Chương 237: Bụng làm dạ chịu
.
Đơn Phi chậm rãi hít sâu một hơi.
Lúc trước hắn đối với những lời của Triệu Đạt có chút không cho là đúng, nhưng tới bây giờ, mục tiêu của hắn có lẽ cũng không có rõ ràng như vậy, nhưng mỗi câu nói của đám người Tào Tháo, Triệu Đạt này nói ra, đều tuyệt đối có một mục đích bọn họ nhất định phải đạt tới!
Tào Tháo thấy Đơn Phi biến sắc, khẽ mỉm cười lại nói: -Ngươi có biết cô năm đó từng giết tên ác bá Cố Tài kia?
Đơn Phi không nghĩ tới Tào Tháo có lối suy nghĩ linh hoạt như thế, chỉ là "ừ" một tiếng.
-Thẩm Phối không phải quân tử, Cố Tài cũng không phải. Tào Tháo hơi than thở nói: -Cô lúc trước lại là một quân tử.
Đơn Phi nhìn Tào Tháo đang cảm thán, hỏi ngược một câu, nói: -Lúc trước?
Những lời này ít nhiều có chút mạo phạm, Tào Tháo cũng không cảm thấy hắn ngỗ ngược, ngược lại đồng ý nói: -Đúng vậy, hiện giờ cô không phải quân tử, nhưng lúc trước cô đích thật là một quân tử.
Nhìn cây cao bóng cả bên ngoài cửa sổ, Tào Tháo hồi tưởng nói: -Khi đó cô thấy Cố Tài hoành hành ở trong hương, còn muốn lấy lễ để thuyết phục ông ta. Khi đó cô giữ mình trong sạch, cho rằng bọn họ bất nhân, cô lại không thể bất nghĩa, cô mặc dù ở bên trong bùn lầy, nhưng thể giống như bọn họ, bằng không đọc sách thánh hiền có ích lợi gì?
Đơn Phi thấy Tào Tháo nhắc đến chuyện xưa, biết ông ta khẳng định có mục đích gì đó, im lặng không nói.
-Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, nhân đức ở trong mắt Cố Tài, chẳng qua chỉ là rắm chó. Tào Tháo đột nhiên thốt ra một câu thô tục.
Đơn Phi ngẩn ra.
-Ở trong mắt Cố Tài, nhân đức là chó má. Ở trong mắt Thẩm Phối, nhân đức là công cụ. 'Cử tú tài, bất tri thư. Cử hiếu liêm, phụ biệt cư', loạn thế như vậy, làm cho người ta cười chê.
Đơn Phi biết câu nói cuối cùng của Tào Tháo hiện giờ đang được lưu hành, châm biếm là loạn giống như thời Hán, nâng tú tài, nâng hiếu liêm vốn là một phương thức nạp hiền của triều đình nhà Hán, mà nhiều năm trước, tú tài, hiếu liêm đã sớm có danh mà không có thật, đều là bị cường hào, cao môn thế gia địa phương chiếm lấy, cũng tạo thành tình trạng tú tài mà triều đình tuyển có thể cũng không biết được bao nhiêu con chữ, hiếu liêm mà địa phương tiến cử, vốn phải là đạo đức mô phạm, kết quả lão tử của hiếu liêm cũng không ở cùng một nhà với hiếu liêm.
Trong lòng cảm thán, Đơn Phi thầm nghĩ không: không chỉ triều Hán, thời đại kia của ta cũng có hiện tượng này.
-Những năm gần đây, người nhân đức chân chính lại có mấy người, Vân Trường là một. Tào Tháo trầm ngâm một lát, nói: -Lưu Bị lúc này cũng thế, trong lòng của ông ta còn có nhân đức.
Đơn Phi cảm giác đánh giá của Tào Tháo đối với hai người Lưu Bị, Quan Vũ cũng không tệ, thầm nghĩ ngày đó Tào Tháo có cơ hội xử lý Lưu Bị nhưng vẫn nương tay, có phải là bởi vì nguyên nhân này?
-Cô cũng từng xem như nhân đức. Tào Tháo hơi có chút giễu cợt nói: -Nhưng khi đối mặt với Cố Tài, cô mới phát hiện chỉ có nhân đức thì còn lâu mới đủ. Có một số người thật sự không bằng cầm thú, những người đó làm sai chuyện, liền hy vọng người khác cũng sai cùng bọn họ, như vậy bọn họ còn có thể dễ chịu một ít. Nếu như ngươi nhân đức, bọn họ chỉ biết tìm cách trừ khử ngươi.
Đơn Phi nhìn tóc trắng bên thái dương của Tào Tháo, vẻ mặt cảm thán, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì.
Đây không chỉ là bi ai của Tào Tháo, còn là bi ai của thế giới này.
Từ xưa đến nay, hiện tượng này chưa bao giờ biến mất!
-Bởi vì sự nhân đức của ngươi chỉ có thể làm cho bọn họ phát hiện mình thật đáng buồn, làm cho bọn họ buồn nản, bọn họ chán ghét loại cảm giác này. Thần sắc Tào Tháo trở nên lạnh lùng nói: -Khi cô đối mặt Cố Tài, đáng ghê tởm chính là Cố Tài, nhân đức chính là cô, nhưng người đáng ghê tởm nhiều khi không biết hối cải, chỉ muốn loại trừ người nhân đức. Ngươi chỉ có nhân đức, vĩnh viễn là lùi bước, rồi sẽ có một ngày cũng bị kẻ đáng ghê tởm thôn tính tiêu diệt. Làm người cần hướng về nhân đức, nhưng không thể chỉ có nhân đức!
-Tư Không nói rất có lý. Đơn Phi cũng không phải nói có lệ.
Tào Tháo lộ ra vài phần tươi cười, đứng lên đi đến bên cạnh Đơn Phi, giơ tay vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: -Đây là kinh nghiệm mà cô đã phải trải qua huyết lệ mới lấy được, hôm nay nói cho ngươi biết, ngươi phải nhớ kỹ.
Dừng hồi lâu, trong mắt Tào Tháo có chút bất đắc dĩ, nhưng lại có vài phần ác nghiệt, nói:
-Cô nói những lời này, chính là muốn nói cho ngươi biết, là chuyện của ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ lùi bước. Hiện giờ cô và ngươi ở trên một chiếc thuyền, cô có thể toàn lực giúp ngươi làm việc, nhưng nếu như ngươi thủy chung không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, không đem hết toàn lực giải quyết khó khăn lớn nhất mà chúng ta phải đối mặt, đợi cho đến khi cô cũng bại lui, ngươi cũng sẽ không còn lựa chọn khác.
Đơn Phi nhìn Tào Tháo hồi lâu mới nói: -Quỷ Phong đến tột cùng muốn làm cái gì, mới khiến cho Tư Không thận trọng như thế?
Khi đó hắn thật sự kinh ngạc, từ trước đến giờ hắn không nghĩ tới, Tào Tháo không chỉ xem hắn là người hợp tác, mà còn đối đãi hắn như đồng minh kề vai chiến đấu! Tào Tháo hiện giờ thân là người đứng đầu trong thiên hạ, có lý gì mà coi trọng hắn như thế?
Khi Tào Tháo trầm mặc, một người ở trước cửa thư phòng nói: -Chỉ sợ y là muốn làm một chuyện kinh thế hãi tục.
Đơn Phi bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Quách Gia sắc mặt ngưng trọng dựa vào bên cạnh khung cửa, không biết đến đây bao lâu. Đơn Phi hỏi ngược lại: -Cái gì gọi là chuyện kinh thế hãi tục? Nhất thống thiên hạ sao?
Quách Gia lắc đầu nói: -Nhất thống thiên hạ chỉ có thể nói là hành động bình thường, truyền thuyết nói có Tam hương trong tay, ta có thiên hạ, Quỷ Phong vẫn tìm Tam hương, nhưng lại không tuyển quân mua ngựa, ngươi nói hắn muốn nhất thống thiên hạ, ta không tin.
Đơn Phi kinh ngạc nói: -Vậy đến tột cùng y muốn làm cái gì?
Hắn thật sự chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ mục đích của Quỷ Phong, nhưng nghe Quách Gia vừa nói xong mới phát giác được hành động của Quỷ Phong thật sự là kỳ quái đến cực điểm. Muốn nhất thống thiên hạ, chuyện thứ nhất cần làm chính là tuyển quân mua ngựa, mở rộng thế lực. Quỷ Phong xưa nay độc lai độc vãng, lại không thấy y ủng hộ người nào, nói như vậy mục đích của Quỷ Phong thật sự làm cho người ta khó hiểu.
Quách Gia khổ sở nói: -Người có thể tra ra mục đích của y chỉ có ngươi, tựa như chỉ có Thần Vũ mới có thể biết trước Tần Hoàng Kính không thấy vậy, người khác rất khó thay thế.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, thầm nghĩ Quách Gia nói là Thần Vũ ban đầu ở dưới lòng đất khiếp sợ như vậy, là vì sớm dự liệu được Tần Hoàng Kính sẽ biến mất không thấy nữa sao? Quách Gia vì sao lại suy đoán như vậy? Cho dù Tần Hoàng Kính biến mất, thì lại có quan hệ gì với Thần Vũ?
Đối kháng với sự linh dị của Tam hương, chỉ có đám nhân sĩ thần quái như hắn và Thần Vũ mới có thể làm được? Việc Tần Hoàng Kính biến mất, đồng tước xuất hiện, ở trong mắt đám người Tào Tháo nhất định là có liên quan với nhau? Tào Tháo cho là Đơn Phi hắn có thể tìm ra những liên hệ này, Quách Gia cũng cho rằng chỉ có Đơn Phi hắn mới có thể đối kháng Quỷ Phong?
Quỷ Phong dùng Dị Hình Hương, đúng là trời sinh đối đầu với người họ Đơn?
Đơn Phi đầu lớn như cái đấu, muốn cười nhưng nhìn thần sắc ngưng trọng của mọi người, lại là cười không nổi, qua hồi lâu mới nói: -Các ngươi để cho ta nghĩ một chút...
Tào Tháo thấy thế khoát tay, thấy Đơn Phi thối lui ra khỏi thư phòng, Tào Tháo cau mày nói: -Đơn Phi chỉ sợ còn không biết nội tình bằng Tào Quan?
Quách Gia gật đầu nói: -Nhưng Tào Quan sau khi phát hiện manh mối lại biến mất không thấy nữa, mười mấy năm trước còn để thư lại bảo Đơn Phi đối kháng với Quỷ Phong, đã nói lên Tào Quan có cùng suy đoán với chúng ta, nhận định người có thể giải quyết chuyện này chỉ có Đơn Phi!
Tào Tháo gật gật đầu, trầm ngâm một lát thay đổi đề tài nói:
-Hiện giờ quân tình như thế nào?
Quách Gia trả lời: -Không ngoài dự tính của Tư Không, Viên Thượng vội vàng mang binh quay lại cứu Nghiệp Thành, nhưng thấy Tư Không vẫn vây thành như cũ, thủy chung không biết động tĩnh của Nghiệp Thành, lại có điều cố kỵ. Y đi vòng qua núi, ý đồ đánh một trận chiến ở trên núi, lại đúng lúc gặp phải Vu Tướng Quân ở đình Dương Bình. Tào Hồng Tướng Quân và Vu Tướng Quân hình thành thế gọng kiềm giáp công Viên Thượng, không khó phá. Văn Viễn đã sớm phụng mệnh Kỳ Trạng chờ bại quân của Viên Thượng ở núi Kỳ Sơn, lại thêm có Tư Không thả Mã Diên về làm nội ứng, Viên Thượng không chết cũng sẽ không có khả năng xoay người.
Tào Tháo chậm rãi nói: -Chỉ sợ Quỷ Phong quấy phá.
Quách Gia ngược lại không quá lo lắng nói: -Lúc trước Quỷ Phong ở Nam Bì xua sơn tiêu ra, hại Hổ Báo Kỵ tổn thương nghiêm trọng, nhưng Quỷ Phong không phải là kỳ tài quân sự, chiến thuật này ngẫu nhiên sử dụng còn có thể, nếu như phong độ bình thường thì không đủ gây sợ hãi. Lại thêm Tào Hồng Tướng Quân mang hơn ngàn nỏ quân của Nghiệp Thành, sơn tiêu không ra còn được, nếu dám tới tập kích quân ta, chỉ sợ chạy không thoát kết cục bị diệt sạch.
Gã nói tới đây, trên mặt không có chút mừng rỡ, thần sắc lại có vài phần không đành lòng.
Tào Tháo lãnh đạm nói: -Quỷ Phong sẽ không xuất thủ?
-Cái này... không ai có thể đoán được. Quách Gia cười khổ nói.
-Nhưng y không lý nào chuyện gì cũng không làm. Tào Tháo nhíu mày nói: -Ngươi ở Hắc Sơn, sớm đã nhìn thấy y và đám người Trương Phi, Diêm Hành cấu kết cùng nhau.
-Hàn Toại ngày càng già nua, muốn cầu trường sinh; Lưu Bị không chịu cô đơn, nếu như có cơ hội, tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội mà thả tay đánh cược một lần. Quách Gia phân tích nói: -Quan Vũ làm người cực kỳ chính trực, có lẽ sẽ không đồng ý cách làm của Lưu Bị, nhưng Trương Phi làm người tâm tư khó có thể nắm lấy, làm việc không việc nào không cân nhắc đến cực điểm, Trương Phi có thể đi đến phương bắc liên kết với Diêm Hành, hẳn là được Lưu Bị bày mưu đặt kế.
Tào Tháo hình như có chút mỏi mệt, chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, lẩm bẩm nói: -Lưu Bị... đáng tiếc...
Đơn Phi ra khỏi Viên phủ, vẫn đi về phía thành bắc, nhìn về tường thành nguy nga nơi xa, Triệu Nhất Vũ bước nhanh chào đón, hưng phấn nói: -Đơn Thống Lĩnh, Tông Chủ... Không đúng, là Bình Bắc Tướng Quân đang nhắc tới ngươi.
Đơn Phi khẽ mỉm cười, biết Triệu Nhất Vũ trở thành quan binh, hiểu được loại xưng hô "Tông Chủ" này là phạm huý, nhưng sửa lại xưng hô vẫn có chút không quen.
Một người cười nói: -Bình Bắc Tướng Quân cái gì, cũng không sợ Đơn Thống Lĩnh chê cười.
Trương Phi Yến từ đằng xa nghênh đón, sau khi nhìn thấy Đơn Phi bộ dáng lại có vài phần nhăn nhó.
Đơn Phi thấy Trương Phi Yến đang mặc khôi giáp của quân Tào, bộ dáng có chút mất tự nhiên, mỉm cười nói: -Chúng huynh đệ dựa vào bản lĩnh ăn cơm, làm việc đường đường chính chính, quản người bên cạnh chê cười làm gì?
Trương Phi Yến lặng lẽ cười, cùng Triệu Nhất Vũ nghênh đón Đơn Phi đến dưới thành. Dưới thành đều là cao thủ của quân Hắc Sơn, tuy nhiên đều thay đổi vũ khí của quân Tào, xem như chính thức nhập biên chế quân Tào, thấy Đơn Phi tiến đến, đều nhiệt tình chào mời.
Đơn Phi thấy một đám huynh đệ là thật tâm thân thiết, trong lòng hơi ấm áp, xem xét xung quanh.
Trương Phi Yến thấy thế nói: -Đơn huynh đệ đang tìm Thần Vũ cô nương? Thấy Đơn Phi gật đầu, Trương Phi Yến nói: -Nàng mới vừa rồi tới tìm ta, chỉ nói muốn đi làm chút chuyện, bảo Đơn huynh đệ không nên gấp gáp, chỉ cần ngươi ở lại thành bắc, nàng sẽ tới đây tìm ngươi.
Đơn Phi tìm một chỗ an tĩnh ở góc thành ngồi xuống, Trương Phi Yến nói tiếp: -Ta cảm thấy Thần Vũ cô nương dường như hơi có tâm sự, bảo Hỏa Phượng đi theo nàng. Ngươi yên tâm, với bản lĩnh của hai người bọn họ, sẽ không có chuyện gì đâu.
Cùng Đơn Phi sóng vai ngồi xuống, Trương Phi Yến nhìn Đơn Phi muốn nói lại thôi.
Đơn Phi thoáng nhìn Trương Phi Yến do dự, hỏi ngược lại: -Trương huynh có chuyện gì sao?
-Ta thật ra cũng không có chuyện gì, Tư Không giao trọng trách trấn thủ thành bắc này cho ta, đó là nể mặt của Đơn huynh đệ. Trương Phi Yến cảm kích nói: -Chỉ cần việc của mỏ than được quyết định, mười vạn quân Hắc Sơn từ nay về sau có cơm ăn, lại có nơi ở, không cần cả ngày lo lắng sợ hãi, Ngưu Giác đại ca phân phó... Ta cuối cùng cũng tính là có thể làm được, cuộc đời này cũng không còn tiếc nuối.
Đơn Phi nghe thanh âm Trương Phi Yến có chút cảm thán, thầm nghĩ mong muốn của loại người tính tình thành thật này cũng thật đơn giản.
-Việc của mỏ than ngươi cứ yên tâm, ta cho dù không giúp được gì, nhưng Quách Tế Tửu tuyệt sẽ không bỏ mặc. Đơn Phi mỉm cười nói.
-Ai nói Đơn Thống Lĩnh không giúp được gì? Triệu Nhất Vũ cũng đi tới ngồi xuống nói: -Nếu bàn về phá thành, công lao lớn nhất thuộc về Đơn Thống Lĩnh và Thần Vũ cô nương. Lúc trước Đơn Thống Lĩnh dâng công lao cho Tào Hồng Tướng Quân, các huynh đệ đều biết ngươi là vì quân Hắc Sơn mà xin nhân tình của Tào Hồng Tướng Quân, Đơn Thống Lĩnh vẫn không nói, chúng ta chẳng lẽ sẽ làm bộ như không biết sao?