Thâu Hương

Chương 211: Địa đạo

Chương 211: Địa đạo


.
Trong phút chốc, từ những lời nói thẳng của Tào Phi mà Đơn Phi đã liên tưởng ra rất nhiều.
Tào Phi từng gặp Vu Linh Nhi!
Khi Chân Mật quay lại Hà Bắc mang theo một nhóm người, trong đó thậm chí có cả Đơn Phi trước kia, trong đám người này hẳn là còn có Vu Linh Nhi? Bằng không Tào Phi làm sao lại từng gặp qua Vu Linh Nhi?
Vu Linh Nhi là mất tích ở Nghiệp Thành, Chân Mật hiện giờ ở Nghiệp Thành...
Tào Phi gặp được đoàn người Chân Mật, Vu Linh Nhi ở lân cận Hà Nam, hoặc là các nàng cũng đi ngang qua Hà Nam? Tuy nhiên vì sao Vu Linh Nhi lại đi cùng với Chân Mật?
Vu Tiềm có ân đối với Chân thị, nếu Vu Linh Nhi có nhu cầu, Chân thị không thể không theo. Đám người Vu Linh Nhi, Chân Mật sau khi gặp được Tào Phi thì đi tới Nghiệp Thành, về sau Chân Mật cũng không hề để ý đến lời hứa của Tào Phi, có lẽ căn bản là coi Tào Phi như đứa nhỏ không hiểu chuyện, Chân Mật lựa chọn gả cho con trai của Viên Thiệu trấn thủ Nghiệp Thành là Viên Hi, Vu Linh Nhi cũng mất tích tại Nghiệp Thành.
Khi đó tuổi Đơn Phi hẳn là tương đương với Tào Phi.
Sau mấy năm, Đơn Phi trước đây hình như bất mãn đối với Chân thị, Chân thị đối với Đơn Phi rất là lạnh lùng, lúc này Đơn Phi mới rời khỏi Nghiệp Thành đi tìm Tào Quan, ý đồ gặp Huyện Lệnh huyện Thiệp Lương Kỳ, sau đó Đơn Phi trước đây mới vào Tào phủ làm nô, không thể bái Tào Quan làm thầy, lại bị người đánh cho chết đi ngoài thành Hứa Đô, lúc này mới tới lượt Đơn Phi hắn lên sàn.
Nghiệp Thành có quan tài của Nữ Tu, nghe Quỷ Phong nói, Vô Gian Hương là do Nữ Tu lưu truyền xuống, đối với điểm này, Đơn Phi ngược lại cảm thấy rất có khả năng, bởi vì quan tài của Nữ Tu và Vô Gian đều có công năng nghịch chuyển thời không.
Quỷ Phong còn nói Vu Linh Nhi là vì sửa lại chỗ thiếu hụt của Vô Gian Hương mà mất tích ở Nghiệp Thành!
Đơn Phi vốn tưởng rằng Vu Linh Nhi mất tích, thì không còn ai biết hết thảy lúc trước, hiện giờ xem ra, Chân Mật ngược lại có khả năng là một người biết chân tướng.
Trong lòng hơi có kích động, Đơn Phi phục hồi lại tinh thần, thấy bộ dạng hoang mang của Tào Phi, Đơn Phi biết rằng Tào Phi không phải sinh ra hoài nghi đối với thân phận của hắn, mà là kỳ quái vì sao khi nói ra chuyện cũ, mà Đơn Phi lại có cái bộ dạng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Tào Phi lúc trước không quá mười tuổi, lúc ban đầu chỉ nhớ rõ một tỷ tỷ Chân Mật dung mạo xinh đẹp thành thục, ấn tượng đối với Vu Linh Nhi, Đơn Phi đều là mờ nhạt, nhưng chuyện cũ khắc sâu ấn tượng đối với Tào Phi, nhớ lại nhiều, nghĩ ra nhiều, có lẽ mới từ từ phát hiện rằng không ngờ lại quen biết cả Đơn Phi?
