Chương 220: Ngươi là cái thá gì
.
Vô số hỏa tiễn xuyên ra một đường cong tuyệt mỹ trong trời đêm trong vắt, tràn ngập ánh sáng nóng mãnh liệt, bắn lên đầu tường sau đó bắt đầu đốt lên màu tử vong.
Thành lâu khói đặc lăn lộn, bóng dáng quân thủ thành hiện lên có chút ảm đảm dưới ánh lửa khói đặc.
Đơn Phi thấy thế, biết Vu Cấm vì phá thành cũng vận dụng muôn vàn thủ đoạn. Lấy thủ pháp không tiếc giá phải trả của Vu Cấm, nếu không phải Đơn Phi hắn thành công ly gián quân coi giữ thành Đông, nói không chừng thật sự sẽ cho Vu Cấm giành trước cơ hội trèo lên thành.
Quân coi giữ Nghiệp Thành mặc dù kinh nhưng bất loạn, còn đang gắt gao chống đỡ quân Tào anh dũng tấn công thành.
Đại hỏa càng thêm nồng cháy, nhưng máu của quân sĩ thủ thành ít nhiều có chút rét run, cho tới bây giờ bọn họ còn có thể thủ vững thành trì, đơn giản là vì còn có Thẩm Phối.
Một khắc này không biết trong lòng Đơn Phi đến tột cùng là loại mùi vị nào, thầm nghĩ nếu không có Thẩm Phối chống cự như thế, Đơn Phi hắn không thể nhanh chóng tiến vào trong thành như thế, nếu không phải Vu Cấm tấn công mạnh như thế, Đơn Phi hắn cũng không lại tới thành Nam nhanh như vậy.
Hai người này đối với việc Đơn Phi hắn phá thành có công, tuy rằng Thẩm Phối, Vu Cấm hai người bất luận sao cũng không chịu thừa nhận công lao này, cũng sẽ không lãnh công lao này.
Hắn Đơn Phi cũng không muốn lĩnh công.
Quân coi giữ Nghiệp Thành rốt cục có thêm vài phần bối rối, bởi vì bọn họ phát hiện chẳng những dưới thành tiến công càng thêm mãnh liệt, phía sau bọn họ cũng vọt tới quân Tào.
Bọn họ đã lâm vào tuyệt cảnh bị hai mặt thụ địch bao vây!
-Dựng thẳng lá chắn, nỏ công!
Tào Hồng thần sắc lạnh lùng, khi gần thành Nam một tiễn, lớn tiếng quát.
Quân coi giữ Nghiệp Thành vốn tứ phía thụ địch, hiện giờ thì bị phá một mặt, Thẩm Phối rút sạch nhân sự phục kích quân Tào đến từ thành nam , còn muốn cứng rắn chống đỡ sự tấn công mạnh của Vu Cấm, dù y có biết cách điều hành, hiện giờ cũng là lấy trứng chọi đá.
Lần này Tào Hồng dụng binh ổn thỏa như đang trên đất liền, sau khi ra lệnh một tiếng, kỵ binh đều phi thân xuống ngựa, nhóm lá chắn đi trước. Tấm chắn trên tay bọn họ mặc dù không cứng rắn bằng lá chắn bộ binh, nhưng nỏ cứng Thẩm Phối có thể triệu hồi từ đầu thành tuyệt đối sẽ không nhiều hơn nữa, loại binh chắn này tiến công quân coi giữ thành Nam Nghiệp Thành là dư dả.
Có tên nỏ, cung tiễn từ thành lâu phóng tới, đã thưa thớt không thành quy mô.
Dưới sự yểm hộ của thuẫn bài thủ, quân Tào dùng tên nỏ giành được từ tay quân Viên gia một loạt bắn ra, quân Viên gia chia ra ngăn chặn lập tức ngã xuống một mảnh.
Khói đặc cuồn cuộn, che kín ánh trăng.
Quân coi giữ thành Nam rối loạn trận tuyến...
Trong mắt Đơn Phi có chút bất đắc dĩ, quay sang liếc mắt nhìn Thần Vũ, thấy đôi mắt vốn trong suốt của nàng cũng bị che một lớp sương khói, hai người cũng không muốn nhìn thấy loại cục diện này, nhưng lại không thể không nhìn thẳng vào cục diện tàn nhẫn này.
Có người ở đầu thành quát lên:
-Kẻ lùi chết! Nuôi binh ngàn ngày, hôm nay là ngày đền đáp Viên công tri ngộ, cho dù chết, cũng không thể lùi bước!
Trong tiếng hô quát của người nọ, vung đao chém hai binh sĩ lui từ dưới thành đến trên cổng thành.
Trong mắt binh sĩ thủ thành tràn đầy sợ hãi, trên mặt hun khói lửa cháy chẳng những có mồ hôi lạnh, còn có tuyệt vọng. Có người kêu lên:
-Thẩm đại nhân, đầu hàng đi.
Tiếng gã vừa la lên, đã bị ngươi cầm đao kia chém đứt yết hầu.
Người hô "Đầu hàng" nọ ngã xuống thành lâu.
Đầu thành yên tĩnh chỉ chốc lát.
xxx
Đơn Phi lại nổi dậy.
Thân thể phối hợp, tựa như chim ưng bay thẳng lên trời cao đến được bên viền thành, lại dùng sức, không đi bậc thang, giống như bay vậy theo viền thành mà xông nhanh lên.
Mọi người hô to. Quân coi giữ Nghiệp Thành nhìn ngây người, không ngờ Đơn Phi lúc này hoàn toàn không giống nhân vật trần thế.
Người chém giết quân coi giữ Nghiệp Thành có ý đầu hàng chính là Thẩm Phối. Y thấy Đơn Phi đột nhiên tới, biết dụng ý của Đơn Phi,gần như không hề do dự chuyển nỏ cứng đầu thành, bóp nỏ cơ.
Tiếng phanh vang lên.
Tên nỏ đánh trúng tấm chắn rơi xuống, nhưng ngược lại Đơn Phi nhanh hơn một bước tới gần đầu thành. Trong tiếng kinh hô của mọi người, trong mắt Thẩm Phối cũng hiện lên ý kinh hãi, không ngờ nỏ cứng uy hiếp quân Tào ở trước mặt Đơn Phi chẳng qua lại như trò đùa bình thường, nhưng Thẩm Phối có sự bình tĩnh vượt xa kẻ khác, trong chốc lát liền liên tiếp đảo ngược nỏ cứng hướng về phía Đơn Phi.
Xuy xuy xuy!
Tên nỏ phá không bay nhanh, liền tục trúng khiên sắt phía trên của Đơn Phi, chỉ có điều chẳng những không có đánh Đơn Phi bị thương,ngược lại đẩy hắn bay được cao lên, thêm gần thành lâu.
Trăng sáng nhô lên cao, chiếu sáng Đơn Phi như bóng chim sải cánh.
Mọi người kinh ngạc không hiểu, thật sự không biết Đơn Phi làm sao làm được điểm ấy?
Đám người Trương Phi Yến, Triệu Nhất Vũ tự xưng là khinh công, ban đầu khi phá nỏ trận toàn lực ứng phó, không có lưu ý động tĩnh của Đơn Phi, thời khắc này thấy Đơn Phi như thế, cũng cảm thấy không bằng ....
Thẩm Phối kinh sợ vạn phần, cảm giác kẻ mà mình đang đối diện võ công không thể tưởng tượng đến cực điểm, nhưng y vẫn không chịu buông tha, lại đi vòng nỏ cứng thứ năm trên đầu thành.
Trăng sáng ảm đạm.
Đơn Phi như tướng quân bay giữa không trung rơi xuống.
Thẩm Phối ấn cơ quan không kịp, một đao hướng Đơn Phi chém tới. Rốt cuộc thì y còn có chút võ công, bằng không mới vừa rồi cũng không thể liên tục chém ba người, lại không nghĩ Đơn Phi nâng lá chắn đánh bay độc đao của y, lập tức một cái tát rút qua!
Bát!
Sau một tiếng vang lớn, đầu thành chợt yên tĩnh.
Mọi người khó có thể tin được mà nhìn Thẩm Phối ngày thường uy nghiêm vô hạn, nắm trong tay sinh tử của mọi người trong thành bị Đơn Phi đánh vào hai má thật mạnh! Thẩm Phối cũng giật mình, lập tức một búng máu và răng phun ra.
Đơn Phi giơ tay bắt lấy vạt áo Thẩm Phối, mắt bốc lửa giận nói:
-Thẩm Phối, ngươi là người sao? Ở trong lòng ngươi, đến tột cùng phải chết bao nhiêu người mới có thể khiến ngươi vừa lòng?
Lời nói hắn chưa dứt, cánh tay quát qua, Thẩm Phối cũng bay ra theo.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Thẩm Phối sớm dọc theo thành đạo lăn xuống. Không người ngăn cản, để Thẩm Phối lăn xuống thành,súng dài đao sắc giao nhau, sớm đặt trước người của Thẩm Phối.
Đơn Phi hiếm khi phẫn nộ.
Hắn chỉ cho rằng sau khi mình đến thế giới này có thể làm một nhân sĩ thành công "mọi sự không liên quan, trèo lên cao cao", nhưng sau khi thấy Thẩm Phối liên tiếp chém chết ba người, chung quy kềm nén không được lửa giận trong lòng. Khi hắn phi thân nhảy lên, chỉ có một ý niệm trong đầu, bắt giữ Thẩm Phối, mới có thể giải quyết cục diện xấu xí này. Sau khi quăng Thẩm Phối bên tường thành, lửa giận của Đơn Phi hơi giảm, cảnh giác tăng nhanh, hồi lá chắn đập một cái, đánh bay mũi tên bắn về phía ngực hắn.
Quay đầu nhìn lại, Đơn Phi chỉ thấy hỏa tiễn dưới thành vẫn không ngừng phóng tới, có mây cái thang đều đáp lên đầu tường.
Thẩm Phối bị Đơn Phi đánh rớt dưới thành, quân coi giữ trên thành như rắn mất đầu, lập tức loạn thành một bầy, không thể tổ chức thành đội chống cự có hiệu quả, hơn nữa công thành là binh Tào, bên trong thành vẫn như cũ là binh Tào, hai mặt giáp công, không ít người chung cảm tuyệt vọng, đều quỳ xuống kêu lên:
-Tha mạng tha mạng!
Quân Tào rốt cục đi lên đầu thành, dưới thành hoan hô sấm dậy, còn không biết hết thảy xảy ra trên đầu thành, người nọ cầm đầu một đao chém binh sĩ quỳ xuống, khi muốn vung đao lần nữa, đột nhiên thấy Đơn Phi lạnh lùng trông lại, thất thanh nói:
-Tại sao là ngươi?
Người tới chính là Tuân Kỳ!
Gần đây y vẫn đi theo Vu Cấm xuất chiến, chỉ muốn Lư Hồng chết trong tuyệt cảnh, Tào Quan mất tích, Mạc Kim Giáo Úy không nên thân, không ngờ để Đơn Phi lên làm Thống Lĩnh, tuy nhiên vị trí Phát Khâu Trung Lang Tướng Thống Lĩnh còn trống, bởi vậy Tuân Kỳ một lòng muốn lập công được phong Thống Lĩnh Phát Khâu Trung Lang Tướng.
Tuân Kỳ đủ tư cách, bởi vì phía sau y có gia tộc lớn Tuân thị chống đỡ, nhưng y không kinh nghiệm lý lịch.
Lần này thấy Vu Cấm và Đơn Phi đánh cuộc, trong lòng Tuân Kỳ có sự sảng khoái không nói ra được. Ban đầu khi ở Hứa Đô, nếu không phải Tuân thị song long đều truyền lệnh xuống dưới, bảo người của Tuân gia chớ xảy ra xung đột với Đơn Phi, nói không chừng y sớm thay Tuân Uẩn giáo huấn Đơn Phi.
Nhưng lần này Tuân Kỳ không cố kỵ chút nào, bởi vì người xung đột với Đơn Phi là Vu Cấm.
Y vô cùng sợ Vu Cấm không đánh cuộc, cũng sợ Đơn Phi lùi bước, thời điểm nghe Đơn Phi công nhiên công kích Vu Cấm, Tuân Kỳ âm thầm thiếu chút nữa cười bể cả bụng.
Y biết rằng cơ hội tới, nếu y đặt cược, tự nhiên sẽ đặt vào Vu Cấm, Đơn Phi nhận mình là con thỏ còn có chút môn đạo, nhưng đây là công thành. Một gia nô sao mà so với lão tướng chinh chiến chiến trường nhiều năm?
Tuân Kỳ cho rằng Đơn Phi tất bại, bại mặc dù không cần thiết chết, nhưng khẳng định Đơn Phi cũng không mặt mũi nào làm tiếp Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy. Tuân Kỳ hắn lúc này không cần suy xét nhiều lắm, chỉ nghĩ dưới sự dẫn dắt của Tướng Quân Vu Cấm, thế nào cũng tiến lên đầu thành trước.
Đệ nhất dũng sĩ phá Nghiệp Thành là Tuân Kỳ đấy! Những lời này nếu từ trong miệng Tào Tư Không nói ra, vậy tiền đồ Tuân Kỳ y ngày sau sẽ bừng sáng.
Nhưng Tuân Kỳ nghĩ tới mình là người đầu tiến lên đầu thành thành Nam, nhưng có mơ hắn cũng không ngờ Đơn Phi lại chờ y trong thành.
Điều này sao có thể?
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Một đao lại chém giết binh lính thủ thành quỳ xuống. Tuân Kỳ sải bước hướng Đơn Phi phóng đi, tin tưởng đây không phải đang nằm mơ,một đao lại hướng binh sĩ chém tới.
ĐANG!
Đơn Phi chống chọi nhát đao kia của Tuân Kỳ. Tay đã có chút run rẩy.
Người binh lính kia không nghĩ có thể thoát chết, vừa lăn vừa bò hướng dưới thành phóng đi.
-Đơn Phi, ngươi muốn tạo phản sao?
Tuân Kỳ chỉ cảm thấy một đao kia của Đơn Phi lực đạo không mạnh, lại thấy tay hắn có chút phát run, thầm nghĩ tiểu tử này không biết sao lại may mắn đến thế, cứu binh lính giả nhân nghĩa, nhưng lại sợ Tuân Kỳ y động thủ phản kích, bộ dáng lúc này mới sợ hãi như thế.
Mới nghĩ đến đây, Tuân Kỳ tiến lên một bước, mắt lộ ra hung quang.
Nếu lúc này giết chết Đơn Phi, sương khói lượn lờ đấy, hẳn là không ai nhìn thấy?
Đơn Phi chậm rãi hấp khí nói:
-Tuân Kỳ, đủ rồi. Những người này đã đầu hàng, ngươi hà tất giết hết.
-Ngươi là cái thá gì mà nói như vậy với ta?
Tuân Kỳ mắt lộ ra sát khí, liếc mắt nhìn dưới thành, đột nhiên sửng sốt.
Y canh cơ hội nỏ cứng trên đầu thành thế thủ suy yếu, sau khi cầm lá chắn cứng rắn lên đầu tường, toàn bộ sự chú ý đều nằm trên người của Đơn Phi, lại không ngờ quảng trường trong thành đuốc chiếu đêm tối như ban ngày, càng chiếu sáng thần sắc lạnh lùng của Tào Hồng trong quân Tào.
Tào Hồng và Đơn Phi cùng tiến thành sao?
Sau khi hứng một nhát, Tuân Kỳ thu liễm sát ý, thấy quân Viên gia đầu thành đều trốn xuống đầu thành, tụ chung một chỗ với quân Viên gia đang quỳ trên quảng trường dưới thành.
Những binh lính kia đương nhiên là nhìn ra ở lại đầu thành chỉ còn đường chết, dưới thành có lẽ còn có chút cơ hội sống sót.
Tuân Kỳ không để ý tới Đơn Phi nữa, sải bước tới dưới thành.
Sau khi khom người thi lễ, Tuân Kỳ chỉ thủ thành tốt quỳ gối trên đất trống tàn nói:
-Tào Tướng Quân, những binh sĩ này chẳng những vây mà không đầu hàng, thậm chí thà chết chống đỡ đến cùng. Hiện giờ gặp đại thế đã mất mới cầu xin tha thứ, ty chức cho rằng, những binh sĩ này chẳng những đáng chết, gia quyến cũng nên thuận theo bị trảm, mới có thể kinh sợ địch thủ, lần sau không dám chống cự như thế.
Đám người Trương Phi Yến trên mặt lộ ra ý không đành lòng, bọn họ biết rằng những người này chẳng qua là quân tốt bị Thẩm Phối chi phối, vốn không nhiều lựa chọn con đường sống, không chống cự quân Tào sẽ bị Thẩm Phối trước diệt tộc nhân, chống cự quân Tào lại bị quân Tào giết chết, như vậy xem ra, những người này thật sự còn đáng thương hơn quân Hắc Sơn.
Bọn hàng binh chỉ biết dập đầu cầu khẩn nói:
-Tào Tướng Quân tha mạng!
Bọn họ nhìn ra Tuân Kỳ ý giết đã quyết, cơ hội cầu sinh cuối cùng chỉ nằm trong tay Tào Hồng.
Đầu thành đại hỏa dần tắt, đuốc hỏa dưới thành càng thêm minh diệu, chiếu lên sắc mặt âm tình bất định của Tào Hồng.
Tuân Kỳ thấy thế quát:
-Không dám làm phiền Tào Tướng Quân động thủ, hãy để Tuân Kỳ làm thay. Người đâu!
Một tiếng gào to, quân Tào trên đầu thành vọt xuống, đánh tới hàng binh.
Đơn Phi tay nắm lá chắn rút ra nhanh, đang muốn tiến lên, chợt nghe Tào Hồng lạnh lùng nói:
-Ngươi là cái thá gì, dám nói vậy với lão phu?