Thâu Hương

Chương 238: Huynh đệ hỗ trợ

Chương 238: Huynh đệ hỗ trợ


.
Đơn Phi nhìn thần sắc cảm kích của Trương Phi Yến, Triệu Nhất Vũ, trong lòng ấm áp, nhưng nghĩ đến chuyện của Thần Vũ, rồi lại hơi thu lại tươi cười.
Mong đợi của Tào Tháo, Quách Gia đối với hắn, hắn không phải không biết, lấy tính tình của Tào Tháo có thể giảng đạo lý với hắn, đối với địa vị hiện nay của lão Tào, thật sự xem như hiếm thấy. Nhưng hắn vẫn không hỏi quá nhiều nội tình, thậm chí mượn cớ suy xét thêm để từ chối, thầm nghĩ trước giải quyết chuyện của Thần Vũ rồi mới tính toán tiếp chuyện khác.
Trương Phi Yến, Triệu Nhất Vũ nhìn ra tâm sự của Đơn Phi, Triệu Nhất Vũ bộc trực nhanh miệng nói: -Đơn Thống Lĩnh, ngươi có phải có việc gì khó xử?
Thấy Đơn Phi không nói, Triệu Nhất Vũ nhịn không được nói: -Đơn Thống Lĩnh, ngươi có coi chúng ta là huynh đệ hay không?
Trương Phi Yến đánh vào đầu Triệu Nhất Vũ một cái, nói: -Ngươi con mẹ nó nói cái gì đó? Đơn huynh đệ không coi ngươi như huynh đệ, sẽ giúp ngươi như vậy?
Triệu Nhất Vũ vuốt cái gáy nói: -Trương lão đại, ý của ta không phải như ngươi nói. Ta muốn nói Đơn Thống Lĩnh vẫn luôn giúp chúng ta, chúng ta thật sự hổ thẹn. Đơn Thống Lĩnh nếu coi chúng ta là huynh đệ, có chuyện khó khăn gì, cứ việc nói đi ra, các huynh đệ nhiều người như vậy, chắc có thể có biện pháp.
Nhiều người dùng cái rắm, trừ ăn cơm nhiều ra.
Trương Phi Yến âm thầm thở dài, vẫn cười nói: -Đơn Thống Lĩnh, ngươi đừng trách Nhất Vũ thẳng tính, y chỉ là muốn giúp đỡ, có lẽ không suy nghĩ phân lượng của mình. Nhưng...
Ông ta muốn nói lại thôi, muốn nói thật ra giống như Triệu Nhất Vũ, nhưng cũng biết Đơn Phi không nói, nhất định là cho rằng quân Hắc Sơn bất lực thôi.
Đơn Phi hiểu ngụ ý của Trương Phi Yến, thấy vẻ mặt bọn họ lo lắng khó chịu, rốt cục nói: -Các ngươi có biết, nữ nhân muốn rời khỏi nam nhân là vì lý do gì không?
Trương Phi Yến, Triệu Nhất Vũ sửng sốt.
Hai người đều nhìn ra Đơn Phi có khó khăn, mấy ngày nay, Đơn Phi vì quân Hắc Sơn tìm mạch khoáng, dạy bọn họ lấy quặng, chắp nối, tận hết sức lực giúp quân Hắc Sơn ở Nghiệp Thành sống yên, đối với quân Hắc Sơn có thể nói là ân trọng như núi.
Tào Tháo mới phá Nghiệp Thành, đã đem trọng trách thủ thành bắc giao cho quân Hắc Sơn, Tào Tháo tín nhiệm quân Hắc Sơn như thế, ai cũng biết có mặt của Đơn Phi ở bên trong.
Mọi người quân Hắc Sơn ngoài miệng không nói ra, nhưng đều nghĩ nếu Đơn Phi có khó khăn, cho dù liều mạng cũng phải giúp mới có thể báo đáp người ta. Trương Phi Yến, Triệu Nhất Vũ lại cảm thấy lên núi đao, xuống biển lửa cũng không thành vấn đề, lại không ngờ rằng Đơn Phi mở miệng liền đưa ra vấn đề này, hai người không kìm nổi suy nghĩ, Thần Vũ và Đơn Phi có mâu thuẫn? Nhưng không giống a.
Trương Phi Yến gãi đầu nói: -Nhất Vũ, ngươi nói coi vì sao?
Triệu Nhất Vũ công thành xông vào trận địa cũng không cảm thấy khó xử như vậy qua, y nói: -Lão đại, ta còn chưa có nữ nhân đâu, làm sao hiểu được những chuyện này? Ngài ngược lại đã cưới vợ sinh con rồi.
-Nhưng thê tử ta chết sớm.
Trương Phi Yến ngày thường chính là quan tâm quân Hắc Sơn ăn uống nghỉ ngơi, nào có rảnh rỗi đi tìm hiểu tâm tư của nữ nhân, đang đến thời điểm khó khăn, ngẩng đầu thấy đến nữ nhi Trương Hỏa Phượng đến gần, mừng rỡ nói: -Hỏa Phượng, con tới vừa lúc, cha đang có một vấn đề đây.
Triệu Nhất Vũ âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ Trương Hỏa Phượng bị lão đại ngươi nuôi dưỡng còn giống nam nhân hơn so với nam nhân, làm sao sẽ hiểu được loại tâm tư tinh tế này?
Trương Hỏa Phượng trước tiên gật đầu chào hỏi Đơn Phi, nàng được Quách Gia, Đơn Phi cứu giúp, đối với hai người này rất có hảo cảm. Nghe Trương Phi Yến nói có vấn đề, Hỏa Phượng khó hiểu nói: -Cha, cha nhìn trúng nữ nhân khác rồi? Cha quên nương ngậm đắng nuốt cay chăm sóc hai chúng ta như thế nào rồi sao, cha mới sống yên ổn một chút, làm Tướng Quân...
-Nha đầu con kéo đi đâu vậy.
Trương Phi Yến thấy Trương Hỏa Phượng đĩnh đạc, hối hận mình hỏi dư thừa như vậy.
Đơn Phi thấy Trương Hỏa Phượng vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, vội nói tránh đi: -Đúng rồi, Hỏa Phượng, Thần Vũ đâu?
Trương Hỏa Phượng buông tha Trương Phi Yến nói: -Đơn đại ca, Thần Vũ tỷ ngồi trên một gốc cây du phía tây bắc Nghiệp Thành bên cạnh Chương Thủy. Ta không biết tỷ ấy đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không tiện quấy rầy.
Đơn Phi muốn đứng dậy, rồi lại trầm ngâm ngồi xuống.
Triệu Nhất Vũ thấy thế nói: -Đơn Thống Lĩnh, ngươi và Thần Vũ cô nương... Có hiểu lầm sao? Giữa nam và nữ, vốn chính là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa...
-Ngươi nói cái gì đó, đó là nói vợ chồng. Trương Hỏa Phượng sửa lại, nàng rốt cuộc hiểu được cái gì, hỏi: -Cha, cha mới vừa nói chính là Đơn đại ca và Thần Vũ tỷ sao?
Trương Phi Yến vẻ mặt xám xịt.
Trương Hỏa Phượng cười nói: -Đơn đại ca và Thần Vũ tỷ khẳng định không có chuyện gì đâu, ta là nữ nhân, liếc cái là nhìn ra Thần Vũ tỷ thích Đơn đại ca.
Thấy Đơn Phi nhíu mày không nói, Trương Hỏa Phượng nói: -Đơn đại ca, nghe nói huynh và Chân thị có hôn ước gì đó? Thần Vũ tỷ có thể bởi vì việc này mà mất hứng, muốn danh phận hay không?
-Đúng rồi! Hẳn là việc danh phận! Trương Phi Yến vỗ đùi, thầm nghĩ nữ nhi này của ông ta không có phí công nuôi dưỡng, cuối cùng có cách nghĩ của nữ nhân rồi, nói : -Nữ nhân xem trọng nhất chính là danh phận. Lúc trước thê tử của ta đi theo ta, đã nói nếu là thời thái bình, cưới vợ phải tuân thủ nghiêm ngặt lục lễ mấy sính lễ vân vân, thê tử ta gấp gáp gả cho ta, khó tránh khỏi danh bất chính ngôn bất thuận, không có việc gì thì lải nhải bên tai ta, ta khi đó nói nàng muốn theo thì theo, không theo liền...
Thấy Trương Hỏa Phượng trợn mắt nhìn, Trương Phi Yến không dám nói tiếp, thở dài nói: -Hiện giờ cuộc sống tốt hơn một chút rồi, muốn đền bù nhưng không có cơ hội rồi. Người chính là như vậy, lúc giãy dụa không được nghĩ nhiều lắm, ăn cơm cũng phải suy xét thêm một miếng, thiếu một miếng, còn có tâm tình đền bù gì chứ? Khi có cơ hội nghĩ khác, mới phát hiện những gì mình muốn sớm đã thay đổi rồi.
Ông ta sờ sờ tóc, trong thần sắc ít nhiều có chút bất đắc dĩ, thấy Đơn Phi vẫn trầm mặc, Trương Phi Yến đề nghị: -Đơn huynh đệ, ngươi cho Thần Vũ cô nương một danh phận, nàng khẳng định vui vẻ.
Đơn Phi trầm mặc một lát, mỉm cười nói: -Đa tạ cao kiến của các vị.
Mọi người ít nhiều hơi tự biết mình, nghe vậy đều cũng có chút mặt đỏ, Đơn Phi lại nói:
-Tuy nhiên... ta thật sự cần các ngươi giúp một việc.
Trương Phi Yến, Triệu Nhất Vũ tính cả Trương Hỏa Phượng đều không chút do dự nói: -Ngươi nói!
-Ta muốn tìm một tổ ong vò vẽ. Đơn Phi nói.
Hai cha con Trương Phi Yến ngơ ngác nhìn nhau, không rõ vị này đến tột cùng có ý gì.
Triệu Nhất Vũ mặc kệ Đơn Phi muốn làm cái gì, đột nhiên đứng lên nói: -Không thành vấn đề, ta am hiểu nhất chọc món đồ chơi này, Đơn Thống Lĩnh, ngươi muốn mật ong đúng không? Quân Hắc Sơn chúng ta có khi cũng sẽ chọc tổ ong vò vẽ để cải thiện thức ăn. Y nói làm liền làm, đi đến dưới thành hô quát vài tiếng, sớm có quân chúng Hắc Sơn hưởng ứng.
Trương Phi Yến rất khó hiểu, chỉ thấy Đơn Phi nhìn huynh đệ dưới thành nói: -Ta còn muốn tìm một chút nhân thủ. Nhìn trời chiều dần hạ, Đơn Phi nói: -Trương đại ca, huynh đến giúp ta đi!
Trương Phi Yến không biết Đơn Phi muốn làm cái gì, vẫn vỗ ngực nói: -Làm như thế nào, cứ việc nói!
xxx
Màn đêm che phủ Nghiệp Thành, Chương Thủy lặng im.
Lúc nửa đêm, Đơn Phi lại đến bên dòng Chương Thủy, thấy người kia chỉ lẳng lặng ngồi dưới tàng cây, Đơn Phi chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thần Vũ.
Thần Vũ cũng không quay đầu lại, nhưng tự nhiên mà tựa vào đầu vai của Đơn Phi, hạ giọng nói: -Huynh biết không? Lúc sư phụ nhặt được muội, cũng là lúc ánh trăng sắp tròn.
Đơn Phi ngẩng đầu nhìn phía bầu trời đêm, thấy trăng sắp tròn, thầm nghĩ sắp đến mười lăm âm lịch rồi.
-Huynh có biết sư phụ nhặt được muội ở nơi nào không? Thần Vũ thấp giọng hỏi.
Đơn Phi suy nghĩ một chút, nói: -Chẳng lẽ là ở Nghiệp Thành sao?
-Huynh có đôi khi thật sự rất thông minh. Thần Vũ nghiêng người dựa vào Đơn Phi, nhìn lên trăng sáng trên bầu trời, lẩm bẩm nói: -Muội cùng sư phụ là truyền nhân của Nữ Tu, có sứ mệnh đi Nghiệp Thành gặp quan tài Nữ Tu, sau đó lại quyết định làm gì. Sư phụ cũng là sau khi nhìn thấy quan tài Nữ Tu ở Nghiệp Thành thì nhặt được muội.
Đơn Phi lẳng lặng lắng nghe, rất nghiêm túc suy tư.
Thấy Thần Vũ hồi lâu không nói thêm gì nữa, Đơn Phi rốt cục nhịn không được nói:
-Nếu nói như vậy, chúng ta có thể ở Nghiệp Thành hỏi thăm một chút, hỏi xem mười mấy năm trước, có người nào đã từng nhìn thấy nữ tử có bộ dạng tương tự với muội hay không...
Hắn nói tới đây, đột nhiên ngẩn ra, nói: -Thần Vũ, muội mấy ngày nay không mang theo khăn lụa, có phải muốn nhìn một chút, coi ai có thể nhận ra muội không sao?
Bộ dạng của Thần Vũ hẳn là giống với cha mẹ, nếu cha mẹ của nàng từng dừng lại ở Nghiệp Thành, vậy nói không chừng có người có thể nhận ra Thần Vũ được? Dù sao nét mặt Thần Vũ tuyệt đại, làm cho người ta nhìn qua rất khó mà quên.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Đơn Phi kích động, nhưng thấy Thần Vũ chỉ nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, trong mắt mang theo mất mát khôn kể, Đơn Phi thấp giọng nói: -Muội không cần phải gấp gáp, chúng ta chậm rãi tìm, luôn có thể tìm được.
Ánh trăng chiếu sáng ban đêm hơi lạnh, có gió thổi qua, Chương Thủy trôi xa.
Thần Vũ nháy mắt một chút, thấp giọng nói: -Muội hi vọng ánh trăng này vĩnh viễn sẽ không tròn.
-Vì sao? Đơn Phi thật sự khó hiểu.
Thần Vũ cười cười, nói: -Muội rất ngu ngốc. Nàng nháy mắt vài cái, chỉ nhìn lên ánh trăng trên trời, lần này lại không nhắm mắt lại.
Khi trăng hơi mờ, chân trời hiện ra ánh ban mai, Đơn Phi quay đầu nhìn phía Thần Vũ, thấy nàng chẳng biết lúc nào đã nhắm mắt lại, vừa ngủ, hắn biết Thần Vũ lần này là một đêm chưa ngủ, trong lòng Đơn Phi bất an, nhưng vẫn lẳng lặng ngồi ở đó.
Không biết qua bao lâu, mặt trời đỏ nhô lên, từ trong ánh ban mai ra sức nhô lên, chiếu lên Chương Thủy rạng rỡ, Thần Vũ mở to mắt, cân nhắc nói: -Không biết hôm nay cần làm cái gì?
Đơn Phi kéo Thần Vũ nói: -Nếu hôm nay muội không có chuyện gì khác, hãy theo huynh!
Thần Vũ hơi khó hiểu, nhìn về phía mắt của Đơn Phi, đã thấy hắn nghiêng đầu đi, Thần Vũ cười nói: -Được a.
Đơn Phi lôi kéo tay Thần Vũ, vượt qua Chương Thủy đi về hướng thành bắc
Ngày mới dâng lên, trong Nghiệp Thành người đi trên đường phố so với hôm qua nhiều hơn rất nhiều, người đi đường nhìn thấy Thần Vũ, Đơn Phi, có người tiến đến, có người lui sang một bên, có người lại hô: -Đơn Thống Lĩnh, Thần Vũ cô nương.
Những người đó đều là khuôn mặt xa lạ, nhưng đối với hai người đều rất quen thuộc.
Thần Vũ hơi kinh ngạc, nhìn Đơn Phi, chỉ thấy hắn lôi kéo mình, chậm rãi từ phố dài đi về phía bắc, người dần đông đúc, muôn hình muôn vẻ, nhưng mọi người đều không ngoại lệ đều nhìn hai người Thần Vũ, Đơn Phi, có người gật đầu mỉm cười, có người vẫy tay ra hiệu.
-Người hôm nay thật không ít. Thần Vũ có chút vui sướng nói.
Khi tới gần thành bắc, hai người nhìn thấy phía trước có đám người tụ tập, chợt nghe trong đám người bỗng nhiên có người hô: -Đơn Thống Lĩnh, Thần Vũ cô nương đến rồi!
Đám người hoan hô từng trận, tách ra hai bên, lại có không ít người từ trong đám người ra đón, Đơn Phi thấy tình cảnh này, cũng hơi kinh ngạc, hắn chỉ nhớ rõ hai ngày này Thần Vũ luôn tiếc nuối gặp được ít người, dường như thích nhìn thấy nhiều người, hắn mời Trương Phi Yến nhiều tìm một chút người náo nhiệt một chút, chỉ cần Thần Vũ vui vẻ, hắn cam tâm tình nguyện làm việc này.
Ở trong tưởng tượng của hắn, quân Hắc Sơn đến mấy chục người là không tệ rồi, không ngờ Trương Phi Yến lại tìm được nhiều người đến như vậy, quả thực có thể nói là đầu người chen chúc, như núi như biển!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất