Chương 240: Lễ cưới khác thường
.
Quang cảnh thành Bắc thực sự rất náo nhiệt, náo nhiệt đến mức vượt ngoài mong đợi của Đơn Phi, ngay cả Trương Phi Yến cũng không ngờ tới.
Trương Phi Yến thầm nghĩ Đơn Phi sắp xếp chuyện này quá gấp gáp, sau này nếu có cơ hội, sẽ tìm thêm quân Hắc Sơn để cổ vũ, chắc chắn rất náo nhiệt. Lúc này chính mình chẳng qua cũng là người trọng thể diện, các quý nhân này có thể đến đã xem như quá nể mặt Đơn Phi
Nhưng đám đông dưới khán đài không hoàn toàn chỉ là quân Hắc Sơn, gia quyến của quân coi giữ Nghiệp Thành, mà còn có rất nhiều anh em thế tộc Nghiệp Thành.
Thẩm Vinh được Trương Phi Yến ủy thác, tất nhiên sẽ cố gắng hết sức để làm, không những lập tức báo ngay cho tổ tiên gia tộc, còn đề cập chuyện này với quân coi giữ thành Đông, toàn quân tất thảy đều cảm tạ ơn cứu mạng của Đơn Phi, nên một truyền mười, mười truyền một trăm truyền ra ngoài.
Bấy giờ, dân chúng Nghiệp Thành đều chú ý nghe ngóng, có người nghe thấy chuyện này, không biết Đơn Phi là ai, nhưng cũng tìm hiểu sơ bộ, cũng biết được bảy, tám phần.
Đám đông không hiểu Đơn Phi muốn làm gì, nhưng đều cảm nhận đây là cơ hội hiếm có. Các thế tộc Nghiệp Thành lại vô cùng quan tâm đến chuyện này, sớm lệnh cho con cháu trà trộn nghe ngóng tình hình
Thấy Đơn Phi ở thành Bắc đường hoàng dõng dạc nói ý muốn của mình, ngoại trừ gia quyến quân coi giữ thành Đông và những người trợ giúp của quân Hắc Sơn là thật tâm khen ngợi, còn lại không ít thế tộc liên tục lắc đầu, thầm nghĩ người trai trẻ này cả gan làm loạn, hành động không kiêng nể gì, không hiểu nổi tại sao hắn ta lại có thể ngồi vào vị trí Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy?
Vị trí này không phải chỉ những nhân tài điềm đạm trầm tĩnh mới có tư cách ngồi sao?
Đơn Phi vì một nữ nhân mà đường hoàng bày tỏ như vậy, tác phong phóng túng thật sự khiến không ít kẻ phong lưu khoác lác nén giận không biết nói gì, lại thấy hổ thẹn mặc cảm tư ti.
Có người trong thế tộc tính tình thận trọng lại nghĩ rằng nếu Tào Tháo biết việc này, chắc chắn sẽ cực kỳ bất mãn, có khả năng sẽ khiển trách Đơn Phi làm càn, khi thấy Điền Nguyên Khải, Phùng Nguyên và nhiều người chúc mừng, những người đó tự thấy do dự, nhất thời không dám tiến lên.
Nhưng khi nghe thấy Tào Tháo lại phái Tân Bì đến chúc mừng, tất cả đều vô cùng hoảng sợ, thầm nghĩ hôn lễ của lão tử hoàng đế, Tào Tháo cũng chỉ thế này thôi.
Đơn Phi này rốt cuộc có bản lĩnh gì, mà khiến Tào Tháo cũng phải cho người đến lấy lòng?
Tâm trạng của tất cả mọi người lúc này rất phức tạp, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Tân Bì tách đám đông tiến lại. Thẩm lão trượng đột nhiên đứng lên, thần sắc vừa kinh vừa sợ, nhưng cũng có ý muốn lại gần.
Chần chừ giây lát, Thẩm lão trượng cuối cùng cũng lấy hết can đảm tiến lên phía trước: - Tân đại nhân
Tân Tì không để ý đến Thẩm lão trượng, cầm khay tráp tiến lên lễ đài giao cho Đơn Phi, Đơn Phi đón nhận, cảm tạ nói: - Làm phiền Tân đại nhân chuyển lời cảm tạ của Đơn Phi đến Tư Không
Tân Bì nhìn Đơn Phi hồi lâu,thò tay vào ngực rút ra một miếng vàng nói: - Tân Tá Trị cũng có lễ vật, chút lòng thành, mong Đơn Thống Lĩnh không ghét bỏ.
Đơn Phi có chút bất ngờ, vội nói: - Tân đại nhân khách sáo rồi
Tân Bì mỉm cười nói: - Tân Bì chúc Đơn Thống Lĩnh cùng Thần Vũ cô nương đồng tâm hiệp ý, bách niên hảo hợp!
Y chỉ nói một câu, chắp tay kính lễ lần nữa rồi chầm chậm bước xuống lễ đài
Đám đông xì xào bàn tán, rất nhiều con em trong thế tộc lại thấy nét mặt của Đơn Phi thay đổi rõ rệt, trước và sau không giống nhau.
Thẩm lão trượng thấy Tân Bì đi qua, lấy hết can đảm chắn trước người Tân Bì, rồi quỳ xuống tạ tội.
Lão biết Tân Bì sau khi tha thứ cho Thẩm gia, đêm hôm đó muốn đến nhà tỏ ý xin lỗi, oán hận này càng sớm tháo gỡ càng tốt, càng kéo dài, càng khiến người kết oán thêm sâu, vấp thêm khó khăn là điều chắc chắn.
Tân Bì né tránh Thẩm lão trượng, đêm đó Thẩm lão trượng không biết làm sao đành thoái lui, không ngờ hôm nay lại có ngày gặp lai. Thẩm lão trượng sao có thể bỏ qua? Đỡ lấy Thẩm lão trượng, ánh mắt Tân Bì pha chút phức tạp
Y đến theo lệnh của Tư Không, bản thân cũng có cảm tình tốt với Đơn Phi, nhưng không ngờ người đến chúc mừng lại nhiều như vậy, lại càng không thể ngờ Thẩm lão trượng cũng ở đây. Thấy Thẩm lão trượng như thế, trong lòng Tân Bì có chút thương xót, thầm nghĩ Thẩm lão trượng sắp gần đất xa trời, người này giờ lại có bộ dạng như thế chẳng qua cũng chỉ vì vận mệnh của gia tộc.
Tân Bì dù căm phẫn Thẩm Phối đã giết người nhà ở Nghiệp Thành, nhưng khi Thẩm Phối vừa chết, lại thấy Thẩm lão trượng như thế, chỉ cảm thấy đời người quá ngắn ngủi, liền chậm rãi nói: - Thẩm lão trượng, Tân Bì không dám nhận đại lễ này. Hôm nay Tân Bì còn có việc. Nếu có thời gian rỗi, Tân Bì xin bái kiến sau.
Thẩm lão trượng lộ vẻ vui sướng liền đáp: - Không dám, không dám. Tá Trị nếu có thể đến tệ xá, lão phu cảm tạ vô cùng.
Tân Bì gật gật đầu, cuối cùng mất hút vào đám đông.
Thẩm lão trượng vừa kinh ngạc vừa vui sướng, con cháu trong thế tộc vây quanh nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác vô cùng hối hận. Bọn họ nghe theo gia chủ dặn dò đến xem xét tình hình, lúc đầu còn cảm thấy tên Đơn Phi này quá là ngạo mạn, thậm chí người cẩn trọng nhất cũng cho rằng Điền Nguyên Khải và Phùng Nguyên có thái độ lỗ mãng quá mức.
Nhưng nay Tào Tháo phái người đến tặng quà mừng, mọi người ở đây sao lại không biết hàm ý bên trong là gì? Mười kim không nhiều, nhưng Tào Tháo đang biểu thị thái độ rất rõ ràng rằng Đơn Phi là người Tào Tháo đây trong dụng!
Thế tộc Nghiệp Thành từ sau khi Tào Tháo phá thành, tự cảm thấy chưa có công lao gì với việc phá thành của quân Tào, cuộc sống của dân chúng Nghiệp Thành không bị ảnh hưởng gì, nhưng mọi người trong thế tộc đều biết, đối với nhà cầm quyền mà nói, ngươi vô công vốn là có tội.
Thời khắc mấu chốt mà ngươi không biểu thị thái độ rõ ràng, thì trong con mắt của Tào Tháo, ngươi đã bị liệt vào hàng ngũ chẳng đáng quan tâm.
Nay Tào Tháo lại ra tay lần nữa, đám đông thấy thế, dù biết muộn, nhưng còn hơn không biểu thị gì, bèn hô vang
- Cao gia quà mừng trăm kim.
- Hà gia lễ vật trăm kim, chúc mừng đại hỷ của Đơn Thống Lĩnh cùng Thần Vũ cô nương.
- Triệu gia….
- Vương gia…
Cứ thế người lên khán đài nườm nượp không ngớt, dồn dập chúc mừng, trong nhất thời ai cũng thấy thân thiết với Đơn Phi, nhưng nhìn bộ dạng giận nói không nên lời của Đơn Phi, cảm thấy trong lòng Đơn Phi có ý bất mãn, liền chuyển hướng sang chúc mừng Thần Vũ.
Thần Vũ gật đầu mỉm cười, xoa dịu tâm tình lo lắng của mọi người, mọi người đều nghĩ, nữ tử này dù chưa biết lai lịch thế nào, nhưng vừa dịu dàng lại rất xinh đẹp, thật vô cùng hiếm có, dường như có sức mạnh hơn cả gương mặt lạnh lùng của Đơn Phi
Trương Phi Yến trông thấy trên khán đài đã bày trận Ô Long, thầm nhủ không biết kéo dài đến khi nào, cũng không biết người huynh đệ Đơn Phi có thích hay không, bèn nháy mắt ra hiệu với Triệu Nhất Vũ
Triệu Nhất Vũ hiểu ý, liền cao giọng nói: - Quà mừng chưa cần vội tặng, lúc này giờ lành đã đến, trước hết hãy để Đơn Thống Lĩnh cùng Thần Vũ cô nương bái thiên địa đã.
Đám hảo hán này thực ra không hiểu lễ nghi, thời khắc tốt xấu là gì, chỉ cần nhộn nhịp là được, lại thấy Đơn Phi không có thái độ bất mãn nào, nên càng kiên quyết tiến lên phía trước.
Đám đông cứ thế cười vang.
Đột nhiên xung quanh vang lên vài tiếng nổ, âm thanh tuy không lớn nhưng cũng đủ để đám đông một phen kinh hãi.
Trong giây lát một giọng nói vang lên: - Nhìn lên trời xem, trên trời là cái gì kia?
Đám đông ngẩng đầu trông lên, chợt thấy trên bầu trời luồng ánh sáng rực rỡ, luồng sáng bảy sắc lộng lẫy ấy soi chiếu lên khắp khán đài, theo sau đó là cơ man nào là bạc vụn, không ngừng lả tả rơi, cả bầu trời dường như nhuộm sáng một màu, quang cảnh cực kỳ đẹp mắt. Đám đông dù chưa biết điều gì đang xảy ra, nhưng cảm thấy cảnh tượng quá thu hút đều đồng loạt vỗ tay.
Đơn Phi ngước mắt nhìn, chợt thấy phía xa xa một người đang vẫy tay với mình, người ấy đích thị là Thạch Lai, trong nỗi vui mừng Đơn Phi dấy lên ý nghĩ cảm tạ, thật không ngờ người huynh đệ này thường ngày trầm lặng, thời khắc này gây náo loạn cũng không thua kém ai.
Hắn vốn là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, đám thuộc hạ nếu biết sự tình, tất nhiên sẽ đến cổ vũ.
Màn đốt pháo bạc vụn lúc nãy cũng chỉ có nhân tài như Thạch Lai mới làm được.
Đột nhiên lại có người hô vang: - Xem trên thành kìa, xem trên thành kìa!
Đám đông quay đầu nhìn, thì thấy có một người bay vút lên đầu thành, rồi đáp thẳng xuống cây cột cờ cao chót vót dựng ngay bên cạnh thành, người này trong tay cầm một vòng dây thừng có bức hoành phi màu đỏ, buộc dây vào đầu cột, rồi bay vọt sang một đầu cột khác, buộc chặt bức hoành phi lại. Trên bức hoành phi có viết dòng chữ lớn “Chúc mừng Đơn Phi, Thần Vũ bách niên hảo hợp”.
Người bay lên chính là Tôn Khinh. Sau khi cột bức hoành phi ở hai cột cờ, ông ta từ từ đáp xuống, một cách nhẹ nhàng dứt khoát, tuyệt không chút bụi vấy nhiễm. Đám đông lúc tán thưởng Tôn Khinh đều không tránh khỏi ý nghĩ, Đơn Phi này quen biết rộng rãi, người tài dưới quyền ắt cũng rất nhiều.
- Xem trên cây kìa! Lại có người kêu lên.
Có tiếng gió thổi qua, từ trên cây rơi xuống vô số cánh hoa, những cánh hoa đột nhiên nhẹ nhàng xoay tròn, dưới ánh dương rực rỡ, màu sắc lấp lánh muôn hình nuôn vẻ cực kỳ diễm lệ.
Đám đông hết sức kinh ngạc, thầm nghĩ loài cây này còn chưa đến mùa ra hoa, sao có thể có cánh hoa rơi?
Cho đến khi trông thấy có vài người ở trên cây, Trương Hỏa Phượng cũng được xếp vào đám người đó, mỗi người cầm một giỏ hoa, đang vẫy tay rải hoa, đám đông lúc này mới chợt hiểu ra. Cảm giác như đám người rải hoa này tâm tư chồng chất, nhưng ý tưởng lại vô cùng độc đáo
Trong đám đông có người lão thành ngầm lắc đầu, thầm nhủ, phương thức gả cưới này trước nay chưa từng có, nói thẳng ra là không ra thể thống gì. Nam nữ kết hôn vốn dĩ phải ước định sáu lễ, phải làm theo nguyên tắc, hôn lễ hôm nay có tuân theo nguyên tắc nào?
Điền Khải Nguyên vuốt râu mỉm cười, thầm gật đầu, tự nghĩ Đơn Phi con người phi thường, hành động đương nhiên cũng phi thường. Phương thức cưới xin này rất hấp dẫn mới lạ. Trong bảo của lão phu nếu lại có hôn sự, tốt nhất nên mời hắn giúp đỡ.
Đơn Phi chưa từng nghĩ đến việc tùy tiện nói một câu nhờ huynh đệ giúp đỡ, lại để các huynh đệ dốc hết tâm tư như vậy, tận đáy lòng quả thực rất cảm động, ánh mắt hơi ướt chuyển ánh nhìn về phía Thần Vũ, bắt gặp trong đôi mắt đẹp kia cũng có gì lấp lánh.
Nàng trông thấy cánh hoa bay trong gió, nét mặt vô cùng kiều diễm, nàng đưa tay đón lấy những cánh hoa bay lượn khắp trời, nét tươi cười còn đẹp hơn cảnh mùa xuân.
Nàng thường ngày dường như có vẻ lãnh đạm, thực ra chỉ vì nàng không câu nệ tiểu tiết, trong khung cảnh này, người con gái hơi chút e ấp ấy, chỉ có cảm giác phấn chấn, cũng không ngại che giấu niềm vui sướng của bản thân.
- Đơn đại ca, đón lấy! Trương Hỏa Phượng thấp giọng, một đóa hoa tươi rơi xuống từ không trung.
Khắp nơi là một quang cảnh đèn đuốc rực rỡ, đâu đâu cũng ngập tràn tiếng chúc phúc, những cánh hoa múa lượn bay đầy trời.
Đơn Phi nhẹ nhàng đón lấy bó hoa, bắt gặp nàng nhìn sang, dường như đang chờ đợi!
Tiến lên phía trước hai bước, Đơn Phi đưa bó hoa được ghép lại từ không biết bao nhiêu đóa hoa tươi, trầm giọng nói: - Thần Vũ, huynh đã nói, bất luận phát sinh chuyện gì, đối diện với bất cứ chuyện gì, huynh sẽ kề vai sát cánh cùng muội. Chân tình này huynh nguyện không thay đổi!
Hai tay hắn cầm hoa tặng nàng, ánh nhìn không chớp, chỉ đến khi nhìn thấy đôi mắt của Thần Vũ. Hắn thường ngày không nghi thức lễ tiết, nhưng một lời đã nói là chắc như đinh đóng cột, bất kể ai nghe thấy cũng đều tin tưởng lời nói của hắn là chân tình tự đáy lòng.
Trong cơn mưa hoa, đôi mắt nàng trong suốt sáng ngời, không hề có chút do dự.
- Nhận hoa đi, gả cho huynh ấy đi! Triệu Nhất Vũ tinh quái hét lên một tiếng
- Nhận hoa đi, gả cho huynh ấy đi! Từ trên cây, Trương Hỏa Phượng cũng hét lên, không quên vẫy tay về phía quân Hắc Sơn dưới khán đài
- Gả cho huynh ấy đi! Đám đông quân Hắc Sơn cũng đồng loạt hô to
Tiếng hô vang của đám đông lúc đầu còn trật tự, sau là vang dội truyền ra ngoài, trong giây lát thành Bắc bị nhấn chìm trong tiếng sóng âm thanh mạnh mẽ tràn ngập không dứt.
Vài gia đình quyền quý vốn dĩ dè bỉu coi thường loại lễ nghi tự phát này, nhưng trong tiếng gào thét đồng lòng của tất cả đám đông, lại gợi lên cảm giác tất cả lễ nghi thế tục trong tình cảnh này chỉ là điều ngán ngẩm.
Lễ nghi vốn tại tâm, nếu tâm không đủ thành ý, chẳng qua cũng chỉ là quy tắc của lễ nghi rườm rà, càng khiến người ta chán ghét mệt mỏi.
Lễ nghi vốn tại tâm, nếu tâm có thành ý, cho dù là lời nói vô cùng đơn giản, cũng khiến lòng người ấm áp.
Những con nhà thế tộc này đã từng thấy rất nhiều hôn lễ xa hoa, nhưng lễ đón dâu mà tất cả mọi người cùng đồng lòng thế này quả là chưa từng thấy, cũng lấy làm run sợ. Đơn Phi tuổi còn trẻ, uy tín sao có thể có tác động lớn đến vậy. Đám đông được quân Hắc Sơn dẫn theo, một số người không kìm được chính mình đi theo hét vang:
- Gả cho huynh ấy! Gả cho huynh ấy!
Làn sóng âm thanh cứ thế truyền đi, hồi lâu sau, tiếng hô vang nhỏ dần rồi im bặt, đám đông lúc này rất căng thẳng và có chút thất vọng….
Thần Vũ đưa tay đón lấy bó hoa tươi, nét mặt rạng rỡ, thời khắc ấy nàng nở nụ cười, ánh cười tươi đẹp hơn cả những đóa hoa.
Đơn Phi nhẹ nhàng ôm Thần Vũ vào lòng.
Tiếng hoan hô vang lên khí thế tựa dời non lấp bể, tất cả mọi người bất luận quen biết hay không, thời khắc này chỉ cảm thấy nỗi vui mừng căng tràn lồng ngực, đám đông không kìm chế được nối theo nhau, tiếng reo hò vang mãi!