Chương 221: Định sinh tử
.
Mọi người dưới thành đều im phăng phắc, chỉ nghe tiếng"độp độp" của đuốc lửa.
Tuân Kỳ nghe lời nói của Tào Hồng, ban đầu tưởng chừng Tào Hồng đang nói chuyện với người bên cạnh, mãi đến khi thấy Tào Hồng chỉ lạnh nhạt nhìn y không nói một lời, Tuân Kỳ nắm tay thành quyền, vẻ mặt đỏ gay.
Một hồi lâu, Tuân Kỳ hỏi:
-Tào Tướng Quân đang nói chuyện với ty chức sao?
Tào Hồng lạnh nhạt nói:
-Không sai.
Trong lòng Tuân Kỳ điên cuồng bùng nổ, nếu không cực kì e dè, nói không chừng sớm một quyền đánh lên mặt Tào Hồng, hít sâu một hơi,lí trí của Tuân Kỳ vẫn đè nén kích động.
Y không dám
Trong Tào doanh Tuân Kỳ có thể xem là một nhân vật nổi tiếng, nhưng so với tư cách lão luyện như Tào Hồng, vai trò trong mắt Tào Tháo,thì còn kém xa lắm, nếu y dám bất kính với Tào Hồng, cho dù là Tuân Úc, Tuân Vu có được Tào Tháo xem trọng thì cũng không thể bảo vệ Tuân Kỳ y.
Âm thầm cắn răng, Tuân Kỳ ra vẻ khó hiểu nói:
-Lời này của Tào Tướng Quân ty chức không hiểu, quân quy “kẻ vây rồi mới hàng giết không tha” vốn do Tư Không định ra.
Tào Hồng liếc mắt nhìn Đơn Phi trên tường thành một cái, không kiên nhẫn nói:
-Lão phu làm việc còn cần ngươi chỉ điểm sao?
Tuân Kỳ bị quát sắc mặt đỏ lại xanh, bất kể thế nào cũng thấy khó nuốt oán khí lần này, ra vẻ không thèm để ý nói:
- Nếu Tào Tướng Quân không nghe ty chức, xem ra chỉ có thể đợi đến khi Vu Tướng Quân vào thành mới bàn tiếp, ty chức lập tức đi mở thành nghênh đón Vu Tướng Quân vào thành.
Tào Hồng lại liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, hờ hững bảo:
-Vu Tướng Quân cũng không cần vào thành đâu.
-Cái gì?
Tuân Kỳ thất thanh hỏi.
Tào Hồng lạnh lùng nói:
-Ngươi đến vừa đúng lúc, ra thành nói với Vu Tướng Quân, Tư Không có lệnh, Viên Thượng lĩnh quân đang đến đây, bảo Vu Tướng Quân lập tức sang Dương Bình Đình ngăn chặn, không được sai sót.
Đơn Phi hơi giật mình.
Đám người Trương Phi Yến ít nhiều biết về ván cược của Đơn Phi và Vu Cấm, cũng biết rõ nếu Vu Cấm thua phải nhận sai trước mặt tam quân, việc này còn khó chịu hơn là cho ông ta chết, nếu vậy, Tào Tháo ra lệnh cho Vu Cấm phụng lệnh lãnh binh tiến về Dương Bình Đình, có vẻ là đang ngăn chặn Viên Thượng, nhưng nói không chừng là kế sách tránh cho Vu Cấm và Đơn Phi xảy ra xung đột.
Đơn Phi cũng hiểu được điểm ấy, nhưng dù hắn có phẫn nộ về hành động của Vu Cấm, chung quy thì cũng không đến mức bắt ép Tào Tháo khiến Vu Cấm thực hiện hẹn ước đánh cược, nếu thế thì hai bên đều khó nhìn mặt nhau, lúc Tào Tháo vào thành Đông, cố ý nói ra công lao của Đơn Phi trước mặt mọi người, lại chủ động đặc xá cho dân chúng Nghiệp Thành, trấn an tinh thần của Đơn Phi.
Đương nhiên là Tào Tháo biết rõ Đơn Phi không phải hạng người tự làm mất mặt mình.
Trong lòng mọi người cảm thán. Duy chỉ có Tuân Kỳ không sợ chuyện lớn, thầm nghĩ ván cược của Vu Cấm và Đơn Phi thắng thua liên quan gì đến y, lặng lẽ nói:
- Tào Tướng Quân, ta cảm thấy Vu Tướng Quân nhất định sẽ gặp Tư Không rồi mới tính tiếp.
-Vậy sao?
Tào Hồng giương một tay lên, nói với Đơn Phi:
-Lấy kim tiễn đến đây.
Đơn Phi từ trong lòng lấy ra kim tiễn đưa lên. Tào Hồng cầm kim tiễn trong tay, nhàn nhạt nói:
-Kim tiễn trong tay, tựa như Tư Không đích thân tới, bản Tướng Quân thay mặt Tư Không hạ lệnh, Tuân Kỳ ngươi không nghe quân lệnh,rất tốt, tốt lắm.
Hàn quang trong mắt Tào Hồng thoáng hiện lên.
Tuân Kỳ trán đổ mồ hôi, chỉ sợ câu tiếp theo của Tào Hồng là đẩy y ra ngoài cửa thành trảm thủ, vội vàng khom người nói:
- Tuân Kỳ sao dám không nghe quân lệnh? Chỉ là sợ Vu Tướng Quân nghi ngờ thôi.
Thấy Tào Hồng chỉ lạnh nhạt nhìn y không nói một lời, Tuân Kỳ không dám nói xàm, gấp giọng nói:
-Ty chức lập tức đi truyền lệnh ngay.
Không đợi cửa thành mở ra, y lập tức bay lên thành lâu, theo thang mà đi xuống, chốc lát liền biến mất trên đầu thành.
Tào Hồng lúc này mới thu hồi kim tiễn, ánh mắt dừng trên Thẩm Phối đang bị trói kia, mỉa mai:
- Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp.
Thẩm Phối bị bạt tai của
Đơn Phi đánh gãy ít nhất bốn năm cái răng, lại còn lăn từ trên thành xuống sớm đã đầu rơi máu chảy, mới vừa rồi ngất đi, lúc này mới từ từ tỉnh dậy, lúc Thẩm Phối ngẩng đầu, mặt thì đầy máu, nhưng cũng có thể phun máu ra nói:
-Tào Hồng?
Tào Hồng khẽ gật đầu.
Thẩm Phối cười lạnh nói:
-Ta cứ tưởng tên nghịch tặc Tào Tháo sẽ đích thân tới đây, không ngờ diệu kế lại dùng trên kẻ nô tài như ngươi.
Dụng kế mà y nói đến đương nhiên là chuyện thiết nỏ mai phục giết quân Tào tiến công.
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, thầm nghĩ cũng may Tào Tháo vội vã đi thành Bắc, nếu Thẩm Phối thật sự đắc kế, vậy chắc thiên hạ lại thay một diện mạo mới.
Tào Hồng nhìn thấy trường hợp này đã quen, cũng không tức giận nói:
-Nghịch tặc như ngươi, Tào Tư Không hà tất đích thân tới? Một Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy đến đây cũng có thể dễ dàng bắt được ngươi.
Thẩm Phối căm tức nhìn Đơn Phi, nhưng lại không biết người này đến tột cùng là ai, phì miệng thật mạnh.
Tào Hồng khoát tay nói:
-Tạm thời bắt giữ hàng tốt thành Nam, sau khi nghe lệnh của Tư Không rồi quyết định. Đơn Phi, Trương Phi Yến, bọn ngươi đi theo ta.
Sớm có binh sĩ trói lại hàng binh, sau đó trấn thủ thành lầu thành Nam.
Tào Hồng cũng không giải thích là đi đâu, càng không có dự định mở thành cho Vu Cấm vào, dẫn binh áp Thẩm Phối đi về phía bắc.
Ánh trăng lãnh đạm, kiệt lực cọ rửa mùi tanh của máu trong thành Nghiệp Thành, nhưng đều là vô ích. Trên đường dài toàn là không khí của sự chinh phạt, nhà nào bên đường cũng đóng chặt cửa chính lẫn cửa sổ.
Sự tức giận ban nãy của Đơn Phi cũng dần bình phục, nhìn những cánh cửa đóng chặt kia, biết đằng sau đó là những người đang thấp thỏm không yên dòm ngó đề phòng, chỉ sợ quân Tào xông vào thành bắt người cướp của đốt giết.
Tào Hồng hẳn là đi gặp Tào Tháo.
Đơn Phi nghĩ đến đây, đột nhiên xốc lại tinh thần, thầm nghĩ đêm còn dài, đêm dài của dân chúng nơi đây càng gian nan hơn, Đơn Phi hắn còn quá nhiều chuyện phải làm.
Quay qua nhìn Thần Vũ, thấy nàng cũng im lặng nhìn mình, Đơn Phi mỉm cười ra hiệu, trong mắt Thần Vũ lại có ý trong suốt.
Tiếng chém giết từ từ ngừng lại, bất kể thành Bắc, thành Đông. Đơn Phi biết rằng có đám người Trương Cáp, Từ Hoảng, Tào Thuần, lại có sự khuyên giải của Thẩm Vinh, thu phục thành Bắc thành Tây cũng không khó khăn.
Đợi sau khi quá nửa đêm, đoàn người mới đến trước một tòa nhà lớn.
Giữa đêm, mọi người nhìn không rõ tòa nhà, nhưng có thể nhận thấy tòa nhà này rất rộng lớn, nằm ngay tận cùng của đường dài, khí thế rất hiên ngang, mượn sắc trăng nhìn qua, mọi người vẫn có thể mơ hồ nhìn ra trong viện là những tòa nhà san sát nối tiếp nhau, tin rằng chiếm đất rộng lớn.
Hơn phân nửa này là Viên phủ, trong lòng mọi người suy đoán.
Xung quanh phủ đệ tràn đầy binh sĩ thủ vệ, hiện giờ đương nhiên đều là thủ hạ Tào Tháo, bọn binh sĩ một số thì bao vây quan sát xung quanh tường viện, còn những binh sĩ khác thì theo đường dài đi tuần, bộ dạng rất phòng bị, nếu không dưới sự cho phép, dù là chim bay cũng không nhường đường cho.
Đợi sau khi mọi người xuống ngựa trước cửa, Tào Hồng duỗi ngón tay chỉ Đơn Phi, Trương Phi Yến nói:
- Hai người các ngươi đi theo ta.
Đơn Phi nhìn sang Thần Vũ, thấy nàng lắc lắc đầu, bộ dáng như không muốn đi vào, cũng không miễn cưỡng.
Tào Hồng sải bước tiến vào trạch viện, Trương Phi Yến tuy là Tông Chủquân Hắc Sơn , nhưng vừa nhìn bộ dáng nhà thuỷ tạ lầu các xanh vàng rực rỡ bên trong viện, cũng hơi có gò bó.
Đơn Phi lại lơ đễnh, phủ đệ Viên thị kiến tạo thực sự khí phách, nhưng hắn từng thấy qua kiến trúc hùng vĩ hơn thế, không ngạc nhiên gì cả, chỉ có cảm giác nếu bàn về xa xỉ thì Tào Tháo không bằng Viên Thiệu thôi.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của quân Hổ Vệ, xuyên qua hành lang, rất nhanh bèn tới sảnh trước.
Đại sảnh phân làm hai sảnh trước sau, chính giữa có ngăn một bức bình phong, mọi người chỉ thấy sảnh trước có hai người Quách Gia, Tân Bì ngồi đó, không thấy Tào Tháo, đều có chút khó hiểu.
Tân Bì luôn nghển cổ nhìn xung quanh trong sảnh, khi thấy đám người Tào Hồng, Đơn Phi áp giải Thẩm Phối tiến vào, hai tròng mắt đỏ xích vọt ra, trong tay hắn nắm roi ngựa, hai lời không nói, trước hết là một roi đánh vào đầu Thẩm Phối, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thẩm Phối, ngươi cũng có hôm nay?
Bát!
Cây roi quét mạnh vào mặt Thẩm Phối, vết máu hiện rõ.
Thẩm Phối biết vì sao Tân Bì hận y như vậy, bộ dạng không biết đau, ngửa mặt lên trời cười nói:
-Nếu không phải bọn cẩu nô tài các ngươi, Ký Châu sao bị quân Tào chà đạp? Tân Bì, ta dù giết cả nhà người cũng không thỏa mãn, hận không thể chính tay đâm ngươi!
Tân Bì giận không tả nổi, vung roi còn muốn đánh, lại bị Đơn Phi một tay giữ lại.
-Ngươi…
Tân Bì nhận ra Đơn Phi, nhớ lúc trước chính là hắn lớn tiếng quát mình, hôm nay lại ngăn cản mình lần nữa, nhịn không được máu dồn về tim bảo:
-Ngươi muốn làm gì?
-Y sắp chết rồi.
Đơn Phi chỉ nói bốn chữ này.
Tân Bì thấy Đơn Phi bảo thế, không hiểu, nắm chặt roi nói:
- Đúng vậy, y sắp chết rồi, hôm nay ta sẽ đích thân giết y, người cản trở ta…
Nhìn chằm chằm Đơn Phi, hai mắt Tân Bì đầy gân máu, cắn răng nói:
-Ta và người đó không đội trời chung, làm ma ta cũng không tha cho y!
Y biết nếu nói về võ công, làm sao y cũng không bằng Đơn Phi. Vu Cấm không ở đây, Đơn Phi lại được Tào Tháo tín nhiệm, Tân Bì biết nếu Đơn Phi ngăn cản, y khó mà báo thù rửa hận, trong lòng tựa như kim đâm.
Đơn Phi nắm chặt tay của Tân Bì, hồi lâu mới nói:
- Ta không muốn ngăn cản ngươi.
Lúc hắn nói chuyện rốt cuộc buông lỏng tay ra.
Tân Bì hơi giật mình, không hiểu dụng ý của thiếu niên trước mặt, nhưng cây roi thứ hai rốt cuộc không có quét xuống.
Thẩm Phối một bên ha ha mỉm cười,
-Ngăn hay không, chẳng lẽ các ngươi có thể định đoạt sinh tử của ta? Tào Tháo không giết ta, chỉ mang ta tới đây, các ngươi cho rằng Tào Tháo muốn giết ta sao?
Tân Bì lửa giận dồn về tim.
Y biết ý của Thẩm Phối, lòng trung thành của Thẩm Phối đối với Viên gia, thà chết không hàng, dù rằng có khiến hai quân tổn thất nghiêm trọng, nhưng kẻ cầm quyền luôn thích tính cách trung nghĩa này.
Theo nhiều người thấy, những người trung nghĩa với người bên cạnh, nếu có thể thuyết phục đầu quân sang bên mình, đương nhiên có thêm một trợ thủ đáng tin, lúc này Tào Tháo không hạ lệnh cho Tào Hồng giết Thẩm Phối ngay hiện trường, lại bắt y tới Viên gia đích thân đến gặp, chẳng lẽ ôm ý nghĩ này sao?
Trong nội đường chỉ còn lại tiếng cười làm càn của Thẩm Phối.
Đơn Phi nhẹ nhàng hít vào, khóe miệng mang thêm vài phần mỉm cười, nhìn sang nói với Thẩm Phối:
-Ngươi sai rồi.
Tiếng cười của Thẩm Phối chợt dừng.
Tuy rằng Đơn Phi bắt giữ y, nhưng hiển nhiên y chưa bao giờ để mắt tới Đơn Phi, nghe vậy cười lạnh hỏi:
-Ta sai chỗ nào?
Đơn Phi nhìn chằm chằm đôi mắt dữ tợn mang đầy khinh thường của Thẩm Phối, từng chữ một nói:
-Ta có thể định sinh tử của ngươi.
Dừng giây lát, thấy thần sắc chế nhạo của Thẩm Phối, Đơn Phi từng chữ một bảo:
-Ta muốn ngươi chết, ngươi nhất định sẽ chết.
Tân Bì một bên ngây người ra.
Mọi người trong sảnh sau khi nghe lời nói bình tĩnh phát ra từ miệng của Đơn Phi, không hiểu sao, trong lòng đều thấy ớn lạnh.
Trương Phi Yến và Đơn Phi kết giao nhiều ngày, chỉ thấy người này đối xử hòa nhã khiêm tốn với mọi người, dũng mãnh chống thù, nhưng biết rõ người này luôn giữ lại một thứ cuối cùng, không bao giờ đuổi cùng giết tận, thấy Đơn Phi hôm nay quả quyết như thế, trong lòng Trương Phi Yến không khỏi chấn động.
Thẩm Phối cười to:
-Thật sao?
Đơn Phi cũng cười:
-Thật đấy.
Hai người bọn họ cười nhau đối đáp, hòa hợp như bạn bè đang gặp mặt, nhưng mọi người trông thấy cảnh này, chỉ cảm giác bên trong ý lạnh tràn ngập.