Chương 222: Thế nào là trung nghĩa
.
Trong sảnh tĩnh lặng tiêu sát, có tiếng bước chân từ trong nhà truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy một người đi ra từ sau tấm bình phong, Quách Gia, Tân Bì không phản ứng gì, nhưng Đơn Phi và Trương Phi Yến đều sửng sốt.
Người đi ra lại là một phụ nhân trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa.
Phụ nhân kia mặc áo quần rực rỡ, đầu cài trâm hoa quý báu, thoạt nhìn rất có bộ dáng "Từ nương bán lão, phong vận do tồn" , người mới đi ra thì có một mùi hương nồng nặc xông thẳng vào mũi.
Đuôi lông mày của phụ nhân tràn đầy ý cười quyến rũ, không hề ngạc nhiên trước sự hiện diện của đám người trong sảnh, thậm chí vốn nhìn coi như không thấy mọi người, chỉ hướng sảnh sau thi lễ một cái, quyến rũ nghìn vạn bảo:
- Thiếp thân tạ ơn sự an ủi của Tư Không đại nhân.
Đơn Phi thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ đến sau khi phá Nghiệp Thành, Táo Tháo vội vàng trở về Viên phủ thành Bắc, cư nhiên chỉ để an ủi vị phụ nhân này.
Lão Tào quả nhiên có tính cách.
Đơn Phi thật sự không biết phải hình dung con người Tào Tháo như thế nào.
Khi mới gặp Tào Tháo, Đơn Phi cứ tưởng kẻ háo sắc trong truyền thuyết này sẽ tay trái ôm người này tay phải ôm người kia mới hợp với hình tượng của ông ta, nhưng không ngờ Tào Tháo không những nhớ ân tình cũ, còn rất tình thâm, trong mắt chỉ có Đinh phu nhân, sự áy náy, ý muốn giữ lại của Tào Tháo đối với Đinh phu nhân, làm thế nào cũng giả không được.
Ngay khi Đơn Phi tưởng rằng Tào Tháo là tình thánh chuyển thế, lại thấy ông ta lúc chiến sự cấp bách, không quên đến an ủi một vị phụ nhân.
Lão Tào ngươicho dù là làm trò, cũng xin ngươi lấy tinh thần chuyên nghiệp làm hết toàn tập được chứ, tương phản như vậy, ta có chút chấp nhận không được.
Trong lòng Đơn Phi hoang mang, nhưng thấy Quách Gia ngồi ở chỗ kia, bộ dáng lơ đễnh, cảm giác suy đoán của mình có chút vấn đề, Tào Tháo muốn tìm phụ nữ, hình như sẽ không dẫn theo Quách Gia?
Tào Tháo từ sau bình phong đi ra, theo sau có Hứa Chử. Đơn Phi thấy thế, càng cảm giác lão Tào mới vừa rồi chỉ sợ thật sự chỉ là an ủi,nghe Tào Tháo khẽ thở dài:
-Cô năm đó cùng Bản Sơ khởi binh, nào ngờ sau này sẽ gặp mặt trên chiến trường? Bản Sơ bệnh chết, cô rất buồn bã, nhưng thiên tử xót thương Hà Bắc giao binh không ngừng, dân chúng khổ cực, mới hạ chỉ cô xuất binh bình định, nếu có chỗ quấy nhiễu đến phu nhân, kính mong tha thứ.
-Phì!
Thẩm Phối phỉ nhổ nói:
-Tào tặc, ngươi ỷ bắt Thiên tử lệnh chư hầu, thật sự tưởng người thiên hạ đều ngốc à, không hề rõ sự tình sao? Lưu phu nhân, phu tử tận tiết, vốn là đạo của phụ nhân, ngươi và Tào Tháo như vậy, thật không sợ tổ tiên Viên thị trách tội?
Đơn Phi không biết phụ nhân kia, Thẩm Phối lại nhận ra. Phụ nhân kia đúng là Lưu thị, vốn là mẹ của Viên Thượng, cũng là vợ sau của Viên Thiệu.
Bộ dáng Tào Tháo rất là nghễnh ngãng, nghe Thẩm Phối quát lớn, cũng không thèm nhìn y.
Lưu phu nhân cũng thế, chắc là cảm giác tổ tiên Viên thị ngay cả Viên Thiệu cũng bảo vệ không được, sao có công phu đi quản chuyện của một phụ nhân.
Trong lòng tràn đầy khinh thường đối với Thẩm Phối, Lưu phu nhân ra vẻ buồn bã nói:
- Tư Không đại nhân, đây vốn là hai nghịch tử Viên Thượng, Viên Đàm không thành tài, nào liên quan đến Tư Không đại nhân? Thiếp thân không dám cầu tình thay hai nghịch tử đó, chỉ mong Tư Không đại nhân khai ân, chiếu cố gia đình Viên gia tại Nghiệp Thành.
Tào Tháo chậm rãi gật đầu nói:
-Bản Sơ và cô vốn là bạn bè, vợ của bạn…cô sẽ không bắt nạt.
Đơn Phi âm thầm thở phào một cái, hắn thấy phụ nhân kia bi ai mà không thương, đuôi mày khóe mắt còn có ý khiêu khích, chỉ sợ lão Tào kiềm chế không nổi, nói ra câu"Vợ của bạn, không khách khí".
Tào Tháo quyền cao chức trọng, tuy rằng bộ dạng không ra hồn, nhưng rất có khí chất, Lưu thị dính vào Đơn Phi không thấy ngạc nhiên.Đơn Phi gặp nhiều loại phụ nữ này rồi, ngoài trừ nhận dạng tiền quyền, trong não không có nhiều tình cảm lắm, có thể ỷ sắc đổi bình an sau này, tuyệt không do dự, nhưng nếu ngươi tưởng nàng có tình cảm gì với ngươi, vậy thật là sai lầm lớn, tuy nhiên rất nhiều đàn ông không nhìn ra điểm này, chỉ cảm thấy bản thân rất có sức quyến rũ, chỗ này rất hay bắt gặp chuyện như vậy.
Đơn Phi ngoại trừ cảm thấy bi ai cho loại phụ nữ này, rất ít khi trách móc nặng nề, tuy nhiên nghe Lưu thị mở miệng nói đứa con Viên Thượng là nghịch tử, ngậm miệng nói y không thành tài, thật không biết người phụ nữ này là bản tính lạnh nhạt hay là bất đắc dĩ.
Nhưng bây giờ Nghiệp Thành một đống chuyện, Tào Tháo chỉ đối đãi khác biệt với một mình Lưu phu nhân, rốt cuộc là vì sao?
- Phu nhân cứ việc yên tâm.
Tào Tháo khách khí nói:
- Viên phủ không có thay đổi, phu nhân nếu có điều cần, cứ việc tìm... Quách Tế Tửu là tốt rồi.
Bộ dạng Quách Gia như bị đánh một quyền vào mặt, thấy sóng mắt Lưu phu nhân truyền đến, bộ dạng như lấy thân báo đáp, Quách Gia nhìn mà ăn cơm cũng nuốt không trôi, vẫn gật đầu bảo:
- Quách Gia cẩn tuân chỉ bảo của Tư Không.
Lưu phu nhân giống như đã ăn thuốc an thần, ẩn tình cười, sau khi thi lễ tạ ơn Quách Gia, thiên ân vạn tạ Tào Tháo bèn rời khỏi. Đợi sau khi đi qua người Thẩm Phối, Lưu phu nhân hơi tránh ra chút, như nuôi chó ngao Tây Tạng nhưng sợ nó không nhận chủ ngược lại cắn mình một cái.
Thẩm Phối chỉ cười lạnh.
Lưu phu nhân mới biến mất trong màn đêm, cửa chính phủ đệ có tiếng bước chân truyền đến, hai người Từ Hoảng, Tào Thuần đi vào, đi theo sau có một người, chính là Thẩm Vinh.
Thẩm Vinh thấy Tào Tháo trong sảnh, lại thấy bộ dáng ngồi rất ư vô lễ của Thẩm Phối, nhất thời do dự không bước vào sảnh. Tào Thuần,Từ Hoảng theo trình tự đi vào, ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Tư Không, thành Bắc, thành Nam dưới sự hiệp đồng của Thẩm Vinh, sau khi trảm tướng ngoan cường chống chọi, quân sĩ thủ thành đã đầu hàng, nay đại quân tiến vào Nghiệp Thành, đã truyền lệnh toàn quân toàn dân không được đánh trống reo hò, cũng tuyên cáo toàn thành, nếu không có chuyện ngỗ nghịch phản loạn, Tư Không sẽ không kinh loạn đến dân chúng Nghiệp Thành.
Tào Tháo chậm rãi ngồi xuống, gật đầu nói:
-Tử Hà, Công Minh đều có công, chỉ có điều mới bình định Nghiệp Thành, còn cần sự phòng bị nhiều hơn. Lui ra đi.
Hai tướng lĩnh mệnh rời khỏi.
Tào Tháo nhìn Thẩm Vinh ngoài sảnh, ánh mắt lại rơi vào người Thẩm Phối:
-Thẩm Chính Nam, trước mắt ngươi có rõ ai mở cửa thành không?
Thẩm Phối cũng không quay đầu lại, cười lạnh nói:
-Ta sớm biết Thẩm Vinh không nên người, nhưng không ngờ y vô dụng đến mức này.
Quay đầu quát mắng:
-Thẩm Vinh, ngươi có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của Thẩm gia sao?
Thân người Thẩm Vinh run nhẹ, nhưng không nói một lời.
Tào Tháo thấy Thẩm Phối lớn tiếng quát mắng trong sảnh, tuyệt nhiên không xem ông ta ra gì, không hề nao núng, nhẹ giọng bảo:
-Thẩm Chính Nam, nỏ tiễn Nghiệp Thành rất nhiều. Người vì thủ Nghiệp Thành, thật sự tốn không ít công sức.
Thẩm Phối cười lạnh nói:
- Ta chỉ hận cung nỏ còn ít, không thể giết tận các ngươi! Càng hận Tào Tháo người chưa đến thành Nam, nỏ trận của ta, vốn vì ngươi mà giữ lại.
Tào Tháo ngóng nhìn Thẩm Phối hồi lâu, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm, chỉ bảo:
- Vi thần tận trung, vốn là bổn phận. Ngươi nguyện trung thành Viên thị, làm thế thì cũng hợp tình hợp lý…
Không đợi hắn nói xong, Tân Bì "bùm" quỳ xuống, khàn giọng nói:
- Tư Không đại nhân, vì Thẩm Chính Nam, quân Tào chết không biết bao nhiêu người, người này loạn thần tặc tử, lòng lang dạ thú, tuyệt không trung nghĩa với Tư Không, kính xin Tư Không trừ đi người này, lấy cái chết an ủi nạn binh và thân nhân của Tân Bì.
Y một lòng chỉ muốn loại trừ Thẩm Phối, nghe lời nói của Tào Tháo, cảm thấy Tào Tháo đang giải vây cho Thẩm Phối, nhịn không được ai oán khiếu nại, dập đầu trên mặt đất " bình bịch", lệ như mưa rơi.
Thẩm Phối mỉm cười nói:
-Tân Tả Trị, kẻ nô tài hai mang như ngươi sao xứng nói trung nghĩa với ta?
Tân Bì nín họng.
Trong sảnh yên tĩnh.
-Y không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng?
Một thanh âm theo bên cạnh truyền đến, lạnh lùng mà khinh miệt.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người nói chuyện chính là Đơn Phi.
Thẩm Phối cười ha hả nói:
- Nít ranh vô tri, ngươi chẳng qua là tay sai bên cạnh Tào tặc, cứ ngỡ bắt được lão phu là có tư cách bàn trung nghĩa với lão phu sao? Người là cái thá gì? Thẩm Chính Nam có xứng nói về trung nghĩa hay không, chẳng lẽ cần ngươi suy xét?
-Ta không là thá gì, nhưng không biết ngươi có được tính là thá gì hay không?
Đơn Phi hỏi ngược lại.
Thẩm Phối ngẩn ngơ.
Y tự phụ tài học, nếu luận biện luận nhất định không thua, nhưng bị Đơn Phi đơn giản hỏi một câu, lại không biết trả lời thế nào.
Trương Phi Yến biết ông ta không có tư cách phát ngôn ở đây, nhưng thấy Thẩm Phối bị bắt vẫn kiêu ngạo như vậy, trong lòng nổi lửa,nghe thế cười bảo:
- Đúng vậy, Thẩm Chính Nam ngươi học phú ngũ xa, không bằng nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ngươi có là thá gì không?
Con ngươi Thẩm Phối chuyển động, chuyển đề tài, lặng lẽ nói:
-Phản nghịch quân Hắc Sơn lại cấu kết với Tào tặc, xem ra sảnh miếu sớm đã cùng một giuộc, bọn chuột nhắt giữa đường, Viên thị nhân nghĩa...sao mà đánh đồng với các ngươi?
Đơn Phi phản bác:
- Quất sinh ở Hoài Nam là quất, sống ở Hoài Bắc là chỉ, hoàn cảnh khác nhau, người mới thay đổi, nghĩ ngươi trung với Viên thị chiếm Hà Bắc nhiều năm, quân Hắc Sơn phát triển lớn mạnh, dân nhiều làm tặc, Viên thị ngươi nếu thật sự nhân nghĩa, sao lại như thế?
Thẩm Phối câm nín, không ngờ thiếu niên trước mặt nói vài lời, dẫn câu trong sách, lại có môn đạo đến thế.
Đơn Phi cười lạnh nói:
-Ban nãy ngươi nói nếu không có Tân Bì, Ký Châu sao bị quân Tào chà đạp? Nhưng Viên thị ngươi hành chính nhiều năm, dân chúng khổ cực, nhai trấu nuốt rơm, càng có mười mấy vạn dân chúng không phục “nhân nghĩa” của Viên gia ngươi mà vào núi làm cướp. Không biết nhân của Viên thị ở đâu, nghĩa của Viên thị nơi nào? Thì ra trong từ điển nhân nghĩa của Viên thị ngươi chỉ cho phép các ngươi làm thịt dân chúng, người khác diệt trừ bất công thì là chà đạp? Đây chính là cái mà các ngươi gọi là nhân nghĩa?
Mọi người im lặng, không ngờ tài biện luận của Đơn Phi cao thế.
Trương Phi Yến thầm hô sảng khoái.
Thẩm Phối mặt đỏ tai hồng, quát lớn:
-Loại phản nghịch như quân Hắc Sơn ngoan cố thuộc hạng không dạy nổi, sao mà giáo hóa…
-Vậy sao? Vậy tại sao họ lại nghe Tư Không lãnh quân tiến tới, chủ động đầu quân? Chẳng lẽ kiến thức của mười mấy vạn người, không bằng một Thẩm Phối ngươi?
Đơn Phi hỏi vặn.
Thẩm Phối trợn mắt nhìn, trong lúc nhất thời nghĩ không ra ngôn ngữ phản bác.
Đơn Phi lại không dừng lại, lạnh lùng nói tiếp:
- Ngươi há mồm tiểu tử, ngậm mồm tiểu tử, vậy ta hỏi tên đầy tớ ngươi đây, quân Hắc Sơn không phục sự thống trị của Viên Thiệu, lý do rốt cuộc là tại sao?
Thấy cái trán Thẩm Phối gân xanh đều nổi lên, Đơn Phi ngang thanh nói:
-Để ta nói ngươi nghe, bởi vì tiền và lương thực mà ngươi và Viên thị của ngươi có vốn lấy từ dân, càng dùng trong dân, nhưng các ngươi không bao giờ lo cho sống chết của dân, trong lòng chột dạ, chỉ biết làm thật nhiều nỏ cứng củng cố sự thống trị, ngươi đây không phải là nhân nghĩa, mà là giả hổ làm càn thôi.
Trong mắt tràn đầy lạnh lùng, Đơn Phi tiếp tục nói
-Nhưng nỏ cứng trong Nghiệp Thành ngươi có nhiều thì sao chứ? Nay dân chúng không phục ngươi, binh sĩ không phục ngươi, cho dù là cháu ngươi Thẩm Vinh cũng không phục ngươi, một người phản ngươi, có lẽ ngươi còn có đạo lý, nhưng thiên hạ phản ngươi, với tài học của ngươi, chẳng lẽ cho rằng ngươi còn có đạo lý sao?
Thẩm Phối á khẩu không trả lời được.
Không hề nghỉ ngơi, lửa giận của Đơn Phi phun ra cùng lúc:
- Ngươi ngoan cố không thay đổi đối kháng triều đình, là bất trung; hiện giờ ngươi khư khư cố chấp, hại trên dưới Thẩm gia có khả năng đền mạng, lại là bất hiếu; ngươi ép mười vạn quân Hắn Sơn tạo phản, không hề hối cải, chỉ máu lạnh đàn áp, càng là bất nhân; quân dân coi ngươi là cứu tinh, ngươi coi họ là cỏ hoang, chỉ vì tư dục ích kỷ giết chết dân chúng, đồ sát hơn tám mươi mạng người nhà Tân Bì, lại giết liên tiếp những huynh đệ kì vọng ở ngươi trên đầu thành, chính là bất nghĩa!
Tiến lên một bước, Đơn Phi hít sâu một hơi, nắm chặt hai đấm tay nói:
-Với loại người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như ngươi, lại dám lớn tiếng quát nạt Thẩm Vinh không mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Thẩm gia, ngươi nói Tân Bì không có tư cách nói trung nghĩa, chẳng phải là trò đùa lớn nhất thiên hạ sao?