Quả nhiên, Tào Phi thấy Đơn Phi vẫn trầm mặc như cũ, bèn lên tiếng giải thích: - Lúc trước ta cùng Đơn Thống Lĩnh vì việc nhỏ mà xung đột, nghe Như Tiên đề cập đến chuyện Chân Mật, mới nhớ tới cái tên Đơn Phi này hình như ta đã nghe qua ở nơi nào đó.
Cười khổ một tiếng, Tào Phi nói: - Về sau ta rốt cục nhớ tới lúc trước đi theo đoàn người Chân Mật có một nữ tử cực kỳ thần bí, tuy rằng không cho người ta nhìn thấy khuôn mặt, nhưng Chân Mật đối với người đó hiển nhiên cực kỳ tôn trọng. Bên cạnh nàng kia có một đứa nhỏ tuổi cũng tương đương với ta, lúc đầu ta từng muốn nói chuyện với đứa bé đó, nhưng đứa bé đó lại không để ý tới ta. Chỉ là cơ hội ngẫu nhiên, ta mới nghe được Chân Mật gọi đứa bé đó một tiếng Đơn Phi.
Chậm rãi lắc đầu, Tào Phi lại nói: - Lúc trước ta cũng không để ý, mãi cho đến mấy ngày sau khi quen biết với Đơn Thống Lĩnh ở thành Hứa Đô, ta mới nghĩ đến, đứa bé được gọi là Đơn Phi kia sẽ không phải là Đơn Thống Lĩnh chứ?
Đơn Phi không thể không cảm thán ma lực của tình yêu, không ngờ lại khiến Tào Phi bắt đầu trở nên có tiềm chất của Conan.
Lộ ra chút tươi cười đắc ý, Tào Phi nói: - Ta càng nghĩ càng cảm thấy có nhiều khả năng, chuyện trùng hợp như thế tất có nguyên do! Đơn Thống Lĩnh chỉ có là đứa bé đó, mới có thể có liên quan với Chân gia, mới có thể cùng Chân Nhu đính hôn, Như Tiên mới có thể để ý Đơn Thống Lĩnh như vậy. Một khi đã như vậy, nữ tử thần bí mà đám người Chân Mật cực kỳ kính trọng kia dĩ nhiên chính là lệnh đường Vu Linh Nhi rồi.
Đơn Phi cười cười, không hề nói gì cả, hắn biết rằng lúc này phương pháp thông minh nhất đương nhiên chính là duy trì trầm mặc.
Tào Phi nhìn Đơn Phi trầm mặc, không khỏi khen: - Ta không thể không khâm phục Đơn Thống Lĩnh... bản lĩnh, nói vậy Đơn Thống Lĩnh đã sớm nhận ra Tào Phi ta, lại có thể làm như hết thảy cũng chưa hề từng xảy ra.
Hiện giờ y rất là tin phục Đơn Phi, hoàn toàn không biết Đơn Phi trầm mặc là vì không biết, chỉ cho rằng Đơn Phi là đang thể hiện hình tượng cao thâm khó lường, vì kéo gần hơn mối quan hệ với Đơn Phi, ngược lại đã đem hết thảy phỏng đoán nói ra rõ ràng dễ hiểu.
- Lúc trước lệnh đường cao ngạo như vậy, Đơn Thống Lĩnh cũng kế thừa cái cao ngạo của lệnh đường, mà Quỷ Phong không thèm nhìn Tào Phi ta, độc chỉ đòi một mình ngươi để đổi lấy Tào Phi và Tào Ninh Nhi, hiển nhiên nguyên nhân bởi vì ngươi là con trai của Vu Linh Nhi.
Trong lòng Đơn Phi khẽ nhúc nhích, ngược lại cảm thấy phán đoán này của Tào Phi đại khái cũng có khả năng.
- Đơn Thống Lĩnh bất kể hiềm khích lúc trước cứu ta, Tào Phi ta cũng không phải người vong ân phụ nghĩa. Tào Phi chân thành nói: - Dĩ vãng có một chút tư oán, hiện giờ xóa bỏ như vậy, ngày sau nếu Đơn Thống Lĩnh có cái gì cần giúp đỡ, Tào Phi tuyệt sẽ không đứng nhìn.
Đơn Phi thấy Tào Phi liên tiếp cho thấy thái độ, chỉ cười cười nói: - Thế Tử lúc trước mua bánh bao ủng hộ, ta đã rất cảm kích Thế Tử rồi.
Tào Phi cũng cười: - Ngươi yên tâm, nếu Tuân Uẩn, Hạ Hầu Hành tìm ngươi gây chuyện, ngươi cứ việc nói cho ta là được rồi. Một phen tâm sự này chưa bao giờ y thổ lộ với người bên ngoài, hôm nay bỗng dưng nói ra, thực có chút sảng khoái không nói ra được, lại bởi vì có việc cần nhờ Đơn Phi, khó tránh khỏi hết sức thân thiết.
- Vậy phải đa tạ Thế Tử rồi. Đơn Phi khách khí nói, nhưng trong lòng nghĩ nếu như hai người này còn dám gây sự với ta, một tay ta liền đưa bọn họ ném vào trong khe cống ngầm luôn.
Kỳ thật hắn sớm vứt ân oán với đám người Tuân Uẩn, Hạ Hầu Hành ra sau đầu rồi.
Những người này căn bản không đáng để hắn so đo, ngoại trừ Ô Thanh đột nhiên bị ăn đòn, nếu là Ô Thanh có ý, hắn nhất định sẽ giúp Ô Thanh tìm trở về.
Tính cách hắn vốn là như thế, huống chi với Tào Phi cũng không có ân oán gì thực sự, thấy Tào Phi nhiệt tình như vậy, Đơn Phi ngược lại cũng không tiện không nể mặt mũi của y, trầm ngâm nói:
- Thế Tử nhắc tới với ta... chuyện về Chân Mật này?
Tào Phi gật đầu nói: - Trừ ngươi ra, ta cũng không biết nói với ai. Ngừng trong giây lát, Tào Phi buồn rầu nói: - Những lời này nếu là nói với gia phụ, ông ấy nhất định sẽ càng thêm khiển trách đối với ta.
Đó là dĩ nhiên!
Hiện giờ Tào Tháo đang muốn phá Nghiệp Thành cho được, tiểu tử ngươi lại còn có tâm tư nghĩ đến chuyện này, Tào Tháo không hài lòng cũng là bình thường.
Trong lòng Đơn Phi cân nhắc, lại nghe Tào Phi nói: - Nếu là nói với Vu Tướng Quân, y thiết diện vô tư, lại càng không thể thương lượng, nói không chừng còn có thể coi Chân Mật là hồng nhan họa thủy, mà chém Chân Mật.
Thế này ngược lại cũng có khả năng rất cao. Đơn Phi biết rằng rất nhiều người không tìm nguyên nhân của bản thân, mà luôn có thói quen đem sai lầm trút lên trên người nữ nhân, loại người giống Vu Cấm vậy, nam nhân nữ nhân đều có sai, duy chỉ có Vu Cấm y sẽ không sai thôi.
- Ta muốn nói với Trương Cáp Tướng Quân, có lẽ y sẽ giúp đỡ... Tào Phi thở dài nói: - Nhưng khẳng định trong lòng y cũng sẽ bất mãn, sẽ không tận tâm giống như Đơn Thống Lĩnh. Những lời này, ta chỉ có thể nói với Đơn Thống Lĩnh. Đơn Thống Lĩnh, ngươi nhất định sẽ giúp ta thực hiện tâm nguyện này, có đúng không?
