Chương 236: Đồng tước
.
Bầu trời xanh biếc, sau khi sóng vai bước ra Chân phủ với Thần Vũ, Đơn Phi thở phào một cái nói: -Không duyên cớ lãng phí cả một ngày.
Hắn cuối cùng đại khái biết được ân oán trước kia của Đơn Phi và Chân gia, loại chuyện xưa này mỗi một giờ mỗi một khắc đều có rất nhiều người không biết mệt mỏi mà trình diễn một nhân vật nào đó trong đó, nhưng hắn không có ý định tham dự vào.
-Cũng không có thể nói như vậy.
Thần Vũ vừa rồi chỉ bàng quan, lúc này rốt cuộc nói: -Ít nhất huynh khiến cho bọn họ không cần lo lắng đề phòng nữa, một việc công đức. Hơn nữa... Nàng tự nhiên cười nói, thần sắc có chút rạng rỡ.
Đơn Phi nhìn thấy khuôn mặt vô tư của Thần Vũ, trong lòng vẫn đang suy nghĩ vì sao Thần Vũ mấy ngày nay không đeo mạng che mặt nữa?
Việc này đối với người khác chỉ là một việc bình thường, nhưng Đơn Phi biết sau khi một người dưỡng thành thói quen, đột nhiên thay đổi nhất định là do một nguyên nhân nào đó.
Hai người lững thững đi trên đường, thấy người đi trên đường lại nhiều thêm vài người so với hôm qua. Dân chúng Nghiệp Thành trải qua hôm qua lo lắng, thấy sau khi thay đổi người thống trị, Nghiệp Thành vẫn giống trước kia, thậm chí so với trước kia còn an ổn hơn, có người trong lòng an tâm một chút, dám ra đây đi lại hai bước rồi.
-Kế tiếp... muội muốn... Thần Vũ nhìn phương xa lẩm bẩm nói.
Đơn Phi không kịp hỏi, liền thấy phía trước hơn mười người cưỡi đi tới, Đơn Phi âm thầm nhíu mày.
Người cầm đầu nọ lại là Trương Cáp.
Đơn Phi không ghét Trương Cáp, thậm chí có chút hảo cảm, nhưng thấy Trương Cáp đi về phía hắn, Đơn Phi biết Trương Cáp là đến tìm hắn.
Quả nhiên, Trương Cáp lập tức nói:
-Đơn Thống Lĩnh, ta đang tìm ngươi, nghe nói ngươi đang ở Chân phủ, liền vội vàng qua đây. Không ngờ có thể gặp ngươi trên đường, Tư Không mời ngươi đi tới Viên phủ gặp mặt, có chuyện quan trọng thảo luận.
Trong lòng Đơn Phi thầm than, thầm nghĩ Tào Phi mới trở thành Nguyệt Lão không thành công, Tào Tháo lại tìm hắn làm cái gì?
-Thần Vũ cô nương nếu thích, cũng có thể cùng đi. Trương Cáp thầm nghĩ nếu như là người khác được Tư Không triệu kiến, đều vội vội vàng vàng đi, duy chỉ có Đơn Thống lĩnh này có một phong cách riêng, bộ dáng luôn là phát sầu.
Thần Vũ lắc đầu nói: -Ta vừa lúc còn có việc khác.
Đơn Phi khó hiểu nói: -Muội muốn làm gì? Huynh...
-Không cần! Thần Vũ nhìn ra tâm ý của Đơn Phi, lắc đầu nói: -Muội muốn đi tìm Trương Phi Yến, huynh đến lúc đó đi tìm Trương Phi Yến hội hợp với muội là tốt rồi.
Đơn Phi không biết Thần Vũ và Trương Phi Yến có chuyện gì để nói, một bên Trương Cáp nhiệt tình nói: -Tư Không cấp cho quân Hắc Sơn một quân doanh ở thành Bắc, lại bảo Phi Yến Tướng Quân tạm thời trấn thủ thành bắc, Thần Vũ cô nương có thể đi vào trong đó tìm ông ta.
Thần Vũ tạ ơn Trương Cáp, cất bước nhẹ nhàng rời đi.
Đơn Phi nhìn bóng lưng của Thần Vũ, tuy biết hai người rất nhanh sẽ gặp lại, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Trương Cáp không hiểu vì sao, thầm nghĩ tiểu tử Đơn Phi này chỗ nào cũng đều không tệ, chỉ là dường như rất ỷ lại Thần Vũ, như hình với bóng.
Người trẻ tuổi nha, mới cùng một chỗ, khó tránh khỏi thích dính cùng một chỗ, đợi đến khi là lão phu lão thê, chỉ sợ cũng sẽ không còn như vậy.
Trương Cáp lắc đầu, mang theo Đơn Phi tới trước Viên phủ.
Tào gia phụ tử này cũng không khách khí nha!
Nghiệp Thành vừa hạ, Tào Phi liền coi Chân phủ như nhà mình, Tào Tháo đương nhiên trưng dụng Viên phủ làm phủ Tư Không để xử lý quân vụ.
Trương Cáp dẫn Đơn Phi tới trước thư phòng, sau khi Hổ Vệ thông truyền, Đơn Phi bước đi thong thả tiến vào thư phòng, thấy Tào Tháo thuận tay cầm công văn xem.
Hứa Chử, Thạch Lai đứng ở hai bên Tào Tháo.
Thạch Lai ở đây làm cái gì?
Đơn Phi biết Hứa Chử không ở trong này là không bình thường, nhưng Thạch Lai ở trong này, sự tình liền có chút quan hệ với Mạc Kim Giáo Úy.
Nghe Đơn Phi đi vào, Tào Tháo buông công văn nhìn qua, ra hiệu Đơn Phi không cần đa lễ, ngồi xuống là được rồi. Sau khi Đơn Phi ngồi xuống, Tào Tháo nói ngay vào điểm chính: -Chuyện chiếc gương biến mất, Quách Gia đã nói qua với cô, rất là kỳ quái.
Đơn Phi vốn có chút buông lỏng, nhưng thói quen đã hình thành khiến hắn quan sát sắc mặt của Tào Tháo, thấy người này rất bình tĩnh, trong lòng Đơn Phi khẽ nhúc nhích. Người bên ngoài nghe đến việc như thế, đều sẽ kinh ngạc hoảng sợ, Tào Tháo bộ dạng lại không chút gợn sóng, chẳng lẽ có kết luận gì?
Không đợi Đơn Phi nghĩ nhiều, Tào Tháo lại nói: -Không ngờ tối hôm qua lại xảy ra một chuyện lạ.
Thấy Tào Tháo xua tay ra hiệu, Thạch Lai từ trên án kỷ lấy ra một vật, đưa cho Đơn Phi nói: -Đơn Thống Lĩnh, ngươi xem thứ này một chút.
Đơn Phi thấy văn thư trên bàn của Tào Tháo có chút hỗn độn, vốn không có quá mức lưu ý. Nhìn thấy Thạch Lai từ trên bàn Tào Tháo lấy đồ đưa qua, Đơn Phi không rõ ràng cho lắm, có điều vẫn cầm trong tay xem xét.
Đó là một đồng yến tạo hình tinh xảo!
Đơn Phi hơi lấy làm lạ, đồng thời cảm giác khi hắn cầm lấy đồng yến, Tào Tháo ánh mắt sáng quắc nhìn cử động của hắn.
Đây là một loại trực giác, thật ra rất nhiều nữ nhân đều có, cũng thường dựa vào bản lĩnh này vô thanh vô tức quan sát nam nhân. Sau khi Đơn Phi luyện võ, đối với loại quan sát này cũng càng tốt hơn.
Sau một lúc lâu bất động thanh sắc nhìn đồng yến, Đơn Phi ngẩng đầu khó hiểu nói: -Ý của Tư Không là?
Hắn không cần làm bộ, bởi vì hắn căn bản không rõ ý của Tào Tháo, Tào Tháo sẽ không bảo hắn đến phân biệt đồ cổ đi? Thứ này mang đến niên đại kia rất đáng tiền, ở niên đại này, đồng tước giá trị tuy có, nhưng không lọt vào mắt xanh của Tào Tháo.
-Đơn Thống Lĩnh cứ nói nói cái nhìn của mình, tùy tiện nói. Tào Tháo mỉm cười nói.
Đơn Phi lại nhìn đồng yến kia một lúc lâu, duỗi tay về phía Thạch Lai.
Hai người hợp tác sớm đã ăn ý, Thạch Lai hiểu được ý của Đơn Phi, đưa cái búa sắt tinh xảo qua.
Đơn Phi thấy Tào Tháo, Thạch Lai cũng không có ý muốn ngăn trở, một búa đập vào cái bệ của đồng yến, trong thư phòng tiếng kim khí giao nhau hơi chói tai, Đơn Phi bất động, chỉ nhắm mắt lắng nghe.
Đem cây búa trả lại cho Thạch Lai, Đơn Phi kết luận nói: -Theo suy nghĩ của ta, đây hẳn là đồng yến thời Tần tạo ra. Ngừng một lát, Đơn Phi bổ sung: -Kỹ thuật thời Tần Thủy Hoàng.
Mọi người trong phòng hơi giật mình, ngay cả Hứa Chử đều lộ ra chút kinh sợ.
Đơn Phi thoáng nhìn, thầm nghĩ những thứ này khẳng định có người nghiên cứu qua rồi, bằng không vì sao đối với bình luận của hắn lại có bộ dáng như vậy?
Tào Tháo vuốt vuốt chòm râu gật đầu nói: -Tào Tam không có tiến cử lầm người, Đơn Thống Lĩnh, ngươi làm sao lại có phán đoán này?
Đơn Phi không cần nghĩ ngợi nói: -Kỹ thuật đồng thau ở thời kì Thương Chu đã đạt đến đại thành, như Ti Mẫu Mậu Đỉnh, Tứ Dương Phương Tôn đều xem như công nghệ hiếm thấy. Tuy nhiên thời kì Tần Thủy Hoàng lại đưa kỹ thuật đồng thau lên một đỉnh cao mới, trong đó rất chú ý tỷ lệ pha trộn của hợp kim.
Hắn nói thuật ngữ chuyên nghiệp, pha trộn hợp kim cho cân đối nói chính là tỷ lệ pha trộn các loại kim loại trong kỹ thuật hợp kim cổ đại.
Mặc kệ lão Tào hiểu hay không, nhưng biết đây không phải trọng điểm, Đơn Phi nói ra trọng điểm nói: -Thời Tần Thủy Hoàng, vì xây dựng Tần Hoàng lăng cần linh kiện khác nhau, yêu cầu cực cao đối với đồng thau đúc, bởi vậy tỉ lệ vận dụng đồng thiếc cực kỳ khéo léo.
Nâng đồng yến trong tay, Đơn Phi chỉ ra cánh yến nói: -Hoa văn mà thợ thủ công làm ra phần cánh dùng là tán đục pháp, cũng là thủ pháp điêu đục chỉ có mỗi quản dũng đồng ngự thời Tần Thủy Hoàng mới có, chẳng những tay nghề độc đáo, hơn nữa do yêu cầu cắt mài tạo hình, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với tỉ lệ kim thuộc trong đồng thau, không phải thời Tần Thủy Hoàng thì không thể chế tạo, bởi vậy ta có kết luận này.
Hắn mới vừa rồi nghe thanh âm phân biệt vật liệu, đã sớm phân biệt ra chất liệu đồng tước.
Việc này vốn cần kỹ xảo rất cao minh, hắn có thể trở thành chuyên gia khảo cổ đứng đầu, thuở nhỏ đã bỏ công sức rất lớn vào nhãn lực, nhĩ lực. Lúc trước hắn thắng Tuân Kỳ chính là dựa vào nhĩ lực nhiều năm tôi luyện, hiện giờ nội tức tăng vọt, võ công cao minh, nhãn lực, nhĩ lực cũng có trợ giúp, nhận ra lai lịch của thứ này thật ra lại dễ dàng.
Mà kết luận đây là kỹ thuật thời kỳ Tần Thủy Hoàng, mà không phải những thời kì sau, Đơn Phi dựa vào kiến thức phổ thông mà phán đoán.
Rất nhiều người đều có lầm lẫn, cho rằng niên đại càng gần cuối, khoa học kỹ thuật càng cao minh, nhưng lại không biết sự phát triển của nhân loại vốn dĩ có mấy chỗ đứt gãy, rất nhiều kỹ thuật bị thất truyền, mà đỉnh cao nghệ thuật lại khó có thể vượt qua.
Đồng yến này trong kỹ thuật thời cổ đại có thể nói gần đạt đến đỉnh cao nghệ thuật, đỉnh cao nghệ thuật không chỉ dựa vào công cụ kỹ thuật, còn phải dựa vào linh tính của bản thân con người và hoàn cảnh thai nghén.
Triền Hán sau triều Tần, phong cách đại khai đại hợp, cộng thêm đồ sắt bắt đầu hưng thịnh, kỹ thuật đồ đồng xanh ngược lại bị xuống dốc. Chuyện này cũng cùng một đạo lý với hiện nay di động máy tính hoành hành, khó xuất hiện thư pháp đại gia.
Đồng tước bất kể là từ thời đại hay là kỹ thuật đều khó có thể phục chế, theo Đơn Phi, giá trị nghệ thuật nhiều hơn giá trị kinh tế.
Có điều Tào Tháo bảo hắn xem đồng tước này có dụng ý gì?
Khi Đơn Phi vẫn còn trầm tư, chợt nghe Tào Tháo vỗ tay cười nói: -Nói rất đúng!
Lãnh đạo chính là lãnh đạo, căn bản không cần điều tra nghiên cứu, chỉ cần ba chữ khái quát là tốt rồi.
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, nghe Tào Tháo nói: -Đồng tước này là Trương Cáp Tướng Quân đào lên. Thấy Đơn Phi tràn đầy nghi hoặc, Tào Tháo chậm rãi nói: -Nơi Trương Cáp Tướng Quân đào ra đồng tước này, là nơi đêm qua xuất hiện kim quang. Đơn Thống Lĩnh đối với việc này, có giải thích gì?
Đơn Phi thở phào một cái, thầm nghĩ sự tình thật sự khéo đến không thể khéo hơn, làm sao lại cứ nơi hắn đứng xuất hiện đồng tước, hơn nữa hắn cùng với Thần Vũ cũng gặp được quan tài của Nữ Tu tại nơi đó.
Trầm mặc một lát, Đơn Phi lắc đầu nói: -Ta không có gì giải thích. Ngừng tạm, thấy Tào Tháo chỉ nhìn hắn không nói, Đơn Phi hỏi ngược lại: -Tư Không không cho rằng đồng tước này là ta chôn chứ?
Tào Tháo chỉ cười cười, cũng không nói gì.
Lão Tào đang chơi trò thâm trầm gì?
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, Thạch Lai một bên nói: -Đơn Thống Lĩnh, ta đã đi qua nơi khai quật đồng yến, đồng yến bị chôn xuống cũng được vài năm rồi.
Thạch Lai nói như vậy, đương nhiên là xem xét tầng đất đưa ra phán đoán này. Mặc dù kinh ngạc có người từ rất nhiều năm trước chôn đồng tước phía trên quan tài Nữ Tu đến tột cùng có ý gì, nhưng Đơn Phi thật sự chẳng muốn nghĩ ngợi, thấy mọi người trầm mặc, Đơn Phi dò hỏi: -Tư Không nếu không có chuyện gì...
Tào Tháo nhìn Đơn Phi thật lâu sau, đột nhiên nói: -Ngươi họ Đơn...
Đơn Phi giật nảy mình, hắn được Quách Gia, Thần Vũ nhắc nhở, cảm giác lão Tào này là điển hình của đa mưu túc trí, rất nhiều chuyện Tào Tháo cũng đều biết nhưng không nói. Lão Tào bỗng nhiên đề cập dòng họ của hắn, chẳng lẽ thật sự muốn vạch trần lai lịch của hắn...
-Rất nhiều việc, ngươi căn bản chạy không thoát. Tào Tháo lại nói.
Con mắt Đơn Phi xoay chuyển, nói: -Ý của Tư Không là?
Tào Tháo cười nói: -Ngươi còn nhớ rõ khi ở chùa Tiểu Bạch Mã, Triệu Đạt đã nói cái gì với ngươi không?
Đơn Phi tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, sắc mặt biến hóa.
Khi đó Triệu Đạt đã từng nói chúng ta quyết không thể để mặc Quỷ Phong hoành hành, việc Đơn Phi ngươi cần phải làm chính là nhanh chóng tìm được Dị Hương cùng với Tào Quan, sau đó đánh bại y!
Lúc trước khi hắn nghe thấy mấy lời này, nghĩ là Triệu Đạt uống lộn thuốc, lại đem nhiệm vụ này đưa cho hắn, một Thống Lĩnh sao có thể nói ra lời không có trách nhiệm thế này?
Nhưng hôm qua hắn mới "mơ" thấy quan tài Nữ Tu, lại nghe thấy Nữ Tu truyền lại một câu đời đời hai nhà Đơn, Vu lấy việc bảo vệ Vô Gian Hương làm nhiệm vụ, nếu gặp Dị Hình lại xuất hiện, tận sát!
Liên hệ hai chuyện này lại...
Trong lòng Đơn Phi kinh hãi, phát hiện trong lời nói của Tào Tháo có hàm nghĩa, hơn nữa rõ ràng hơn so với những gì hắn nhìn thấy.
Quả nhiên, Tào Tháo thấy Đơn Phi không nói, cũng không truy vấn, chỉ nhàn nhạt nói: -Ngươi họ Đơn, lại là con trai của Vu Linh Nhi, nếu thấy Dị Hình lại xuất hiện, tru sát không tha là chức trách của ngươi, đây là số mệnh của ngươi, ngươi tuyệt đối không thể trốn tránh!