Thâu Hương

Chương 230: Đã đến đây du ngoạn

Chương 230: Đã đến đây du ngoạn


.
Thật ra thì ngày mốt cũng được.
Đơn Phi nhủ thầm trong lòng, khi mới tới thế giới này, hắn một lòng muốn tới Nghiệp Thành, thuận tiện xem xem có thể nhìn thấy quan tài Nữ Tu hay không… Nhưng trải qua bao thăng trầm, phần tâm tư này đã nhạt đến không thể nhạt hơn.
Nhưng nhìn thấy vẻ đợi chờ trong mắt Thần Vũ, tựa ngóng trông, tựa mong mỏi…
Thần Vũ muốn thấy quan tài Nữ Tu? Nàng dịu dàng thương lượng với hắn là vì cái gì? Đơn Phi thầm lo lắng, nhưng chỉ cười nói: Muội thích làm gì, huynh đều cùng muội.
Thần Vũ vẫn chưa nhìn về, nhỏ giọng nói: Thật sao?
Đơn Phi nói không chút do dự: Thật!
Hắn vẫn luôn nghĩ loại hứa hẹn kiểu này chỉ là kiểu dỗ dành nữ nhân, nhưng không ngờ có một ngày mình nói ra những lời này, lại vô cùng hy vọng Thần Vũ tin tưởng phần tâm ý này.
Thần Vũ hơi cong môi, lộ ra một đường cong xinh đẹp, nhỏ giọng nói: Được, vậy ngày mai chúng ta đi tìm quan tài Nữ Tu. Giọng của nàng nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa: Nghỉ ngơi thôi.
Nàng hơi nghiêng đầu, dựa vào vai Đơn Phi, Thần Vũ chậm rãi nhắm hai mặt, chủ động đưa đôi tay thanh tú nắm chặt lấy tay Đơn Phi.
Đôi tay nàng vẫn rất lạnh.
Lòng bàn tay Đơn Phi cũng đổ đầy mồ hôi.
Thần Vũ không để ý tới, sau khi nắm chặt lấy tay Đơn Phi, lại cảm thấy an toàn. Nàng hơi mím môi, hơi thở nhẹ nhàng.
Đơn Phi không dám nắm chặt quá, cũng không muốn buông ra, cứ vậy ngồi yên ở đó, cảm nhận hương thơm và hơi thở nhẹ nhàng của nàng, trong lòng cũng trào lên một nỗi kích động phập phồng.
Hồi lâu sau, khi thấy Thần Vũ đã ngủ yên, Đơn Phi vẫn không thể chợp mắt. Suy nghĩ một lát, hắn nhẹ nhàng nhổ xuống vài cọng tóc của mình, nhẹ nối cổ tay của mình liền với cổ tay của Thần Vũ, tới lúc này mới nhắm hờ mắt lại.
Thể lực hiện giờ của hắn hơn trước rất nhiều, nhưng suốt cả đêm kinh tâm động phách, lao tâm lao lực cũng khiến hắn rất mệt. Đến khi hắn mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống, không ngờ sợi tóc trên cổ tay không thấy đâu nữa.
Nơi này có quỷ!
Sao lại không thấy chứ?
Đơn Phi hơi kinh hãi, lại phát hiện mình vẫn đang nắm tay Thần Vũ. Đơn Phi quay nhìn, chẳng biết Thần Vũ đã tỉnh lại bao giờ, đang lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt lóe lên như sao sáng.
Huynh ngủ bao lâu rồi? Đơn Phi hỏi.
Trời chắc đã sáng rồi. Thần Vũ đứng dậy kéo Đơn Phi: Hôm qua huynh đã nói, muội làm gì, huynh đều theo muội.
Đơn Phi nhớ lại lời tối qua, gật đầu xác nhận. Hắn đột nhiên nghĩ tới mấy hôm nay, vẫn là Thần Vũ bôn ba theo hắn, hắn ngược lại không hề cùng Thần Vũ làm gì cả.
Dáng vẻ Thần Vũ tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, kéo kéo tay Đơn Phi. Đi đến cửa sắt trước tàng khố, mới chịu buông tay đẩy cửa.
Không khí tươi mát phả vào mặt.
Ánh bình minh mờ ảo.
Ngay trước cửa là Thạch Lai, đang nhìn về phía Đơn Phi. Đơn Phi liền lắc đầu ý bảo không có chuyện gì. Thạch Lai gãi gãi đầu, thấy hai người Đơn Phi và Thần Vũ sóng vai bước ra, hơi nhíu mày.
Tiếng chim chóc ríu rít xua đi sự ảm đạm của sáng sớm, phố xá rộng rãi, nhưng không thấy bóng người đi đường nào.
Đơn Phi thầm nghĩ trong lòng, Nghiệp Thành vừa bị công phá, mặc dù Tào Tháo đã thông cáo toàn thành, dù là quyền quý hay bình dân, cũng không đụng tới một cành cây ngọn cỏ. Tuy nhiên, chắc dân chúng Nghiệp Thành vẫn còn lo sợ khó được bình an, nên lúc này không ai đi dạo trên phố, ngoại trừ…
Có tiếng vó ngựa vang lên, một tướng dẫn theo mười kỵ binh từ phía trước đi lại. Người kia thần sắc nho nhã, tuy rằng có chút mỏi mệt nhưng sau khi nhìn thấy Đơn Phi, liền phấn chấn lên nói: Đơn Thống Lĩnh, có chuyện gì sao?
Người kia đúng là Trương Cáp.
Đơn Phi thấy Trương Cáp nhìn đầy vẻ thân thiết, nên tuy rằng đang buồn bã không thôi, vẫn cười nói: Ta chỉ đi dạo lung tung thôi. Trương Tướng Quân đang tuần thành sao?
Trương Cáp xoay người xuống ngựa, liếc qua Thần Vũ, hơi gật gật đầu chào, thầm nghĩ Đơn Phi và Thần Vũ đúng là một đôi trời sinh, cực kỳ tương xứng.
Thần Vũ bất ngờ nói: Trương Tướng Quân, ta và Đơn Phi có thể đi tây bắc Nghiệp Thành không?
Đơn Phi và Trương Cáp đều ngẩn ra.
Trương Cáp thậm chí có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh. Hắn đã gặp qua Thần Vũ, tuy nhiên cũng giống như những thủ hạ khác của Tào Tháo, đều đã quen với sự lãnh đạm của Thần Vũ.
Đây là nữ tử mà ngay cả Tư Không cũng không dám đắc tội, dù cao ngạo với người khác cũng không ai dám nói gì.
Trương Cáp tuy rất lãnh khốc trên chiến trường, nhưng ngày thường cũng rất nho nhã ôn hòa. Dù Thần Vũ lạnh nhạt nhưng y luôn lấy lễ đối đãi, lúc này, không ngờ Thần Vũ lại nói chuyện với y, giọng điệu còn dịu dàng nhỏ nhẹ.
Trương Cáp nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói: Nghiệp Thành lúc này còn đang canh phòng cẩn mật, người không phận sự không được lui tới. Nhưng nếu là Đơn Thống Lĩnh và Thần Vũ cô nương muốn đi, thì không vấn đề gì. Có muốn ta cho người hộ tống… hai người hay không?
Y không biết Thần Vũ và Đơn Phi đi tây bắc Nghiệp Thành làm gì, tuy nhiên nếu Thần Vũ không nói y cũng không tự tiện hỏi.
Thần Vũ cười nói tự nhiên: Không cần, tuần thành cả đêm rồi. Mọi người chắc rất vất vả.
Giai nhân khẽ cười, lại không còn màng lụa mỏng, dưới ánh ban mai mang đến cảm giác lung linh rạng rỡ. Đơn Phi lòng đầy tâm sự, tới lúc này mới để ý hôm nay Thần Vũ không đeo mạng che mặt như trước.
Chúng quân sĩ không hiểu vì sao Thần Vũ lại biết họ bận bịu cả đêm, nhưng thấy Thần Vũ ân cần quan tâm, tất cả đều phấn chấn lên, còn mỉm cười nữa.
Trương Cáp cũng một đêm chưa ngủ.
