Chương 212: Cọng rơm trên lưng lạc đà.
Tào Hồng nhìn như thờ ơ, kì thực là đang nghe lén kế hoạch của Đơn Phi, thấy Đơn Phi thiết kế như thế, dù là ông ta đã trải qua trăm trận chiến, cũng không hiểu rõ được ý đồ của Đơn Phi.
Ba Tử cũng hoang mang khó hiểu, thầm nghĩ địa đạo muốn đào cũng phải đào tới trong thành mới có tác dụng. Đào tới dưới chân thành làm cái gì?
Trương Phi Yến ánh mắt sáng ngời: - Nếu như có thể mở nhiều cửa ra, chúng ta lặng yên lặn dưới chân thành, chỉ cần tranh thủ leo vào thành mà không bị bọn chúng phát hiện, thì vẫn rất có cơ hội.
Tào Hồng bĩu môi rất là khinh thường, nhưng hiển nhiên không ngại để Trương Phi Yến thử xem.
Thạch Lai cau mày nói: - Loại phương pháp này đào đến cổng thành có thể rút ngắn chút thời gian, nhưng thang thì sao? Làm sao vận chuyển tới? Hắn chỉ cho là Đơn Phi muốn đánh lúc quân canh giữ Nghiệp Thành không kịp chuẩn bị, nên đối với chủ ý này của Đơn Phi cũng không coi trọng lắm.
Đơn Phi cười nói: - Không phải công thành, mà là phải tìm cơ hội cùng bọn họ nói chuyện.
- Nói chuyện gì?
Tất cả mọi người đều mờ mịt khó hiểu, Tào Hồng lặng lẽ cười lạnh, thầm nghĩ Thẩm Phối cùng với tiểu tử ngươi có thể ngồi lại nói chuyện vậy thì chúng ta hà tất phải đánh đến lúc này?
Đơn Phi cười: - Ba Tử, ngươi có thể dẫn người bắt tay vào chuẩn bị, ở chỗ lối ra nhớ thêm ít bao cát.
Ba Tử hỏi: - Muốn phòng hỏa công sao?
Đơn Phi gật gật đầu: - Không sai. Hắn đối với ám chiêu của Thẩm Phối trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhất định phải phòng bị Thẩm Phối phát hiện ý đồ của hắn, lại dùng chiêu cũ là hỏa công.
- Tuy nhiên...
Đơn Phi có chút kỳ vọng nói: - Đào lối ra tốt nhất phải tiến hành bí mật, có thể khiến cho thủ thành Thẩm Phối không phát hiện ra thì không còn gì tốt hơn.
Ba Tử thật thà chất phác cười nói: - Thẩm Phối rất khó có thể ngờ được chúng ta sẽ lại đào địa đạo. Nếu ở ngoài thành đào đều bị y phát hiện, vậy y sẽ nghĩ chúng ta tuyệt không dùng lại biện pháp ngu ngốc đó nữa.
Hắn mới xốc màn trướng lên chuẩn bị đi ra ngoài, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng trống vang, cả doanh trướng đều chấn động, một lát sau, tiếng chém giết cũng theo đó truyền tới.
Tào Hồng lập tức ngồi ngay ngắn, cau mày nói: - Vu Cấm bắt đầu công thành rồi.
Trương Phi Yến thất thanh nói: - Nhanh như vậy?
Tào Hồng hừ lạnh một tiếng vẫn chưa trả lời, hắn mặc dù không hiểu rõ Đơn Phi, nhưng đối với Vu Cấm lại hiểu rất rõ, thầm nghĩ Vu Cấm một lòng muốn giết chết Đơn Phi, càng không muốn thua trong lần đánh cuộc này, các ngươi ở trong này tốn hơi thừa lời phỏng đoán, lấy kinh nghiệm chinh chiến sa trường lão luyện của Vu Cấm, y đã sớm thiết kế ra kế hoạch công thành càng mãnh liệt hơn.
Quả nhiên, không bao lâu, có binh sĩ vội vàng vào bẩm báo: - Tào Tướng Quân, Vu Tướng Quân đã bắt đầu công thành Nam rồi, ngài ấy mời Tào Tướng Quân hiệp lực công thành Đông.
Tào Hồng nghe vậy ngược lại cười nói: - Nói lại với Vu Tướng Quân, bản Tướng Quân đã biết.
Binh sĩ kia lĩnh mệnh rời khỏi doanh trướng.
Tào Hồng nhàn nhã tự nhiên ngồi trên ghế hồ, căn bản không có nửa điểm ý tứ muốn trợ lực. Thấy mọi người đều nhìn ông ta không nói, Tào Hồng chậm rãi nói:
- Vu Cấm không phải người ngu, biết Thẩm Phối sau khi đốt thi, thì đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng ngăn chặn quân ta vì trả thù mà công thành, lúc này mạo muội công thành tuyệt đối tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, Vu Cấm cho đánh trống trận rền vang như vậy, chỉ để làm dáng một chút thôi, nếu thật sự muốn công thành, làm gì phải gây ra động tĩnh lớn như thế? Vu Cấm còn trông cậy vào lão phu đến tiêu hao sức lực quân phòng thủ của Nghiệp Thành, ông ta nghĩ thật là tốt đẹp.
Mọi người giật mình, giờ mới hiểu được Tào Hồng vì sao lại án binh bất động.
Tào Hồng lẩm bẩm nói:
- Nhưng mà y sẽ không khờ dại như thế, hơn phân nửa là còn có chiêu sau. Nếu mà tên tiểu tử nào đó không muốn mông bị đánh đến nở hoa, tốt nhất nên sớm có dự tính.
Mọi người vốn là đối với Tào Hồng có nhiều điều bất mãn, thầm nghĩ hiện giờ đoàn người cùng chung mối thù, Tào Hồng ngươi lại còn là người có lợi ích lớn nhất, tại sao lại thờ ơ như vậy? Nhưng sau khi nghe hắn phân tích Vu Cấm cực kỳ thấu triệt, không khỏi thầm nghĩ, đúng là gừng càng già càng cay, Tào Hồng đi theo Tào Tháo chinh chiến rất nhiều năm, bất kể là bản lĩnh dụng binh hay là nhìn người đều tuyệt đối không kém.
Thạch Lai khen: - Đa tạ Tào Tướng Quân nhắc nhở. Y biết rằng tiểu tử mông nở hoa mà Tào Hồng nói chính là ám chỉ Đơn Phi.
Tào Hồng hừ một tiếng: - Ta không phải muốn nhắc nhở các ngươi, chỉ có điều cũng không muốn thua trận này mà thôi. Lão nhìn Đơn Phi, trầm giọng nói: - Đơn Phi, ngươi cần gì để công thành, lão phu chuẩn bị giúp ngươi. Ngươi đã khiến Ninh Nhi thất vọng, lần này đừng khiến cho lão phu lại thất vọng, bằng không... hai món nợ này lão phu sẽ tính cả trên người ngươi!
xxx
Ba Tử mặc kệ Đơn Phi có khiến Tào Hồng thất vọng hay không, y lại không có khiến Đơn Phi thất vọng.
Đêm ngày thứ hai, Ba Tử tìm đến Đơn Phi nói: - Đơn Thống Lĩnh, đã dựa theo chỉ dẫn của ngài đào cửa ra, nếu như ngài có rảnh...
Đơn Phi tinh thần phấn chấn, lập tức nói:
- Tốt, chúng ta đi xem.
Thạch Lai, Trương Phi Yến cũng phải đi theo, Thần Vũ mặc dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt hàm chứa ý hỏi có cần giúp đỡ gì không.
Đơn Phi biết được tâm ý Thần Vũ, mỉm cười nói: - Thần Vũ, ta có thể phá được Nghiệp Thành hay không, đúng là còn phải dựa vào nàng.
Thần Vũ nhìn Đơn Phi sau một lúc lâu, rốt cục hiểu được dụng ý của Đơn Phi, khẽ gật đầu nói:
- Ta đi xem thử một chút.
Thạch Lai, Trương Phi Yến không hiểu dụng ý của hai người, nhưng vẫn đi theo Đơn Phi, theo Ba Tử chui vào địa đạo.
Cửa vào của địa đạo bao thành một đường biên, cách mặt đất chừng hơn một trượng, được che chắn kín đáo. Lối đi trong địa đạo cũng không hẹp, đủ để cho một người khom lưng đi nhanh, độ cao này đương nhiên là đã suy xét đến việc đưa binh lực vào công thành, việc tiến lui của binh sĩ cũng không nên có trở ngại gì.
Mọi người đi trong địa đạo không bao lâu, chợt nghe Ba Tử nói:
- Sắp đến dưới chân thành rồi.
Phía trước bỗng nhiên rộng thoáng, lại xuất hiện một khoảng không gian không nhỏ, chứa hơn mười người cũng không thành vấn đề. Đơn Phi biết rằng đây là chỗ để hòa hoãn, cũng để dễ dàng phân luồng sử dụng địa đạo.
Sau khi mọi người vào trong khoảng không gian trống đó, Ba Tử lấy ra mấy viên dạ minh châu, để chiếu sáng bốn vách tường.
Đơn Phi thấy bốn vách tường hoàng thổ chắc nịch, đỉnh chóp cũng như thế, khen ngợi gật đầu.
Ba Tử chỉ vào không gian hai bên cửa động nói: - Ta sai người từ chỗ này tiếp tục đào sang hai bên, dọc theo tường thành đào ra tầm hơn mười trượng, trên mặt có mở cửa động, hiện giờ mở được mười sáu cái, nếu Đơn Thống Lĩnh còn cần thêm, mở tiếp mười mấy cái cũng không thành vấn đề.
- Chỗ cửa động có thể chịu đựng nỏ cứng và đá lớn tập kích không? Đơn Phi hỏi.
- Đa số chắc là không có vấn đề gì.
Ba Tử nãy giờ không lên tiếng, giơ tay lên đỉnh đầu kéo tấm ván gỗ chống đỡ xuống, phía trên phát ra tiếng vang rất nhỏ không dễ phát hiện ra, còn có gỗ và bùn che phủ, mặt trên bỗng nhiên có gió đêm thổi tới, trên đầu còn có thể mơ hồ thấy được ánh sao.
Lối ra lại làm ở bên tường Đông của Nghiệp Thành.
Ba Tử dùng sức đóng nắp hầm, trong động tối trở lại, Ba Tử giải thích: - Nơi này cách trên mặt dày tới ba thước, theo kinh nghiệm của ta, nỏ cứng tuyệt đối không thể đục lỗ, tảng đá lớn cũng rất khó đánh sập.
Đơn Phi nhìn thấy cửa ra thiết kế cực kỳ khéo léo, so với cửa ra vào của "Địa đạo chiến" mà năm đó hắn đi xem cũng tốt hơn rất nhiều, thật tâm khen: - Vất vả rồi.
Ba Tử vẻ mặt hưng phấn: - Đơn Thống Lĩnh, kế tiếp muốn làm cái gì? Lời còn chưa dứt, đột nhiên y lại kéo cửa ra xuống, mọi người chợt nghe thấy từ phía nam truyền đến tiếng trống kịch liệt, tiếng kêu gào cũng theo đó truyền đến.
- Vu Cấm lại công thành rồi. Trương Phi Yến đè thấp thanh âm nói, sắc mặt cũng biến đổi. Bây giờ y đã sớm ràng buộc quân Hắc Sơn và Đơn Phi với nhau, cùng vinh cùng nhục với Đơn Phi, nên khi nghe Vu Cấm công thành, khó tránh khỏi bất an.
Đơn Phi lại có thể giữ tỉnh táo, ra hiệu cho Ba Tử đóng cửa lại, trầm giọng nói: - Lúc này Vu Cấm công thành đối với chúng ta mà nói ngược lại là một chuyện tốt.
- Vì sao? Trương Phi Yến và Thạch Lai đồng thanh nói.
Đơn Phi biết rằng ở đây đều là những người đáng tin cậy, nên cũng không giấu diếm nữa nói: - Kỳ thật lần này công Nghiệp Thành, và tình huống ngày trước khiến cho thủ hạ của Trương Tông Chủ quy thuận quân ta không khác nhau mấy.
Trương Phi Yến một đầu mờ mịt, không hiểu nổi hai chuyện này có liên quan gì.
Đơn Phi giải thích: - Lần đó Trương Tông Chủ là muốn đầu nhập vào quân của Tào Tháo, lại bị Hoàng Long cản trở. Lần này quân phòng thủ ở Nghiệp Thành kẻ muốn liều chết chiến đấu nói cho cùng cũng không nhiều lắm, tất nhiên cũng sẽ có ý quy hàng, nhưng lại bị Thẩm Phối ngăn trở.
Thạch Lai chậm rãi gật đầu.
Trương Phi Yến trầm tư một lát, tán thành nói: - Đúng vậy, nếu ta là quân phòng thủ Nghiệp Thành, cũng rất khó tiếp tục dốc sức vì Viên thị. Ông ta kìm lòng không đậu, cũng là bởi vì đã qua nhiều lần so sánh mới đưa ra được kết luận này.
Đơn Phi nói:
- Vu Cấm dùng quân quy "Người đầu hàng sau khi bao vây giết không tha" nghĩa là sẽ bao vây quân địch cho đến khi chúng phải đầu hàng nhưng sau đó cũng không tha, cho nên quân phòng thủ ở thành Nam khi biết công thành là Vu Cấm tuyệt đối sẽ sống chết chống cự.
Thạch Lai ánh mắt lóe lên: - Chúng ta công thành Đông, nếu có thể cho bọn họ một con đường sống, họ không thể không động tâm.
Đơn Phi mỉm cười: - Đúng vậy, đây chính là tính toán của ta. Vu Cấm đánh càng độc, Thẩm Phối càng liều chết chống cự, dân chúng Nghiệp Thành sẽ càng thêm mỏi mệt, cái này giống như cọng rơm trên lưng lạc đà, có đôi khi chỉ cần nhiều thêm một cọng, lạc đà sẽ gục ngã, lúc này dân chúng Nghiệp Thành bị đè nén cũng tới cực hạn rồi, chuyện sụp đổ chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Mọi người nghe hắn so sánh ví von rất mới mẻ, nhưng đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đơn Phi chậm rãi nói: - Lúc này nếu có người đến đảm bảo bọn họ không phải lo lắng về tính mạng, vậy thì bọn họ giống như chết đuối vớ được cọc, ngươi nói xem, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?
Hắn đối với điểm này thật sự hiểu biết rất thấu triệt.
Kỳ thật đại bộ phận dân chúng đều không quan tâm là ai tới thống trị, bọn họ chỉ quan tâm những ngày tháng sau đó có được sống tốt hay không mà thôi.
Qua nhiều thế hệ người cầm quyền, gần như không ai không hiểu đạo lý này, càng hiểu được thủ đoạn lợi dụng dân tâm, dù là Trương Giác cũng có khẩu hiệu "Tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát", có thể thấy hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của dân tâm.
Dân chúng là bị bức đến đường chết mới phải khởi nghĩa vũ trang, náo đến mức cá chết lưới rách, quân dân Nghiệp Thành nếu không bị bức đến tử lộ, đương nhiên sẽ không liều chết chiến đấu.
Tất cả mọi người đều hiểu được ý của Đơn Phi, Ba Tử nói: - Viên gia có ba đứa con đều không nên thân, những năm gần đây sớm khiến cho người ta không nhẫn nại nổi nữa, ta nghĩ đại bộ phận quân dân Nghiệp Thành đều muốn đầu nhập vào Tư Không rồi.
- Chỉ là bọn họ rõ ràng cũng có cùng lo lắng như vậy với quân Hắc Sơn! Trương Phi Yến nói tiếp.
Đơn Phi khẳng định nói: - Bởi vậy chúng ta tới đây, công thành chỉ là thứ yếu, nói cho những người này biết chúng ta có thể cho bọn họ một sự lựa chọn cứu được mạng sống mới là quan trọng nhất.
Mọi người tinh thần phấn khởi, chỉ là nghĩ đến tường thành nguy nga, không kìm nổi cau mày nói: - Nhưng làm sao có thể nói cho bọn họ biết?
Lúc trước khi đối mặt với quân Hắc Sơn, với khả năng của Quách Gia, mà vẫn phải tốn không ít công sức để thuyết phục, hiện giờ không có cơ hội mặt đối mặt nói chuyện trực tiếp, cho dù bọn họ có tài ăn nói, nói rất êm tai thì cũng không thể làm gì được.
Đơn Phi nhìn về phía Thần Vũ, mỉm cười nói: - Thần Vũ, lúc này phải nhờ nàng giúp đỡ rồi.
Thần Vũ vậy mà lại hiểu được tâm ý của Đơn Phi, gật đầu nói: - Để ta thử xem. Ta muốn đi lên.
Ba Tử giật mình, thầm nghĩ ở dưới địa đạo còn coi như an toàn, Thần Vũ là một nữ tử mềm mại đáng yêu, nếu lên trên đó bị tên nỏ bắn chết, vậy thì y bất luận thế nào cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Đơn Phi không chút do dự nói: - Ta đi cùng nàng.
Hắn tự tay mở cửa ra, để mấy người Trương Phi Yến, Thạch Lai, Ba Tử ở lại phía dưới, mình và Thần Vũ lặng yên không một tiếng động đi tới dưới chân thành.
Ở thành Nam tiếng trống càng thêm vang dội, tiếng chém giết cũng càng thêm mãnh liệt, Thần Vũ khoanh chân ngồi ở dưới tường thành, hơi hơi nhắm mắt lại.
Đơn Phi cực kỳ đề phòng canh giữ ở bên cạnh Thần Vũ.
Nơi này là góc chết của quân phòng thủ thành Đông, Vu Cấm công thành, quân của Thẩm Phối hơn phân nửa sẽ ở thành Nam phòng thủ, nhưng Đơn Phi vẫn không dám có chút sơ suất.
Hắn biết những người khác sẽ không hiểu được dụng ý của hắn, nhưng Thần Vũ sớm đã hiểu rõ, rất nhiều lời, hắn thậm chí không cần phải nói ra, Thần Vũ cũng có thể hiểu được, hắn muốn mượn dùng trí tuệ của Thần Vũ.
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -