Chương 241: Khách không mời mà đến
.
-Đơn Phi!
Từ dưới đài vang lên một tiếng hét đầy phẫn nộ
Trong tiếng hoan hô, mọi người ngắm nhìn đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau trên đài kia, tại thời khắc đó, trong lòng thầm nghĩ, thì ra cảm giác hai người yêu nhau lại khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái tới như vậy.
Mọi người trên dưới đài, ai nấy đều tươi cười, ngắm nhìn những cánh hoa đang dần dần tiêu tán, niềm vui khó có thể diễn tả được ở trong lòng vậy mà lại không hề biến mất.
Nghe thấy tiếng hét đầy phẫn nộ vọng lên từ đám người dưới đài, đám người quay đầu lại nhìn, vẻ mặt trở nên vô cùng kinh ngạc.
Đây là chuyện gì vậy?
Đám người tách ra, một thiếu nữ tiến lại gần phía đài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy sự tức giận.
Phần đông mọi người sống trong Nghiệp Thành, rất đông người nhận ra thiếu nữ đó. Không ít người tự thấy kì quái, thầm nghĩ đây không phải là Chân Nhu – nhị tiểu thư của Chân phủ sao? Sao cô ta lại tới chỗ này?
Có người tự cho là người biết âm thầm nghĩ tới, nghe nói Đơn Phi này và Chân thị vốn có giao tình bằng hữu, thậm chí từng có hôn ước với Chân Thị, Nghiệp Thành vừa mới bị phá, Đơn Phi liền bày tỏ với Thần Vũ như vậy, còn với Chân thị thì phớt lờ, bỏ mặc. Chẳng phải đây rõ ràng là đang tát vào mặt Chân thị sao? Chân Nhu Nhi hẳn là tức giận không nguôi, nên bây giờ tới đây phá đám?
Chân Nhu vừa mới lên đài, Trương Phi Yến đã đứng chắn trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: - Cô nương là ai?
Đơn Phi chau mày đứng trên đài, không hiểu Chân Nhu đến đây làm gì, có điều hiện giờ, tuy hắn đã có ý trung nhân, nhưng trước sau cảm thấy không thật, ra hiệu cho Trương Phi Yến cản Chân Nhu Nhi lại.
Hắn hi vọng có thể nghe Thần Vũ nói ra vấn đề thật sự.
Con người Chân Nhu vốn thẳng thắn, cũng rất chăm chỉ, nhưng theo như Đơn Phi thấy, cũng có mặt không hiểu chuyện.
Phùng Nguyên cất giọng:-Đây không phải nhị tiểu thư của Chân gia sao? Không biết tới đây làm gì?
Y nhìn về phía Điền Nguyên Khải, thầm nghĩ nội tình thế nào e rằng chỉ có những bạn bè thân thiết nhất bên cạnh Đơn Phi mới biết được.
Không phụ sự hi vọng, Điền Nguyên Khải trên đài dửng dưng nói:
- Chân nhị tiểu thư, cô muốn được gả cho Đơn huynh đệ, nhưng phiền cô xem lại địa điểm có được không? Lần sau lại nói vậy.
Lúc trước ông ta nghĩ Chân thị mù mắt mới đuổi Đơn Phi đi. Đánh giá của ông ta về Chân thị cũng giảm mất vài phần. Nếu như không phải đã tỏ tâm ý Đơn Phi dành cho Thần Vũ, danh sách lễ vật của ông ta nhất định phải thêm vào mười nàng hầu xinh đẹp mới thấy hài lòng.
Chân thị hỏng mắt, nhưng mắt người khác thì không hỏng. Nếu như Đơn Phi và Chân thị xảy ra mâu thuẫn, Điền Gia Ổ đương nhiên sẽ đứng về phía Đơn Phi. Hiện giờ Đơn huynh đệ không tìm Chân gia gây phiền, không làm chuyện hỉ ngay trước cổng Chân gia nhà cô, coi như là đã giữ thể diện cho Chân gia lắm rồi. Nhưng người của Chân gia lại tới gây chuyện không đúng lúc như vậy, Điền Nguyên Khải thấy vậy, giữ thể diện cho Chân Nhu Nhi thế nào đây?
Phùng Nguyên than thầm, mối quan hệ giữa Điền Nguyên Khải và Đơn Phi quả nhiên rất vững chắc, chuyện này cũng biết rõ. Chân Nhu kia tức đến đỏ mặt tía tai, nói:
- Lão mù kia nói cái gì vậy?
Điền Nguyên Khải mân mê vuốt râu, thầm nghĩ nữ nhân Chân gia quả nhiên không hiểu quy tắc. Nếu là nữ nhân của Điền Gia Ổ, dám nói những lời này, e rằng không tránh khỏi việc bị lôi ra đánh.
Trương Phi Yến nghe thấy mấy người nói chuyện, nhìn về phía Thạch Lai đứng ở xa, ít nhiều hiểu được những bất hòa trong đó. Ông ta rảnh rỗi thăm dò được chút động thái của Nghiệp Thành từ miệng Thạch Lai, thái độ của Đơn Phi ở Chân gia nhìn qua thì có vẻ ít người biết, nhưng Thạch Lai lại biết, còn nói cho Trương Phi Yến biết.
Đứng chặn trước mặt Chân Nhu, Trương Phi Yến cảm thấy Điền Nguyên Khải không phải là bắn tên không đích, liền trầm giọng nói:
- Chân Nhu cô nương, cô có muốn lấy người ta, cũng phải đợi vài hôm đã. Hôm nay Đơn Thống Lĩnh không rảnh.
- Ngươi nói cái gì?
Chân Nhu không nghĩ Điền Nguyên Khải như vậy, cái tên râu quai nón này cũng thế, vừa tức vừa vội, một cái bạt tai liền giáng xuống.
Trương Phi Yến là nhân vật nào chứ. Nếu như bị con gái đánh vào mặt, cần gì lăn lộn ở Nghiệp Thành nữa. Có điều cảm thấy hôm này là ngày đại hỉ, ông ta không muốn gây thêm rắc rối, liền đưa tay cầm lấy cổ tay Chân Nhu Nhi, kéo nàng ra, bản thân mình cũng lui lại một bước, cứng giọng nói:
- Chân Nhu Nhi, nếu cô không biết kiềm chế, đừng trách Trương Phi Yến ta không khách khí!
Dù sao ông ta cũng từng là Tông Chủ quân Hắc Sơn, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, không hề tức giận nhưng sự uy phong vẫn giữ nguyên.
Chân Nhu trong lòng khẽ rùng mình, tai đã nghe thấy có người nhiều chuyện hô:
- Nếu Chân gia đã muốn được gả đi, không ngại thì hôm nay làm chuyện vui đi.
Mọi người cười ầm lên.
Trương Phi Yến quay đầu trừng mắt nhìn tên lắm chuyện kia. Người nọ thấy Trương Phi Yến ánh mắt sắc bén, biết mình nói sai, liền sợ hãi, cuống quýt cúi đầu, tiếng cười của mọi người cũng yếu hẳn đi.
Tuy vậy, Chân Nhu vẫn đùng đùng giận dữ, hét vọng lên trên đài: - Đơn Phi, nếu ngươi là nam nhân thì cùng ta đối chất nhau hai câu, không phải ở sau lưng người khác thậm thụt lẩn tránh.
Quân Hắc Sơn nghe vậy ồn ào lên, tức giận quát:
- Ngươi nói cái gì?
Đám người này chẳng những là bằng hữu của Đơn Phi, còn là những huynh đệ thân thiết giống người nhà của hắn. Nghe nói Đơn Phi có việc cần giúp, cho dù có phải bận rộn suốt đêm, không ai có bất kì oán trách nào. Sau khi trông thấy Đơn Phi, Thần Vũ ôm nhau, mọi người vui mừng tới không biết phải nói gì. Bây giờ thấy thiếu nữ không biết nặng nhẹ này nói Đơn Thống Lĩnh là loại nhát gan, đúng là không biết thế nào là trời cao đấy rộng, sao có thể chịu được lửa giận trong lòng chứ?
Đơn Phi khoát tay ngăn lại, quân Hắc Sơn trông thấy liền dừng ngay tiếng quát.
Có người trông thấy tình cảnh này, trong lòng dấy lên sự sợ hãi, trộm nghĩ nghe nói quân trấn giữ thành Bắc này đều đã từng là sơn tặc, tính cách hẳn nhiên cương liệt bất tuân. Năm đó đám người này đối kháng với Viên Thiệu hơn mười năm cũng không cam chịu yếu thế, ấy thế lại tin theo người thiếu niên này sao?
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy Đơn Phi dựa vào quan hệ mà thăng tiến, nhưng hôm nay nhìn thấy quân Hắc Sơn như vậy, mới phát hiện ra người thiếu niên này không chỉ được Tào Tháo cất nhắc, tự bản thân quả thực rất có uy.
Chân Nhu thấy mọi người ầm ầm quát mắng mình, vốn dĩ trong lòng có có chút sợ hãi, nhưng thấy đám đông dừng lại, uất ức trong lòng lại dâng lên.
Lúc trước Đơn Phi tiêu sái rời đi, nàng đã có chút kinh ngạc, cảm giác người thiếu niên này quay lại lần nữa, đã không còn giống như trước kia, nhưng cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm.
Đơn Phi ngông cuồng gì chứ? Thật sự cho rằng sau khi hắn làm Mạc Kim Giáo Úy rồi, Chân gia không có hắn không được sao?
Chân Nhu vốn cho rằng sự việc lúc đấy đã lắng xuống, lại không ngờ được đêm đó, Chân Mật bước vào khuê phòng của mình, không nói không rằng tát nàng một cái, gầm lên nàng suýt chút nữa đã hại chết Chân gia!
Nàng vẫn luôn bất mãn với tỷ tỷ, lúc nào cũng cảm giác tỷ tỷ thoạt nhìn thì rất ôn nhu, dịu dàng, nhưng thực chất bên trong lại là người chuyên quyền, độc đoán. Tỷ phu Viên Hi hãy còn đang ở U Châu, tỷ tỷ đã liền ngã vào lòng Tào Phi, rốt cuộc thì đây là chuyện gì?
Người không biết xấu hổ hơn chính là vị Lưu phu nhân nhà họ Viên kia. Con trai sống chết không rõ, nhưng sau khi được tiếp kiến Tào Tháo, cứ mở miệng ra là Tào Tư Không tốt thế nọ thế kia, mồm miệng cứ như sắp chảy hết cả ra.
Thế gian này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Chân Nhu không hiểu, thế nhưng từ sau khi chịu cái tát kia, nhìn ánh mắt tỷ tỷ, nàng đã hiểu ra một việc: Chân Nhu cho rằng đã thuận lợi giải quyết xong việc giữa mình và Đơn Phi, nhưng trong mắt tỷ tỷ lại là gây ra đại họa!
Trước lợi ích gia tộc, tình cảm cá nhân gì, dù chỉ một chút cũng đều muốn mà không thể có được!
-Muội hãy suy nghĩ thật kỹ vài ngày đi. Qua mấy hôm nữa, tỷ sẽ sắp xếp một chút, sau đó muội hãy ngoan ngoãn tới nhận lỗi với Đơn Phi, khiến hắn nguôi giận, hơn nữa muội nhất định phải gả cho Đơn Phi! Nếu như muội còn dám tùy tiện bốc đồng thì biết hậu quả rồi đấy!
Đây là những lời Chân Mật bỏ lại trước khi rời đi. Những câu nói lạnh như băng, khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Nhưng Chân Nhu vẫn không phục.
Nàng trời sinh tính cách là như vậy, tuy rằng phụ thân sau đó lại tìm nàng nói rất nhiều, lời nói ôn hòa hơn hẳn, nhưng cơ bản cũng giống những gì tỷ tỷ nói, nói cái gì mà Đơn Phi đã có chút không giống trước đây, bắt nàng phải cẩn thận suy tính, bỏ qua cơ hội này sợ rằng sẽ phải hối hận.
Nàng hối hận cái gì?
Nàng chỉ hối hận không ở chỗ đó mắng nhiếc Đơn Phi ta vẫn nghĩ rằng chẳng qua là ngươi ích kỷ, không nghĩ rằng ngươi lại còn có tâm cơ.
Nghĩ đến đây, Chân Nhu nhìn Đơn Phi đầy căm giận, quát lên: - Hôm nay đại hỉ của ngươi, ta chúc mừng ngươi!
Trong tiếng hò hét của biển người, lúc nàng tìm tới đã biết được kết cục, mang theo sự khinh thường trong lòng tới sỉ nhục Đơn Phi để làm gì? Thay Chân gia thị uy sao? Ấu trĩ tới như vậy!
Trong lòng nàng đã không có bất kì cảm xúc gì với Đơn Phi như vậy, nhưng lại thẳng thắn nói: - Nhưng nếu ngươi là là nam nhân, thì không ăn trong bát, nhìn trong nồi.
- Người ở trong nồi là ai vậy?
Điền Nguyên Khải đứng một bên nói: - Là Chân Nhu cô sao?
Ông ta thầm nghĩ hôm nay là ngày vui của Đơn huynh đệ, nữ nhân này lại cố chấp không biết điều như vậy, chẳng trách Đơn huynh đệ lại chọn người khác xứng hơn.
Chân Nhu lạnh lùng nói:
- Đơn Phi, ngươi không nỡ nói một câu sao?
Đơn Phi nhìn Chân Nhu hồi lâu, hỏi lại: - Cô muốn ta nói gì?
- Nếu như ngươi là nam nhân, thì hôm nay, nhân lúc lấy một người con gái khác làm vợ, trước mặt mọi người hãy tỏ rõ thái độ, đừng ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, nhưng lại ngầm thúc ép cha và tỷ tỷ của ta, khiến ta phải gả cho ngươi!
Lời chưa nói hết, vành mắt nàng đã đỏ ửng lên, nước mắt chút nữa rơi xuống.
Mọi người rì rào bình luận.
Điền Nguyên Khải, Phùng Nguyên đều là những người tinh ý, vừa nghe những lời này liền hiểu, Chân Nhu không thích Đơn Phi, nhưng Chân thị lại không muốn bỏ qua cơ hội kết thông gia với Đơn Phi. Hiện giờ Đơn Phi quyền thế vô cùng mạnh, có gia tộc đầu óc bình thường nào lại bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ?
Đơn Phi nghĩ lại cũng nhớ tới điều này này, nhìn vẻ mặt tức giận của Chân Nhu, hồi lâu mới nói:
- Chuyện này không liên quan tới ta.
- Ngươi nói dối!
Chân Nhu quát lớn: -Nếu như không phải là vì ngươi, tuyệt nhiên sẽ không có nhiều thị phi như vậy.
Đơn Phi thần sắc lạnh lùng, chậm rãi nói: - Trước khi rời khỏi Chân gia ta đã nói những gì, chỉ e là cô đã quên, có điều ta vẫn muốn nói cho cô hay, những lời khác cô có thể quên, nhưng có câu này cô nhất định phải nhớ lấy!
Chân Nhu nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của người thiếu niên, trong lòng dâng lên chút sợ hãi. Trước đây, người thiếu niên này, cho dù thế nào, đều rất thiết tha với nàng, bất kể nàng nói cái gì, hắn đều vâng vâng dạ dạ, khiến nàng trước mặt hắn chưa bao giờ khách sáo, khiêm nhường, nhưng bây giờ sao Đơn Phi lại trở nên như vậy?
- Đơn Phi ta đã nói, chỉ cần Chân gia các cô đừng gây phiền cho Đơn Phi, Đơn Phi cũng không muốn dây dưa gì với Chân gia, cô nhớ kỹ câu này.
Đơn Phi chậm rãi nói: - Ta không muốn phải nói lần thứ ba. Ta cũng hi vọng cô đừng có tự gây phiền toái. Quay về đi.
Chân Nhu thấy vẻ mặt đám người có phần giễu cợt, đám người Điền Nguyên Khải còn rõ ràng hơn cả, mặt mũi nàng đỏ hết cả lên, thầm nghĩ lẽ nào người ta cho là nàng đang cầu xin được xuất giá sao?
- Nếu như ngươi không muốn dây dưa gì tới nhà ta, thì phải đi nói với cha và tỷ tỷ ta….
- Đây là chuyện nhà cô, ta không có hứng quản.
Sắc mặt Đơn Phi càng thêm phần lãnh đạm:
- Ta đã thể hiện rõ ràng thái độ của mình, các người tin hay không là chuyện của các người. Nếu như vì thế lại phát sinh thêm phiền nhiễu gì, đừng hi vọng ta khách khí giải quyết.
Hắn nói ra tuy trông bình thản, nhưng mọi người nhìn sắc mặt của hắn, không rõ tại sao lại có cảm giác kinh sợ.
Chân Nhu cũng như vậy, lúc trông Đơn Phi lạnh lùng buông ra mấy câu nói cuối cùng, trái tim nàng bỗng có chút hối hận, nghĩ rằng bản thân mình không nên tới đây, cảm giác mình không nên tới này. Trong lúc nàng còn đang bàng hoàng thất thố, một kẻ trào phúng, mỉa mải:
- Đơn Thống Lĩnh không hổ là Đơn Thống Lĩnh, nói oai phong lẫm liệt như vậy, chuyện nhà người ta cần người ta giải quyết, nhưng chuyện nhà mình lại cũng không thèm xử lý.