Chương 209: Bất ngờ đến tìm
.
Đi ra đại trướng Trung Quân, Tào Hồng một phen liền bắt lấy cánh tay Đơn Phi, dường như đem hắn lôi ra khỏi đại doanh Trung Quân, lúc này mới nói: - Người nắm chắc bao nhiêu?
Trong quân không nói đùa, mọi người không ngờ Tào Tháo tìm bọn họ bàn luận quân tình, lại có kết quả như thế này, Tào Tháo sau đó hạ lệnh để mọi người lui xuống, chỉ lưu Trương Cáp ở lại trong trướng.
Mọi người lui khỏi đại trướng Trung Quân, Vu Cấm cùng Đơn Phi nhìn nhau như gà chọi, biết không tiện tham dự vào, lặng yên rời đi.
Tào Hồng đương nhiên quan tâm chuyện này nhất, vừa ra khỏi quân trướng liền nhịn không được hỏi nguyên nhân.
Đơn Phi lắc đầu nói: - Không nắm chắc bao nhiêu.
Tào Hồng hồ nghi nhìn Đơn Phi, cười lạnh nói: - Không nắm chắc bao nhiêu ngươi cũng dám đánh cược với Vu Cấm? Ngươi có biết đánh cược này sẽ lấy mạng người không?
- Ta nhớ lần đầu tiên gặp Tướng Quân, đã từng nói với Tướng Quân. Đơn Phi hơi thở bình lặng, khôi phục sự lãnh đạm hàng ngày: - Nam nhân sống trên đời này, chuyện vốn nắm chắc phải làm, chuyện không nắm chắc cũng phải lấy dũng khí làm vài lần. Nếu luôn đợi đến lúc nắm chắc mới làm, thì cả đời không có gì đáng để làm rồi.
Tào Hồng quả thật còn nhớ Đơn Phi đúng là từng nói qua những lời này, lần đó là đang vì Tào Phức cầu tình…
- Xem ra Tào Tướng Quân đối với Đơn Phi cũng rất quan tâm. Quách Gia cười đi tới nói: - Thực ra Đơn Phi đối với Tào Tướng Quân trước giờ vẫn rất tôn kính…
Tào Hồng khoát tay, chặn câu sau của Quách Gia: - Ngươi không cần nói với ta tôn kính gì đó, ta chỉ là quan tâm cấp dưới của ta có đạt được lợi ích gì hay không thôi! Tâm niệm chuyển động, Tào Hồng nói: - Nhưng Quách Tế Tửu nếu như rảnh rỗi, không ngại đến thành Đông ngồi một chút.
- Không cần đâu.
Quách Gia nhịn không được sờ vào cổ mình, cười khổ nói: - Ta chỉ sợ không có đề nghị gì hay, sẽ bị Tướng Quân bóp chết.
- Làm sao lại như vậy? Tào Hồng ha hả cười lớn, thầm nghĩ ai cũng nói Quách Gia có nhiều kế sách, lão phu nếu được y giúp đỡ, phần thắng rất lớn. Tào Hồng tuy bất mãn quan hệ giữa Đơn Phi và Tào Ninh Nhi, nhưng người làm ăn nói chuyện làm ăn, có lợi tham lợi, ở trước lợi ích Tào Hồng vẫn có thể kiềm chế xúc động của tình cảm, ông ta muốn tìm Quách Gia giúp đỡ, lại không ngờ vừa mở miệng đã bị Quách Gia thấy được dụng ý.
- Hơn nữa Tư Không đã hạ lệnh, mọi người đều là dựa vào bản lĩnh ăn cơm. Quách Gia tuy là háu ăn, nhưng cũng không nên đoạt bát cơm của người khác, kính xin Tào Hồng Tướng Quân thứ lỗi. Quách Gia bổ sung nói.
Tào Hồng thấy được thái độ của Quách Gia kiên quyết, cũng không nói gì thêm, chỉ là đem Đơn Phi về doanh trại thành Đông, thấy thân ảnh Thần Vũ đi theo, tuy phiền lòng, nhưng chỉ làm như không thấy.
Vừa vào quân trướng, Tào Hồng lập tức gọi hai người Trương Phi Yến, Thạch Lai đi vào, đem sự tình giản lược nói một lần.
Trương Phi Yến được phân dưới trướng Tào Hồng, Thạch Lai lại là Mạc Kim Giáo Úy, Đơn Phi cùng Tào Hồng đứng chung một chiếc thuyền, dựa vào sự khôn khéo của Tào Hồng, đối với năng lực của hai người này tuyệt đối là có thể dùng thì dùng.
Thạch Lai, Trương Phi Yến nghe xong lời Tào Hồng, cũng hít một ngụm khí lạnh, thấy dáng vẻ thờ ơ của Đơn Phi, trong lòng hai người cũng đang lầm bầm.
Phía Thẩm Phối thực lực thủ thành mọi người đều thấy được, Tào Hồng, Tào Tháo mấy tháng cũng chưa đánh hạ Nghiệp Thành. Vu Cấm lãnh binh nhiều năm, võ công đương nhiên không bằng Đơn Phi, nhưng nếu luận hành quân tác chiến, Đơn Phi khó mà tính toán được như ông ta.
Trận đánh cược này, cơ hội thắng tuyệt không tính là lớn!
Hai người này tuy không xem trọng Đơn Phi, nhưng đối với sự lựa chọn của hắn không có bất kỳ nghi ngờ gì. Việc đã đến nước này, hai người biết lời vô nghĩa không có ích gì, nên tìm cách giải quyết.
Nghĩ đến đây, Trương Phi Yến vỗ ngực nói: - Đơn Thống Lĩnh, người cứ phân phó. Quân Hắc Sơn … không phải, là nhân lực Trương Phi Yến ta đem đến, nếu Tào Tướng Quân không có ý kiến, Đơn Thống Lnh cứ sai phái. Ông ta biết thân phận của quân Hắc Sơn bây giờ càng là điều kiêng kị, tự xưng là Bình Bắc Tướng Quân ở trước mặt Tào Hồng lại cảm thấy không đủ vốn liếng.
Thạch Lai thấy Tào Hồng ngồi ở đó trầm mặc như nước, hòa hoãn không khí nói: - Tào Tướng Quân, bây giờ mọi người đều ở trên cùng một con thuyền, cho dù có gì không vui, cũng tạm thời gác lại, đợi sau khi phá thành rồi nói sau.
Tào Hồng thản nhiên nói: - Ngươi cảm thấy bản Tướng Quân sẽ làm hư chuyện sao?
Thạch Lai vội nói không dám.
Tào Hồng tính toán lợi ích Tào Tháo đưa ra. Thầm nghĩ Đơn Phi đã nói là lợi ích cho ông ta, vậy thì tuyệt đối không thể chống chế, càng không dám chống chế.
Đơn Phi là đang lợi dụng ông ta, cũng đang thể hiện thiện ý với ông ta, nhưng ông ta thì… nếu như tên tiểu tử Đơn Phi này cùng Ninh Nhi không có quan hệ, vẫn có thể coi là một trợ thủ đắc lực.
Lắc đầu vứt bỏ những chuyện phiền lòng, Tào Hồng lại nghĩ nếu Đơn Phi thực sự có thể thắng, Tư Không sẽ có thể đáp ứng Tào Hồng ông ta một điều kiện, Nghiệp Thành tồn trữ hơn nửa gia sản của Viên gia, cho dù không chia đều với Tào Tháo, Tào Hồng ông ta cũng có thể lấy được phần lớn nhất trong kho báu.
Vừa nghĩ đến đây, trước mắt Tào Hồng đã có kim quang lóe ra, khóe miệng cuối cùng lộ ra vài phần ý cười khó thấy được, càng quyết định chủ ý muốn phá hoại cũng phải đợi sau khi công vào Nghiệp Thành.
- Đơn Phi, bản Tướng Quân không phải là người không để ý đại cục, chỉ là… nếu ngươi muốn điều động binh mã của bản Tướng Quân, thì phải lấy bản lĩnh của ngươi ra xem xem.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Tào Tướng Quân, ta vốn không biết lãnh binh, binh thư càng chưa đọc qua một cuốn.
Trương Phi Yến, Thạch Lai tuy biết điều này, nhưng nghe Đơn Phi chính miệng thừa nhận, vẫn có bộ dạng phát mộng. Bọn họ vốn mong đợi Đơn Thống Lĩnh võ công cao cường này trừ việc biết đào động, biết làm ăn ra, vẫn còn ẩn giấu kỹ năng gì đó.
Trong lỗ mũi Tào Hồng tràn đầy khí lạnh, ngươi không biết lãnh binh dám đánh cuộc với Vu Cấm như vậy, ngươi tìm đường chết hay sao?
- Nhưng ta cảm thấy ngạnh nỏ Thẩm Phối bố trí trên đầu thành thực sự sắc bén, Vu Cấm cho dù dùng toàn lực đánh vào, chỉ sợ cũng khó phá được thành. Đơn Phi trầm ngâm nói.
- Bản Tướng Quân không muốn nghe ngươi nói nhảm. Tào Hồng không chút khách khí nói.
Đơn Phi ngược lại không tức giận, tiếp tục nói: - Lúc đầu khi gặpTư Không, có câu này ta không nói, đào chiến hào tuy vây chết quân dân Nghiệp Thành, nhưng mọi người trong thành nếu biết không còn đường sống, không phải càng thêm liều chết chống cự sao? Như vậy, tuy tăng cường lòng tin bên mình, nhưng lực cản chiếm lấy Nghiệp Thành chỉ sợ càng lớn.
Tào Hồng lại hừ một tiếng: - Bằng không thì sao? Ngươi có cách tốt hơn sao?
Thạch Lai một bên thở dài nói: - Đào chiến hào vốn là ý tưởng của Vu Cấm Tướng Quân.
Quả nhiên là người xấu này làm.
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, trầm tư nói: - Nhưng ta biết trong Nghiệp Thành tuyệt đối không phải tất cả mọi người đều muốn tử chiến, có vài người còn muốn sống, thậm chí còn có rất nhiều.
Ánh mắt Tào Hồng sáng lên, lại có thể hiểu ý của Đơn Phi: - Ngươi có mật thám trong thành? Ông biết trước mỗi lần công thành, Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng đều giành trước phát động.
Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến chuyện huyện Thiệp, ngược lại cảm thấy rất có hi vọng, quay đầu nhìn về phía Thạch Lai.
Thạch Lai cười khổ nói: - Có. Thấy mọi người cũng chấn tỉnh tinh thần, Thạch Lai nói: - Nhưng Thẩm Phối thực sự khôn khéo, ta không biết ông ta dùng cách gì, đến bây giờ, người của ta vốn không truyền bất cứ tin tức gì từ Nghiệp Thành, giống như là mất tích vậy.
Mọi người đều cau mày.
Thạch Lai bổ sung thêm: - Nhưng ta nghĩ Tuân Kỳ bên đó cũng như vậy.
Tào Hồng cười lạnh nói: - Nói vậy Đơn Thống Lĩnh của các ngươi vô kế khả thi rồi.
Trương Phi Yến nhịn không được nói: - Hay là mấy ngày này chúng ta thừa dịp vào ban đêm cường công? Thủ hạ của ta thật sự có vài cao thủ kinh công, nếu có thể may mắn xông đến trên đầu thành, nói không chừng có thể mở được cổng thành.
Ông ta đã thấy ngạnh nỏ Thẩm Phối bố trí trên đầu tường, uy lực đó khiến trong lòng ông ta phát run, nhưng ông ta biết quân Hắc Sơn ra sức bao nhiêu, đối với con đường của toàn quân Hắc Sơn rất có ảnh hưởng.
Triệu Nhất Vũ, Tôn Khinh đều có khinh công không tệ, cộng thêm Trương Phi Yến ông ta, gom góp khoảng hai mươi cao thủ khinh công, liều một phen cũng rất có hi vọng.
Đơn Phi thầm nghĩ, Trương Phi Yến tuy là Tông Chủ quân Hắc Sơn, võ công chỉ sợ không hơn bao nhiêu so với Hoàng Long, nếu như bám vào tường thành bị người khác phát hiện, chỉ cần một hai lần ngạnh nỏ, không cần nói chim yến bay, cho dùng là máy bay cũng có thể bị bắn rơi xuống.
Trương Phi Yến nếu như có chuyện, sau này phiền phức càng lớn.
Lắc lắc đầu, Đơn Phi nói: - Không cần mạo hiểm như vậy, ta nếu dùng cách cường công, cùng Vu Cấm có gì khác biệt? Nếu như tổn thương huynh đệ, ta càng khó gánh sai lầm này.
Tào Hồng cũng có hứng thú, giễu cợt nói: - Đã không có nội viện, lại không muốn cường công, ngươi làm sao có thể vào thành nhanh hơn Vu Cấm? Nghe nói mẫu thân tiểu tử này là Thần Vu, chẳng lẽ Đơn Phi còn biết đọc thần chú sao?
Đơn Phi trầm mặc một lát, cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình: - Xúi giục!
Mọi người không hiểu, Thạch Lai cau mày nói:
- Chúng ta vốn không có viện trợ gì trong thành, cũng không vào được trong thành, làm sao xúi giục quân dân Nghiệp Thành?
Đơn Phi chưa mở miệng, màn của quân trướng giở lên, có người đi vào.
Tào Hồng vốn muốn nổi giận, thầm nghĩ đây không phải cửa thành, làm sao có người không thông qua truyền báo đã đi vào rồi, sau khi nhìn rõ mặt người vào, Tào Hồng cười nói: - Ngọn gió nào thổi Thế Tử qua đây vậy?
Người tới chính là Tào Phi.
Sau khi Tào Phi vào trướng, trước hành lễ với Tào Hồng sau đó mới nói: - Tào Tướng Quân, ta muốn cùng Đơn Phi… Đơn Thống Lĩnh nói riêng vài câu, không biết có được hay không?
Tào Hồng rất bất ngờ, thầm nghĩ Tào Phi cùng Đơn Phi có gì để nói? Nhưng ông ta cuối cùng cũng không ngăn cản, chỉ gật gật đầu.
Tào Phi làm một động tác mời, đem Đơn Phi ra khỏi doanh trướng, tìm một nơi không có người nghe được, lúc này mới dừng lại nói: - Đơn Phi, lâu rồi không gặp, thực sự rất là mong nhớ.
Lúc y nói chuyện, chầm chậm đưa tay nắm chặt đôi tay của Đơn Phi.
Đơn Phi giật nảy người, thấy bộ dạng hàm tình của Tào Phi, giả bộ như lơ đãng gạt tay Tào Phi ra, cau mày nói: - Thế Tử có chuyện cứ nói thẳng, Đơn Phi… thực sự không biết dụng ý của Thế Tử?
Hắn đương nhiên không cho rằng Tào Phi đã yêu hắn.
Quả nhiên, Tào Phi không bắt lấy tay Đơn Phi nữa, thấy bộ dạng xa cách ngàn dặm của Đơn Phi, Tào Phi không nổi giận, chỉ cười nói: - Đơn Phi… Đơn Thống Lĩnh… chỉ sợ có còn chút hiểu lầm đối với ta. Y cường điệu mấy chữ “Đơn Thống Lĩnh”, tất nhiên là thể hiện với Đơn Phi, y công nhận thân phận của Đơn Phi.
- Chúng ta sau này nói không chừng trở thành thân thích đấy. Tào Phi chậm rãi nói.
Hử?
Tròng mắt Đơn Phi xém chút rớt xuống, cái cằm hồi lâu không khép lại.
Lúc đó hắn chỉ nghĩ đến một khả năng Tào Phi sẽ không phải là vì Tào Ninh Nhi mà đến chứ?
Trừ chuyện đó ra, hắn thực sự không nghĩ ra mình làm sao có thể cùng Tào Phi trở thành thân thích, nhưng lời tiếp theo của Tào Phi khiến cái cằm chưa khép lại của Đơn Phi xém chút nữa rớt hết răng luôn.
- Ngươi không phải cùng Chân Nhu định thân rồi sao, ta cũng… Tào Phi muốn nói lại thôi.
Ngươi không phải cùng Chân Nhu định thân rồi sao?
Đơn Phi vừa muốn mở miệng, trong đầu đột nhiên có một khái niệm, hắn cuối cùng hiểu được nguyên nhân Tào Phi như vậy, quả nhiên, liền nghe Tào Phi có chút ngượng ngập nói: - Chỉ sợ Đơn Thống Lĩnh không biết, ta vẫn luôn rất thích… tỷ tỷ của… Chân Nhu…, Chân Mật.