Chương 229: Sầu trong lòng.
Tần Hoàng Kính cao đến chín thước, rộng bốn thước, nếu làm bằng đồng xanh chắc chắn không nhẹ.
Đơn Phi vốn cảm giác để mang đồ chơi này đi chắc chắn tốn không ít sức lực. Nay bỗng dưng thấy Tần Hoàng Lính biến mất, ý nghĩ đầu tiên chính là Thạch Lai đã mang mặt kính này ra khỏi tàng khố, đưa cho Tào Tháo, nhưng hắn lập tức biết là không phải, hắn không thấy trước cửa tàng khố có động tĩnh gì cả.
Vậy nếu không phải Thạch Lai cho người đem đi, vậy mặt kính kia đâu rồi?
Chẳng lẽ có người cướp kính ngay trước mắt Quách Gia?
Căn bản không có khả năng!
Không tính Quách Gia võ công cái thế, chỉ xét đến chuyện nơi đây yên tĩnh thế này, trong tàng khố cũng không có gì khác thường, không hề có dấu vết đánh nhau, ngoài tàng khố không xảy ra cái gì. Tất cả đều cho thấy không phải do kẻ thù đến cướp.
Vậy mặt kính kia đâu rồi? Đến tột cũng là ở đâu?
Đơn Phi hoang mang trong lòng, cảm thấy đầu sắp lớn bằng cái đấu, nhưng vẫn không nghĩ ra nổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Quách Gia đứng đó, thần sắc đầy vẻ nghiêm nghị. Thật lâu sau, y mới quay đầu, thấy Thần Vũ cùng Đơn Phi quay lại, Quách Gia có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nói: Đơn huynh đệ, sau khi ngươi mang Thần Vũ ra ngoài, ta vẫn thủ ở đây.
Đơn Phi gật mạnh đầu.
Quách Gia chậm rãi nói: Sau đó, Thạch Lai tiến vào nói với ta, rằng ngươi bảo chúng ta chuyển kính đến cho Tư Không.
Đơn Phi biết rõ Quách Gia không phải là kẻ hay lảm nhảm lời vô nghĩa, nhưng thật sự hắn không hiểu vì sao phải nói từng chi tiết thế này.
Quách Gia vẫn từ tốn nói: Ta quan sát mặt kính một cách cẩn thận, phát hiện sau mặt kính có một chỗ lõm. Thần sắc Quách Gia có phần chua xót, thấy y huơ tay miêu tả độ lớn nhỏ: Ngay sau lưng mặt kính, phía dưới nửa thước, có một vết lõm rộng chừng một bàn tay. Thoạt nhìn hẳn là một chỗ để khảm gì đó, chỉ là hiện giờ trống hoác, ta nghĩ thứ mà Viên Đàm lấy đi chính là cái này.
Đơn Phi nhíu mày.
Mấy hôm nay, Đơn Phi ngoại trừ nghĩ làm sao để công thành, thì chính là nghĩ xem thời gian này có chuyện ly kỳ cổ quái nào phát sinh hay không.
Hắn nhận ra nếu xét theo suy nghĩ cổ đại thì rất khó để giải thích mấy vấn đề này, nhưng nếu là tham chiếu theo tư tưởng hiện đại thì rất nhiều chuyện đều tự nhiên thông suốt.
Tần Hoàng Kính đúng là bất khả tư nghị, nhưng trước đó hắn đã thấy Lưu Niên, cũng đã thấy Vô Gian, đều là những thứ mà người hiện đại không thể tưởng nổi, không ngờ hắn đều có thể thấy ở niên đại này.
Hắn không biết Quách Gia lý giải mấy thứ này thế nào, nhưng nếu dựa theo kiến giải của hiện đại, hết thảy đều không có gì thần bí.
Lưu Niên chẳng phải là vật thần tiên gì, mà càng giống một thứ máy móc. Thời điểm hắn thấy Tần Hoàng Kính, liên tưởng tới Lưu Niên và Vô Gian, thầm nghĩ Tần Hoàng Kính thoạt nhìn là một mặt kính, nhưng chắc chắn không phải kính, mà cũng giống một loại máy móc.
Hắn là người hiện đại, chẳng những có thể đoán đại khái chuyện đã xảy ra ở cổ đại mà còn có thể mường tượng ra được những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.
Trên đời nếu có thể xuất hiện máy chụp X-quang, một loại máy có thể nhìn thấy các bộ phận trong cơ thể con người, vậy sau này chắc chắn cũng sẽ có những máy móc còn cao minh hơn. Mặt kính này có công năng thoạt trông thần kỳ, nhưng Đơn Phi vẫn có thể lý giải.
Bất quá không phải là một loại máy móc tồn tại ở niên đại này, nhưng không thể nói là không thể xuất hiện, mà càng như là một loại máy của tương lai.
Nghĩ đến hai chữ máy móc, lại nghe Quách Gia cố sức miêu tả, Đơn Phi rất nhanh đã đoán ra vật Quách Gia miêu tả là gì.
Vật kia ở phía dưới đằng sau Tần Hoàng Kính, nghe qua giống như rất thần bí, nhưng nếu nghĩ tới đồng hồ thạch anh hiện đại, sẽ hiểu được đó là gì.
Chỗ kia được đặt một dạng thể năng lượng như là pin?
Rất nhiều máy móc đều cần năng lượng để vận hành, giống như Lưu Niên của Mã Vị Lai. Mặt kính này soi người, đương nhiên cũng phải cần năng lượng?
Đơn Phi cho là mình đã nghĩ thấu, rất có thể là khả năng này, bất quá hắn không cách nào giải thích cho Quách Gia được.
Quách Gia nhíu mày nói: Sau đó Thạch Lai liền dẫn người tới.
Mấy người Mạc Kim Giáo Úy mặt xám ngoét, thấy Quách Gia trông sang, đều gật đầu.
Sau đó thì sao? Đơn Phi nhìn mặt đất trống trơn hỏi.
Sau đó, ta liền đứng cách ra, bảo bọn họ mang mặt kính đi cẩn thận. Quách Gia thở dài: Tân Thủ, ngươi nói đi.
Một trong mấy Mạc Kim Giáo Úy, mặt đen thui bước ra, nghiêm nghị nói: Ta vừa đụng vào kính một cái, liền biến mất.
Biến mất? Đây là ý gì?
Kính đồng là làm từ bụi hay sao? Cho dù là làm từ bụi thì trên mặt đất cũng phải còn chút dấu vết chứ?
Đơn Phi tuy biết mặt kính chắc chắn không còn, nhưng nghe Tân Thủ giải thích như vậy, hắn vẫn sợ run.
Tân Thủ khổ sở, không biết phải hình dung thế nào cho đúng, nói tiếp: Chính là đụng vào nó, nó liền giống như tan thành bụi, biến mất giữa không trung.
Trừ Đơn Phi và Thần Vũ ra, tất cả mọi người đều dùng sức gật đầu, bộ dạng như kiểu sợ Đơn Phi không tin, nên tận lực xác nhận việc này.
Miệng Đơn Phi há to ra đến nỗi có thể nhét cả quả trứng gà vào rồi.
Cuối cùng là chuyện quỷ gì vậy?
Vu Linh Nhi từng biến mất trước kính. Sau khi Đơn Phi nghe nói chuyện này, còn cảm giác có thể lý giải, vì dù sao hắn cũng tận mắt nhìn thấy Tào Quan biến mất. Vu Linh Nhi bỗng dưng biến mất nói không chừng cũng là lúc đang sử dụng Vô Gian.
Nhưng hắn không ngờ Vu Linh Nhi biến mất, mặt kính cũng biến mất?
Mặt kính kia cũng tự mình sử dụng Vô Gian?
Điều này giải thích sao đây?
Đơn Phi trợn mắt há mồm đứng đó, trong lúc nhất thời thấy như nằm mộng. Giờ hắn mới hiểu vì sao vừa rồi Quách Gia kể lể tỉ mỉ đến vậy. Quách Gia cũng là bởi vì chuyện này quá ly kỳ, sợ hắn không tin, mới không thèm bận tâm phiền hà, phải kể lại đầu đuôi ngọn ngành.
Mọi người thấy Đơn Phi đứng kinh ngạc ở đó, tuy rằng không kinh ngạc bằng bọn họ nhưng không lập tức cho rằng bọn họ nói năng vớ vẩn. Thầm nghĩ, Đơn Thống Lĩnh đúng là Đơn Thống Lĩnh, đừng nhìn tuổi tác còn trẻ, luận kiến thức còn hơn xa người thường.
Chúng ta nhìn thấy đều không tin. Tân Thủ lại nói: Quách Tế Tửu liền đóng kín cửa, khẳng định không ai có thể ra vào. Bọn ta lập tức tra xét nơi này, cũng dám chắc không còn cơ quan hay lối đi bí mật nào.
Thấy Đơn Phi vẫn không lên tiếng, Tân Thủ thấp thỏm nói: Đơn Thống Lĩnh, chuyện này không phải do bọn ta bịa ra, mọi người ở đây đều chứng kiến. Đơn Phi không biết gã, nhưng gã lại biết Đơn Phi. Mấy hôm nay, ít nhiều đều đã nghe qua sự tích của hắn, cảm thấy người này mặc dù trẻ tuổi, nhưng luận phong cách làm việc, thật khiến người khác kính nể.
Đơn Phi nhìn hết lượt mọi người, thấy mọi người đều gật đầu, thở dài nói: Quách đại ca, vậy ngươi kêu ta tới làm gì?
Quách Gia kỳ vọng nói: Ngươi có ý kiến gì không?
Ta có thể có ý kiến gì? Đơn Phi cười khổ. Nếu là bình thường, không phải đối mặt với Quách Gia và Thạch Lại, hắn sẽ đoán chuyện này có thể còn khả năng khác.
Còn giờ không lẽ mọi người đều nói xạo, Quách Gia nuốt kính rồi?
Đơn Phi không cho rằng sẽ có khả năng này. Nếu đã không phải, chỉ có thể thừa nhận bọn Quách Gia, Tân Thủ, Thạch Lai đang nói sự thật.
Mặt kính biến mất cũng đã mất rồi, Đơn Phi không phải nhà ảo thuật, không lẽ còn biến về lại được?
Đơn Phi thế nhưng lại không khỏi cảm giác hơi thoải mái, quay đầu nhìn Thần Vũ, thấy sắc mặt nàng cũng tốt hơn một chút, nhưng lại ngơ ngác nhìn về chỗ mặt kính biến mất, không biết đang nghĩ gì.
Thấy Quách Gia nhìn hắn không nói, dường như cũng không hài lòng đáp án của hắn, Đơn Phi giải thích: Mặt kính huyền bí, đương nhiên sẽ có thể phát sinh chuyện không thể tin nổi. Tư Không nếu có thể thừa nhận chuyện Tào Quan biến mất, nay ở đây nhiều người chứng kiến như vậy, Tư Không cũng không thể không nói đạo lý không tin việc này. Tư Không cũng không phải là người không biết lý lẽ, chắc sẽ không trách phạt quá mức.
Đơn Phi nói đầy tự nhiên, trong khoảnh khắc thấy thần sắc Quách Gia có chút cổ quái nhưng không để ý. Một khắc kia, chỉ nghĩ đến Thần Vũ vì sao lúc nãy lại kinh hãi như vậy.
Lâu sau, Quách Gia dường như đã tiếp nhận lời giải thích của Đơn Phi, gật đầu: Đơn huynh đệ nói không sai… Y vốn còn muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ nghiêng đầu đi phân phó: Ta tự mình về giải thích với Tư Không, các ngươi đều vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi.
Y phân phó xong, chậm rãi ra ngoài, mấy Mạc Kim Giáo Úy cũng lần lượt đi ra.
Thạch Lai thấy Đơn Phi và Thần Vũ vẫn còn đứng đó, nhỏ giọng nói: Đơn Thống Lĩnh, nơi này rất cổ quái. Nếu không… chúng ta ra nghỉ trước?
Muội ở lại đây… một lát. Thần Vũ bất ngờ nói.
Thạch Lai ngẩn ra, nhìn Đơn Phi. Đơn Phi cũng không biết vì sao Thần Vũ muốn ở lại đây, nhưng vẫn thương lượng: Thạch huynh, ta với Thần Vũ ở lại đây chút được không?
Nơi đây là tàng khố, Đơn Phi tuy là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy. Tuy nhiên nếu không được Tào Tháo cho phép ở lại, thì khó tránh được lời nói ra nói vào muốn chiếm lợi ích riêng.
Thạch Lai lại không chút do dự nói: Không vấn đề, ta sẽ nói lại với Quách Tế Tửu và Tào Tư Không. Bọn họ sẽ không để ý. Ngừng một lát, Thạch Lai nói tiếp: Tuy nhiên nơi này rất quỷ dị, ta sẽ dẫn người thủ bên ngoài. Nếu có chuyện, hai người cứ hô lên.
Có chuyện gì chứ? Không lẽ ngươi cũng sợ ta biến mất giống mặt kính kia? Đơn Phi tự giễu.
Thạch Lai giật giật mí mắt, cười khổ: Chuyện này không đùa được.
Nhìn sang Thần Vũ, thấy sắc mặt nàng vẫn nhợt nhạt, Thạch Lai nói: Thần Vũ cô nương có cần tìm Thái y không?
Thần Vũ lắc đầu.
Thạch Lai quan sát chung quanh, không hiểu vì sao Thần Vũ muốn ở lại địa phương quỷ quái này, dặn dò vài câu rồi lui ra ngoài.
Thần Vũ tựa người vào vách tường phía đông, chậm rãi ngồi xếp bằng xuống, nhắm nghiền hai mắt.
Đơn Phi biết thời điểm Thần Vũ như vậy chính là ý không muốn nói chuyện, nên chỉ ngồi xuống bên cạnh Thần Vũ. Hắn không muốn quấy rầy nàng, nhưng thi thoảng vẫn lén liếc nàng một cái, thấy lông mi nàng nhẹ run, dường như tinh thần cũng không được ổn định.
Hồi lâu sau, Thần Vũ đột nhiên mở mắt ra nói: Chúng ta còn phải đi tìm quan tài của Nữ Tu.
Đơn Phi không ngờ Thần Vũ mở miệng lại là nói câu này, nhưng vẫn trả lời: Đúng vậy, chúng ta còn phải đi tìm quan tài của Nữ Tu. Dừng một lát, hắn lại bổ sung: Đây chính là mệnh lệnh của sư phụ muội, chúng ta trước nghĩ cách hoàn thành nó.
Quan tài của Nữ Tu chôn ở góc tây bắc của Nghiệp Thành.
Đơn Phi đương nhiên biết phương vị của quan tài Nữ Tu, hắn đã từng qua đó. Tuy nhiên lại tự trách mình vì sao sau khi tới Nghiệp Thành, nếu không phải là Thần Vũ nhắc nhở, căn bản không hề nghĩ tới chuyện này.
Tuy nhiên rốt cuộc phải làm thế nào mới thấy quan tài Nữ Tu thật là một vấn đề phiền toái. Nghiệp Thành lớn đến vậy… Đơn Phi ra vẻ trầm ngầm, lần này hắn không hề nhìn vào mắt Thần Vũ.
Thần Vũ đến tột cùng là lo lắng điều gì?
Nếu tìm quan tài Nữ Tu mà có thể làm Thần Vũ yên tâm, thì cũng là một biện pháp. Đơn Phi thầm nghĩ.
Trong mắt Thần Vũ lóe lên, dời mắt nhỏ giọng nói: Quan tài Nữ Tu ở ngay phía tây bắc của Nghiệp Thành.
Đơn Phi thầm run rẩy.
Hắn không kỳ quái chuyện Thần Vũ biết chuyện này, dù sao nàng cũng là truyền nhân của Nữ Tu, nhưng hắn tận mắt thấy quan tài Nữ Tu chôn sâu dưới lòng đất. Với các phương pháp của thời đại này, khả năng đào được quan lên rất nhỏ.
Phía tây bắc? Cũng không nhỏ nhỉ? Đơn Phi lại cau mày nói: Chúng ta có thể sẽ phải hỏi thăm người dân của Nghiệp Thành một chút.
Không cần hỏi thăm, muội dẫn huynh đi, nhất định huynh sẽ gặp được. Thần Vũ nhỏ giọng.
Đơn Phi mặc dù khó hiểu không biết sao Thần Vũ lại có thể làm được, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, cười lớn nói: Vậy chừng nào thì đi?
Hắn chỉ cảm thấy mình không muốn thấy quan tài Nữ Tu gì gì đó, càng sợ rằng sau khi thấy sẽ có chuyện quái dị phát sinh, chỉ cảm thấy có thể kéo dài thì kéo dài.
Thần Vũ nhỏ giọng: Ngày mai đi được không?
Đơn Phi quay đầu nhìn Thần Vũ.
Dưới trời sao ảm đạm, nàng ngồi bó gối nhìn mái vòm đầy sao. Mặc dù không thấy dải ngân hà, không thấy Chức Nữ Ngưu Lang, nhưng sâu trong mắt vẫn mang vẻ đợi chờ, trông mong như cũ…