Thâu Hương

Chương 227: Huỳnh Hoặc thủ Tâm

Chương 227: Huỳnh Hoặc thủ Tâm


.
(1): Là hiện tượng sao Hỏa (Huỳnh hoặc) di chuyển đến gần chòm sao Tâm Túc và dừng lại một thời gian. => báo điềm xấu. Đơn Phi kinh ngạc…
Phía trước bỗng nhiên sáng ngời, hiện ra một cái thạch thất còn lớn gấp đôi tàng khố lúc trước. Mái vòm của thạch thất được kiến tạo theo sách cổ “trời tròn đất vuông”. Trên đỉnh vòm không ngờ được khảm lên vô số dạ minh châu, nhiều không đếm xuể, nhỏ to đủ cả, khiến người ta nhìn qua còn ngỡ rằng là cả một trời sao rực rỡ.
Viên Thiệu đúng là đồ thần kinh, không ngờ lại xây hẳn một gian phòng bản đồ tinh vực ngay dưới hạ giới thế này.
Đơn Phi sau khi ngạc nhiên lập tức nhíu mày, trong lòng thoáng thấy chút quen thuộc mơ hồ. Hắn nương theo ánh sao nhìn sang Thạch Lai, thấy Thạch Lai cũng đang nhìn lại, còn nhỏ giọng nói: Đơn Thống Lĩnh, quy mô ở đây còn lớn hơn cả cái từng thấy trong lòng núi Bắc Mang .
Đơn Phi chấn động trong lòng, rốt cuộc cũng nghĩ tới lúc cùng Tào Quan thấy ở Bắc Mang nhìn thấy quan tài người khổng lồ kia, cũng đã từng gặp tình huống tương tự ở lòng núi trên không.
Tuy nhiên, khi đó trên trần chỉ là dùng lân thạch bố trí tinh đấu mà thôi, trong đó sáng nhất là chòm bảy sao Bắc Đẩu. Mà trời sao ở nơi này…
Vừa nghĩ tới đây, Đơn Phi ngẩng đầu lên nhìn lại, cau mày nói:
Đủ cả nhị thập bát tú.
Thạch Lai gật đầu đáp: Đúng vậy!
Nhị thập bát tú, hay còn gọi là Nhị thập bát xá hoặc Nhị thập bát tinh, vốn là một phương thức phân định tinh tú trên thiên không của người xưa. Hai mươi tám vì tinh tú chia làm bốn tổ, mỗi tổ bảy chòm sao, cũng là nguồn gốc ban đầu của Tứ Tượng trong cổ văn Trung Hoa.
Tứ Tượng chính là Đông – Thanh Long, Tây – Bạch Hổ, Nam – Chu Tước, Bắc – Huyền Vũ.
Đời sau xem lại, thật ra đây chính là một phương cách cách phân chia và là nhận thức sơ khai của người xưa đối với thiên không.
Đơn Phi nhớ rõ chiếc quan khai quật được trong mộ Tăng Hầu, phía trên chẳng những vẽ hai mươi tám vì tinh tú, mà còn dùng chữ triện để chú thích danh tự. Điều này cũng khẳng định rằng, ít nhất vào thời Chiến Quốc, tên của hai tám vì tinh tú đã được truyền bá.
Tuy nhiên, nguồn gốc của nó vẫn là vấn đề nan giải.
Những cổ thư sau này như: “Cam Thạch Tinh Kinh”, “Ngũ Tinh Chiêm” v.v cũng có ghi chép rõ ràng về Nhị thập bát tú, cũng như có nghiên cứu sâu về lá số tử vi.
Nên Đơn Phi cũng không quá kinh ngạc về chuyện Nhị thập bát tú xuất hiện trên trần thạch thất. Nhưng đây là bí tàng của Viên phủ, Viên Thiệu hao hết tâm tư dùng không biết bao nhiêu là dạ minh châu để bày ra bản đồ sao nhị thập bát tú này, ý vị quả rất sâu xa.
Đơn Phi thở dài, thấy Thạch Lai nhìn về hướng đông, bèn theo y nhìn về phía đấy, vừa nhìn đã chấn động.
Vì bị bầu trời sao rực rỡ kia thu hút, mà thiếu chút nữa hắn đã quên mất mục đích hắn tới đây là vì Tần Hoàng Kính.
Phía đông của thạch thất quả nhiên có một mặt kính tựa như bằng đồng xanh mài bóng.
Đó là Tần Hoàng Kính?
Đơn Phi dù chưa đo nhưng khi nhìn thì cảm thấy mặt kính kia rất cao. Nhưng chiều rộng chỉ khoảng bằng hai cánh tay giang rộng.
Cả một gian thạch thất lớn thế này, nhưng ngoại trừ bầu trời đầy sao kia thì không còn gì nữa. Chỉ có phía đông dựng một mặt kính đơn độc ở đấy. Những người vào mật thất này, cho dù không biết được sự ly kỳ của Tần Hoàng Kính, thì khi thấy cảnh này chắc chắn cũng sẽ cảm thấy mặt kính kia vô cùng quỷ dị.
Có lẽ là vì cảnh giác, hoặc là vì có đôi chút kính sợ trước những điều thế gian không giải thích được, Quách Gia đã đứng cách mặt kính hơn một trượng.
Đơn Phi và Thạch Lai sau khi liếc nhau một cái thì chậm rãi đi tới, đứng sánh vai với Quách gia. Nương theo ánh sao trong thạch thất trông lại mặt kính đen thăm thẳm kia, nhưng chẳng có ánh sao nào rọi tới được.
Không ngờ mặt kính này lại giống như Thông Linh Kính của lão yêu Tế Tửu, đều có cùng một tính chất, chính là không có thứ gì có thể rọi ra được.
Đây là mặt kính kia?
Đơn Phi nhíu mày. Không chờ hắn mở miệng thì Thạch Lai đã nhỏ giọng: Phải tới gần một nửa nữa mới có thể soi ra được. Lúc đầu ta vào có thử qua rồi.
Đơn Phi và Quách Gia liếc nhau, nghĩ thầm tên tiểu tử Thạch Lai này thật ra cũng can đảm.
Bọn họ có chút đề phòng khi đột nhiên đối diện với mặt kính này thật ra cũng có lý do. Vì dù sao thứ này đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Nhân loại luôn có nỗi sợ hãi với những thứ mà mình không giải thích được. Bằng không thì cũng đã chẳng sinh ra cảm giác sùng bái gì gì đó. Nên khi thấy Thạch Lai tự mình xem thử, khiến bọn họ không khỏi nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Đơn Phi định bước lên trước, đột nhiên nghe Thần Vũ nói: -Đợi chút.
Mọi người bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thần Vũ đứng phía sau bọn họ không xa, đang nhìn Tần Hoàng Kính, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ bất an.
Lòng Quách Gia khẽ động, y mặc dù sở học đầy người nhưng cũng không bảo thủ, cho dù là ý kiến của người thường cũng sẽ suy ngẫm. Huống chi là đề xuất của một nhân vật như Thần Vũ thì càng xem trọng.
Thấy Thần Vũ bất an, Quách Gia liền kéo Đơn Phi và Thạch Lai lùi lại sau một bước, cau mày hỏi: Cô nương có phát hiện gì?
Sau khi y gia nhập Côn Luân liền phát hiện ra rất nhiều thứ không thể tưởng nổi, đại khai nhãn giới, nên cũng biết được nhiều chuyện về mặt kính trước mắt này. Nên khi thấy Thần Vũ như thế, y biết Thần Vũ rất có linh tính, nói không chừng cũng có kiến thức về mặt kính này. Quách Gia trở nên nghiêm túc, không thể không hành động cẩn thận.
Thần Vũ hiện lên vẻ hoảng hốt trong mắt, sau một lúc nói: Chúng ta đi thôi, rời khỏi đây thôi.
Nàng bỗng dung nói mấy lời này khiến mọi người đều ngẩn ra, nghĩ thầm tới đây chính là muốn lấy kính về đưa cho Tư Không, đột nhiên kêu rời đi là thế nào?
Đơn Phi nhìn thấy Thần Vũ bất an, chẳng hiểu tại sao lòng cũng bất an theo, bèn tới cạnh Thần Vũ nói: Được rồi.
Mọi người sợ run, chợt nghe Đơn Phi nói tiếp: Thần Vũ, muội ra ngoài chờ, chúng ta ra sau.
Thần Vũ nhìn Đơn Phi, thấy hơi khó xử, cơ thể mềm mại hơn run, nhỏ giọng: Để muội giúp huynh.
Quách Gia và Thạch Lai lại liếc nhau, trong lòng cùng nghĩ loại người như Thần Vũ không ngờ lại sợ hãi trước Tần Hoàng Kính, không biết vì sao? Nhưng vì Đơn Phi, nàng vẫn quyết định ở lại.
Đơn Phi cũng hiểu được điều này, lòng thầm cảm động: Vậy muội đứng xa chút. Hắn chỉ e mặt kính cổ quái sẽ phát sinh kinh biến gì, nghĩ thầm có mình và Quách Gia cùng nhau ứng phó là đủ rồi.
Thần Vũ bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng lùi về sau vài bước, ngồi xếp bằng xuống.
Ba người thấy Thần Vũ nhắm chặt hai mắt, y chang bộ dạng lắng nghe động tĩnh trên thành giống như hồi ở Đông Thành, không hiểu dụng ý của nàng là gì.
Đơn Phi không muốn nghĩ nhiều, thấy dáng vẻ Thần Vũ như vậy, bất kể Tần Hoàng Kính có liên quan tới cái gì, hắn cũng không muốn để ý tới.
Thần Vũ sợ mặt kính này? Vậy để Thần Vũ cách xa một chút là được rồi.
Cũng không thể đập bể mặt kính này được, dù sao còn phải đem về giao cho Tào Tháo, nghĩ tới lời Thạch Lai nói lúc nãy, Đơn Phi cau mày hỏi: Đúng rồi, Thạch huynh, huynh nói nơi này bố cục là gì?
Hắn cũng chỉ biết sơ sơ về bố cục phong thủy mà thôi, chỉ hiểu rằng mấy thứ này ngoại trừ có thể cải biến hoàn cảnh bên ngoài, còn có tác dụng về mặt tâm linh. Nhưng ngoài mấy thứ này, thầy phong thủy nói còn có thể cải vận, tuy nhiên thái độ của Đơn Phi với mấy điều này cũng chỉ cầm chừng thế thôi.
Một người có vị thế tốt, tâm lý tốt tất nhiên sẽ trợ giúp cho sự nghiệp. Nhưng nếu như nói không những thế còn có thể thay đổi vận khí của đời sau thì sao? Tỷ như nếu ngươi thành đại phú hào sẽ thay đổi vận mạng của con cái? Nhìn chung mà nói, có đôi chút gượng ép.
Đơn Phi chỉ muốn hiểu hơn về thế cục phong thủy để có thể giải thích rõ ràng với Tào Tháo mà thôi.
Thạch Lai không giải thích, mà nhìn ngược về phía Quách Gia, thấy Quách Gia từ tốn tiến thêm hai bước.
Tần Hoàng Kính đột nhiên sáng lên, dường như thấp thoáng có ánh lửa xuất hiện.
Ba người đều bị sự kỳ bí của mặt kính hấp dẫn, không hề chú ý đến Thần Vũ đang ngồi phía sau đang nhíu mày, cơ thể mềm mại đột nhiên chấn động.
Thấy Quách Gia dừng lại, Thạch Lai nói: Đi thêm khoảng ba bước, có thể nhìn ra lục phủ ngũ tạng của mình. Quách Gia cũng không vội vàng chứng thực, chỉ ngẩng đầu nhìn chăm về phía trước, trầm ngâm nói: Mặt kính này được đặt ngay dưới chòm sao Tâm Túc.
Y bỗng dưng nói một câu như vậy, ai mà không biết về Nhị thập bát tú chắc chắn sẽ không hiểu gì. Tuy nhiên, Đơn Phi lại biết ý của Quách Gia.
Bọn họ đang đứng ở phía đông của thạch thất.
Mặt kính kia cũng thế.
Bảy chòm sao án phía Đông – Thanh Long trong nhị thập bát tú là: Giác, Kháng, Để, Phòng, Tâm, Vĩ, Ki. Bởi theo miêu tả của người xưa, thì từ bảy chòm này có thể vẽ ra hình dạng của Thanh Long.
Điều này và cả cái gì mười hai chòm sao ở hiện đại đều chỉ là một loại phương thức nhận biết tinh không mà thôi.
Mà mặt kính lại để ngay dưới chòm sao Tâm Túc? (2)
(2): Sao bọ cạp Đơn Phi nhìn Tần Hoàng Kính, trong đầu lóe lên một ý tưởng kỳ dị, cau mày nói: Chẳng lẽ đây là thế cục Huỳnh Hoặc Thủ Tâm?
Trong mắt Quách Gia ánh lên vẻ khen ngợi, chậm rãi gật đầu.
Đơn Phi thầm nhíu mày, hắn biết rằng sao Tâm Túc trong Nhị thập bát tú được xưng là Tâm Nguyệt Hồ. Này có ba sao, đây cũng chính chòm ba sao mà đời sau gọi là sao bọ cạp. Tuy nhiên, cổ nhân luôn tôn kính, thuận theo chuyện “Thiên nhân hợp nhất, nên mới liên hệ ba ngôi sao Tâm Túc này với nhân gian. Coi ngôi sao chính giữa tượng trưng cho Thiên tử, sao trước tượng trưng cho Thái tử, sao sau là Thứ tử.
Vì thế, trong phong thủy cổ đại, có một thế cục vô cùng trọng yếu, đó chính là Huỳnh Hoặc Thủ Tâm.
Hai chữ “Huỳnh Hoặc” cũng chính là đốm lửa, mà sao Hỏa lại lập lòe như lửa, rất khó nắm bắt. Cổ nhân cũng vì đặc điểm này mà gọi sao Hỏa là “Huỳnh Hoặc”
Các nhà thiên văn cổ đại dù phương đông hay phương tây đều có một sự nhất trí chung đối với sao hỏa, đó là sao Hỏa tượng trưng cho chiến tranh và tử vong, di chuyển trên đường hoàng đạo (3). Thời điểm tiếp cận với Nhị thập bát tú, cũng sẽ khó tránh khỏi việc tiếp cận với chòm sao Tâm Túc.
(3): Đường di chuyển của mặt trời trong thời gian một năm. Mà ngay lúc sao Hỏa dừng lại ở sao Tâm, nhà thiên văn cổ đại gọi đó là: “Huỳnh Hoặc Thủ Tâm.”
Với hậu thế sau này, đây chỉ là một hiện tượng thiên văn bình thường, nhưng trong mắt của cổ nhân, đây lại là đại biểu cho ý nghĩa tử vong tiếp cận thiên tử, là lá số đại hung nhất.
Tinh tượng “Huỳnh Hoặc Thủ Tâm”, chính là điềm bất lợi cho Thiên tử.
Quách Gia nhìn mặt kính kia, nói chậm rãi: Nếu ta đoán không nhầm, thì mặt kính này chính là tượng trưng cho sao Hỏa. Tiếp đó Quách Gia đột nhiên thở dài: Theo sách sử chép lại, Tần Hoàng năm ba mươi sáu, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm. Trên chí địa thạch khắc: “Thủy Hoàng Đế băng hà mà địa phân”, từ đó thiên hạ đại loạn.
Đơn Phi nửa tin nửa ngờ với lời tiên tri này, nhưng rốt cuộc cũng hơi hiểu được. Viên Thiệu bày ra cục này, là muốn khắc chết tThiên tử sao? Hắn cũng không thấy quá kỳ quái, Viên Thiệu bị Tào Tháo đối xử kiểu Thiên tử lệnh chư hầu khó chịu như vậy, dù có muốn Thiên tử chết cũng không lạ.
Quách Gia trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm: Rất có khả năng.
Y vừa nói chuyện, vừa từ tốn tiến lên một bước.
Tần Hoàng Kính đột nhiên sáng lên, trong đó không ngừng lóe ra hồng quang, thật sự giống như sao Hỏa tinh bất định khó nắm bắt.
Đơn Phi thấy mặt kính như thế, càng thêm xác định về thế cục Huỳnh Hoặc Thủ Tâm. Lại thấy Quách Gia tiến thêm hai bước, vốn là một mặt kính thăm thẳm đột nhiên sáng lên.
Đơn Phi vẫn khó hiểu không biết sách sử ghi lại về Tần Hoàng Kính, chép: “Trong ngoài trong suốt” đến tột cùng là có ý gì. Nhưng đến khi mặt kính kia sáng lên, hắn liền tỉnh ngộ.
Giờ khắc này, mặt kính kia dường như không hề tồn tại.
Phía trước chỉ có một ảo ảnh lục phủ ngũ tạng của Quách Gia, hiện rõ cả xương cốt.
Quách Gia gần thêm một bước, mặt kính càng sáng, hình ảnh hiện lên càng thêm rõ ràng. Trong mắt Đơn Phi tinh quang chớp động, nói khẽ: Quách đại ca, đúng là có thể nhìn rõ đến tim của huynh.
Mặt kính trong suốt kia, không ngờ có thể soi rõ ngũ tạng của Quách Gia. Trong đó, trái tim của y đang khẽ đập, lúc co lúc giãn nhìn vô cùng quỷ dị.
Đơn Phi thấy kỳ cảnh này, chấn động trong lòng, nhưng vẫn làm ra vẻ thoải mái quay đầu nhìn về phía Thần Vũ, nói: Thần Vũ, muội xem, mặt kính này vô cùng thú vị.
Hắn vẫn nhớ tới biểu tình lo lắng của Thần Vũ, mới vừa rồi tuy bị mặt kính kia hấp dẫn nhưng vẫn quan tâm tới động tĩnh của Thần Vũ, định quay qua an ủi nàng thì sắc mặt đột biến.
Dưới trời sao rực rỡ, Thần Vũ bỗng nhiên trợn trắng, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hãi. Cùng với đó, cơ thể mềm mại của nàng cũng lung lay rồi ngã sang một bên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất