chỉ có Tân đại nhân có người thân thôi sao? Những binh sĩ chết đi kia thì không có à? Chẳng lẽ bọn họ trời sinh ra là từ khe đá bay ra sao?
Thấy sắc mặt Vu Cấm âm lãnh, thanh âm của Đơn Phi càng cao lên: - Tuyệt đối không phải vậy! Bọn họ cũng có cha mẹ, bọn họ cũng có con cái, nói không chừng trước khi xuất chinh, hy vọng lớn nhất của cha mẹ con cái họ không phải là họ có thể được kiến công phong hầu hay không, mà là có thể bình an trở về! Nhưng dưới sự chỉ huy của Vu Tướng Quân, những cha mẹ đó cũng sẽ không bao giờ gặp được con cái nữa, những con cái đó cũng sẽ không gặp lại được phụ thân nữa. Mà tất cả những chuyện đó, chẳng qua là vì mặt mũi của Vu Tướng Quân.
- Ngươi nói cái gì? Vu Cấm cũng không kiềm nén được nữa, vỗ bàn đứng lên.
Đơn Phi cười lạnh nói: - Ta nói gì chẳng lẽ Vu Tướng Quân không nghe rõ sao?
Không để ý sự giận dữ của Vu Cấm, Đơn Phi quay qua Tân Bì nói: - Tân đại nhân, người thân ngươi chết rồi, chúng ta vô cùng đau xót. Nhưng những thuẫn bài binh đó, phải nghe theo chủ ý của ngươi và Vu Tướng Quân, binh sĩ rõ ràng biết rõ ngạnh nỏ trên đầu thành không thể phá giải, nhưng vẫn đi chịu chết nếu như chết thật rồi, lại có ai vì họ mà đau xót?
Tân Bì mặt đỏ tai hồng, tức giận nói: - Chẳng lẽ Thẩm Phối không đáng chết? Ta vì người thân báo thù có gì sai? Ta vì Tư Không tận lực giành Nghiệp Thành có sai sao?
- Ta không biết Thẩm Phối có đáng chết hay không, nhưng ta biết binh tướng Tào gia vốn không nên vô tội mà chịu chết. Đơn Phi cuối cùng có chút kích động nói: - Ngươi vì người thân báo thù không sai, nhưng ngươi vô lý kéo theo người không liên quan đi chịu chết! Ai sinh ra, cũng không nên trời sinh bị người khác coi rẻ, Tân đại nhân là danh sĩ Hà Bắc, chắc hiểu biết rất nhiều, mời ngươi chỉ giáo ta, tại sao vì người thân của ngươi báo thù, lại phải miễn cưỡng người khác đi cùng ngươi, vì ngươi chịu chết? Nỗi đau của người thân họ, chẳng lẽ không bằng nỗi đau của Tân đại nhân sao?
Tân Bì mặt đỏ tai hồng, không phản bác được.
- Đánh giặc làm sao không có người chết? Tuân Kỳ cười lạnh nói: - Danh tướng từ xưa đến nay, nhất tướng công thành vạn khô cốt, không có ngoại lệ.
- Ngươi sai rồi!
Đơn Phi quát: - Tuân Kỳ, ta nói cho ngươi biết, loại đó không phải là danh tướng, mà là kẻ cuồng sát. Danh tướng chân chính, đánh giặc không phải là vì giết người, mà phải là vì cứu người và vì thiên hạ thái bình mới đúng. Nếu Tư Không vì đoạt thành chiếm đất, coi tính mạng dưới tay không ra gì, vậy so với đám người Đổng Trác, Lữ Bố có khác biệt gì chứ?
Tuân Kỳ ngẩn ra, y không phải không thể phản bác, nhưng chuyện dây dưa đến Tào Tháo, thì không thể không khiến y suy xét cẩn thận.
Tào Tháo nghe vậy, chỉ giương mắt nhìn Đơn Phi một cái, ngón tay gõ vài cái lên bàn.
Trương Cáp từ từ gật đầu, cũng im lặng thở dài một hơi.
Vu Cấm lặng lẽ cười lạnh nói: - Tử Liêm, ta cảm thấy ngươi nên quản giáo lại thuộc hạ của ngươi đi. Trong quân yếu địa, sao lại để cho tiểu tử ăn nói bừa bãi? Ông ta bị Đơn Phi phản bác như vậy, trong lòng sớm đã nổi giận như điên, chỉ nghĩ đến cách phản kích.
Tào Hồng thấy Đơn Phi như vậy, có chút không ngờ, không nghĩ đến tính khí của tiểu tử Đơn Phi này một khi bùng nổ còn khủng khiếp hơn lão tử. Nhưng ông ta tuy đối với Đơn Phi bất mãn, nhưng ghét nhất người khác khoa tay múa chân với mình, nghe Vu Cấm nói vậy, Tào Hồng trào phúng nói: - Chuyện của lão phu, hình như không cần người khác quản thì phải?
Quách Gia vốn trầm mặc không nói, nghe vậy nói: - Vu Tướng Quân, có một vấn đề ta muốn đính chính một chút.
Vu Cấm không ngờ người trong trướng đa phần trầm mặc, ngoại trừ Tuân Kỳ, Tân Bì ra, hình như không có ai đứng về phía ông ta.
Đây quả thật cực kỳ hoang đường!
Một Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy dựa vào Tào Quan để lên chức, lại muốn đạp lên đầu Vu Cấm mà leo lên sao?
Nghe Quách Gia nói muốn đính chính, Vu Cấm trầm mặc nói: - Quách Tế Tửu cũng có cao kiến sao?
Quách Gia mỉm cười nói: - Tư Không sớm đã nhiều lần nói rõ, trước mắt Đơn Phi là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, trực tiếp thuộc về sự quản hạt của Tư Không, Tào Hồng Tướng Quân và Đơn Phi, cũng chẳng qua là quan hệ liên thủ hợp tác mà thôi.
Trong lòng Vu Cấm hơi run, ông ta tuy biết chức vị của Đơn Phi, nhưng vẫn rất khó đem Đơn Phi và Tào Quan ngoan độc đánh đồng với nhau.
Tào Quan cùng Tào Tháo vào sinh ra tử, đối với Tào Tháo mà nói, có tư cách, gần huyết thống hơn so với Vu Cấm ông ta, nhưng Đơn Phi chẳng qua là một tên gia nô, tuy có địa vị của Tào Quan, nhưng không có lai lịch như Tào Quan, trong đại trướng Trung Quân lại dám nói như vậy, quả thực mặt mũi ông ta không biết để ở đâu.
- Đơn Thống Lĩnh cao kiến. Vu Cấm đột nhiên cười nói.
Tất cả mọi người đều không ngờ, không nghĩ rằng Vu Cấm đối với Đơn Phi tự dưng khen ngợi.
Đơn Phi lại biết Vu Cấm tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, quả nhiên là vậy, chợt nghe Vu Cấm nói: - Nhưng Đơn Thống Lĩnh thương tiếc cái chết của người thân Tân đại nhân, lại yêu binh như con, nhưng lại không biết có diệu pháp gì dưới tình hình không người chết công phá được Nghiệp Thành đây? Chẳng lẽ Đơn Thống Lĩnh đem những lời nói này nói cho Thẩm Phối nghe, ông ta sẽ mở cửa thành để chúng ta vào sao?
Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, Vu Cấm không khỏi cười lớn nói: - Xem ra Đơn Thống Lĩnh nói thì cao minh, muốn chân chính đoạt lấy Nghiệp Thành, còn không phải cần dựa vào binh sĩ đi chịu chết sao?
Tuân Kỳ cũng cười.
Mọi người trong trướng đều nhìn về Đơn Phi, tuy cảm thấy hắn vì binh sĩ trượng nghĩa bênh vực rất hay, nhưng Vu Cấm nói cũng không sai, muốn công thành, làm sao có thể không có binh sĩ chết?
Không nghĩ đến Đơn Phi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, từng chữ một nói: - Vu Tướng Quân, ngươi cũng sai rồi!
----------oOo----------