Đơn Phi cười cười nói: - Thế Tử để mắt ta như thế, ta sẽ tận lực mà làm cho tốt.
Tào Phi biết rằng Đơn Phi không dễ dàng đồng ý, nói chuyện như vậy đã có ý tứ giúp y, vui sướng trong lòng nói:
- Ta đây lén bảo gia phụ tăng cường phái chút binh mã tinh nhuệ cho bên của các ngươi? Tuy nhiên... Cũng không biết có thể thành công hay không.
Đơn Phi nhìn ra Tào Phi do dự, thầm nghĩ Tào Tháo nếu như nghe theo đề nghị của ngươi, vậy cũng không phải là Tào Tháo nữa rồi, lắc lắc đầu nói: - Không cần, ta đều có chủ ý.
Tào Phi lại càng ôm tin tưởng đối với Đơn Phi, lại nói chuyện thêm chốc lát nữa rồi rốt cục vui vẻ rời đi.
Đơn Phi nhìn bóng dáng Tào Phi lắc đầu, không nghĩ tới hắn và Tào Phi hòa hảo lại là vì Chân Mật.
Giây lát đem hết thảy tạm thời buông xuống, sau khi quay lại doanh trướng, Đơn Phi thấy Tào Hồng nhắm mắt lại giống như đang ngủ, Thạch Lai, Trương Phi Yến mặt mày nhăn nhó ngồi ở chỗ kia, hiển nhiên vô kế khả thi.
Nghe Đơn Phi đi tới, Tào Hồng mở to mắt, làm bộ như lơ đãng nói: - Thế Tử tìm ngươi làm cái gì?
Đơn Phi nói:
- Ta nghe Thế Tử nói qua, Tướng Quân từ trước khi lúc chúng ta đến, từng đào địa đạo ở bốn phía Nghiệp Thành.
Tào Hồng liếc xéo Đơn Phi nói: - Thế thì sao?
Ông ta không biết Đơn Phi cực am hiểu việc nói lảng sang chuyện khác, đem chuyện Tào Phi đã từng nói tới mà lấy lệ, chỉ cho là Tào Phi lại đang lấy việc y công thành bất lợi ra mà nói, âm thầm nhíu mày.
- Hiện giờ địa đạo có còn không? Đơn Phi từ lúc cùng với Vu Cấm đánh cược thì đã tính toán phương án và cách thực thi, hắn có lúc sẽ kích động, nhưng hắn cũng có thể nhanh nhất bắt đầu suy xét phương pháp giải quyết vấn đề.
Tào Hồng giễu cợt nói: - Ta cho rằng ngươi tràn đầy tự tin, sẽ có cái diệu kế gì đó! Chẳng lẽ người còn muốn mượn địa đạo để công vào trong thành?
- Thẩm Phối hẳn là đã hủy cửa ra vào địa đạo ở trong thành. Đơn Phi trầm ngâm nói.
- Cái này thì ai biết được? Hay là ngươi có thể đi xem? Tào Hồng châm chọc nói.
Thạch Lai thấy thế lên tiếng giảng hòa: - Đơn Thống Lĩnh, ngươi chuẩn bị lợi dụng địa đạo được đào trước kia để vào thành? Như thế chỉ sợ rất khó khăn.
Đơn Phi lắc đầu nói: - Không cần vào thành. Thạch huynh, ngươi có bao nhiêu nhân thủ?
- Mười mấy người, nếu còn cần nhân sự, trong quân cũng có thể ra người. Thạch Lai lập tức nói.
- Bản vẽ địa đạo lúc trước có còn ở đây không? Đơn Phi dò hỏi.
Thạch Lai nhìn về phía Tào Hồng, thấy ông ta không kiên nhẫn khoát tay, Thạch Lai nhanh chóng ra khỏi trướng, chỉ trong chốc lát dẫn vào một người. Người nọ dáng người ngũ đoản, thoạt nhìn cực kỳ bình thường, tuy nhiên hai cánh tay ngược lại trông rất kỳ lạ, hai tay mười ngón không ngờ dài ngắn y hệt nhau, phía trên tràn đầy vết chai rất dày.
