Chương 245: Manh mối
.
Trong lòng Đơn Phi có vô số nghi điểm nổi lên, đối với chuyện Tào Ninh Nhi mất tích chẳng những thấy lo lắng, còn thấy có chút khó hiểu.
Quách Gia nghe Đơn Phi hỏi, cười khổ lắc đầu, cũng bộ dạng không hiểu. Mắt nhìn sắc trời, Quách Gia thấp giọng nói: -Lúc này Tào Hồng Tướng Quân khẳng định nổi giận, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Có tiếng vó ngựa vang lên, Thạch Lai từ phương xa cưỡi ngựa chạy tới, bên cạnh còn có bốn con ngựa.
Đơn Phi thấy Thạch Lai như thế, biết Thạch Lai có thể là biết được một chút nội tình, rõ ràng là muốn đi đâu rồi. Hắn tuy lo lắng, nhưng vẫn trở mình lên ngựa, thấy Thần Vũ cũng leo lên ngựa, khẳng định là đi cùng hắn.
Ô Thanh chần chờ nói: -Đơn đại ca, muốn cứu đại tiểu thư, dường như không cần phải nhiều người thế. Lúc y nói chuyện mắt chỉ nhìn Thần Vũ, đối với Thần Vũ vẫn có chút ý mâu thuẫn.
-Ta nhất định phải đi! Thần Vũ cũng không tức giận, thái độ kiên quyết nói.
Đơn Phi mặc dù lo lắng Tào Ninh Nhi, lại càng không yên tâm Thần Vũ, thấy thế gật đầu nói: -Mọi người cùng đi là được.
Mọi người không trì hoãn, giục ngựa hướng về phía tây.
Quách Gia biết Đơn Phi hoang mang, lập tức nói ngắn gọn: -Ta cũng không biết sao Tào Ninh Nhi biết được tin tức của ngươi, lại đến Nghiệp Thành tìm ngươi... Nhìn Ô Thanh, thấy y như muốn nói gì: -Ta nói là được rồi.
Nhìn về phía Đơn Phi, Quách Gia tiếp tục nói: -Tào Ninh Nhi và Ô Thanh cùng đường, biết trên đường không an toàn, dẫn theo không ít gia binh, nhưng lúc gần đến Nghiệp Thành, Tào Ninh Nhi đột nhiên biến mất. Trong trướng chỉ có bức thư do Quỷ Phong kí tên để lại, bảo Ô Thanh đến Nghiệp Thành gặp ngươi, lại nói muốn gặp Tào Ninh Nhi. Đơn huynh đệ ngươi phải đi tìm Quỷ Phong.
Ngưng một lát, Quách Gia cau mày nói: -Ta vốn muốn đến Dương Bình Đình, nhưng ở ngoài thành sau khi gặp được Ô Thanh biết được việc này, bèn dẫn y qua đây, thì đụng phải ngươi đang động thủ với Tuân Kỳ...
Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói gì, Quách Gia nói: -Ta bảo Ô Thanh chờ một lát...
Ô Thanh tiếp một câu: -Đơn đại ca, lúc huynh đánh bại người đó thật lợi hại, nhưng cũng thật đáng sợ.
Mấy năm nay y và Đơn Phi ít gặp nhau, trong lòng y, Đơn Phi vốn là một Đơn đại ca thấy khó sẽ giúp, thấy bất bình sẽ tương trợ, nhưng lúc thấy Đơn Phi đánh bay Tuân Kỳ, trong lòng Ô Thanh hoảng sợ.
Thấy Đơn Phi uy vọng và uy phong như vậy, trong lòng Ô Thanh có nỗi sợ hãi vô cớ, lại thấy hắn và Thần Vũ quả thật rất thân thiết, Ô Thanh có loại cảm giác xa lạ.
Thời gian này, Liên Hoa không biết đã đi đâu, Hổ Đầu, Vương Đại Chùy dưới sự giúp đỡ của Tào Ninh Nhi có thể đi học, có việc làm, Tào Ninh Nhi không có việc gì lại tìm y tâm sự chuyện của Đơn Phi. Dù y cũng không gì để nói, nhưng thấy bộ dạng của Tào Ninh Nhi chăm chú lắng nghe, Ô Thanh không mù, sớm nhìn ra tâm ý của Tào Ninh Nhi.
Sau đó Ô Thanh lại từ miệng của hạ nhân Tào phủ nghe được không ít nội tình, sớm nhận định Tào Ninh Nhi sẽ chung cặp với Đơn Phi, rồi đột nhiên trông thấy Thần Vũ và Đơn Phi thân mật khăng khít, Ô Thanh khó tránh khỏi có chút không tự nhiên.
Đơn đại ca có phải đã thay đổi hay không?
Con người khi địa vị cao rồi, bản lĩnh lớn rồi, tính cách cũng sẽ thay đổi. Có một số người sẽ thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.
Ô Thanh chính vì biết điểm này, mới có chút do dự, thật sự lo lắng Đơn Phi sẽ không cứu Tào Ninh Nhi, càng sợ Thần Vũ cản trở.
Quách Gia liếc mắt nhìn Ô Thanh một cái, giải thích nói: -Ta bảo Ô Thanh nói chuyện Tào Ninh Nhi cho Đơn huynh đệ nghe trước, ta cảm thấy Tuân Kỳ sẽ không không có việc gì đến tìm ngươi, tìm y hỏi vài câu, nhân tiện hỏi thăm quân tình bên Dương Bình Đình.
Đơn Phi biết hai chuyện Quách Gia đề cập nhất định có quan hệ với nhau, không khỏi hỏi -Dương Bình Đình lại xảy ra chuyện gì?
Quách Gia nhíu mày, -Sáng nay Tào Hồng Tướng Quân, Vu Tướng Quân đại phá binh Viên Thượng ở Dương Bình Đình, lúc xông vào lều của quân Viên Thượng, phát hiện Viên Thượng chạy trốn, nhưng trong lều có treo một cái túi thơm.
Trong lòng Đơn Phi vừa động, Thần Vũ vốn yên lặng nghe kể, bỗng nhiên nói: - Là túi thơm của đại tiểu thư sao?
Quách Gia gật đầu thở dài nói: -Chắc là túi thơm của Tào Ninh Nhi, ngoài túi thơm, trong lều còn để lại lời nhắn, nói Tào Tướng Quân muốn gặp con gái, bảo Đơn huynh đệ đi tìm Quỷ Phong. Tào Hồng Tướng Quân hiện tại đang canh giữ ở Dương Bình Đình, truyền lệnh cho ngươi lập tức đi ngay.
-Tuân Kỳ là tới nói cho ta biết chuyện này? Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến lúc trước khi Tuân Kỳ bảo hắn đến Dương Bình Đình, trong mắt có chút giảo hoạt.
Lúc đó hắn không để ý, đâu nghĩ đến Tuân Kỳ có mưu mô.
Tuân Kỳ sớm biết việc này, cũng biết Tào Hồng giờ phút này nổi giận, cố ý giấu diếm sự tình không nói, chọc giận Đơn Phi hắn chính là trông mong hắn không đi, càng muốn lấy tay Tào Hồng đối phó hắn!
Trong lòng Đơn Phi giận, thầm nghĩ sớm biết như vậy, lúc trước không những đánh cho Tuân Kỳ phun máu, còn phải đánh gãy mấy cây xương sườn của y mới được.
Quách Gia nhìn ra sự tức giận của Đơn Phi, mỉm cười nói: -Đúng là như thế. Tuân Kỳ chính là biết việc này, mới trước một bước bảo ngươi đến Dương Bình Đình. Tuy nhiên Tào Hồng Tướng Quân đương nhiên sẽ không phái Tuân Kỳ tới báo cho ngươi, mà là phái lính liên lạc khác. Đối với chất vấn của ta Tuân Kỳ quanh co không đáp, đợi sau khi lính truyền lệnh đến, ta mới hiểu rõ sự tình.
Im lặng một lát, Quách Gia chậm rãi nói: -Ta lập tức chỉ bảo Thạch Lai chuẩn bị ngựa. Tuân Kỳ không đáng trọng dụng, thời điểm như thế lại có tâm tư như vậy...
Khẽ thở dài, Quách Gia lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Đơn Phi biết Quách Gia có chút bất mãn với Tuân Kỳ, Quách Gia xưa nay hòa khí, lại lấy đại cục làm trọng, bình người công bằng, đánh giá một người như thế, đã là có chút không vui hiếm thấy.
Lúc mọi người nói chuyện thì đã đến thành ngoài.
Khi ở trong thành mọi người bởi vì phải suy xét dân chúng trong thành, vẫn chưa tùy ý phóng ngựa, đợi ngay khi ra thành tây, mọi người không hẹn mà cùng giục ngựa chạy như điên.
Dương Bình Đình chẳng qua là ngôi đình được xây dựng dựa trên thế núi cho người đi đường nghỉ ngơi, cách Nghiệp Thành hơn mười dặm, con ngựa chưa mệt mỏi, mọi người đã tới đại doanh quân Tào.
Tào doanh dựng trại sau Chương Thủy, đại doanh Viên Thượng phương xa có tàn khói bắt đầu nổi lên, chiến kỳ ngã trái ngã phải tán loạn, ngẫu nhiên có chiến mã vô chủ đi ngang qua phát ra tiếng kêu thê thảm, càng hiện rõ sự hoang vu sau cuộc chiến.
Trong lòng Đơn Phi thầm nghĩ, chẳng những Viên Thượng, mà gia quyến của binh sĩ theo Viên Thượng chinh chiến cũng ở Nghiệp Thành. Viên Thượng hồi binh cứu Nghiệp, cùng thủ hạ cũng không rõ tung tích của người nhà ở Nghiệp Thành, khó tránh khỏi do dự, từ trước đến nay Viên Thượng giằng co với quân Tào, thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Với khả năng của Vu Cấm, Tào Hồng, lĩnh quân tấn công mạnh vào Viên Thượng, nếu không có sự cố ngoài ý muốn, muốn phá Viên Thượng không khó. Vu Cấm, Tào Hồng chinh chiến sa trường nhiều năm, tạm thời không nói tính cách, chỉ nói năng lực thực chiến thì mạnh hơn nhiều lắm so với Viên Thượng ít trải nghiệm chiến trận, cuộc sống xa hoa.
Trước kia Đơn Phi cũng từng nghĩ liệu Quỷ Phong có như lúc ở Nam Bì, dẫn theo sơn tiêu đột nhiên đối địch với Tào Tháo, nhưng chưa từng nghĩ đến việc Quỷ Phong cư nhiên đi cướp Tào Ninh Nhi.
Đây không giống tính cách của Quỷ Phong!
Hơn nữa Quỷ Phong muốn gặp hắn, tốn sức như vậy làm gì? Nhưng nếu thật sự là Quỷ Phong cướp mất Tào Ninh Nhi, mục đích của Quỷ Phong rốt cuộc là gì?
Đơn Phi nghĩ mãi không thông, thấy Quách Gia giục ngựa tiến nhanh vào quân doanh, cũng đi theo Quách Gia đến trước lều của trung tướng. Hắn và Quách Gia xốc lều lên đi vào, một người bỗng nhiên vọt tới trước hắn, dùng sức bắt lấy cổ áo của hắn quát: -Sao lúc này ngươi mới đến! Tại sao chuyện gì cũng liên quan đến ngươi?!
Lúc người đó xông tới, Đơn Phi đã nhìn rõ hắn chính là Tào Hồng.
Tào Hồng giáp trụ trong người, mắt đầy tơ máu, vài ngày không gặp, nhưng lại già hơn rất nhiều.
Lúc đến Đơn Phi liền dự liệu được loại phản ứng này của Tào Hồng, vẫn chưa giãy dụa, chỉ hỏi: -Rốt cuộc là chuyện gì? Có manh mối gì không?
Quách Gia một bên khuyên nhủ: -Tào Tướng Quân, hiện giờ nổi giận chỉ là vô bổ, hết thảy đều đợi sau khi tìm được lệnh ái rồi nói cũng chưa muộn.
Tào Hồng sao không hiểu đạo lý mà hai người nói, nhưng người mất con gái là ông ta. Sao ông ta không lo? Gắt gao nắm lấy cổ áo Đơn Phi không buông, Tào Hồng cắn răng nói: -Đơn Phi, ngươi nợ lão phu đấy, thì nhất định phải trả cho lão phu! Nếu ngươi không trả, lão phu sẽ không tha cho ngươi.
Đơn Phi nhìn thấy được sự gấp gáp phẫn nộ của Tào Hồng, cũng không có chút bất mãn nào, trầm giọng nói: -Tào Tướng Quân, cho dù ta không nợ ngài, đại tiểu thư có chuyện, Đơn Phi cũng sẽ dốc toàn lực đi cứu nàng về. Ngài yên tâm, nếu người Quỷ Phong muốn là ta, ta sẽ đổi đại tiểu thư trở về. Ban đầu ở Hứa Đô ta làm như vậy, nay cũng không ngoại lệ.
Tào Hồng thấy Đơn Phi nói rất thành tâm, cũng có chút bất ngờ.
Ông ta nhớ rõ lúc ở Hứa Đô, Đơn Phi đích thật lấy một mạng đổi lại hai người Tào Ninh Nhi, Tào Phi. Thấy Đơn Phi như thế, Tào Hồng rốt cục buông lỏng hai tay ra, mỏi mệt nói: -Không có bất kỳ manh mối.
Quách Gia sớm đi đến bên cạnh bàn, giơ tay cầm lấy túi thơm trên bàn nói: -Đây là của Tào Ninh Nhi sao?
Tào Hồng không đợi đáp lời, Thần Vũ đã nói:
-Đúng vậy, túi thơm này hẳn là của Tào Ninh Nhi đấy. Ta đây cũng có một cái. Nàng từ trong lòng lấy ra một cái túi thơm, quăng qua cho Quách Gia.
Mọi người đều kinh ngạc, khó hiểu tại sao Thần Vũ lại có túi thơm của Tào Ninh Nhi?
Quách Gia cũng có chút hoang mang, nhưng vẫn giơ tay nhận lấy túi thơm, so sánh một cái , gật đầu nói: -Nếu túi thơm Thần Vũ cô nương mang theo là của Tào Ninh Nhi, vậy túi thơm này cũng có thể là của Tào Ninh Nhi đấy.
Mặc dù y không có năng lực quan sát đồ cổ của Đơn Phi, nhưng một đôi mắt cũng quan sát rất tỉ mỉ. Chỉ cần so sánh chất liệu vải túi thơm, cách thêu thì biết hai cái túi thơm này chắc hẳn do một nữ nhân làm ra.
Tuy nhiên Quách Gia làm việc cực kỳ cẩn thận, suy xét cũng tỉ mỉ, khi nói chuyện không kìm nổi liếc mắt nhìn Thần Vũ một cái.
Tào Hồng quát: -Tại sao ngươi có túi thơm của con gái ta? Chẳng lẽ là ngươi bắt con gái ta?
Mọi người ngẩn ra.
Đơn Phi cảm giác Tào Hồng hơi nóng nảy, đánh mất phán đoán cơ bản, một bên nói: -Điều này sao có thể? Mấy ngày nay, ta luôn ở cùng Thần Vũ.
Môi Ô Thanh động động, muốn nói lại thôi.
Đơn Phi không thể lo nhiều, hết lời giải thích nói: -Đây là túi thơm đại tiểu thư cho ta khi ở Hứa Đô, Thần Vũ luôn giữ lại. Nói đến đây, hắn thầm thở dài, lòng nghĩ nếu muốn nói rõ mọi chuyện, chỉ nhất thời e là không đủ.
Thần sắc Tào Hồng hồ nghi, lạnh lùng nhìn Thần Vũ.
Quách Gia lại tin lời Đơn Phi nói, không có truy vấn nguyên do tường tận, trầm ngâm nói: -Nếu Quỷ Phong bắt Tào Ninh Nhi đi, là muốn gặp Đơn huynh đệ, tất nhiên sẽ lưu lại chút manh mối mới đúng. Nay y cái gì cũng không để lại, có dụng ý gì đây?
Đây cũng là điểm khiến Đơn Phi hoang mang.
Thạch Lai suy tư nói: -Có lẽ quân trướng của Viên Thượng có manh mối, chỉ có điều Tào Tướng Quân vẫn chưa phát hiện? Ta đi tìm xem. Nói là gã làm liền, đi nhanh ra khỏi doanh trướng.
Tất cả mọi người đều có ý này, lập tức đi theo ra ngoài, Tào Hồng cũng không ngoại lệ.
Đại doanh của Viên Thượng bị hỏa thêu, lều của Trung quân cũng bị lửa đốt qua, tuy nhiên còn lại chút tàn tích.
Mọi người đứng trong lều to của Trung Tướng, Thạch Lai tỉ mỉ dò xét, Đơn Phi thấy ở chỗ bị lửa đốt có để lại hai chữ to tướng: -... Quỷ Phong.
Quách Gia nhìn hai chữ to rồng bay phượng múa kia, trầm tư nói: -Tào Tướng Quân có biết ngoại trừ hai chữ này ra, Quỷ Phong còn viết gì nữa không?
-Những gì lính liên lạc nói với ngươi, chính là tất cả lão phu thấy. Tào Hồng buồn bực trả lời, ông ta khẩn trương nhìn Thạch Lai, chỉ trông mong gã có thể có phát hiện.
Đôi mắt Thần Vũ lưu chuyển, ánh mắt xuyên qua lỗ thủng lớn đỉnh lều, nhìn phía trời xanh núi xanh phương xa, đột nhiên nói: -Nếu quả thật chính là Quỷ Phong bắt Tào Ninh Nhi đi, vậy ta biết Quỷ Phong sẽ ở đâu!
Mọi người đều ngẩn ra, thất thanh nói:
-Cô biết? Sao cô biết?