Thâu Hương

Chương 233: Trước cửa nhiều thị phi

Chương 233: Trước cửa nhiều thị phi


.
Ngô Chất cử chỉ tư văn, Đơn Phi thấy, chỉ đứng tại chỗ chắp tay nói: -Các hạ nếu như không có việc gì… Tâm tình hắn không tốt, không muốn bị người ngoài quấy rầy, thấy Ngô Chất tuy rằng hào hoa phong nhã không khiến người chán ghét, nhưng ý đuổi khách không cần nói cũng rõ.
-Bất Tài có việc. Ngô Chất cảm giác Đơn Phi hiển nhiên không biết y là ai, bày tỏ thân phận nói: -Đơn Thống Lĩnh, nay Ngô Chất làm việc dưới trướng Thế Tử.
Đơn Phi hơi giật mình.
Hắn cõi lòng đầy tâm sự, cũng không có chăm chú nghe Ngô Chất tự giới thiệu, nhưng nghe thấy Ngô Chất lại nhắc lại một lần, đột nhiên nghĩ đến Ngô Chất là ai, đây chính là một trong “tứ hữu” của Tào Phi.
Tào Phi lúc này chỉ coi như là một thiếu niên có nhận thức, có tính tình, ngày sau có thể đánh bại Tào Thực trong quá trình đọat đích, ngoại trừ bản thân có lòng bắt đầu vận dụng ra, công của bốn người này không thể bỏ qua, bốn người này chính là Tư Mã Ý, Trần Quần,Chu Thước còn có Ngô Chất.
Tư Mã Ý tự nhiên không cần phải nói rồi, Diễn nghĩa miêu tả người này như địch thủ lớn nhất của Gia Cát Lượng, tuy rằng hai người này căn cứ theo sử chép, uy phong quân sự không sánh bằng hai phần trong Diễn nghĩa, có điều nếu bàn về năng lực chính trị, hai người này nhất định là nhân vật nổi tiếng, ít gặp địch thủ.
Có đám người Tư Mã Ý trợ giúp Tào Phi hành động, bên người Tào Thực có một Dương Tu tham vọng viển vông và đám huynh đệ Đinh gia gì đó, kết quả có thể lường trước.
Tuy nhiên theo những gì Đơn Phi biết, giống Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý có thể phải qua vài năm nữa mới có quan hệ với Tào Phi, bởi vì Tư Mã Ý mặc dù có tài danh, tuy nhiên vẫn rất kiêng kị đối với Tào Tháo, đối với sự điều động của Tào Tháo đều là cáo bệnh không đến.
Ngô Chất này đầu nhập Tào Tháo khá sớm, nhưng thanh danh không hiện, chỉ là giao tình vô cùng tốt với Tào Phi mới giúp cho y được hậu nhân biết đến. Theo sách sử ghi lại, Tào Phi có quãng thời gian không gặp người này, còn viết một thiên "Dữ Ngô Chất Thư". Thiên văn chương này văn thải rất là không tệ, thuận tiện lan truyền thanh danh Ngô Chất ra ngoài.
Người này có thể được Tào Phi tín nhiệm như vậy, nói vậy ở trong mắt Tào Phi, phải có chỗ đáng trọng dụng.
Ngô Chất không biết chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn này, trong đầu Đơn Phi đã lật lý lịch của y ra, thuận tiện nghiên cứu đến cách làm người của y, nhưng thấy Đơn Phi đối Thế Tử cũng mang dáng vẻ không để tâm, Ngô Chất càng khó chịu.
Y và Tào Phi giao tình rất tốt, dựa vào uy phong Thế Tử, làm người nhiều ít có chút kiêu căng. Bất quá lần này tiến đến là phụng lệnh Tào Phi, lại biết Đơn Phi mới lật đổ Vu Cấm, lúc ở thành Hứa Đô bạt tai bốp bốp đám người Hạ Hầu Hành, Tuân Uẩn, quả thực là một dị số.
Ngô Chất tự ngẫm chính mình còn không bằng đám người Hạ Hầu Hành, Tuân Uẩn, bởi vậy đối với Đơn Thống Lĩnh trẻ tuổi này thực sự có vài phần kiêng kị. Thấy Đan Phi trầm mặc, Ngô Chất càng thêm cung kính nói: -Thế Tử phân phó bất tài phải mời Đơn Thống Lĩnh đến gặp mặt, mong rằng Đơn Thống lĩnh nể mặt.
Tào Phi đối với Đơn Phi rất thân thiện, Đơn Phi lại biết Tào Phi không có việc gì quan trọng, chuẩn bị thoái thác, chợt nghe Thần Vũ nói: -Vậy ta có thể đi không?
Ngô Chất ngẩn ra.
Y đã sớm lưu ý đến Thần Vũ. Mặc dù kinh diễm với vẻ đẹp của Thần Vũ, tuy nhiên cũng sớm biết rằng Thần Vũ lãnh đạm, thầm nghĩ Đơn Phi có chút do dự, hơn phân nửa là nguyên nhân nhi nữ tình trường, đang nghĩ làm sao có thể thuyết phục nàng. Khó có được Thần Vũ chủ động đề cập, Ngô Chất do dự một chút, cố ý ra vẻ ngạc nhiên vui mừng nói: -Thế Tử tuy rằng không đề cập Thần Vũ cô nương, tuy nhiên nếu Thần Vũ cô nương nể mặt, Thế Tử chỉ sợ sẽ vui vẻ gấp bội.
Thần Vũ đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người, xoay người nói với Đơn Phi: -Đơn Phi, dù sao cũng không làm gì, muội và huynh cùng đi.
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, hắn biết rõ tính cách Thần Vũ. Biết nàng không phải nữ tử thích hàn huyên náo nhiệt, nhưng mấy ngày nay Thần Vũ lại giống như thay đổi thành một người khác vậy, cái gì náo nhiệt đều phải tham gia một chút.
Trong lòng kỳ quái, Đơn Phi thấy Thần Vũ tỏ ra mong chờ, rốt cục nói: -Vậy làm phiền Ngô huynh dẫn đường rồi.
Ngô Chất vui mừng, nội tâm mặc dù biết có chút không ổn, nhưng cũng không quan tâm nhiều lắm.
Lúc đến y suy nghĩ chu đáo, lại dắt tới ba con ngựa.
Sau khi ba người lên ngựa sau, Ngô Chất dẫn đường trước, câu có câu không nói tán gẫu, đến gần trưa, Ngô Chất dẫn theo Đơn Phi, Thần Vũ tới trước một tòa phủ đệ.
Phủ đệ tường cao cửa lớn bề thế, mặc dù không thể so với Viên phủ, nhưng ở Nghiệp Thành cũng coi như rất có quy mô, hẳn là một nhà đại hộ.
Đơn Phi vừa thấy hai chữ "Chân phủ" phía trên tấm biển ngoài cửa, nhíu mày.
Ai cũng thích ghép hắn và Chân Nhu cùng một chỗ, Tào Phi này có phải ăn no rỗi việc không có việc gì làm hay không, mới gặp Chân Mật, chẳng lẽ liền chuẩn bị giới thiệu cô em vợ cho Đơn Phi hắn?
Ngoại trừ lý do này, Đơn Phi thật sự nghĩ không ra Tào Phi còn có nguyên do gì gặp hắn ở Chân phủ, vốn muốn quay đầu ngựa rời đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thần Vũ rất có hứng thú, Đơn Phi tâm tư chuyển động, thầm nghĩ nếu đã đến, thì phải làm cho rõ.
Hắn đối Chân gia không có cảm giác gì, càng không biết thị phi trước kia, nhưng hắn biết chuyện này nhất định phải giải quyết, chỉ cần Chân gia không chạm vào giới hạn của hắn, mọi người hừ hừ ha ha là tốt rồi. Tất cả mọi người đều là người thông minh, có những lời không cần phải nói rõ ràng như vậy.
Ngô Chất xuống ngựa do dự một chút, thấp giọng nói:
-Đơn Thống Lĩnh, phiền ngươi chờ một lát, ta đi trước bẩm báo với Thế tử. Sau khi nói xong, y vội vàng chạy vào trong phủ.
Đan Phi, Thần Vũ nhìn nhau cười, Thần Vũ nói: -Là Chân phủ, nữ nhân định thân với huynh có phải sống ở nơi này hay không? Nàng nói rồi cũng không có gì bất mãn, chỉ che miệng mỉm cười, bộ dáng rất là vui vẻ.
Đơn Phi thấy Thần Vũ như vậy, ngược lại có chút xấu hổ, thấp giọng nói: -Muội cũng biết, việc định thân không có quan hệ gì với huynh cả.
Thần Vũ gật gật đầu nói: -Muội biết, bằng không muội sao lại tới nơi này?
Đơn Phi ngẩn ra, cân nhắc ngụ ý của Thần Vũ, thầm nghĩ nếu là có quan hệ, Thần Vũ sẽ không tới? Nàng cũng sẽ... ghen sao?
Tuy biết rằng Thần Vũ thích mình, nhưng hắn và Thần Vũ xưa nay thuận theo tự nhiên, ít nói lời tình cảm, chỉ cảm thấy bình thản ở chung chính như vậy là niềm vui lớn nhất, nghe Thần Vũ nói chuyện như vậy, Đơn Phi trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Lúc hai người nói chuyện, một người bước lớn ra khỏi Chân phủ, bộ dáng thực vênh váo tự đắc, nhìn thấy Đơn Phi, Thần Vũ hai người đứng trước cửa, quát: -Các ngươi đi xa một chút, đây là Chân gia, nơi này là nơi những kẻ rảnh rỗi các ngươi có thể xuất hiện sao?
Người nọ khoảng ba mươi tuổi, một vai cao một vai thấp, toàn thân trên dưới giống như con rận vậy, luôn muốn run run mới hiển uy phong.
Đơn Phi mặc dù không có năng lực nhìn thấu con người như Tào Tháo, Quách Gia, nhưng nhìn thấy dáng vẻ người này, cũng biết đây là một kẻ đắc chí càn rỡ.
Nếu là ngày hôm qua, Chân phủ chỉ biết cúi đầu làm người. Người có quan hệ với Viên thị, mỗi người đều cảm thấy bất an, huống chi là Chân Mật gả cho Viên Hi? Nhưng chỉ là mới một ngày, người này ngẩng đầu còn đắc ý hơn cả gà mái đẻ trứng, xem ra chuyện của Tào Phi và Chân Mật, sớm đã bị những người này biết được.
Có thể lọt vào mắt xanh của Thế Tử, loại người như thế này nào sẽ thèm quản Viên Hi tại U Châu xa xôi, hận Chân Mật hôm nay không thể lập tức tái giá, khi đó một người đắc đạo, những người này cũng có thể thăng thiên theo.
Khẽ mỉm cười, Đơn Phi kéo Thần Vũ dời vài bước.
Người nọ rõ ràng vẫn cảm thấy khó chịu, quát: -Nói các ngươi đó, cút xa một chút. Gã tiến lên một bước, một phen đẩy Thần Vũ đẩy đi.
Đơn Phi động chân mày một chút, đột nhiên bắt lấy cổ tay kẻ này.
Hắn vốn khó chịu, có điều vẫn còn có thể nhịn lại không phát, thấy kẻ kia chân tay lóng ngóng, dáng vẻ muốn chiếm tiện nghi Thần Vũ, làm sao có thể nhịn được?
Đơn Phi một tay bắt lại cổ tay kẻ này, hơi dùng sức một chút.
Người nọ kêu gào thảm thiết, đầu gối như nhũn ra, dần dần quỳ xuống đất, đau hừ hừ nói: -Ngươi dám... Ngươi dám... Vốn còn muốn tỏ ra uy phong, nhưng cảm giác cổ tay giống như bị kìm sắt kẹp lấy, sợ cổ tay lập tức sẽ gãy. Người nọ cuống quít nói: -Các hạ...muốn làm cái gì?
Đơn Phi thản nhiên nói: -Ta chính là muốn hỏi một chút, nếu ta không cút thì làm sao bây giờ? Bằng không ngươi dạy ta?
Người nọ đầu gối đã chấm đất, đau đến đổ mồ hôi trán, cầu khẩn nói: -Ta......không biết...
-Vậy ta dạy cho ngươi!
Đơn Phi khẽ vung cổ tay, người nọ lăn lông lốc ra ngoài, "bịch" một tiếng, đầu đập vào bậc thang, lập tức sưng đỏ một cục.
Có hai gia nô đang ra khỏi Chân phủ, thấy thế cuống quít xông lại nói: -Chân thiếu gia, người làm sao vậy?
Chân thiếu gia bị Đơn Phi ném giống như tôn tử, đứng lên cho hai hạ nhân một cái tát: -Ta làm sao vậy các ngươi không nhìn thấy? Đánh chết người này, xảy ra án mạng ta gánh.
Gã ngày thường chính là đức hạnh này, gần đây Nghiệp Thành bị vây, y tuy là thấp thỏm bất an, nhưng nguy cơ vừa đi, bỗng dưng cảm giác lại đắc thế, mắt cao hơn trời. Lúc này bị Đơn Phi vứt lăn ra ngoài, Chân thiếu gia chỉ cảm thấy đã chịu nhục nhã vô cùng.
Hai cái hạ nhân cũng không do dự, lập tức vén tay áo phóng về phía Đơn Phi.
Đang lúc Chân thiếu gia tính toán có cần gọi thêm mấy người nữa hay không, chỉ thấy Đơn Phi vung tay lên, hai hạ nhân kia trán đụng thẳng vào nhau, mềm oặt ngã xuống.
Chỉ một khắc thời gian, Đơn Phi lại đứng ở trước mặt Chân thiếu gia.
Chân thiếu gia gót chân đều phát lạnh, đột nhiên quỳ xuống nói: -Vị gia này, tha mạng. Y có kiêu ngạo hơn nữa, nhưng thấy Đơn Phi một tay liền xô ngã hai gia đinh, rốt cuộc cũng biết vị này tuổi tuy không lớn lắm, công phu lại giống yêu tinh vậy.
Nhìn Đơn Phi không nói gì, Chân thiếu gia mới chuẩn bị nói cái gì nữa, đột nhiên kinh ngạc nói: -Ngươi, ngươi không phải... Đơn... Ngươi là Đơn Phi? Giờ phút này bộ dáng y giật mình giống như gặp quỷ vậy.
Đơn Phi thầm nghĩ vị này chỉ sợ cũng đã nhận ra chính mình, hắn dù sao cũng đã ở Chân phủ một khoảng thời gian.
Chân thiếu gia lời vừa mới nói xong, thanh âm có chút kinh ngạc của Ngô Chất liền truyền tới: -Đây là có chuyện gì?
Đơn Phi không để ý tới Chân thiếu gia, ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy trước bậc thang có hai người đứng đó, đúng là Tào Phi và Ngô Chất. Đi theo phía sau hai người là binh Tào tinh tráng, hai mắt sáng ngời, vừa thấy liền biết công phu phi phàm.
Đơn Phi thấy thế, thầm nghĩ lão Tào quả là tiếc mạng, lúc nào cũng đều bảo Hứa Chử thiếp thân bảo hộ, đến chỗ nào đều là Hổ Vệ đi theo, Tào Phi này coi như có chút tâm nhãn, mang theo thân vệ đi theo, hẳn cũng là sợ có sự cố ngoài ý muốn.
Ngô Chất nhìn thấy trước phủ gà bay chó sủa, tràn đầy kinh ngạc. Tào Phi nhìn dáng vẻ Chân thiếu gia, thầm nghĩ lúc này còn chưa qua năm mới đâu, ngươi sao lại hành lễ lớn như vậy?
Tuy nhiên Tào Phi nhìn thấy cục diện này, không cần hỏi cũng biết sao lại thế này. Lúc trước Đơn Phi dám quát lớn với Thế Tử như y, đối kẻ ngu si như Chân thiếu gia này làm sao lại khách khí?
Bước nhanh đi đến, Tào Phi giơ tay kéo Chân thiếu gia cười nói: -Chân Nghiêu, ngươi làm cái gì vậy? Tuy nói ngươi và Đơn Phi đã sớm nhận thức, nhưng đại lễ như vậy, thật sự không thể nào nói nổi.
Sắc mặt Chân Nghiêu trắng bệch, ha ha nói: -Thế Tử, hắn thật là Đơn Phi? Thấy Tào Phi gật đầu, Chân Nghiêu thất thanh nói: -Hắn chính là khách quý hôm nay Thế Tử mời?
-Không saii. Tào Phi lại cười nói: -Hắn chính là khách quý lệnh muội nhờ ta mời đến Đơn Phi Đơn Thống Lĩnh. Theo lý thuyết, ngươi hẳn là nhận ra hắn mới đúng.
Chân Nghiêu sờ trán cũng ngăn không được vẻ sợ hãi trên mặt, liên tiếp lui về phía sau vài bước.
Tào Phi không tiếp tục để ý tới Chân Nghiêu, nắm lấy tay Đơn Phi, rất là thân thiết nói: -Đơn Phi, đến, đến, đến... Mời vào trong.
Y liếc mắt nhìn Thần Vũ một cái, hơi nhíu mày, không chào hỏi, chỉ lôi kéo Đơn Phi vào phủ.
Đi thẳng tới khách phòng của Chân phủ, Tào Phi giống như chủ nhân cười nói: -Đơn Thống Lĩnh, cũng nhờ diệu kế tiến vào Nghiệp Thành của ngươi, khó có được nhất chính là giảm thiểu thương vong của binh sĩ, đồng thời bảo toàn tính mạng của dân chúng Nghiệp thành. Chân Mật nghe thấy việc này, rất là hoan hỉ, liền nhờ ta mời ngươi đến ôn chuyện.
Chỉ sang nữ tử ngồi ngay ngắn trong nội đường, Tào Phi nói: -Đơn Phi, tin rằng không cần ta đến giới thiệu.
Nàng kia nhẹ nhàng đứng lên, bộ dáng đoan trang hiền thục, nhìn phía Đan Phi thi lễ nói: -Thiếp thân bái kiến Đơn công tử.
Đơn Phi thấy nàng kia bờ vai như gọt, vòng eo thắt chặt, cần cổ thon dài trắng nõn, búi tóc vân kế, thầm nghĩ vị này tất hẳn là Chân Mật, xem nàng quả thật mỹ mạo xinh đẹp, trách không được Tào Phi đối nàng thần hồn điên đảo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất