Chương 226: Phát hiện
.
Mặt kính có thể khiến Tào Tháo nóng vội muốn xem như thế, quá nửa chính là mặt kính thần kỳ được ghi trong Tây Kinh tạp ký rồi. Đơn Phi khá tin tưởng vào phán đoán của mình.
Bởi vì có mặt kính kia ở Nghiệp Thành, nên mới có thể giải thích vì sao các mật thám thủ hạ của Thạch Lai lại bị Thẩm Phối phát hiện rồi giết chết.
Đó chính là mặt kính còn soi rõ hơn cả máy chụp X-quang kìa.
Thậm chí, dù là máy chụp X-quang của hiện đại cũng sẽ không có công năng thần kỳ của mặt kính kia. Hiện tại kiểm tra người khác, điều kiện kiểm tra nào là vượt qua a, qua b, qua giáp gì gì đó rườm rà phức tạp, quá trình chuẩn bị cũng rắc rối. Nhưng mặt kính của Tần Thủy Hoàng thì khỏi đi, ngươi cái gì cũng không cần chuẩn bị, chỉ cần đứng trước kính là xong.
Mặt kính chính là muốn đánh cho ngươi không kịp trở tay, soi thẳng vào lục phủ ngũ tạng của ngươi, mặt kính truyền thuyết kia thậm chí còn có thể soi ra bệnh tình của ngươi nữa.
Theo chứng cứ ghi lại, Tần Thủy Hoàng thường dùng mặt kính này để soi rõ lòng trung thành của thủ hạ, nếu người dưới trướng ôm ý đồ xấu xa thì khi soi sẽ thấy tim đập dữ dội. Còn nếu là cung nữ hoài xuân, cũng có thể chiếu ra xuân tâm nhộn nhạo.
Sau khi soi được thủ hạ nào có lòng bất chính, đều giết tận.
Lúc trước, khi Đơn Phi nhìn thấy Tây Kinh tạp ký ghi lại như vậy, cũng không cảm thấy có gì hoang đường, chỉ nghĩ về sau thế nào cũng sẽ có thứ như thế này. Dù sao, ở thời đại kia đã có máy móc có thể chụp chiếu bên trong cơ thể con người, nếu có thêm mấy trăm năm phát triển khoa học kỹ thuật thì loại máy móc có thể kiểm tra con người nhanh chóng như loại của Tần Thủy Hoàng này hoàn toàn có khả năng xuất hiện. Nhưng ở cổ đại lại có được loại kính này, cũng thật khiến người ta cảm thấy vô cùng huyền bí.
Khi đó hắn cũng chỉ thầm lưu ý bản ghi chép này, xem xem có cơ hội nhìn thấy không. Về sau, hắn trải qua rất nhiều sự tình kỳ quái, nhưng chưa bao giờ thấy loại kính này cả. Hắn không ngờ được ở đây lại có cơ hội được nhìn thấy mặt kính này.
Mặt kính kia vậy mà lại có thật!
Cũng bởi vì mặt kính này tồn tại, nên Thẩm Phối mới có thể tìm ra những kẻ tình nghi rồi giết họ. Bằng không sao Thạch Lai lại đề cập đến chuyện của Tần Hoàng, lại còn nói mật thám chết bởi mặt kính?
Đơn Phi nghĩ tới đây, thấy Quách Gia, Thạch Lai đều ngạc nhiên nhìn hắn, bèn cau mày nói: Sao? Ta nghe không đúng à? Thẩm Phối chẳng lẽ không phải dùng mặt kính kia soi được vấn đề của mật thám ở Nghiệp Thành, rồi giết bọn họ ư?
Thạch Lai thán phục nói: Đơn Thống Lĩnh nói không sai chút nào. Chỉ là ta không ngờ ngươi lại không có chút bất ngờ đối với loại chuyện này. Nếu là để bọn hủ nho nghe thấy, chắc chắn sẽ kêu gào rằng chuyện hoang đường.
Đơn Phi nhíu mày, cảm giác thấy lời Thạch Lai còn chứa hàm ý.
Quách Gia ở bên cạnh nhìn Đơn Phi một lát, đột nhiên nói: Đơn huynh đệ, có câu này ta không biết có nên hỏi hay không?
Đơn Phi thấy y hiếm khi nghiêm túc như vậy, thật ra có chút lo sợ trong lòng, thầm nghĩ tên Smart này trước giờ không bắn tên không đích, không biết đã phát hiện ra điều gì?
Quách đại ca cứ nói. Đơn Phi cẩn thận trả lời.
Quách Gia trầm ngâm một lát: Ở sảnh đường, hình như Thẩm Phối không hề biết ngươi.
Vậy thì sao?
Đơn Phi khẽ run trong lòng.
Ngươi rời khỏi Hà Bắc đã vài năm, dung mạo của thiếu niên thường sẽ có biến hóa rất nhiều. Gã thấy võ công của ngươi cao cường, nói không biết ngươi cũng không có gì lạ. Quách Gia lạnh nhạt nói.
Đơn Phi thấy dáng vẻ Quách Gia nói đầy bâng quơ như vậy, nhưng lồng ngực đã đẫm mồ hôi lạnh, hắn biết Quách Gia muốn hỏi cái gì rồi.
Nhưng mấy năm này, Thẩm Phối hẳn sẽ không có nhiều thay đổi. Quách Gia không hề nhìn chằm chằm Đơn Phi, mà ngước đầu lên bầu trời đầy sao, khoanh tay nói tiếp: Mà người hình như cũng không biết gã?
Đơn Phi hít sâu một hơi, cảm thấy nếu giờ có Tần Hoàng Kính ở trước mặt, nhất định nó sẽ soi thấy trái tim đang đập dữ dội của hắn.
Quách Gia có ý gì? Y đã nhìn ra điều gì?
Sau khi Đơn Phi tới thế giới này, tiếp xúc lâu với những người như Tào Quan, Quách Gia, Tào Tháo, cũng đã biết được những khả năng trong diễn nghĩa như hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh là không thật. Nhưng có thể lăn lộn đến trình độ như Tào Quan và Quách Gia, cũng không chỉ dựa vào may mắn, mà còn dựa vào trí lực.
Mưu sĩ chân chính có khả năng thần cơ diệu toán là vì những người này đều hiểu rõ quy tắc của trò chơi. Những người này quan sát càng thêm cẩn thận, tỉ mỉ, càng thấu triệt thế đạo lòng người hơn kẻ khác.
Những người như Tào Tháo, Tào Quan, trước đây có lẽ không hiểu vì sao nữ nhân lại thất vọng về bọn họ. Nhưng dù vậy thì cũng chỉ là xét về mặt đó họ có chỗ thiếu sót. Còn về phương diện lừa gạt lẫn nhau, thì bọn họ tuyệt đối có thể tính là cao thủ trong cao thủ.
Tào Quan trước khi rời đi đã vô thanh vô tức trừ khử Lư Hồng. Thẩm Phối tự xưng là thông minh, nhưng cũng chỉ là hạng tôm tép ở trong mắt Tào Tháo, chỉ cần liếc mắt là tường tận.
Tào Tháo dùng ngươi là bởi vì ngươi có ích lợi đối với ông ta, trừ khử ngươi là bởi vì sự hiện diện của ngươi đã hại nhiều hơn lợi.
Đại đa số sự đổi thay trên cõi đời này, vốn dĩ không thoát khỏi cái gọi là lòng người.
Nhìn sang Thạch Lai, thấy gã căn bản là dáng vẻ thờ ơ, Đơn Phi chẳng những không cảm thấy nhẹ nhõm, mà càng thêm nặng nề. Hắn vẫn một mực im lặng, bởi vì khó có thể giải thích rõ.
Hồi lâu, Quách Gia mới quay sang cười, trong mắt tràn đầy lo lắng: Chúng ta là huynh đệ, dù thế nào đi nữa, ta cũng không làm gì ngươi.
Y chỉ quăng một câu như vậy rồi không nói thêm gì nữa, theo Thạch Lai đi tiếp tới phía trước.
Đơn Phi nghĩ loạn trong đầu, thầm nghĩ Quách Gia cực kỳ thông minh, rất nhiều chuyện dù biết rõ nhưng không lên tiếng. Lúc này đột nhiên nói vậy, tuyệt không phải là tò mò, càng không phải là thăm dò.
Vậy ý của Quách Gia là gì?
Phải chăng Quách Gia muốn cho Đơn Phi hắn biết, nếu Quách Gia có thể nhìn ra được thì tất nhiên Tào Tháo cũng có thể, và rất nhiều người thông minh khác cũng nghi vấn điều này. Quách Gia sẽ không làm gì hắn, nhưng những kẻ kia thì sao?
Đơn Phi âm trầm nghiêm nghị, tới lúc ngẩng đầu lên thì thấy theo sự dẫn đường của Thạch Lai, đã tiến vào một sân viện. Tường bao rất cao, trên tường gắn đầy lưỡi dao nhọn, cửa viện cũng là từng lớp song sắt, trước cửa cảnh giới nghiêm ngặt, nhìn giống như một nhà ngục.
Trong viện không hề có thứ gì, chỉ sừng sững một tòa nhà mái vòm kỳ quái, hình dạng giống như lều Mông Cổ sau này. Trong ngoài viện giờ đây đều đã đổi thành quân Tào canh gác, đều mang dáng vẻ phòng bị.
Đơn Phi thầm nghĩ Tào Tháo phái ra những hộ vệ như vậy, e rằng chẳng chỉ bởi bảo khố bên trong, mà càng là vì mặt kính kia.
Không biết có phải tại mặt kính truyền thuyết kia ly kỳ quá hay không, mà Đơn Phi khi càng đến gần bảo khố lại càng không tự chủ được mà kinh hoàng không thôi. Đơn Phi thầm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn qua Thần Vũ, chỉ thấy dưới ánh trăng, đôi mi thanh tú của nàng cũng cau lại.
Sao thế? Đơn Phi nhỏ giọng hỏi.
Thần Vũ hơi do dự, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
Quách Gia quay đầu nhìn về phía hai người, trong mắt cũng là ý hỏi, nhưng thấy hai người đều lắc đầu, liền quay lại nhìn bảo khố. Tuy rằng bộ dáng của Quách Gia vẫn thản nhiên đắc ý đứng chắp tay như cũ, nhưng Đơn Phi lại cảm thấy đôi tay đang chắp sau lưng kia có phần siết lại.
Cánh cửa sắt trước bảo khố rất dày, Thạch Lai lấy một sợi dây đồng từ trong túi ra, chọc vào lỗ khóa. Rất nhanh đã mở được. Đơn Phi thầm khâm phục, nếu tiểu tử này mà tới hiện đại, chắc chắn sẽ không chết đói.
Cửa sắt có tới ba lớp, đều bị Thạch Lai dễ dàng mở ra. Sau đó ở bên trong khép lại, y làm việc cực kỳ cẩn thận chăm chú, nhất cử nhất động đều gọn ghẽ, suy tính cũng vô cùng chu toàn.
Đơn Phi bước vào bảo khố lập tức phát hiện ra vết máu loang lổ trên mặt đất, thầm nghĩ khi Thạch Lai tới đây, e là không phải chiếm giữ bằng phương pháp hòa bình rồi. Nói không chừng còn phải trải qua một trận chém giết.
Chẳng qua Thẩm Phối đã bị bắt, bảo khố này dù có phòng bị sâm nghiêm đi nữa cũng làm sao chống đỡ được đòn tấn công bất ngờ mạnh mẽ của Mạc Kim Giáo Úy? Cửa sắt có dày hơn nữa, số lượng có nhiều hơn nữa, cũng không ngăn cản được diệu thủ của Mạc Kim Giáo Úy.
Mặc dù bảo khố rất yên tĩnh, nhưng Đơn Phi vẫn cảm thấy sẽ có điều gì đó phát sinh, Đơn Phi không biết có phải mình mắc bệnh đa nghi không hay là giác quan thứ sáu nổi lên đây?
Thạch Lai cẩn thận đến vậy, có phải là tại sợ phát sinh biến cố? Quách Gia chủ động tiến lên, không lẽ là cho rằng sẽ có điều bất ngờ phát sinh? Nên vừa nãy Quách Gia mới có phần khẩn trương như vậy?
Đơn Phi nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng đang vô cùng phòng bị, nhưng bên ngoài bảo khố có binh lính quân Tào, bên trong có hắn và Quách Gia cùng Thần Vũ, lại còn thêm Thạch Lai, bất kể có gì xảy ra cũng có thể ứng đối được.
Bốn người sau khi vào bảo khố, Thạch Lai đốt chén dầu trong tay rồi giơ lên, trong kho nhất thời lung linh rực rỡ. Đơn Phi thấy trong bảo khố có rất nhiều rương hòm, còn có mấy rương vàng tùy ý vất trên mặt đất, nắp còn chẳng đóng. Được ánh đèn rọi vào, lập tức sáng đến chói mắt.
Trên các kệ bày đầy các loại đồ đồng đồ ngọc, tuy rằng Đơn Phi đã từng thấy qua nhưng thình lình nhìn thấy cảnh tượng như này vẫn cảm giác miệng lưỡi khô khốc. Thầm nghĩ chỉ cần cầm ra một vật trong này thôi cũng đã đủ khiến người bình thường sống xa hoa một đời, nếu có thể đem tới hiện đại…
Nhưng hắn rất nhanh gạt bỏ ý niệm phát tài này trong đầu. Thấy Quách Gia, Thạch Lai, Thần Vũ không hề liếc mắt đến bảo tàng một cái, Đơn Phi thầm kêu hổ thẹn.
Bệnh nghề nghiệp thôi mà.
Bên ngoài bảo khố nhìn chỉ bình thường, nhưng bên trong lại ngăn đến ba tầng, trên đầu có một tầng gác, dưới đất lại còn một hầm ngầm.
Thạch Lai lập tức dẫn ba người xuống tầng ngầm kia, Đơn Phi thấy bảo vật lóng lánh khắp nơi, thầm ước tính giá trị, xem ra còn trân quý hơn những thứ trên kia nhiều.
Đơn Phi thầm nghĩ trong lòng, Viên Thiệu chiếm cứ Hà Bắc nhiều năm, quả thực đã vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân chúng, tích trữ không ít kỳ trân dị bảo. Viên Thiệu nếu đem bảo khố này ra cứu giúp dân tình, có lẽ thiên hạ này đã có một cục diện khác.
Hiện giờ châu ngọc nằm đây, Viên Thiệu đã chết. Năm đó, khi Viên Thiệu dốc hết tâm lực vơ vét, chắc sẽ không nghĩ tới mình lại chuẩn bị đồ cưới cho người khác
Trăm ngàn năm qua, khi tham quan vơ vét của cải khắp nơi, có lẽ tình cảnh cũng y như Viên Thiệu.
Nghĩ đến đây, Đơn Phi khẽ lắc đầu, chỉ thấy Thạch Lai bưng đèn đi tới chính giữa tầng ngầm, đột nhiên ngồi xuống, giơ tay đẩy viên gạch trên mặt đất ra, lộ ra một mặt đồng hình tròn.
Dưới hầm ngầm còn có cơ quan?
Đơn Phi lên tinh thần, hắn thấy trong bảo khố bày đầy bảo vật, mà trong một bảo khố được bảo vệ nghiêm ngặt lại còn có cơ quan như vậy, thì quá nửa đây chắc chắn là nơi bí mật nhất của bảo khố rồi.
Vòng tròn tựa như một nắp giếng, bên trên có hai lỗ nhỏ kích cỡ bằng chỗ để cắm nhang. Thạch Lai như cũ dùng một sợi đồng đâm xuống lỗ nhỏ này, một lát lại đâm lỗ kia. Lúc sau, mọi người chợt nghe thấy tựa như vòng tròn vang lên một tiếng ‘rắc’, vòng tròn dịch ra một lối đi.
Từng đợt gió thổi lên.
Đơn Phi không có thời gian để nghĩ về cơ quan tinh xảo, nhưng lại rất bội phục trình độ của Thạch Lai về phương diện này. Nghĩ thầm Thạch Lai khéo léo như vậy, hẳn là được truyền thụ từ Tào Quan.
Trong đầu hắn đột nhiên nảy lên ý tưởng này, tự bản thân cũng thấy hơi kỳ quái. Lại thấy Thạch Lai cầm ngọn đèn, ra hiệu cho ba người đi theo, tiến vào địa đạo.
Địa đạo không rộng, cũng đủ một người đi thoải mái, nhưng đường xuống rất dốc.
Đơn Phi thầm tính trong lòng, cảm thấy ít nhất sau khi xuống bốn, năm trước thì địa đạo mới đi ngang.
Không khí dưới lòng đất cũng không hề ẩm thấp, chắc chắn có ống thông khí ra ngoài. Đơn Phi thấy nơi cất kính của Viên gia lại giống như âm trạch, thầm nghĩ nếu bàn về quy mô, thì đây tuyệt đối xem như một biệt thự xa hoa trong số các âm trạch. Viên Thiệu hao phí công sức tạo ra một chỗ như thế này chỉ để giấu một cái kính thôi sao? Không lẽ Viên Thiệu còn mục đích gì khác?
Thạch Lai đột nhiên dập tắt ngọn đèn.
Đơn Phi hơi run, vô ý đứng chắn trước người Thần Vũ, nghĩ rằng có biến cố phát sinh. Ngay trong khoảnh khắc tăm tối ấy, chốc lát có tiếng ‘ù ù’ rất nhỏ vang lên.
Phía trước bỗng nhiên sáng ngời.
Đơn Phi nhìn thấy quang cảnh phía trước, nhất thời trợn to mắt đến thất thần.
Hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, cho dù là thấy Tần Hoàng Kính đột nhiên xuất hiện, hóa thành yêu quái nuốt luôn mình, hắn cũng không kinh ngạc đến như thế.
Hắn không thể nào ngờ mình lại có thể nhìn thấy một bầu trời đầy sao.
Có ánh sao rọi xuống, lấp lánh không thôi.