Đơn Phi vừa thấy, thầm nghĩ tên trộm chuyên nghiệp thường có ngón trỏ ngón giữa độ dài giống nhau, người này mười ngón như thế, thật ra trời sinh dị tướng, tuyệt đối là người giỏi bới đất.
- Đơn Thống Lĩnh, y tên là Bá Tử, am hiểu đào đất. Thạch Lai giới thiệu nói: - Địa đạo công thành chính là dưới sự dẫn dắt của y mà đào đấy.
Bá Tử cộc lốc cười nói: - Đơn Thống Lĩnh, ngươi gọi ta Bá Tử là được rồi. Ta từng nghe Thạch Lai ca đề cập về ngươi.
Đơn Phi thấy sự thành thực của Bá Tử và Tào Phi bất đồng, trong hàm hậu mang theo chất phác, sinh lòng hảo cảm nói: - Được, vậy ta cũng không khách khí. Bá Tử, bản vẽ địa đạo đâu rồi?
Bá Tử giơ tay lấy từ trong lòng ra một cuốn giấy thô trải lên trên bàn, thấy Đơn Phi nhìn bản vẽ, Bá Tử lại lấy ra miếng than củi đưa cho Đơn Phi nói: - Đơn Thống Lĩnh, ngươi có phương pháp nào tốt không?
Y dẫn người đào địa đạo vào thành, lại bị Thẩm Phối đoán được, trong lòng thực đang uể oải, thấy bộ dạng Đơn Phi như muốn cải tiến địa đạo, biết Đơn Phi là người lành nghề, tinh thần cũng phấn chấn lên, ngược lại cũng thật tâm thỉnh giáo.
Cách vẽ bản đồ xưa và nay có sự khác biệt rất lớn, nhưng Đơn Phi cùng Thạch Lai mài giũa gần tháng, đối với loại bản đồ này thật ra liếc mắt một cái là hiểu ngay.
Bản đồ này tỉ lệ chuẩn xác, vẽ Nghiệp Thành khá là tinh tế, bốn phía thành trì có bốn địa đạo thông vào trong thành, trên bản vẽ các nhân tố mấu chốt như đất tầng, nước ngầm, nước bề mặt, tường thành, chiều sâu, v..v đều được đánh dấu rõ ràng dễ hiểu, Đơn Phi nhìn qua một lượt, trong lòng có tính toán, chỉ vào địa đạo ở thành đông nói: - Bá Tử, địa đạo này bây giờ còn có thể dùng được không?
Bá Tử nhếch miệng cười khổ nói: - Thẩm Phối lòng lang dạ sói, nghĩ đến chúng ta muốn đào địa đạo, chỗ cạnh tường thành đã đào chiến hào rất sâu, mỗi ngày phái người lắng nghe động tĩnh, chúng ta mới vừa ló đầu đã bị bọn họ phát hiện, một trận tên nỏ lại thêm lửa đốt đã hại chết không ít người của chúng ta. Lúc này bốn cửa vào đều đã bị Thẩm Phối xách sụp, địa đạo ở thành đông này cùng với những chỗ khác đều giống nhau, hiện giờ chỉ có thể thông đến dưới thành.
Đơn Phi gật gật đầu: - Đến dưới thành là tốt rồi.
Thấy Thạch Lai, Bá Tử không hiểu mô tê gì, Đơn Phi dùng bút than vẽ vài dòng ở chỗ địa đạo gần tường thành, nói: - Bá Tử, phiền ngươi mở rộng địa đạo này thêm chút, ở dưới tường thành đào nhiều thêm mười mấy cái nữa, đào nhiều cũng tốt, cửa ra thêm chút thiết kế, nếu có thể chống cự được đá nỏ cứng của đối phương!
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất