Chương 239: Quà mừng.
rương Phi Yến ở trong đám người, người chào đón đầu tiên lại là một ông lão run rẩy, Đơn Phi thấy vậy ngẩn ra, thoáng nhìn người đang đỡ ông lão, là Thẩm Quang Vinh, trong lòng Đơn Phi hơi có chút sáng tỏ, nhưng cũng có chút bất an.
Quả nhiên, ông lão kia vừa thấy Đơn Phi, hai đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống đất.
Đơn Phi vội vàng vươn tay đỡ lấy ông lão kia, không cho ông lão quỳ xuống, cau mày nói: -Lão trượng, ông làm cái gì vậy?
Trong mắt ông lão kia có nước mắt, nắm thật chặt bàn tay của Đơn Phi nói: -Đơn Thống Lĩnh, nghịch tử bất hiếu, không nghe lời lão phu, tự chui đầu vào rọ, khư khư cố chấp bất chấp tính mạng của trên dưới già trẻ trong Thẩm gia . Nếu không có Đơn Thống Lĩnh biện hộ cho Thẩm gia, lão phu và cả nhà Thẩm thị nói không chừng đã sớm chết khi thành bị phá.
Đơn Phi liếc mắt nhìn Trương Phi Yến một cái, âm thầm thở dài, thầm nghĩ ta bảo ngươi tìm người, cũng không bảo ngươi tìm những người này đến a.
Trương Phi Yến vội nói: -Đơn huynh đệ... không phải ta...
Thẩm Quang Vinh thấy thế gấp giọng giải thích nói: -Đơn Thống Lĩnh, ta hôm qua mạo muội tìm đến Bình Bắc Tướng Quân, nghe ngài ấy nói muốn tìm người để hôm nay náo nhiệt, liền hỏi có thể may mắn tham dự hay không, Bình Bắc Tướng Quân nói chỉ cần người tới không làm loạn liền hoan nghênh. Gia tổ nghe xong, cố ý đến cảm tạ Đơn Thống Lĩnh, nhìn xem có thể làm chút gì đó hay không. Đơn Thống Lĩnh nếu cảm thấy chúng ta không mời mà tới, muốn trách cũng trách Thẩm gia là được rồi, tuyệt không nên oán giận Bình Bắc Tướng Quân.
Trương Phi Yến gãi đầu không nói.
Đơn Phi rốt cuộc hiểu được, thầm nghĩ Thẩm gia mặc dù được miễn đại nạn, nhưng người Thẩm Phối đắc tội thật sự nhiều lắm, không ai chịu mạo hiểm chiếu cố Thẩm gia, Thẩm gia muốn ở Nghiệp Thành sống tiếp, khẳng định phải nghĩ biện pháp lôi kéo cầu tình.
Tân Bì mặc dù tha cho Thẩm gia, nhưng một nữ nhân như Chân Mật cũng đều biết mấu chốt hưng suy của gia tộc, gia chủ Thẩm thị làm sao lại không rõ quan hệ lợi hại trong đó?
Thẩm Phối lúc trước khư khư cố chấp đắc tội bao nhiêu người, người Thẩm gia hiện giờ cần bồi thường gấp đôi mới có thể ở Nghiệp Thành sinh tồn được.
Thẩm Quang Vinh nói là tìm đến Trương Phi Yến, hơn phân nửa vẫn là đến cầu Đơn Phi, dù sao người y có thể cầu chỉ có một mình Đơn Phi, mà Thẩm lão trượng này bất kể vì cái gì, tới đây luôn là hy vọng kéo gần quan hệ với Đơn Phi, để Đơn Phi liếc nhìn bọn họ thôi là tốt rồi.
Thấy ánh mắt tràn đầy cầu xin của ông lão kia, cùng vẻ mặt hoảng sợ của Thẩm Quang Vinh, Đơn Phi cười nói: -Có thể được các vị đến đây, Đơn Phi hoan nghênh không kịp, làm sao sẽ trách tội? Trương huynh, nhờ huynh chuẩn bị chỗ ngồi cho Thẩm lão trượng.
Thẩm lão trượng liên tục chối từ, Trương Phi Yến ấn ông ta ngồi xuống ghế gỗ, phía trước lại có nam nữ già trẻ nối liền không dứt tiến đến, đều thi lễ với Đơn Phi, Thần Vũ nói: -Đa tạ Đơn Phi, Thần Vũ cô nương.
Những người này cũng không nói gì nhiều, nhưng vẻ mặt cảm kích cũng không phải là làm ra vẻ, Đơn Phi âm thầm kỳ quái. Hắn cảm giác chính mình còn đánh giá thấp Trương Phi Yến, hắn chỉ bảo Trương Phi Yến tìm nhiều người náo nhiệt một chút một chút, không ngờ Trương Phi Yến còn có năng lực như vậy, trong lúc cấp thiết, chỉ sợ cho dù là Đơn Phi hắn cũng tìm không được nhiều diễn viên quần chúng như vậy, chớ đừng nói chi là những người này đều biểu lộ chân tình, biểu hiện đều giống như diễn viên chuyên nghiệp vậy.
Trương Phi Yến thấp giọng nói:
-Đều là gia quyến của quân thủ thành, mà thân nhân của quân thủ thành thành đông là nhiều nhất.
Đơn Phi giật mình, nhìn Thần Vũ, chỉ thấy khóe miệng người nọ mang nụ cười, hiển nhiên không bài xích tình cảnh này, dung nhan càng thêm sáng lên.
Đi về phía trước đám người dần dần thưa thớt, dưới tàng cây hiện ra một mộc đài đơn sơ dài rộng mấy trượng được dựng qua loa. Mộc đài tuy là đơn sơ, trên đài lại phủ thảm đỏ còn mới ba thành lên.
Thảm đỏ là gấm Tứ Xuyên xa hoa dệt thành, thoạt nhìn tuy cũ kỹ, nhưng ít nhiều dáng vẻ có chút giống như cố ý làm cho cũ đi.
Đây cũng là do ai tài trợ hay sao?
Đơn Phi biết lấy của cải của quân Hắc Sơn, trong lúc gấp gáp rất khó làm ra hoàn cảnh xa hoa như vậy, nhíu mày, thầm nghĩ không biết lại là người nào tiêu pha?
Chợt nghe một người cao giọng hô: -Mời Thần Vũ cô nương, Đơn Thống Lĩnh lên đài!
Người lớn tiếng kêu gọi chính là Triệu Nhất Vũ.
Lại muốn làm cái gì?
Đơn Phi hơi có chút mất tự nhiên, Trương Phi Yến ở phía sau đẩy hắn một phen, Đơn Phi lôi kéo Thần Vũ lảo đảo lên đài, Thần Vũ nhìn khắp mọi nơi, nhìn thấy mọi người dưới đài đều phất tay với nàng, trong lúc nhất thời con ngươi sáng ngời quang mang, tươi cười xinh đẹp.
Đơn Phi đối mặt đội quân nỏ của quân Viên phục kích cũng không có khẩn trương như vậy, tuy nhiên thấy Thần Vũ vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui sướng, thầm nghĩ chỉ cần Thần Vũ cao hứng, náo nhiệt này như làm sao tạo ra đều coi như đáng giá!
Chợt nghe Triệu Nhất Vũ lại hô: -Chúc Đơn Thống Lĩnh, Thần Vũ cô nương dắt tay đồng tâm, trăm năm hòa hợp!
Y bỗng dưng hô to một tiếng, Đơn Phi không kịp che miệng Triệu Nhất Vũ, chợt nghe dưới đài có chừng trăm người cùng hô: -Chúc Đơn Thống Lĩnh, Thần Vũ cô nương dắt tay đồng tâm, trăm năm hòa hợp!
Những người đó hô lên cực kỳ chỉnh tề vang dội, thanh âm nổi lên, làm cho người ta có một loại cảm giác như đất rung núi chuyển.
Thần Vũ dùng bàn tay mềm che đôi môi đỏ mọng lại, thần sắc tràn đầy kinh ngạc, nhưng trong mắt lại cực kỳ vui sướng.
Đơn Phi không nghĩ tới kịch bản căn bản không phải như hắn nghĩ, bất chấp Triệu Nhất Vũ vẻ mặt đắc ý đang nhướn mày nháy mắt, đưa mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy những người hô lên ở phía dưới đều là quân Hắc Sơn.
Hắn biết những người này khẳng định nửa đêm thao luyện, lúc này mới hô được chỉnh tề như vậy, lại thấy khi chúng huynh đệ hô to không quên phất tay ra hiệu biểu đạt tâm ý, trong lòng thực cảm kích.
Quay đầu nhìn phía Thần Vũ, thấy nàng bộ dáng vui thích, Đơn Phi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Dân chúng vây xem bị tiếng hô của quân Hắc Sơn hù sợ, đến khi hiểu được, đều hô lên theo, mặc dù không bằng quân Hắc Sơn hô vang dội như vậy, nhưng nếu luận về vui mừng, còn hơn một bậc.
Đơn Phi hơi liếc nhìn những diễn viên dưới đài, nhíu mày, trong đám người dưới đài có một số người ăn mặc cao quý, phong cách của những người này rõ ràng không hợp với nơi này, đến nơi đây là làm gì nha?
Khi tiếng chúc mừng hơi dừng, chợt nghe Triệu Nhất Vũ lớn giọng nói: -Thẩm gia đưa quà mừng hai mươi kim, chúc mừng việc vui của Đơn Thống Lĩnh, Thần Vũ cô nương.
Thẩm Quang Vinh cung kính đưa lên một cái khay được lụa đỏ bao trùm.
Y nghe ý của Trương Phi Yến, tràng diện này đơn giản náo nhiệt là tốt rồi, y mặc dù không biết hôm nay muốn làm cái gì, nhưng nghĩ cuối cùng cũng phải bày tỏ tâm ý, lúc này Thẩm gia chọc nhiều người tức giận, đều nói tường đổ mọi người đẩy, hắn không dám công nhiên quá mức, để tránh lợn lành chữa thành lợn què, khiến Đơn Phi cũng không tiện giao phó, nghĩ về sau nếu có chút lễ trọng, lén cho là tốt rồi.
Trương Phi Yến cũng không phải nghĩ nhiều, thay mặt chủ nhân tiếp nhận quà mừng, cười nói: -Chủ nhân đáp lại bánh bao hai cái.
Sớm có quân Hắc Sơn tiến lên, không ngờ lại mang sang tầm mười lồng bánh bao nóng hôi hổi, lấy hai cái đưa cho Thẩm Quang Vinh.
Thần Vũ nhìn bánh bao, không kìm nổi lại liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, Đơn Phi không cần người kia chỉ bảo, sớm cầm hai cái từ trong lồng ra, đưa cho Thần Vũ nói: -Này, muội không phải nói rất muốn ăn bánh bao huynh làm sao?
Để Thần Vũ nhìn thấy nhiều người chút, cho Thần Vũ ăn một miếng bánh bao, Đơn Phi hắn từng nói qua.
Đơn Phi hôm nay vốn là có hai nguyện vọng này, hắn bảo Triệu Nhất Vũ đi chọc tổ ong vò vẽ tìm mật ong, lại tìm được cửa hiệu mặt tiền, bận rộn nửa đêm lên men bột, sau đó chỉ cho đám người Triệu Nhất Vũ phương pháp làm bánh bao, mới đi tìm Thần Vũ. Hắn vốn dĩ có chút bận tâm, không nghĩ tới đám người Triệu Nhất Vũ, Trương Hỏa Phượng này rất là thông minh, làm bánh bao rất ra trò.
Thần Vũ cắn nhẹ một cái bánh bao, chậm rãi nhấm nuốt, khen:
-Thật sự rất thơm!
Thẩm Quang Vinh thấy Thần Vũ như thế, không kìm nổi cũng thưởng thức bánh bao trong tay, cũng khen: -Thứ này ăn ngon.
Mọi người châu đầu ghé tai, một mặt tò mò Đơn Phi đáp lễ độc đáo, một mặt cũng thật sự muốn nếm thử một chút hương vị bánh bao.
Lại có người lục tục tiến lên đưa lên quà mừng, có đưa trứng gà, có rau xanh, cũng có đưa lên bánh mì linh tinh, còn có người mang con cái gà mái, Trương Phi Yến ai đến cũng không cự tuyệt, đều là hồi một cái bánh bao, xem lễ vật bao nhiêu đáp lễ trả lại số bánh ngang giá.
Những người đó rất bất ngờ, sau một lúc lâu thoái thác vẫn là nhận đáp lễ.
Đơn Phi thấy mọi người tặng lễ tuy là đơn bạc, nhưng tâm ý của người tặng lễ là rõ ràng, biết những người này hơn phân nửa là gia quyến của quân thủ thành Nghiệp Thành, hy vọng biểu đạt tâm ý cảm kích, Trương Phi Yến suy tính chu đáo, không chiếm tiện nghi người ta, chỉ cầu nhiều người cổ động, chỉ có điều Trương Phi Yến làm sao có được nhiều tiền đồng đến như vậy?
Đang lúc khó hiểu, Đơn Phi nghe một người quát: -Điền Gia Bảo Điền Nguyên Khải đưa quà mừng trăm kim!
Mọi người hơi xôn xao, đều quay đầu nhìn lại, nhìn thấy đám người tách ra, ông lão đi đầu, đi theo phía sau mấy thanh niên trai tráng, hán tử vạm vỡ cầm đầu kia chính là Điền Bồ.
Ông lão đi đầu kia đúng là Điền Nguyên Khải vẻ mặt tươi cười.
Đơn Phi ở Nghiệp Thành chợt gặp cố nhân, rất là vui mừng, nhìn sang Thần Vũ, thấy nàng cũng có chút kinh hỉ.
Điền Bồ hơi mỉm cười, xa xa ôm quyền chào hỏi. Điền Nguyên Khải đi lên trên đài, vẻ mặt hồng hào cười nói: -Đơn huynh đệ, nghe ngươi phá Nghiệp Thành trước hết, lại lập công lớn, vi huynh rất là cao hứng, lần này đi cả đêm tới đây, lại vừa lúc gặp ngươi đang xử lý... việc vui. Nhìn Thần Vũ tựa như thiên tiên, Điền Nguyên Khải vuốt râu cười nói: -Quả nhiên là trai tài gái sắc, trên đời khó được.
Đơn Phi không biết làm sao mà náo nhiệt liền biến thành tiệc cưới rồi, nhưng thấy Thần Vũ cũng không có phản đối, mặt dày cười nói: -Đa tạ Điền huynh vất vả đến đây.
Điền Nguyên Khải cười vui nói: -Huynh đệ nhà mình, làm gì khách khí!
Sau khi ông ta đầu nhập vào Tào Tháo, sớm không biết viết bao nhiêu phong thư chiêu hàng, lại lưu ý động tĩnh của Nghiệp Thành, lúc này mới có thể đúng lúc đuổi tớin khi thành bị phá chưa được vài ngày, có cơ hội cùng Đơn Phi tuyên cáo quan hệ của Điền Gia Ổ và Đơn Phi ở trước mặt mọi người, càng thêm đắc ý.
Mọi người dưới đài xì xào bàn tán, trước kia Điền Gia Ổ tuy là nghèo túng, nhưng Điền Phong từng là đệ nhất mưu sĩ dưới tay Viên Thiệu, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Điền gia ở Hà Bắc thực là còn có mấy phần thế lực.
Không ngờ quan hệ của Điền Nguyên Khải cùng Đơn Phi tốt đến như vậy, cũng làm cho rất nhiều người ngoài ý muốn.
Có một số người thầm nghĩ, truyền thuyết Đơn Phi là dựa vào quan hệ bám váy đàn bà của Tào gia mà thượng vị, cùng Chân thị có liên quan, hiện giờ thấy thiếu niên này lại có quan hệ với Hà Bắc Điền gia, tuổi còn trẻ thủ đoạn lại thực cao.
Dưới đài có người cao giọng nói: -Nghiệp Thành Phùng gia đưa tiền lễ trăm kim, chúc Đơn Thống Lĩnh, Thần Vũ cô nương dắt tay đồng tâm, trăm năm hòa hợp!
Mọi người hơi xôn xao.
Điền Nguyên Khải ánh mắt chớp lên, vuốt râu thấp giọng giới thiệu nói:
-Là Phùng Nguyên, đây là con của Phùng Kỷ.
Dưới đài một người đi lên, người tầm trung niên, mặt chữ điền, ôm quyền thi lễ chúc mừng Đơn Phi, Thần Vũ, giây lát thi lễ với Điền Nguyên Khải nói: -Điền Bảo Chủ, đã lâu không gặp, hôm nay gặp lại, cũng làm cho người ta thực là vui sướng.
Đơn Phi hơi choáng váng đầu, không biết đây là xảy ra chuyện gì?
Điền Nguyên Khải cũng rõ ràng hiểu được, thầm nghĩ từ khi đệ đệ Điền Phong chết đi, tứ đại mưu thần dưới tay Viên thị chính là Thẩm Phối, Phùng Kỷ, Hứa Du và Quách Đồ.
Quách Đồ lúc này là thủ hạ của Viên Đàm, còn vì Viên Đàm bán mạng, phỏng chừng cách cái chết không xa; Hứa Du từ khi ở Quan Độ liền đầu phục Tào Tháo; Thẩm Phối, Phùng Kỷ vốn dĩ xem như cùng đường, năm đó Thẩm Phối, Phùng Kỷ trở mặt với Viên Đàm, lúc này mới giả mạo di mệnh Viên Thiệu, lập Viên Thượng làm chủ.
Viên Đàm và Viên Thượng lúc trước liên kết cùng Tào Tháo giao chiến, Viên Đàm mời Viên Thượng xuất binh, Viên Thượng không chịu, chỉ cho Phùng Kỷ đi theo.
Sau Viên Đàm lại cầu Thẩm Phối xuất binh, lại bị Thẩm Phối cự tuyệt, Viên Đàm bởi vậy nổi giận chém Phùng Kỷ, Phùng gia liền vì chuyện này, ngoại trừ hận Viên Đàm, càng hận Thẩm Phối! Chỉ có điều người ở dưới mái hiên, Phùng thị đối với Thẩm Phối vẫn oán mà không dám nói.
Lần này Điền Nguyên Khải ngóc đầu trở lại, dụng ý đương nhiên là mượn cơ hội này tuyên bố Điền thị quật khởi, thấy Phùng Nguyên cũng là người biết nắm lấy cơ hội, quyết định thật nhanh cho thấy thái độ, cải tạo quan hệ song phương.
Điền Nguyên Khải rất rõ ràng tính toán nhỏ nhặt này, nhưng thế tộc chi giao, phần nhiều là xem ích lợi, Phùng gia cố ý thể hiện thiện ý, ngày sau trợ lực lẫn nhau, không lý nào ngăn người ở ngoài ngàn dặm, Điền Nguyên Khải mỉm cười nói: -Phùng hiền chất ngược lại tiêu tốn. Ông ta một câu hai ý nghĩa, Phùng Nguyên nghe xong chỉ cười làm lành nói: -Điền Bảo Chủ quá khen, Phùng Nguyên sao dám cùng Điền Bảo Chủ so sánh?
Hai người đang hàn huyên, chợt nghe dưới đài có người nói: -Tân Bì phụng lệnh Tư Không, đưa quà mừng mười kim!
Đám người vốn đang huyên náo đột nhiên yên tĩnh.