Chương 243: Tuyệt đối đừng chọc ta.
Trên dưới đài đều hết sức yên lặng, đám đông nhìn hai thủ hạ quan trọng trong đội ngũ dưới tay Tào Tháo, không biết nói gì.
Bọn họ tự nhận mình không có tư cách tham gia.
Nhưng cuộc tỷ thí này chắc chắn sẽ chi phối tới nước đi của gia tộc bọn họ, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Hứa Du vô cùng phấn khởi, đứng bên cười nói: - Đơn Thống Lĩnh muốn người khác bằng lòng, cũng luôn phải đưa ra mấy thứ khiến người ta hài lòng. Hành động ngày hôm nay thực khó để người ta hài lòng.
Đám người Điền Nguyên Khải mặt đầy tức giận, nghĩ thầm chúng ta thích làm chuyện này, cần gì ngươi hài lòng? Con cóc ghẻ như ngươi hết lần này tới lần khác không cắn người thì cũng đến chọc ngoáy người ta.
Hứa Du trông thấy sự tức giận trên mặt đám người, tìm ra được cảm giác tồn tại, biết rằng đám người đó không làm gì được mình, liền dương dương tự đắc.
Đơn Phi vốn dĩ không để ý tới Hứa Du, chỉ coi đây là con chó thối tha sủa loạn ở bên người. Hắn trước giờ vẫn luôn như vậy, không vì chó dữ sủa bậy mà để mình thất thố bao giờ.
Đây không phải là việc mà một người thành công nên làm.
Nếu không phải vì trong lòng khinh thường con chó ghẻ đó, nếu không vì tìm cơ hội đánh gãy chân con chó ghẻ đó, ngoài ra hắn không muốn phải lãng phí thời gian với con chó thối tha đó.
Hắn chỉ yên lặng nhìn Tuân Kỳ, chờ đợi câu trả lời của y.
Bao nhiêu con mắt chăm chú đổ xuống, Tuân Kỳ sao có thể có đạo lý rút lui? Hơn nữa Đơn Phi nói không sai, y thực sự bất mãn, thật sự muốn tìm cơ hội nói cho Đơn Phi biết y trước nay đều không vừa ý với Đơn Phi.
Lúc xưa, khi ở Hứa Đô, y đã không thuận mắt với Đơn Phi. Đơn Phi khiến y mất mặt ngay trước mặt mỹ nhân, khiến y đánh mất thân phận trước mặt Thế Tử. Đơn Phi lại còn đánh vào mặt Tuân Kỳ, có khác gì tuyên chiến với Tuân gia.
Đơn Phi là cái thá gì? Một thằng gia nô. Tưởng rằng được Tào Tháo bao che thì người khác không dám động vào hắn chắc?
Nếu như không phải gia chủ Tuân thị lên tiếng, Tuân Kỳ hắn sẽ cho Đơn Phi biết mặt ở Hứa Đô!
Sau khi tới Mang Sơn, Tào Quan, Lư Hồng đều xảy ra chuyện không hay, duy chỉ có tên Đơn Phi này là không chết, thoát ra rồi còn làm Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy.
Đơn Phi có tài đức gì chứ?
Tuân Kỳ y thân là tinh anh của Tuân thị, vậy mà cũng không có được đãi ngộ này! Sau này y lại nghe tin Đơn Phi thu phục được quân Hắc Sơn, lôi kéo được Điền Gia Bảo, thậm chí trong trận chiến phá thành còn đoạt mất vinh quang của Tuân Kỳ y.
Mấy năm gần đây, Đơn Phi thấy Tuân Kỳ y độ lượng không chấp, đi đâu cũng nhất quyết đè đầu cưỡi cổ Tuân Kỳ y.
Tuân Kỳ sớm đã không nhịn được nữa rồi.
Đơn Phi trước giờ vẫn luôn mưu lợi, vận may của Đơn Phi cũng thật quá tốt, luôn luôn có Quách Gia, Đinh phu nhân che chở. Quách Gia thu phục quân Hắc Sơn cũng coi như có một phần công lao của Đơn Phi. Nhưng hôm nay vận may của Đơn Phi chỉ sợ đã tận rồi.
Mặc dù đã nghe nói về các chiến công liên tiếp của Đơn Phi, nhưng Tuân Kỳ lại chưa bao giờ nhìn thấy thân thủ của Đơn Phi. Chỉ trong lúc đứng trên thành lầu Nghiệp Thành, y mới nhìn thấy đôi tay đang khẽ run của Đơn Phi.
Y cho là Đơn Phi đang sợ hãi. Trong mắt y, Đơn Phi là kẻ không có năng lực nhưng luôn đi khoe khoang, nếu như thật sự có năng lực, sẽ nổi giận ở trên thành lầu sao?
Huống hồ, y nghe nói Đơn Phi lúc ở Hứa Đô đã cứu một đứa bé, vì thế mà bị đụng tới vỡ đầu chảy máu. Y lại nghe được từ miệng Hạ Hầu Hành rằng, lần đó trước khi y tới, Đơn Phi sau khi đi mao xí, lúc quay về trên người đầy máu.
Loại người này nói dựa vào bản lĩnh kiếm cơm, Tuân Kỳ không tin.
Thấy Đơn Phi cuối cùng lại thêm vài phần tức giận, Tuân Kỳ làm sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này? Cố làm ra vẻ tự nhiên, Tuân Kỳ mỉm cười nói:
- Đúng là ta có chút bất mãn. Ai cũng nói Đơn Thống Lĩnh là người đầu tiên công đánh Nghiệp Thành, nhưng có thật như thế không thì vẫn khiến người khác nghi ngờ.
Lời nói buông ra, mọi người lặng ngắt như tờ.
Đơn Phi cũng cười, nói: - Vậy ngươi chuẩn bị kiểm chứng việc này thế nào? Rút kiếm ra xem xem ta có xứng với danh hiệu này không?
Ánh mắt Tuân Kỳ chợt lóe lên, đanh mặt lại nói: - Sao có thể như thế được? Tư Không mà biết chắc chắn sẽ không vui.
Đơn Phi lắc đầu nói:
- Không sao đâu. Nếu như Tư Không nổi giận, cứ để ngài ấy quở trách Đơn Phi ta là được rồi. Chỗ này có nhiều người nghe được như vậy, ngươi không phải lo lắng ta nuốt lời đâu!
Một lời nói ra, vẻ mặt đám đông biến đổi.
Tuân Kỳ khiêu chiến với Đơn Phi, mà Đơn Phi cũng chấp nhận thách đấu của Tuân Kỳ!
Đây là ân oán cá nhân, không liên quan tới người ngoài!
Chân Nhu thấy Đơn Phi như thế, cũng ngây người ra. Trong mắt nàng, Đơn Phi vốn là một thiếu kiêu ngạo ngông cuồng nhưng không có bản lĩnh và dũng khĩ. Từ khi xưa lúc hắn một tiếng cũng không để lại, giận dỗi mà đi là có thể thấy rồi.
Sau này nghe những tin tức gần đây về Đơn Phi, Chân Nhu chưa bao giờ cho rằng tên thiếu niên này dựa vào bản lĩnh, chỉ thấy Đơn Phi chắc chắn dựa vào quan hệ gì đó mới ngồi lên được vị trí hiện tại.
Hôm nay gã thiếu niên yếu đuối kia, từ sau khi có được chút quyền lực, không những ngạo mạn, vô lễ mà còn rất xảo trá.
Đây không phải là khuôn mẫu không đổi của rất nhiều người trưởng thành sao?
Có phải Đơn Phi đã sớm đoán được Chân thị chắc chắn sẽ không từ bỏ mối hôn nhân này, cho nên mới ra vẻ độ lượng?
Nội tâm nàng vẫn còn rất giận hắn, lại càng xem thường Đơn Phi hơn nữa, nhưng trước giờ nàng chưa từng nghĩ tên đàn ông trong mắt nàng là không thể chấp nhận được, lúc chấp nhận lời khiêu chiến, lại trở lên điềm nhiên như vậy.
Hắn dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?
Tuân Kỳ khẽ hít thở, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, ra vẻ ung dung, nói: - Xem ra Đơn Thống Lĩnh thật sự có ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Tuân mỗ tại hạ. Nếu Đơn Thống Lĩnh đã có nhã hứng như vậy, lại có nhiều người ở đây, Tuân Kỳ thật sự không muốn để cho mọi người thất vọng.
- Ngươi muốn đánh thì cứ đánh, lảm nhảm nhiều như vậy làm gì?
Triệu Nhất Vũ đằng xa quát lên. Y đã từng xem qua công phu của Đơn Phi, sớm đã phục Đơn Phi sát đất, thầm nghĩ tên tiểu tử Tuân Kỳ này tìm tới muốn đánh, vậy thì đánh cho y răng rơi đầy đất luôn.
Sắc mặt Tuân Kỳ đanh lại, nhìn về phía Triệu Nhất Vũ một cái, nói: - Lát nữa , sau khi đánh qua vài chiêu với Đơn Thống Lĩnh, vẫn cần thỉnh giáo vị huynh đài đây một chút.
Đám người nghe xong lời này liền biết y có vài phần tự tin vào công phu bản thân.
Tuân Kỳ đương nhiên có tư cách để tự tin. Nếu như không phải Đơn Phi dối trá, Tuân Kỳ y mới là người đầu tiên công đánh thành lầu Nghiệp Thành.
Triệu Nhất Vũ vẫn còn muốn nói thêm nữa, nhưng đã bị Trương Phi Yến chặn lại.
Có một số gia quyến các thủ quân lại lo lắng cho Đơn Phi. Những người này đều có cảm tình với Đơn Phi, thầm nghĩ có người như Đơn Phi làm thượng cấp, bọn họ mới có thể sống tốt được.
Nếu Tuân Kỳ thật sự đánh bại Đơn Phi, vậy sau này Đơn Phi phải làm sao? Đổi cho một người như Tuân Kỳ nắm quyền, người gặp họa vẫn là dân chúng bọn họ.
Thấy Đơn Phi đứng yên một chỗ, không chút động tĩnh, Tuân Kỳ hỏi: - Binh khí của Đơn Thống Lĩnh đâu?
Hôm nay Đơn Phi không mang theo đao, nghe vậy liền nói: - Không cần tới đao, ngươi xuất kiếm là được rồi.
Tuân Kỳ cười nói:
- Xem ra Đơn Thống Lĩnh thật sự rất tự tin. Hẳn là cảm thấy tay không cũng có thể đánh bại Tuân Kỳ?
- Xuất kiếm!
Đơn Phi nhìn bả vai của Tuân Kỳ mà nói.
- Vậy Tuân Kỳ xin…
Tuân Kỳ trông dáng vẻ không chút lo lắng, oai nghiêm, kín đáo của Đơn Phi, tự nhắc tên tiểu tử này luôn thích ngầm giờ thủ đoạn, ta phải cẩn thận một chút, chớ để lật thuyền trong mương.
Đơn Phi không dùng binh đao lại làm cho Tuân Kỳ mừng rỡ khôn xiết, thầm nghĩ tự ngươi tìm tới cái chết, ở đây bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy như vậy, ngươi có chết cũng đừng trách ta.
Ba chữ “không khách khí” của y còn chưa nói ra, tay y đã nhấn vào chuôi kiếm. Miệng khẽ mấp máy, ba chữ “không khách khí” mới bật theo trường kiếm rút ra.
Nếu một kiếm có thể giết chết Đơn Phi thì không còn gì tốt hơn được nữa.
Nhưng sau khi giết chết Đơn Phi, Tào Tháo có trách tội không?
Tuân Kỳ thoáng chút do dự, cảm thấy cần phải giữ lại tính mạng cho Đơn Phi, nhưng không cần cho Đơn Phi bất kì thể diện gì!
- Xuất kiếm!
Đơn Phi hét to một tiếng, đột nhiên đã tiến sát tới trước người Tuân Kỳ.
Tuy Tuân Kỳ biết tên tiểu tử này chắc chắn có chủ bản lĩnh, nhưng trước nay không ngờ được rằng thân thủ Đơn Phi lại có thể nhanh tới không thể tin được. Trong luồng ánh sáng khiến y hoa mắt, Đơn Phi đã tiến sát tới trước mặt y.
Cảm thấy hoảng sợ, Tuân Kỳ lại rút kiếm ra nhưng không biết phải ra tay từ đâu. Khoảng cách xuất quyền này là quá gần, nói gì tới xuất kiếm? Trong lúc suy nghĩ, Tuân Kỳ cố gắng lùi lại, lùi lại tới cuối cùng không khách khí nữa, liền rút kiếm.
Kiếm trong vỏ kiếm!
Như thể bị hàn chặt trong vỏ kiếm.
Chuyện gì thế này?
Trong lòng Tuân Kỳ thấy lạnh, lúc đó chỉ cảm giác tay bị nhấn xuống, cuối cùng ý thức được Đơn Phi nhanh chóng ra tay, chặn ngang bàn tay y, lại khiến y không có cách nào dùng lực rút kiếm.
Trong tiếng quát chói tai, Tuân Kỳ không thể như thế nữa. Mũi chân lại lùi lại một chút, tung người nhảy lên, cố gắng rút kiếm.
Nhất định phải rút kiếm ra trước, rồi hãy nghĩ cách thay đổi cục diện bất lợi này!
Một luồng sáng lóe ra từ cây kiếm.
Ánh mặt trời đông cứng,
Một tiếng “bang” lớn vang lên, Hứa Du đột nhiên kêu lên thảm thương, ôm quai hàm lăn sang một bên.
Hóa ra Tuân Kỳ vội vàng, chỉ nghĩ cách phá giải chiêu thức lạ lùng này của Đơn Phi, lúc hợp lực với Đơn Phi chỉ lo tìm cách dùng lực rút kiếm, không ngờ Đơn Phi lại đột nhiên buông tay. Luồng lực của Tuân Kỳ không bị khống chế, như dòng nước lũ ào ạt lao ra.
Mặc dù kiếm đã xuất nhưng tay lại bị không chế. Tuân Kỳ giơ tay lên, kiếm liền lao tới Hứa Du đang đứng bên xem náo nhiệt, đập một nhát thật mạnh vào mặt Hứa Du.
Hứa Du mặc dù có mang theo kiếm, nhưng kiếm này chỉ để làm cảnh, dùng với bọn đạo tặc còn có thể gây ra kinh sợ, chứ gặp cao thủ võ công chân chính thì thật sự không đủ tầm.
Y chỉ mong Tuân Kỳ dạy cho Đơn Phi một bài học, sao nghĩ được hai người này giao đấu, người gặp họa lại chính là mình. Bị chuôi kiếm của Tuân Kỳ đập vào quai hàm, Hứa Du chỉ cảm thấy khuôn mặt lập tức tê cứng, phun ra một ngụm máu tươi, lại mang theo cả mấy cái răng.
Chân Nhu hét lên.
Nàng ở dưới dài, nhưng ngụm máu mà Hứa Du phun ra, chẳng hiểu sao đột nhiên vòng một vòng trên không, rồi bắn trúng nàng không lệch chút nào. Máu tanh nồng, còn có mấy cái răng, khiến Chân Nhu sợ hãi chút nữa ngất xỉu.
Tuân Kỳ không kêu gì, y đã không kịp nói gì, cánh tay không bị khống chế của y vung ra, khoảng không trước lồng ngực đã được mở rộng, đây là một sơ hở rất lớn!
Nếu là đang đối mặt với những binh sĩ bình thường, y còn có cơ hội xoay xở. Nhưng đứng trước cao thủ chân chính, sơ hở của y cũng chính là điểm trí mạng.
Đơn Phi là cao thủ, hắn cũng nắm chặt lấy cơ hội. Không đợi Tuân Kỳ thu kiếm, hắn đánh ngay một chưởng trúng ngực Tuân Kỳ. Ngay lúc Tuân Kỳ đang đau đớn, Đơn Phi lại còn có thể thừa lúc Tuân Kỳ bị đánh bay, tóm chặt lấy vạt áo Tuân Kỳ ném ra ngoài.
Tiếng gió đột ngột nổi lên.
Cánh hoa rơi trên mặt đất lập tức lượn vòng, bay lên trên cao.
“Bang” một tiếng lớn.
Tuân Kỳ cho dù có giỏi, thời điểm đó không thể khống chế được gì, cả người bay như con diều đứt dây, cả người nặng nề ngã trúng vào một cái cây đại thụ thô cứng.
Thân cây rung lắc, lá cây rơi ào ào. Tuân Kỳ phun ra một ngụm máu, thời khắc đó chỉ cảm thấy gân cốt toàn thân đã gãy nát, tới sức lực đứng lên cũng không có chứ đừng nói tới phản công.
Cả người Tuân Kỳ bất chợt nảy lên.
Không phải y đứng lên mà là bị Đơn Phi xách lên treo lên thân cây, hai chân cách đất.
Mọi người ồ lên, trước giờ không nghĩ được sẽ thành ra cục diện nghiêng về một bên như thế này.
Sắc mặt Tuân Kỳ tối sầm lại, chỉ thấy lửa giận trong mắt Đơn Phi nổi lên, tia máu ẩn hiện, gằn từng chữ một: - Ngươi nhớ cho kĩ, về sau tuyệt đối đừng chọc ta! Bằng không ta mà không kiềm chế được tâm tình của mình, hâu quả các ngươi tới mà gánh!
Gió im lặng tiêu điều, con cháu các gia tộc mặt mày xanh lét, vô cùng sợ hãi.
Câu này của Đơn Phi có thể không chỉ cảnh cáo một mình Tuân Kỳ!
Buông Tuân Kỳ ra, mặc cho y như cái bao bố yếu ớt giữa không trung, thần sắc Đơn Phi điêu tàn
Ánh mắt hắn lướt qua Chân Nhu đang dựa vào cái cây cạnh đài, khuôn mặt thất sắc, gần như ngất xỉu, gắn chặt vào Hứa Du đang ôm quai hàm, lăn lộn đau đớn trên mặt đất. Đơn Phi lạnh lùng nói: - Thế này Hứa đại nhân hài lòng rồi chứ?