Chương 249: Phương án cuối cùng
.
Đơn Phi kinh hỷ lẫn lộn, tuy thấy lời của Quỷ Phong khó hiểu, nhưng làm sao Đơn Phi hắn có thể ngăn cản hành động của Tào Quan,nhưng có cơ hội, hắn tuyệt đối không bỏ cuộc!
Biết Quỷ Phong nói chuyện luôn có căn cứ, Đơn Phi lập tức nói:
-Làm sao ta có thể thay đổi quyết định của Tào Quan?
Cảm giác đôi tay của Thần Vũ hơi chặt, Đơn Phi nhìn sang Thần Vũ, thấy nàng khẽ lắc đầu, trong mắt không hề có ý vui mừng.
Thần Vũ cảm thấy cách của Quỷ Phong không được?
Trong đầu Đơn Phi hiện lên ý nghĩ này, nhưng dù thế nào vẫn đáng để thử, gấp gáp nói:
-Các hạ nếu có thể nói ra, Đơn Phi vô cùng cảm kích.
Quỷ Phong sau mặt nạ như cười vô tiếng vô tức, đột nhiên hỏi:
-Có phải ngươi biết Hạng Vũ vốn là hậu nhân của Thuấn Đế?
Đơn Phi rất là không kiên nhẫn, nhưng muốn biết đáp án của Quỷ Phong, ngược lại hỏi:
- Biết thì như thế nào?
Theo "Hạng Vũ bản kỷ" ghi lại, Thuấn trời sinh trọng đồng, Hạng Vũ cũng thế, cho nên Thái Sử Công cũng từng cảm thán Vân Vũ há không phải dòng dõi Thuấn Đế? Bá đạo đấy!
Câu nói này khiến rất nhiều nhà khảo cổ cho rằng Thuấn Đế có quan hệ huyết thống với Hạng Vũ.
Người bình thường một con mắt đều là một con ngươi, trọng đồng là nói người một mắt nhưng có hai con ngươi. Khoa học hiện đại có giải thích những người như thế là do bị bệnh, nhưng theo lịch sử ghi lại, ngươi có trọng đồng lại cực kỳ thành tựu, nến như thế cũng tính là mắc bệnh, có lẽ không ít người cũng hy vọng mình mắc phải căn bệnh này.
-Hạng Vũ vốn là hậu nhân của Thuấn Đế, chỉ có tính cách tàn bạo lại trái ngược với Thuấn Đế.
Quỷ Phong than thở nói:
- Hạng Vũ võ công cao, dụng binh tuyệt hảo, vốn là kỳ tài hiếm thấy, nhưng lại cho rằng đồ sát là cách giải quyết vấn đề. Theo ghi chép của Thái Sử Công, Hạng Vũ từng sáu lần đồ sát toàn thành, chó gà không tha.
Đơn Phi không dị nghị với đoạn sử này.
Người xưa vốn cho rằng binh giả là vật bất tường, bất đắc dĩ phải dùng, mục đích của chiến tranh vốn là vì hòa bình.
Tuy nhiên loại tư tưởng này sau lại bắt đầu mờ nhạt, không biết có phải là do bản tính con người vốn ác liệt, quá nhiều người thấy đương nhiên là chiến tranh thì phải chết người, chính là dưới sự thúc giục của loại tư tưởng này, chuyện đồ sát sinh ra theo. Rất ít người mang ý nghĩ hòa bình đi giải quyết tranh giành, cho dù có người cố gắng giải quyết một cách hòa bình, đều bị những người chiếm đa số khác chê cười.
Vì thế nên loại hiện tượng đồ sát ghê tởm này từ cổ chí kim vẫn không dứt, hiện nay bọn liên quân hô hào khẩu hiệu chính nghĩa, có lúc còn làm chuyện như vậy, chỉ có điều họ không làm lớn mà thôi. "Sử ký" của Thái Sử Công là tác phẩm mang tính công bằng hiếm thấy trong hai mươi bốn sử, đối với Hạng Vũ y thấy tiếc thay, nhưng không quên ghi lại mặt xấu xí của Hạng Vũ.
-Cho dù Lưu Bang thì sao? Dưới danh nghĩa nhân đức, vẫn có đồ sát đấy.
Quỷ Phong lại nói.
Đơn Phi chỉ có thể cam chịu. Hắn biết rằng theo sử sách, Lưu Bang đích thực có làm việc y chang Hạng Vũ, nhưng theo sự thay đổi của năm tháng, những người về sau chỉ chú ý chuyện uy võ hào tình của Hạng Vũ, nhân đức và vô lại của Lưu Bang, lại ít khi để ý mặt tàn bạo của họ.
Quỷ Phong khẽ thở dài:
-Dù Lưu Bang về sau được mọi người coi thành một người có tài, nhưng cũng không phá được vòng tuần hoàn ta nói, hơn nữa nghĩ chắc ngàn năm sau, tình huống như vậy cũng không thay đổi quá nhiều.
Đơn Phi không muốn Quỷ Phong lại vòng về vấn đề ban đầu, cực lực suy nghĩ dụng ý của Quỷ Phong:
-Các hạ đoán chắc ta và Thần Vũ sẽ tìm đến đây, đợi ở đây chắc không phải chỉ để nói những chuyện này chứ?
Quỷ Phong biết rằng Đơn Phi gấp cái gì, vẫn không vội nói:
- Ngươi có biết vòng tuần hoàn ta nói là cái gì không?
Đơn Phi gần như không do dự liền bảo:
- Giết chóc đoạt quyền, nhân đức duy trị, mục nát tham lam, tan vỡ lại xây? Sau đó tiến vào một vòng mới tuần hoàn không thay đổi.
Hắn sớm biết điểm này, nên mới có phần bất đắc dĩ.
Trong lúc Đơn Phi và Quỷ Phong nói chuyện, Tào Ninh Nhi vẫn luôn suy đoán quan hệ của Thần Vũ và Đơn Phi, cũng biết Đơn Phi đang nghĩ cách cứu nàng, hơn nữa còn phải cứu Thần Vũ bên cạnh hắn.
Thần Vũ vẫn tốt đó thôi, có cần cứu gì đâu?
Tào Ninh Nhi đang khó hiểu, thấy tay Đơn Phi nắm chặt tay thon của Thần Vũ, trong lòng khó tránh có chút chua xót, nhưng khi nghe Đơn Phi nói ra mưới sáu chữ này, trái tim của Tào Ninh Nhi hơi chấn động. Nơi nàng sống là thành Hứa Đô thái bình, chỉ cảm thấy mọi thái bình đều đến không dễ, nhưng không nghĩ nhiều như thế, cho rằng duy trì loại ngày tháng này là được rồi, không muốn thay đổi quá nhiều.Nhưng nghe Đơn Phi nói ra mười sáu chữ đó một cách dễ dàng, thì hiểu ngay về vòng tuần hoàn chính quyền này, nếu luận về nhìn xa trông rộng, thì hơn xa các người hữu danh vô thực trong triều đình.
Quỷ Phong lại vỗ tay khen:
- Đơn Phi chính là Đơn Phi, mười sáu chữ này thật sự sâu sắc. Chỉ có điều ngươi nói quá khách khí rồi, trên đời này làm gì có nhân đức trị an? Nhân đức chẳng qua là thủ đoạn của người thống trị lừa gạt những người khác, nếu có người uy hiếp đến tính mạng chính quyền của họ, ngươi coi kẻ nào sẽ lấy nhân đức xử lí?
-Sau đó thì sao?
Đơn Phi cảm giác lời nói Quỷ Phong ít nhiều có chút phiến diện, lại biết loại văn chương này làm hoài không xong, cái nên quan tâm nhất là làm sao ngăn cản Tào Quan.
Đáp án nằm trong não của Quỷ Phong, Quỷ Phong nói đông nói tây rốt cuộc có dụng ý gì? Quỷ Phong tựa như muốn lấy được sự tán thành của Đơn Phi hắn, Quỷ Phong tốn sức vậy làm gì?
- Nhân đức lớp da, máu tanh trong đó.
Quỷ Phong nói:
-Nếu người cầm quyền không hiểu điều đó, sao ngồi vững giang sơn? Những người biết điều này trên thế gian đều giấu không nói, những người không biết thì tự lâm vào giết chóc, có người rõ điểm này lại không muốn hòa vào đống nước tạp này nên ẩn cư thế ngoại, những người không rõ thì chỉ biết trách trời than phận.
Ngừng lại một lát, Quỷ Phong giọng mỉa mai nói:
-Nhưng đa phần người trần thế đều là một đám ngu xuẩn đang giãy dụa trong bùn đất, chẳng khác gì một đám ong! Ong không ham đi tìm phấn hoa, nhưng con người ngu xuẩn lại tham lam vô tận đi tìm tiền quyền, khi có được, lại muốn nhiều hơn nữa, đợi khi rơi vào chỗ chết,còn đắc chí cho rằng cả đời ánh minh, sống vui hơn ai hết.
Đơn Phi âm thầm kinh ngạc.
Kỳ thật hắn rất đồng ý với cách nói của Quỷ Phong, không biết tại sao, mỗi lần khi nói chuyện với Quỷ Phong, lại có cảm giác đồng tìnhvới quan điểm của y, thực chất tầm nhìn của Quỷ Phong xa hơn triệt để hơn nhiều người.
Kết luận vấn đề nãy giờ Quỷ Phong nói chính là con người sống vì cái gì? Nhưng vấn đề này làm khó quá nhiều nhà triết học, vẫn không có đáp án cuối.
-Những gì ban nãy ta nói chẳng qua là cái mà người đời gọi là cách con người thành công.
Quỷ Phong lại nói:
-Còn những hạng làm mãi không thành với không tới tiền quyền, lại ảo tưởng tham gia vào cuộc truy đuổi đó, nếu có cơ hội, mọi thủ đoạn đều xài hết, khiến người trông thấy, cảm giác súc vật còn cao minh hơn những người này.
Tào Ninh Nhi vốn sợ Quỷ Phong, nhưng khi nghe người này nói những lời phiến diện, mà trên đời này quả thật có nhiều người không khác gì cách y hình dung, cho dù Tào Ninh Nhi nàng tự nhận thanh cao, nhưng nghĩ kỹ, ngoài trục lợi duy trì lợi ích gia tộc thì còn lại những gì?
Tìm một người mình thích rồi gả đi, sau đó tiếp tục duy trì cuộc sống như vậy?
Trong lòng mờ mịt, trong lúc nhất thời Tào Ninh Nhi quên đi nguy hiểm của mình, ngược lại ngẩn ngơ suy tư.
-Nhưng trên đời đến tột cùng cũng còn người thông minh, ví dụ như các hạ.
Đơn Phi chung nói.
Quỷ Phong cười nói:
-Còn một Đơn Phi ngươi nữa. Ngươi là loại người chiếm thiểu số trên đời biết mình đang làm gì, hơn nữa còn kiên trì làm đến cùng, đối với loại người như ngươi, ta rất thưởng thức.
Đơn Phi ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù không thấy trăng sáng nhô lên cao, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng khỏi nói cũng biết, chậm rãi nói:
- Các hạ nói nhiều như vậy, ta rất đồng tình, nhưng ngươi bảo ta có thể ngăn cản quyết định của Tào Quan, còn không rõ phải làm sao?
Quỷ Phong ngẩng đầu nhìn bóng đêm, chậm rãi vươn tay ra. Tay y đột nhiên xuất hiện một thanh hương màu trắng dài như ngón tay cái,đang lưu động màu sắc sáng chói.
Là Vô Gian Hương!
Màu đỏ Dị Hình, màu vàng Trường Sinh, hương màu trắng chính là Vô Gian Hương.
Đơn Phi từng nghe Tào Quan nói về hình dáng của ba loại hương, lúc trước còn tận mắt chứng kiến Vô Gian Hương, ấn tượng sâu sắc, nhìn một cái là biết cái trong tay Quỷ Phong là Vô Gian Hương.
Tuy nhiên Vô Gian Hương trong tay Quỷ Phong ngắn hơn nhiều so với cái lúc trước Tào Quan dùng.
Dù là như thế, con tim của Đơn Phi vẫn đập mạnh không thôi, hắn hơi hiểu ý của Quỷ Phong rồi.
Quả nhiên, Quỷ Phong hòa hoãn giọng nói:
-Với sự thông minh của ngươi, nếu có Vô Gian Hươngtrong tay, nhất định biết làm thế nào để ngăn cản Tào Quan.
-Hương này có thể cho ta trở về Nghiệp Thành của mười mấy năm trước?
Ngực của Đơn Phi đập mạnh một nhịp, nhưng vẫn còn hoài nghi, hắn vẫn giữ được lý trí để phân tích.
-Đương nhiên không thể. Hương này rất ngắn, tuyệt đối không thể trở về quá khứ xa thế.
Quỷ Phong lắc đầu nói.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống, nghe Quỷ Phong suy tư nói:
-Ngươi không thể dùng hương này để trở về hôm nay của mười mấy năm trước, nhưng ta thấy hương này có thể để ngươi trở về ba năm trước.
-Vậy làm sao ta quay lại được?
Đơn Phi không khỏi hỏi, nếu hắn giống Tào Quan một đi không trở lại, đi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Hắn cũng biết Quỷ Phong sẽ không không suy xét vấn đề này, bằng không Quỷ Phong lấy hương này ra cũng coi như vô nghĩa.
Quỷ Phong lấy được Vô Gian Hươngtừ đâu?
Đơn Phi không rảnh suy xét nhiều, tiến lên một bước, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Vô Gian Hương.
Quỷ Phong thản nhiên nói:
-Chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn không biết, ngươi là người duy nhất trên thế gian có thể quay lại sau khi dùng Vô Gian Hương sao?
Lồng ngực Đơn Phi chấn động, thất thanh:
-Ngươi nói cái gì?
Hắn dùng Vô Gian Hương có thể quay lại? Lúc trước hắn chỉ biết Mã Vị Lại nhờ Lưu Niên mới có thể giúp hắn trở về, chưa từng nghĩ mình không cần Lưu Niên cũng làm được điều đó.
-Nếu ta đoán không sai, ngươi nhất định có thể quay lại.
Quỷ Phong trầm giọng nói.
-Sao ta biết ngươi không phải đang gạt ta?
Đơn Phi mặc dù muốn thử, nhưng không nắm chắc.
-Ngươi cũng phải thử thôi, không phải sao?
Quỷ Phong hỏi ngược lại.
Đơn Phi biết Quỷ Phong nhìn thấu tâm ý của hắn, chỉ cần có một chút hy vọng, Đơn Phi hắn sẽ không bỏ qua.
-Nếu ta quay về ba năm trước, vậy ta có thể làm gì?
Quỷ Phong cười nói:
- Ngươi là người thông minh, vấn đề này cần gì ta giải thích? Ngươi biết thay đổi một người rất khó, đúng không?
Đơn Phi nhìn Vô Gian Hương trong tay Quỷ Phong, chỉ cảm thấy cái trán đổ mồ hôi, rốt cục gật đầu nói:
-Đúng vậy.
- Ngươi muốn thay đổi Tào Quan lại khó hơn hết, đây là kế hoạch nhiều năm của ông ta, trong một thời gian ngắn ngủi ngươi không thể thay đổi kế hoạch của ông ta.
Quỷ Phong trầm ngâm nói.
-Thời gian ngắn ngủi?
Đơn Phi hỏi ngược lại:
-Rốt cuộc là thời gian ngắn đến mức nào?
-Khi hương đốt hết chính là lúc người quay về.
Quỷ Phong giải thích.
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, thất thanh nói:
-Ta chứng kiến Tào Quan dùng Vô Gian Hương, hương đốt liền cháy, cháy hết…
- Ông ta là ông ta, ngươi là ngươi.
Quỷ Phong rất có hứng thú nói:
-Cái không thể tin nổi của Vô Gian người đời khó biết. Theo ta biết, ngươi là người khác thường, nếu ngươi đốt Vô Gian, nó sẽ cháy rất chậm, đương nhiên, cụ thể cháy bao lâu, ta chưa từng thử qua.
Y nhìn Đơn Phi, bộ dáng như đang muốn lấy Đơn Phi làm thử nghiệm.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống, biết nếu thực như lời Quỷ Phong nói, chỉ sợ hắn quay về quá khứ không được bao lâu, vậy làm sao hắn thay đổi quyết định của Tào Quan?
Thay đổi một người, vốn ngàn vạn khó khăn, huống chi là Tào Quan!
Quỷ Phong như nhìn ra Đơn Phi suy nghĩ, dụ dỗ nói:
-Nhưng ngươi có một cách ngăn cản ông ta tốt nhất.
Dưới ánh lửa, sắc mặt Đơn Phi bất định, nhưng sớm biết ý Quỷ Phong, hắn tuyệt đối không phải kẻ ngốc, biết nếu dùng thời gian ngắn thế ngăn cản kế hoạch của Tào Quan thì chỉ còn lại cách cuối cùng.
-Tìm cơ hội giết Tào Quan, sửa lại kết quả do ngươi gia nhập vào thế giới này! Sau đó mọi việc liên quan đến Tào Quan tất cả đều biến mất.
Quỷ Phong nói nhẹ nhàng:
-Đây có lẽ là cách tốt nhất mà ta nghĩ ra!