Nghiệp Thành mới phá được, nếu theo lệ thường làm gì có chuyện an bình thế này? Chỉ là, Nghiệp Thành yên tĩnh thế này, tựa như một nỗi u uẩn ngầm. Trương Cáp thân kinh bách chiến, biết hiện giờ chính là lúc lòng người xao động nhất, chỉ cần hơi có chút biến cố nói không chừng sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Hơn phân nửa quân Tào còn đang canh giữ bên ngoài Nghiệp Thành, binh Tào thì vào trấn trụ các điểm quan trọng. Trương Cáp y và Từ Hoảng đều là một đêm không ngủ, một mặt đề phòng quân dân trong Nghiệp Thành có biến, mặt khác răn dạy những quân Tào không tuân quy củ, hết sức vất vả.
Nghe Thần Vũ nói vậy, Trương Cáp cười: Là bổn phận mà thôi. Nếu không phải nhờ diệu kế phá thành của Đơn Thống Lĩnh và Thần Vũ cô nương, ta hiện giờ không khéo còn đang đẫm máu đầu thành, làm sao được thoải mái thế này?
Đám kỵ binh phía sau y đều đồng loạt gật đầu, không chút dị nghị với lời của Trương Cáp.
Thần Vũ lại cười, sau khi gật đầu đáp lại, bước về phía tây bắc của thành mà đi.
Trương Cáp hơi nhíu mày, nhớ tới cái gì vội nói: Thần Vũ cô nương, cho ta mượn Đơn Thống Lĩnh nói chuyện một lát được không?
Thần Vũ không ngờ Trương Cáp lại nói thú vị như vậy, cười khẽ gật đầu.
Trương Cáp kéo Đơn Phi tránh ra hai bước, nhỏ giọng nói: Đơn Thống Lĩnh, hôm qua ta đã phái người bảo vệ tốt Chân phủ, người bên ngoài không được phép quấy rầy.
Đơn Phi hơi giật mình, lập tức hiểu được ý tứ của Trương Cáp. Thoạt nhìn hẳn là Trương Cáp có nghe qua chuyện giữa hắn và Chân Nhu, chỉ là Trương Cáp kéo mình nói chuyện riêng là vì sao?
Ta thấy Thần Vũ cô nương rất tốt. Trương Cáp cười nói, rồi vỗ nhẹ lên vai Đơn Phi, trở mình lên ngựa, nói: Đơn Thống Lĩnh, ngươi cẩn thận lựa chọn nha.
Đơn Phi thấy Trương Cáp nháy mắt ra hiệu, ít nhiều hơi hiểu ra, nhưng chưa kịp nói gì thì Trương Cáp đã vẫy tay đi xa.
Khi phóng ngựa qua đầu kia con phố, Trương Cáp mới phân phó thuộc hạ: Ngươi đi trước thông báo cho binh sĩ phía tây bắc, nói Đơn Thống Lĩnh và Thần Vũ cô nương muốn tới đó, bảo họ đừng quấy rầy. Thuộc hạ vâng lệnh gật đầu, phóng ngựa chạy đi.
Trương Cáp làm việc chính xác, chu đáo nhưng không để lại dấu vết, thầm nghĩ trong quân còn có người không biết Đơn Phi, không nên quấy rầy nhã hứng du ngoạn của Đơn Phi và Thần Vũ.
Y được Thần Vũ quan tâm một câu, liền cảm thấy không khí buổi sáng vô cùng trong lành mát mẻ, thầm nghĩ: cô gái này thật ra cực kỳ hấp dẫn, chả trách Đơn Phi lại thích. Chỉ là, Chân Nhu thì sao đây? Đơn Phi định giải quyết thế nào?
Một nữ tử như Thần Vũ, tính tình độc lập quyết đoán, chỉ là là khó dung một nữ tử khác bên cạnh…
Trương Cáp cười cười lắc đầu, tự nghĩ mình khéo buồn lo vô cớ, bèn hồi thần tiếp tục tuần hành trên đường.
xx
Đơn Phi và Thần Vũ bước chậm trên phố dài, dọc đường không có ai quấy nhiễu, những binh sĩ xa xa khi thấy hai người đều nghiêm nghị đứng lại, không có ai dám cả gan lên tiếng gọi.
Đơn Phi chỉ sợ Thần Vũ không nhịn được, ai ngờ nàng chỉ cười đáp lại, khiến chúng binh sĩ phấn chấn không thôi, mãi đến khi dừng nghỉ chân bên bờ Chương Thủy, Thần Vũ mới nhỏ giọng nói: Sáng sớm nên ít người nhỉ.
Vầng thái dương lên cao, chiếu xuống dòng Chương Thủy lấp lánh.
Thành trì cổ đại coi trọng nhất là nguồn nước, sẽ nương theo dòng nước tự nhiên để cung cấp nguồn nước cho thành trì. Nghiệp Thành thành lập buổi đầu là nhờ dòng Chương Thủy này, sau đó dẫn thành nhiều nhánh vào trong thành.
Gió sớm phả vào mặt, mang theo hơi nước tươi mát.
Ánh mặt trời rực rỡ, non nửa phủ xuống làn nước, già nửa rơi lên người Thần Vũ, khiến bóng dáng yểu điệu của nàng càng thêm lung linh. Đơn Phi nghe vậy mỉm cười: Huynh nhớ… Muội hình như không thích đông người.
Thần Vũ nhìn những ánh nắng lấp lánh trong dòng nước, dường như trong mắt cũng trở nên rạng rỡ: Đơn Phi, dòng sông này sẽ không khô cạn phải không?
Đơn Phi không rõ ý tứ những lời này.
Đến hiện tại, trải qua hơn hai ngàn năm dời đổi, núi non sông ngòi trải qua nhiều biến hóa, hắn từng đến Nghiệp Thành kiểm chứng, biết sông Chương Thủy đã nhiều lần biến thiên, giờ nghe Thần Vũ hỏi vậy, hồi sau mới đáp: Chuyện này rất khó nói.
Những cây phía trước đâu rồi nhỉ?
Góc tây bắc Nghiệp Thành ngoại trừ thành lâu cao vút, còn có những gốc đại thụ, xen lẫn là những khóm cây bụi. Phía không xa là thành lâu với tường cao ngói cong, không giống nhà cửa mà giống như một kho dự trữ binh khí.
Đơn Phi nhớ lại một chút, rốt cuộc nói: Nếu huynh đoán không nhầm, Tư Không sẽ nhanh chóng trùng kiến lại Nghiệp Thành. Nơi này cũng sẽ xây dựng lại này nọ…
Hắn biết được lịch sử, biết rõ Tào Tháo sẽ xây ba đài Băng Tỉnh, Đồng Tước, Kim Hổ … nhất định sẽ động tới đất đai cây cối.
Vậy những cây kia chắc chắn sẽ biến mất? Thần Vũ giọng đầy mất mát.
Đơn Phi thấy vẻ mất mát của Thần Vũ, lo lắng trong lòng, luôn cảm giác hôm nay nàng có chút kỳ lạ.
Vậy trong Nghiệp Thành, có gì sẽ không thay đổi không? Thần Vũ hỏi đầy trông mong.
Đơn Phi quả có chút mờ mịt, thầm nghĩ, hai ngàn năm sau, ở Nghiệp Thành chỉ còn lại một chút tường thành và quan tài Nữ Tu.
Không thấy Đơn Phi trả lời, Thần Vũ đột nhiên kéo tay Đơn Phi đi dọc triền sông, tới trước một gốc cây du tươi tốt, nói: Đơn Phi, huynh có thể giúp muội làm một chuyện không?
Muội nói đi. Đơn Phi không chút do dự trả lời.
Huynh và người khác khi đi du ngoạn, đều lưu lại kỷ niệm phải không? Thần Vũ hỏi: Sao muội trước giờ đi tới đâu đó, không nghĩ ra được nhỉ?
Đơn Phi cười ha ha: Có người sẽ viết lại vài chữ “Đã đến đây du ngoạn” gì đó. Hắn không đồng tình với loại chuyện này lắm, tuy nhiên không muốn phụ sự mong đợi của nàng, cuối cùng cũng nói ra phương pháp ngây thơ này.
Ý hay đó. Thần Vũ vỗ tay cười: Vậy muội… Nàng nhặt một viên đá nhọn lên, như muốn khắc lên thân cây gì đó, nhưng cuối cùng lại đặt đá vào tay Đơn Phi, nói: Huynh giúp muội khắc lên thân cây này vài chữ đi…Viết là “Đơn Phi và Thần Vũ đã từng đến đây du ngoạn” được không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất