Chương 231: Nữ Tu
.
Mây trời hoàn mỹ, từng tia nắng chiếu lên gương mặt càng hoàn mỹ của Thần Vũ, đầy vẻ chờ mong.
Đơn Phi cầm viên đá, thậm chí nghe thấy khớp các ngón tay của mình vang lên, hồi lâu hỏi: Vì sao?
Vì sao gì? Chúng ta từng đến đây cũng phải lưu lại kỷ niệm, phòng sau này quên mất. Huynh không muốn viết sao? Thần Vũ cười khanh khách hỏi ngược.
Đơn Phi ngưng mặt nhìn gương mặt xinh đẹp vô ưu vô lự kia, cười nói: Muội nói huynh khắc, huynh nhất định sẽ khắc.
Hắn nắm chặt viên đá nhọn kia, dùng sức khắc lên thân cây: Đơn Phi, Thần Vũ dù phát sinh chuyện gì, đều đã dũng cảm cùng nhau đối mặt!
Chữ viết khắc sâu hữu lực, chỉ cần cây du không ngã, sẽ khó có thể xóa nhòa.
Vất viên đá đi, Đơn Phi nhìn sang, thấy Thần Vũ đang si ngốc nhìn dòng chữ trên cây. Cảm thấy ánh mắt của Đơn Phi, Thần Vũ híp mắt cười nói: Viết hay lắm, muội rất thích.
Đơn Phi nắm lấy tay Thần Vũ, nhìn sâu vào mắt nàng, nói từng chữ: Thần Vũ, huynh đã từng nói với muội, dù cho phát sinh bất cứ chuyện gì, huynh cũng sẽ cùng muội đối mặt. Nếu như muội có tâm sự, không cần phải giấu diếm huynh. Có thể huynh không đủ mạnh mẽ, nhưng huynh sẽ tìm ra dù bằng cách nào đi nữa, chỉ cần muội nói cho huynh biết vấn đề là gì!
Thần Vũ vẫn tươi cười: Huynh bắt đầu giống muội từ khi nào vậy, còn có thể nhìn thấu tâm tư người khác? Không chờ Đơn Phi trả lời, nàng đã cười tiếp: Muội muốn hỏi huynh, nếu một ngày huynh không còn gặp muội nữa, huynh có quên muội không?
Đơn Phi nhìn nụ cười nhạt nhẽo kia, cảm thấy trước mắt tối sầm, máu huyết toàn thân đông lại. Trong phút chốc, hắn nhớ tới chuyện giữa Thi Ngôn và Tào Quan, một lúc mới hỏi: Vì sao? Huynh đã làm gì sai?
Thần Vũ hỏi nhìn như bình thản, nhưng Đơn Phi lại có cảm giác kinh tâm động phách.
Thần Vũ ngưng mắt nhìn Đơn Phi đang kinh ngạc không hiểu kia, hồi lâu cười nói: Huynh không làm gì sai, muội cũng không làm gì sai. Đơn Phi, hãy tin muội.
Nắm chặt tay Đơn Phi, ý cười trên mặt Thần Vũ đã nhạt, nhưng vẫn cười nói: Huynh hãy tin muội.
Đơn Phi hít sâu, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh: Huynh tin muội. Vậy muội rốt cuộc là…
Được rồi, chữ đã khắc xong, muội cũng phải làm gì đó. Thần Vũ buông tay Đơn Phi ra, nhặt lại viên đá nhọn mà Đơn Phi quăng lúc này, nhìn khắp xung quanh, lại tìm được một nhánh cây cứng cáp, đào xuống ngay dưới tàng cây.
Đơn Phi biết rằng nếu Thần Vũ không nói, dù hắn có hỏi thế nào cũng không ra. Thấy Thần Vũ bận bịu cực nhọc, chỉ đành cũng tìm một cành cây khác, ngồi xuống đào phụ.
Hắn không biết Thần Vũ đang đào cái gì.
Khi đào xuống được khoảng một thước, Thần Vũ quăng nhánh cây kia đi, chôn viên đá nhọn xuống rồi lấp đất che lại. Sau khi phủi hết bụi đất bám trên đôi tay mềm mại, nàng nói: Được rồi, lại hoàn thành thêm một việc, hôm nay làm được thật nhiều chuyện.
Đơn Phi nhìn Thần Vũ có chút khờ khạo ngây ngô kia, nhíu chặt chân mày.
Thần Vũ đưa đôi tay đầy bụi kia vuốt giãn nếp nhăn trên chân mày Đơn Phi, thuận tiện bôi đầy đất lên trán hắn. Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Đơn phi, cười khanh khách cả lúc. Sau đó chạy tới bên bờ Chương Thủy, tìm một chỗ nước nông để rửa tay, rồi nhúng ướt khăn lụa, lau trán Đơn Phi sạch sẽ.
Đơn Phi một mực yên lặng đi theo Thần Vũ, thấy nàng tựa như biến thành một người khác, thầm hoang mang.
Không phải hắn không thích một Thần Vũ như vậy, nhưng hắn không còn là một thiếu niên ngây thơ nữa, hắn rất tỉnh táo, nhìn ra được sự ngụy trang của nàng.
Thần Vũ không để ý tới Đơn Phi, đi dọc theo bờ sông nhặt được hai hòn đá bé bằng nắm tay, đưa một hòn cho Đơn Phi. Thấy hắn ngơ ngác, Thần Vũ cười nói: Huynh đoán thử xem muội muốn làm gì?
Ném đá lướt nước?
Đơn Phi tự nhiên mà nghĩ vậy, thầm nghĩ kim cổ xưa nay, không biết có bao nhiêu đứa trẻ ngây ngô đã từng đứng bên bờ sông ném đá, xem xem ai có thể ném lướt được trên nước xa và đẹp nhất?
Thần Vũ cười nói: Muội nghĩ huynh đoán không ra đâu, đồ ngốc.
Nếu là người khác nói vậy, Đơn Phi còn có thể phản bác lại, nhưng là Thần Vũ, hắn chỉ biết cười: Huynh ngốc đấy, nên có một số việc cần có muội nhắc nhở.
Thần Vũ nhìn mặt nước một lúc lâu, đột nhiên ném hòn đá trên tay đi. Tõm một tiếng, cục đá vẫn chưa bay xa, mà nện trên mặt nước, bắn bọt sóng ra khắp nơi, từng vòng, từng vòng nước từ chỗ đá rơi lan đi.
Đơn Phi không nghĩ lại còn có kiểu ném đá này, nhất thời ngớ ra.
Thần Vũ giục: Nhanh, nhanh lên, hãy ném tới chỗ hòn đá của muội vừa rơi xuống.
ĐơnPhi chỉ biết cười khổ, lòng nữ nhân đúng là như mò kim đáy bể, tâm tư của Thần Vũ lại càng khó đoán. Thấy dáng vẻ Thần Vũ phấn chấn cao hứng, Đơn Phi không muốn làm nàng thất vọng, cũng ném đá tới chỗ Thần Vũ vừa ném xong.
Hắn vốn nghĩ sẽ có chuyện gì thần bí phát sinh, ai dè sau khi các sóng nước tan đi hết, thì chẳng còn gì nữa.
Hòn đá chìm xuống, không còn tăm tích.
Chì còn lại bóng hai người đứng song vai in ngược trên mặt sông.
Đá đã chìm đáy sông, nhưng Đơn Phi lại cảm tưởng như hai hòn đá kia chìm xuống đáy lòng, theo Thần Vũ đến giờ, vẫn mờ mịt không rõ.
Một lúc sau, Thần Vũ hỏi: Huynh nhìn có hiểu không?
Đơn Phi lắc đầu, thật sự không hiểu ý của Thần Vũ là gì.
Thần Vũ lẩm nhẩm: Huynh không hiểu cũng tốt.
Nàng không giải thích gì, chỉ kéo Đơn Phi cùng nhau ngồi xuống dưới bóng cây du vừa khắc chữ kia, nhìn dòng nước đang lưu chuyển về phương đông, Thần Vũ nhỏ giọng: Muội còn tưởng hôm nay sẽ gặp được nhiều người nữa chứ.
Vì sao? Muội muốn gặp nhiều người ư? Đơn Phi hỏi.
Thần Vũ không đáp, chỉ nói tiếp: Phải rồi, Đơn Phi! Muội chưa từng nghe về chuyện trước kia của huynh, có thể kể cho muội nghe chút không?
Đơn Phi trầm mặc một lúc mới nói: Huynh cũng chưa từng nghe nói về thân thế của muội, chỉ biết muội là cô nhi, muội muốn tìm cha mẹ không?
Nụ cười trên mặt Thần Vũ tưởng như đông lại: Muội không biết cha mẹ mình là ai. Sư phụ cũng không nhắc đến. Huynh có rảnh tìm giúp muội đi?
Không vấn đề. Đơn Phi thoải mái đáp.
Thần Vũ cười vui vẻ: Vậy cảm ơn huynh. Chuyện của muội cũng không có gì để nói, mấy ngày nữa muội sẽ kể cho huynh.
Đơn Phi thấy dáng bộ Thần Vũ vui vẻ, lại nghe thấy ba chữ “mấy ngày nữa”, thấy an tâm hơn một chút, tự nhủ mình nghi thần nghi quỷ thôi.
Muội đừng gạt huynh. Đơn Phi nói.
Thần Vũ liếc Đơn Phi đến trắng mắt: Muội chưa bao giờ gạt huynh điều gì. Chỉ là… Thần Vũ lại mỉm cười: -Được rồi, nói chuyện của huynh đi.”
Đơn Phi mãi nghĩ tới hai chữ “chỉ là”. Một mặt kể lại giản lược những chuyện hồi hắn còn ở Hứa Đô. Không ngờ Thần Vũ dường như rất có hứng thú, hay hỏi đi hỏi lại, lúc nghe tới cách làm bánh bao, cười nói: Muội rất muốn được ăn bánh bao huynh làm.
Sau khi nghe xong chuyện Đơn Phi đến Hứa Đô, chuyện về Mang Sơn, Thần Vũ bất ngờ hỏi: Thế chuyện trước lúc huynh đến Hứa Đô thì sao?
Đơn Phi do dự một chút, rốt cuộc nói: Huynh trước kia là nhà khảo cổ.
Là làm cái gì? Thần Vũ tò mò.
Đơn Phi không giấu diếm, giải thích cặn kẽ một lượt, thậm chí cũng nói sơ sơ về chuyện hắn xuyên không. Hắn không muốn giấu diếm Thần Vũ điều gì.
Hốn vốn tưởng Thần Vũ không lý giải nổi, không ngờ Thần Vũ lại gật đầu:
Hóa ra là vậy, trách không được muội thấy rất nhiều người biết huynh, nhưng huynh lại không nhận ra được họ. Mã tiên sinh chắc là biết, Quách Gia có lẽ cũng đoán được, Tào Tháo cũng biết nhỉ? Nàng còn suy ngẫm một chút, suy tư nói: Có lẽ Tào Quan cũng biết nhỉ?
Đơn Phi chấn động trong lòng, thấy Thần Vũ không có vẻ gì là sợ hãi, hỏi: Vậy muội… có sợ không?
Thần Vũ cười đến rạng rỡ: Sao phải sợ? Thấy Đơn Phi trầm mặc, nàng nhìn hắn nói: Nếu muội không còn là Thần Vũ, mà biến thành một người khác, huynh có sợ không?
Sợ gì chứ? Đơn Phi lập tức nói.
Thần Vũ lóe mắt lên, khẽ cười: Vì vậy, muội cũng không sợ huynh, dù huynh thay đổi thế nào đi nữa! Khi nàng nói chuyện, khẽ dựa đầu vào vai Đơn Phi, nhìn về phía xa xa, nói: Huynh phải nhớ kỹ điều này.
Gì vậy nhỉ?
Đơn Phi rất khó hiểu, chỉ thấy Thần Vũ thở dài, lẩm bẩm: Đợi tới hoàng hôn, chúng ta sẽ đi tìm quan tài Nữ Tu, muội hy vọng…
Thần Vũ nhìn về tà dương xa xôi, trong đôi mắt dâng đầy hy vọng.
Đơn Phi ngẩng đầu, thấy bóng trời ngả về tây, không ngờ mình lại nói lâu như vậy. Thấy Thần Vũ không nói gì nữa, Đơn Phi cũng lộ ra vẻ chua xót.
Nhìn mặt trời đã bắt đầu hạ xuống thành tây. Đợi tới lúc tia nắng cuối ngày cũng tắt, Nghiệp Thành chìm trong bóng tà huy. Thần Vũ đã sớm có chuẩn bị, kéo Đơn Phi đứng lên, tìm cầu qua sông Chương Thủy đi về Tây Bắc.
Qua thêm một khoảng thời gian khoảng chung trà, lúc còn cách tường thành tây bắc một quãng, Thần Vũ dừng lại.
Lòng Đơn Phi khẽ run lên.
Lúc hắn khảo cổ Nghiệp Thành, Nghiệp Thành đã chẳng còn lại cái gì. Gần hai ngàn năm tang thương, đã sớm xóa đi nhiều chuyện, nhưng hắn nhớ rõ quan tài Nữ Tu đúng thật là ở vị trí phụ cận thành lũy này.
Thần Vũ sao có thể tìm được nơi này một cách chính xác như vậy?
Đơn Phi nhìn khắp xung quanh, nhưng không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu gì.
Thần Vũ thấy Đơn Phi như đang tìm kiếm, khẽ cười: Xem ra mấy ngàn năm sau, huynh đã từng đào qua nơi này. Vậy mà lại gạt muội nói không biết.
Đơn Phi hơi xấu hổ.
Bóng đêm phủ xuống, toàn bộ Nghiệp Thành nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Đơn Phi thấy Thần Vũ vẫn đang đứng đó, nghĩ thầm giờ không có xẻng Lạc Dương gì cả, Thần Vũ làm sao có thể dẫn hắn tìm quan tài Nữ Tu sâu dưới lòng đất đây? Tim hắn đập không ngừng, Đơn Phi không tin Thần Vũ sẽ có năng lực chui xuống đất, nhưng hắn biết Thần Vũ cũng không nói dối.
Trong màn đêm, Thần Vũ thoạt nhìn rất thần bí, tháo trường kiếm đang đeo trên lưng cắm xuống đất, chậm rãi vươn tay ra.
Đơn Phi khó hiểu, nhưng vẫn vươn tay ra nắm lấy năm ngón tay nhỏ bé và yếu ớt của Thần Vũ.
Huynh sẵn sàng chưa? Thần Vũ không khẩn trương như Đơn Phi, cười khanh khách hỏi.
Đơn Phi cầm chặt tay Thần Vũ, cảm thấy lưng toát đầy mồ hôi lạnh, giọng nói khàn đi: Thần Vũ, nếu chuyện đi tìm quan tài Nữ Tu có gì khó khăn, chúng ta có thể suy nghĩ thêm một chút.
Hắn bấu chặt lấy bàn tay thon gầy của Thần Vũ. Hắn không sợ đi gặp quan tài Nữ Tu, chỉ sợ sau khi thấy rồi, sẽ không còn được gặp lại Thần Vũ nữa.
Muội không thấy có gì khó khăn cả. Thần Vũ nhíu đôi mi thanh tú: Nhưng huynh yên tâm, muội sẽ bảo vệ huynh.
Nàng bỗng dưng nói một câu như vậy khiến Đơn Phi không biết nên khóc hay cười, âu lo nói:
Còn muội thì sao?
Muội đương nhiên là có khả năng tự vệ rồi. Đôi mắt đẹp của Thần Vũ đầy vẻ dịu dàng, từ tốn nói: Nhìn vào mắt muội.
Đơn Phi nhìn qua, chỉ thấy đôi mắt đen trắng phân minh mà bóng tối hoàn toàn không che được vẻ mỹ lệ.
Thần Vũ hít sâu một hơi, một đốm lửa cách không bắn ra từ lòng bàn tay.
Ánh lửa chớp động, bắn đến vỏ kiếm đang cắm trên đất, có một mùi hương từ trong kiếm tỏa ra.
Lòng Đơn Phi khẽ động, nhớ rõ lúc Thần Vũ đề cập đến chuyện quan tài Nữ Tu ở rừng hoa đào, thấy nàng cũng sờ qua vỏ kiếm. Không lẽ bí mật nằm trong này?
Chỉ mới nghĩ một lát, Đơn Phi đột nhiên phát hiện không biết là ảo giác hay sao, mà có một luồng kim quang bay lên, tháng năm lưu chuyển, cảnh sắc thay đổi.
Đây là đâu?
Trước mắt Đơn Phi hết tối lại sáng, trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt như đôi vầng trăng non, một giọng nói u buồn lại thản nhiên, tựa hồ truyền tới từ bên trên.
Đơn Tướng Quân, huynh đã tới rồi?