Chương 244: Tin tức ngoài ý muốn
.
Gió thổi qua, mang theo cánh hoa đầy đất, xen lẫn lá xanh trên cây, không ngừng khiêu vũ thành vòng tròn trong không trung, rồi chậm rãi rơi xuống, thật đẹp đẽ, cũng vô cùng tịch mịch.
Đơn Phi đứng trong không gian hoa lá rơi rụng bay đầy trời, ngập tràn hiu quạnh.
Chúng dân nhìn người thiếu niên nho nhã kia với mỗi vẻ mặt khác nhau, có ngưỡng mộ tôn sùng, có mờ mịt không tin... Cũng có người chưa bao giờ thấy tài nghệ Đơn Phi, mới chỉ gặp rồi tiếp được một chiêu đã lên mặt luận đạo, Tuân Kỳ ngông cuồng tự đại bị đánh cho máu tươi phun xối xả, tới mức ngã không thể dậy, sắc mặt không giấu nổi vẻ hoảng sợ.
Có lẽ không cần nghiệm chứng, hôm nay ai có mắt cũng đều thấy người nào mới mới là Đệ nhất dũng sĩ phá Nghiệp thành!
Đệ nhất dũng sĩ công vào Nghiệp thành ra tay cũng không giết người, ngược lại lòng mang thiện tâm, nếu Đơn Phi thật giống như Tuân Kỳ, Nghiệp Thành nên rơi vào tình huống nào đây?
Đám con cháu thế gia vọng tộc vây xem mồ hôi đổ đầy trán, thấy Tuân Kỳ, Hứa Du như vậy bản thân có cảm giác như vừa từ ranh giới cái chết mà nhặt lại tính mạng.
Hứa Du ngay cả hít thở cũng vô cùng đau nhức. Một đòn kia có thể nói là dùng hết toàn bộ sức lực của Tuân Kì, mặc dù Hứa Du chỉ bị chuôi kiếm đánh trúng nhưng cũng khó chịu đựng nổi.
Y không ngừng lăn qua lăn lại, mọi người ở đây đều tự giác tránh sang một bên, không một ai tới giúp.
Thứ nhất, trong số những người này không có ai thực sự đến để kết giao bằng hữu một cách chân chính. Thứ hai, tuy là vừa rồi Tuân Kỳ ngộ thương Hứa Du, nhưng rất nhiều người sớm đã nhận ra, là Đơn Phi mượn tay Tuân Kỳ dạy dỗ Hứa Du!
Ngươi đến đỡ Hứa Du, nghĩa là đang đối đầu với Đơn Phi.
Điền Nguyên Khải thấy Hứa Du đau đớn như vậy, thâm tâm thực ra vô cùng khoái chí, nghĩ thầm chiêu này của Đơn Phi rất cao minh, nói như thế nào thì Hứa Du cũng là thủ hạ Tào Tháo, Đơn Phi và y ngang nhiên động thủ làm toàn thành xôn xao huyên náo rất là phiền phức. Loại vô lại càn quấy lôi thôi này lôi kéo được thì tốt, rất có khả năng làm lẫn lộn tai mắt người khác, bởi vì với loại vô lại này, sự nghiệp cả đời là khuấy đục dòng nước để đạt được chút niềm vui nho nhỏ mà tồn tại, trong khi người khác lại tổn thương cực hạn.
Hứa Du chính là kẻ tiêu biểu, nên mới làm ra bao chuyện xằng bậy như vậy, Đơn Phi dùng loại phương pháp này giáo huấn Hứa Du. Cho dù Tào Tháo muốn truy trách cũng không truy đến Đơn Phi.
Kẻ đả thương Hứa Du chính là Tuân Kì!
Điền Nguyên Khải vẫn luôn lo lắng tính cách Đơn Phi quá tốt, sẽ khách khí với Hứa Du, nhưng thấy Đơn Phi hành động như vậy, mấy phần bất an giờ cũng hết sức yên tâm.
Ông ta cảm giác xem ra hôm nay Đơn Phi không vui vẻ như hắn thể hiện.
Lúc trước đối mặt với bọn Thiên Lôi, Tôn Khinh, Đơn Phi cũng không dùng thủ đoạn ác độc như vậy. Đơn Phi có tâm sự gì chăng?
Hứa Du rốt cục gắng gượng đứng lên, nửa bên mặt sưng to hệt cái đầu heo, oán hận nhìn Đơn Phi gằn từng chữ: - Đơn Phi, ngươi cứ chờ xem. Đầu lưỡi y cũng bị sưng, nói chuyện vốn đã ngọng nghịu không rõ.
Đơn Phi tiến lên một bước, mỉm cười nói: - Xem ra Hứa đại nhân còn chưa hài lòng.
Hứa Du giật mình xoay người rời đi, lảo đảo vài bước lại ngã trên mặt đất, gắng gượng đứng lên đẩy đám người ra mà đi, không quay đầu lại nữa.
Mọi người không cười, chỉ nhìn Đơn Phi ôn hòa một cách kính sợ, khoảnh khắc này trong lòng tất cả đều có ý nghĩ người vừa ra tay giáo huấn ba tên kia đã dùng thủ đoạn quả thực rất cao minh, lợi hại nhất là hắn dạy dỗ ra như thế mà lại khiến ai ai cũng không giải thích được. Nhân vật này tuổi còn khá trẻ đã ngồi lên chức cao, xem ra không chỉ dựa vào quan hệ, còn nhờ vào thủ đoạn cay độc.
Chân Nhu bị Hứa Du phun một ngụm máu trên người. Mặc dù nhìn có vẻ vô tình, nhưng người nào tinh ý sẽ biết do Đơn Phi âm thầm ra tay. Bằng không tại sao ngụm máu kia từ giữa không trung thoắt cái thành đường vòng cung?
Mặc dù không biết tại sao võ công Đơn Phi lại kỳ dị như thế, nhưng khi mọi người nhìn sang Đơn Phi lần nữa, tuyệt không phải bằng ánh mắt lúc trước. Thậm chí có người thầm hối hận sao mình không như Điền Nguyên Khải, Phùng Nguyên đã sớm lấy lòng Đơn Phi. Cứ thế, lại đến nịnh nọt hắn nữa thì quá mức rõ ràng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Nhu tái nhợt không chút huyết sắc.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới gã thiếu niên nhu nhược hèn yếu lúc trước giờ đây lại cao minh nhường này, tất thảy đều giống như một cơn ác mộng.
Mọi người trông thấy sắc mặt Chân Nhu, khẽ lắc đầu nghĩ, thiếu nữ này thật sự bị Châu thị nuông chiều đến không ra gì. Một nhân vật như Đơn Phi mà vừa rồi nàng còn không biết sống chết răn dạy người ta! Trước mắt, Đơn Phi chẳng qua chỉ mới cảnh cáo một chút, nếu lại bị chọc giận, e rằng hắn thật sự sẽ nhổ tận gốc Chân thị.
- Ngươi không được qua đây! Chân Nhu thấy Đơn Phi nhìn sang, tim dường như muốn ngưng đập, cuống quít đẩy mọi người ra, liều mạng dọc theo mộc đài chạy ra ngoài, không dám tiếp tục ở gần Đơn Phi.
Đơn Phi không để ý tới Chân Nhu nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Vũ, chỉ thấy nàng đang lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng nhạt.
Chậm rãi bước lên đài, Đơn Phi hướng xuống bên dưới nói: - Hôm nay đa tạ các vị bằng hữu đã cổ vũ, trong lòng Đơn Phi thật sự biết ơn. Chỉ là người đã tận hứng, ngày sau nếu có nhàn rỗi, hy vọng Đơn Phi và chư vị có thể gặp lại.
Mọi người đều nhận ra có vẻ Đơn Phi muốn rời tiệc rượu.
Đám con thế gia vọng tộc muốn nhân cơ hội hàn huyên, gặp phải bộ dạng Đơn Phi mất hứng, không rõ người này là ai mà mở miệng tức giận hay bình thường vẫn luôn như vậy, nhưng hôm nay đối với bọn họ mà nói, mỗi cử động giơ tay nhấc chân của Đơn Phi đều có một sự uy nghiêm không thể nói thành lời. Đơn Phi đã khách khí, bọn họ cũng không muốn tự chuốc lấy mất mặt vào mình, lao nhao chắp tay với Đơn Phi thể hiện thiện ý, rời đi trong tiếng thảo luận ồn ào.
Đơn Phi nhìn Điền Nguyên Khải hỏi: - Điền huynh có nơi định cư chứ? Liếc nhìn Thần Vũ, Đơn Phi muốn nói lại thôi.
Điền Nguyên Khải rất muốn thay Đơn Phi sắp xếp mọi việc, có điều thấy Đơn Phi không lên tiếng, e rằng cũng không giúp được gì, chuyển sang nói với Phùng Nguyên:
- Ta đang muốn quấy rầy Phùng Nguyên hiền điệt, chẳng biết hiền điệt có hoan nghênh không?
- Điền bá phụ muốn đến hàn xá, hiền điệt vui mừng không kịp, sao lại không hoan nghênh chứ? PhùngNguyên mừng rỡ. Y thấy Đơn Phi đại phát thần uy làm Tuân Kì trọng thương, nhân tiện làm mất mặt Hứa Du, thầm nghĩ ván cược này ta không đặt tiền sai chỗ. Điền Nguyên Khải đã chủ động, sao lại không ngả mũ hoan nghênh cho được? Mắt nhìn Đơn Phi, Phùng Nguyên nói: - Mong rằng Điền bá phụ lưu lại hàn xá lâu thêm mấy ngày.
- Đó là điều hiển nhiên. Điền Nguyên Khải cười ha hả, quay sang Đơn Phi gật đầu ra hiệu kết bạn với Phùng Nguyên đi. Trong lòng hai người đều nghĩ, Đơn Phi biết rõ chỗ ở bọn họ, nếu có chuyện cần tìm, đến lúc đó sẽ giải quyết tốt thôi.
Mộc đài trên dưới náo nhiệt là vậy, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Đơn Phi và Thần Vũ.
Hồi lâu sau, Đơn Phi có chút áy náy nói: - Thần Vũ, sự việc hôm nay...
Thần Vũ khẽ duỗi đầu ngón tay, che miệng Đơn Phi, mãi mới nói: - Muội biết mà, huynh làm rất tốt, muội thật sự rất thích. Chỉ là… Trầm mặc giây lát, Thần Vũ tiếp tục: - Rất nhiều chuyện vốn là như thế, huynh không cần vì vậy mà không vui, cũng không nên... vì vậy mà thay đổi chính mình.
Đơn Phi nhận ra sự khích lệ tràn đầy trong mắt Thần Vũ, tinh thần phấn chấn hẳn, trả lời: - Huynh đồng ý với muội!
Nàng nở một nụ cười thật tươi, khoảnh khắc này trông hết sức vui vẻ.
Đơn Phi không nghĩ tới chỉ mấy chữ đã làm cho Thần Vũ vui như vậy, đang thấy lạ thì ánh mắt Thần Vũ lướt nhìn về phía dưới mộc đài. Đơn Phi theo hướng ánh mắt nàng trông sang, là cây đại thụ, Đơn Phi mở miệng lên tiếng, tai động đậy, thấp giọng hỏi: - Ai đang ở phía sau cây vậy?
Tất cả mọi người biết ý đã rời đi, quân Hắc Sơn cũng lui ra rồi, lúc này rõ ràng còn có ai ẩn núp đằng sau cây?
- Ai đó? Muốn làm gì?
Đơn Phi phát hiện không biết Tuân Kì đã đi khỏi từ khi nào, nghĩ trong bụng từ nay về sau hơn phân nửa sẽ không dám đánh trống reo hò trước mặt mình, nhưng hôm nay mình làm y mất mặt đến vậy, người Tuân gia sao chịu để yên được?
Song, đối với loại chuyện này ngược lại hắn không hề kiêng dè nể nang, dán mắt vào cây đại thụ kia, Đơn Phi vừa định cất bước thì phía sau cây một người đi ra, có chút rụt rè hỏi: - Đơn đại ca, huynh còn nhận ra đệ không?
Đơn Phi vừa nhìn thấy dáng dấp người nọ, kinh ngạc xen lẫn vui mừng, - Ô Thanh, tại sao là đệ?
Người bước ra từ phía sau cái cây đúng là Ô Thanh.
Lúc trước hắn và Ô Thanh bởi vì tiền đồng mà quen biết nhau, mang y đi trộm mộ, xem y như huynh đệ. Về sau hắn gia nhập Mạc Kim Giáo Úy rời khỏi Hứa Đô, không còn liên lạc với Ô Thanh nữa, sao nghĩ ra được Ô Thanh sẽ đột nhiên xuất hiện ở Nghiệp thành?
Thấy Ô Thanh quần áo đầy bụi đất, thần sắc mang chút sợ hãi, Đơn Phi vừa vui mừng đã lập tức có chút nghi hoặc, hôm nay lính phòng thủ còn đóng quân bên ngoài Nghiệp Thành, người ngoài nếu không phải là có quan hệ như Điền Nguyên Khải sẽ rất khó vào thành. Ô Thanh làm thế nào tới được Nghiệp Thành, lại còn tìm được đến đây?
Ô Thanh tới là để tìm hắn sao?
Điều này khó có thể xảy ra, hành tung của hắn mơ hồ, Ô Thanh căn bản không thể biết hắn đang ở Nghiệp Thành.
Nội tâm hoang mang mà Đơn Phi còn có thể giới thiệu với Thần Vũ: - Đây là Ô Thanh, trước đây huynh và y cùng đi trộm mộ.
Hồi đó Thần Vũ có hỏi tỉ mỉ, hắn không giấu giếm nàng điều gì, cũng từng nói một chút về Ô Thanh. Thần Vũ có trí nhớ tuyệt hảo, chỉ khẽ gật đầu nhìn Ô Thanh, trong đôi mắt đẹp của Thần Vũ có vài phần suy tư…
Đơn Phi bước nhanh xuống mộc đài, vỗ nhẹ đầu vai Ô Thanh cười nói: - Sao đệ lại tới đây?
Rất nhiều người điều chỉnh thái độ của mình đối với bằng hữu dựa trên địa vị cả hai, thân phận Đơn Phi hôm nay đã khác biệt rất lớn, nhưng đối với huynh đệ vẫn cùng một thái độ dung dị như xưa.
Ô Thanh cười chua chát, len lén liếc Thần Vũ, thấp giọng: - Đơn đại ca, có thể nói chuyện một chút không?
Đơn Phi nhíu mày, nghĩ nghĩ, nơi này chỉ có Thần Vũ, ý Ô Thanh là có việc muốn Thần Vũ tránh đi mới nói được? Tại sao Ô Thanh lại khá băn khoăn đối với Thần Vũ, Đơn Phi khó hiểu nhưng vẫn lắc đầu nói: - Không cần đâu, có gì đệ cứ nói ở đây đi.
Thân hình Ô Thanh khẽ run, trầm mặc hồi lâu rồi nói: - Đơn đại ca, huynh còn nhớ đại tiểu thư không?
- Đại tiểu thư làm sao vậy? Tâm Đơn Phi khẽ động. Đại tiểu thư Ô Thanh đang nói tới ngoài Tào Ninh Nhi ra thì không thể là ai khác.
Ô Thanh khóc nức nở: - Huynh phải đi cứu nàng đi, nàng mất tích rồi! Chỉ có huynh mới đủ năng lực cứu nàng thôi!
Lòng Đơn Phi trầm xuống, có cảm giác thật nặng nề, xưa nay hắn đều cư xử với Tào Ninh Nhi như bằng hữu, nhưng đúng như Quách Gia nói, Tào Ninh Nhi và thế giới của hắn rất khác nhau, đây cũng là nguyên do nhiều lần hắn và Tào Ninh Nhi không thể đàm đạo. Tào Ninh Nhi thích dựa theo quy tắc mà hành sự, dù cho trong mắt Đơn Phi rất nhiều quy tắc có vấn đề.
Nhưng điều này không làm mất đi lòng hảo cảm đối với Tào Ninh Nhi trong suy nghĩ của Đơn Phi, hắn biết rõ Tào Ninh Nhi là cô gái tốt, vừa nghe Tào Ninh Nhi mất tích, tự nhiên hắn vô cùng lo lắng sốt ruột.
Nhưng hắn hiểu lúc này có thất kinh hoảng sợ cũng không nghĩ được cách, chỉ làm rối loạn nhau thôi, nên cố gắng bình tĩnh nói: - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đệ kể rõ đầu đuôi xem nào. Không phải Tào Ninh Nhi đang ở Hứa Đô sao? Ai lại dám động thủ với nàng ta?
Hắn thầm nghĩ Hứa Đô cuối cùng cũng là mảnh đất thái bình, ai dám động thủ với Tào Ninh Nhi, hẳn là ăn gan báo rồi.
- Không phải nàng mất tích ở Hứa Đô mà là mất tích khi đang trên đường đến Nghiệp Thành tìm huynh. Ô Thanh nói với vẻ mặt đưa đám.
Đơn Phi càng khó hiểu hơn, làm sao Tào Ninh nhi biết chắc hắn đang ở Nghiệp Thành? Không đợi Đơn Phi mở miệng, liền nghe có người nói: - Hình như nàng rơi vào tay Quỷ Phong rồi!
Tinh thần tập trung cao độ, Đơn Phi nhìn về phía người vừa mở miệng, thấy Quách Gia đang đứng cách đó không xa, lông mày nhíu chặt.
- Quỷ Phong tại sao lại bắt Tào Ninh Nhi đi? Y muốn làm gì? Đơn Phi không hiểu nói.