Chương 250: Cảnh cáo
.
Giết Tào Quan? !
Khi trong đầu Đơn Phi hiện lên ý nghĩ này, trong lòng chấn động.
Nếu Thần Vũ phán đoán không sai, lời Quỷ Phong nói cũng không lầm, trở lại mấy năm trước giết Tào Quan, đích thật là một phương pháp giải quyết. Nếu Tào Quan của mấy năm trước chết, vậy thì tất cả những ảnh hưởng Tào Quan sau này mang theo đều sẽ không còn tồn tại!
Cho dù Tào Quan đã đến Nghiệp Thành mười mấy năm trước...
Sau khi Tào Quan của quá khứ chết, Tào Quan của Nghiệp Thành cũng sẽ biến mất bên cạnh Thi Ngôn giống như cái gương.
Thung lũng u lãnh.
Cây đuốc tựa hồ cũng đang đốt cháy ý lạnh.
Trong mắt Tào Ninh Nhi hiện lên vẻ kinh hãi muốn chết, nàng ta biết Tào Quan biến mất rất quỷ dị, nhưng chưa bao giờ nghĩ thế sự huyền bí như thế, Quỷ Phong lại khuyến khích Đơn Phi đi giết Tào Quan của mấy năm trước?
Nàng ta chưa từng nghĩ đến trên đời còn có chuyện này, đây căn bản là ở một thế giới khác mà nàng biết, nghe có vẻ kỳ quái, nhưng Quỷ Phong lại vô cùng chắc chắn, không giống như vô căn cứ!
Sau khi Đơn Phi nghe thấy Quỷ Phong đề nghị, đứng bất động ở đó như tượng đá.
Thật lâu sau, hắn chưa nhìn Thần Vũ, chỉ nhìn về Quỷ Phong phía xa nói: - Đây chính là mục đích thực sự ngươi tìm ta đến đây?
Quỷ Phong hỏi ngược lại: - Ngươi cảm thấy như thế nào?
Đơn Phi cảm nhận được sự lạnh toát trên đầu ngón tay của người yêu, cuối cùng lắc đầu nói: - Ta sẽ không làm như vậy.
Trong cốc trầm mặc.
Quỷ Phong dường như có phần kinh ngạc; Tào Ninh Nhi ánh mắt hơi vui mừng, bất kể Đơn Phi muốn giết Tào Quan nào, Tào Ninh Nhi nàng đều không đồng ý; Đơn Phi lại cảm thấy trong giây phút hắn quyết định, ngón tay của Thần Vũ đã có chút ấm áp.
Thần Vũ không nói, nhưng đang đợi quyết định của hắn, khen ngợi quyết định của hắn!
Ngó nhìn Thần Vũ, khi thấy nụ cười nhẹ, ánh mắt trong veo của người kia, trong lòng Đơn Phi lại đau.
- Đúng vậy, Đơn Phi sẽ không làm như vậy. Thần Vũ nhìn Quỷ Phong phía xa nói: - Quỷ Phong, ngươi nghĩ lầm rồi.
- Hả?
Quỷ Phong không phản bác.
- Ta biết ngươi vẫn hy vọng Đơn Phi có thể liên thủ với ngươi. Thần Vũ nói rõ ràng.
Đơn Phi hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ nghĩ mình lại có tư cách liên thủ với Quỷ Phong, vốn tưởng rằng Quỷ Phong sẽ phủ nhận, không ngờ Quỷ Phong khẽ thở dài một cái, nói: - Cô nói không sai, gần hai ngàn năm nay, vì mạng của Nữ Tu, người bảo vệ Vô Gian Hương, xưa nay đều là đối địch với người dùng Dị hình Hương, đây thực sự là sai lầm lớn.
Trong giọng nói có mang phần tha thiết, Quỷ Phong hướng về phía Đơn Phi, nói: - Nhưng e rằng trước giờ Nữ Tu chưa từng nghĩ đến, nếu người sử dụng hai hương này liên thủ, thiên địa sẽ như thế nào?
Đơn Phi không thể không nói loại người như Quỷ Phong cực có bản lĩnh mê hoặc.
Vô Gian, Dị Hình đều thần kỳ như vậy, trên đời này người có thể sử dụng một trong hai loại tuyệt đối đều được coi là kỳ nhân dị sĩ, càng huống hồ là người sử dụng hai hương liên thủ!
Tam hương trong tay, ta có thiên hạ, câu nói này tuyệt không phải vô căn cứ.
- Đơn Phi, nếu như ngươi gia nhập kế hoạch của ta, thiên hạ sẽ hoàn toàn khác. Trong khẩu khí của Quỷ Phong có chút hưng phấn, nhưng liếc nhìnThần Vũ, Quỷ Phong lắc đầu thở dài nói: - Thế sự chính là kỳ diệu như vậy, ngươi là vì Thần Vũ mới quyết định có dùng Vô Gian Hương hay không, nhưng mà ngươi lại không thể sử dụng Vô Gian vì Thần Vũ.
Lời Quỷ Phong nói cổ quái khó hiểu, Tào Ninh Nhi sớm bị những điều mọi người nói hấp dẫn, nghe đến câu này thực sự không hiểu rốt cuộc Quỷ Phong có ý gì.
Thần Vũ cất giọng nói: - Lời ngươi nói không sai chút nào, ta thích Đơn Phi, bởi vì huynh ấy là Đơn Phi! Nhưng nếu huynh ấy vì ta mà đi giết Tào Quan, vậy thì huynh ấy không phải Đơn Phi.
Quay sang nhìn Đơn Phi, Thần Vũ kiên quyết nói:
- Người Thần Vũ thích là Đơn Phi trước nay đều có thể kiên trì làm chính mình, nếu không thì cho dù có thể miễn cưỡng ở bên nhau, cũng có ý nghĩa gì?
Trong Đơn Phi mắt có nước mắt.
Tào Ninh Nhi vốn không cảm thấy nữ nhân trước mặt này có gì khác, nhưng nghe lời nói này lại phát hiện trong đó có sự kiên định không hối hận, khiến người nghe rung động.
Khẽ nắm lấy bàn tay của Đơn Phi, Thần Vũ có thái độ kiên quyết trước nay chưa có: - Quỷ Phong, ta biết nhiều năm trước, ngươi đã từng muốn thuyết phục sư phụ ta tham dự kế hoạch của ngươi, bằng không ngươi cũng sẽ không hiểu rõ chuyện Nghiệp Thành như vậy.
Quỷ Phong cũng không phủ nhận: - Sư phụ cô đã từ chối ta.
- Nhưng ngươi khiến bà ấy không làm sao được. Thần Vũ nói: - Nhưng kế hoạch của ngươi chưa từng thay đổi, bây giờ ngươi lại lựa chọn Đơn Phi, nếu ngươi muốn phá giải bí mật thật sự của Tam hương, không thể không có Đơn Phi.
Quỷ Phong khẽ thở dài một cái, nói: - Vốn dĩ ta cũng không nghĩ là Đơn Phi quan trọng như vậy, nhìn từ điểm này, ta vẫn không bằng Mã Vị Lai.
Thần Vũ không hiểu tại sao Quỷ Phong đề cập đến Mã Vị Lai, mắt nhìn bầu trời đêm.
Đơn Phi nhìn lên theo hướng cửa cốc, thân người run lên, có chút trăng sáng đang nhòm vào ở góc sơn cốc, trăng gần giữa trời!
- Thần Vũ, muội... có biện pháp, có phải hay không? Đơn Phi thấp giọng hỏi.
Hắn cự tuyệt đề nghị của Quỷ Phong, biết nếu thật làm như vậy, chỉ sợ vĩnh viễn mất đi Thần Vũ, huống chi, hắn cũng không qua được ranh giới của chính mình.
Nhưng ngoại trừ biện pháp của Quỷ Phong, hắn thật sự bó tay không cách nào. Mắt nhìn thời gian trôi qua từng giây phút, mà Thần Vũ lại bình tĩnh như vậy, người kia đang nghĩ gì?
- Đúng vậy, muội có biện pháp. Đơn Phi, huynh tin muội. Thần Vũ kiên quyết nói.
Quỷ Phong ngẩn người, Đơn Phi mừng rỡ như điên.
Thần Vũ tiếp tục nói: - Quỷ Phong, võ công của ngươi tuy cao, nhưng ngươi biết, chuyện này nhất định phải khiến Đơn Phi tự nguyện liên thủ, không thể miễn cưỡng, vì vậy ngươi trăm phương ngàn kế nói ra những lời này, hy vọng từ từ khiến Đơn Phi chấp nhận suy nghĩ của ngươi, tham dự kế hoạch của ngươi.
Quỷ Phong vẫn không phủ nhận, gật đầu nói: - Sự thông minh của cô và sư phụ cô giống nhau, nhưng cô và sư phụ cô lại có sự bất đồng rất lớn. Trong thời điểm như thế này sư phụ cô rất sợ hãi, năm đó bà ta rời bỏ Tào Quan, không chỉ là vì Tào Quan thay đổi, mà còn vì sợ.
Thi Ngôn sợ gì?
Trong lòng Đơn Phi hoang mang, ngó nhìn Thần Vũ, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của người kia không có chút sợ hãi nào: - Không sai, sau khi ta nhìn thấy quan tài của Nữ Tu mới biết nguyên do sư phụ lùi bước là gì. Bà ấy sợ sau khi thời không sai loạn vì bà ấy, sẽ không bao giờ gặp được Tào Quan nữa, vì vậy bà ấy thà ở dưới đất đầy chuột đợi Tào Quan đến tìm, nhưng ta không sợ.
Khi Thần Vũ nói đến câu này, trong đôi mắt đẹp không có sương mù, sợ hãi, lo lắng và sầu bi của mấy ngày trước nữa, đôi mắt người đẹp không không những hồi phục vẻ trong veo như thời khắc thấy Đơn Phi trước đây, trong đó còn có sự kiên định chấp nhất mà bất cứ ai cũng không thể dao động.
- Ta không sợ kết quả lúc này, ngược lại, ta còn kiên định chắc chắn phải phá vỡ số mệnh của hai ngàn năm này, phá vỡ số mệnh của truyền nhân Nữ Tu.
Quỷ Phong không nói, ngắm nhìn thiếu nữ rất chấp nhấp ở phía xa kia, trong mắt có vẻ hơi kinh ngạc.
Số mệnh gì?
Khi Đơn Phi muốn hỏi, lại nghe Thần Vũ nói: - Quỷ Phong, ngươi có thể chờ mà xem.
Quỷ Phong đôi mắt lóe sáng, thong thả nói:
- Ta có thể chờ, nhưng Đơn Phi không đợi được.
Đơn Phi rùng mình, chợt nghe Thần Vũ nói: - Ngươi dụ chúng ta đến đây, vốn muốn lừa Đơn Phi gia nhập cùng ngươi, nhưng ta biết huynh ấy sẽ có lựa chọn của mình, hơn nữa nhất định là lựa chọn khác với ngươi!
Quỷ Phong mỉm cười nói: - Đây chính xác là một mục đích của ta. Liếc mắt nhìn Tào Ninh Nhi đang bị trói, Quỷ Phong lại nói: - Ta biết cô nhất định sẽ đưa Đơn Phi đến đây, Tào Ninh Nhi nhất định cũng nhận ra quan hệ của hai người.
Thần Vũ nhíu đôi lông mày thanh tú.
Trong đôi mắt đẹp của Tào Ninh Nhi đã có thêm vài phần căm hận, chỉ oán hận nhìn Quỷ Phong chứ không nói ra lời.
Nàng không hiểu mình và Quỷ Phong không thù không oán, tại sao Quỷ Phong lựa chọn đối phó với nàng, hơn nữa còn tàn nhẫn như vậy, nhất định phải cho nàng nhìn thấy tình cảnh này.
- Nhất định cô tò mò ta và cô không có ân oán gì, tại sao phải đối xử khắc nghiệt với cô như vậy? Biểu cảm dữ tợn trên mặt nạ đồng xanh của Quỷ Phong vẫn như cũ, nhưng trong giọng nói của y lại mang theo phần lý giải.
Tào Ninh Nhi nói không ra lời, nhưng vẻ phẫn nộ trong mắt đã nói rõ hết thảy.
- Thật ra ta muốn thuận tiện cứu cô một mạng. Quỷ Phong thong thả nói.
Tất nhiên Đơn Phi, Tào Ninh Nhi đều không tin lời Quỷ Phong nói, nhưng cũng biết Quỷ Phong thực sự không cần thiết phải bịa ra lời nói dối này, trong lòng đều cực kỳ hoang mang.
Quỷ Phong bắt Tào Ninh Nhi đi, là đang cứu nàng?
Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
- Ta biết cô thích Đơn Phi. Quỷ Phong lắc đầu nói: - Chỉ tiếc, phân lượng cô vẫn chưa đủ.
Tào Ninh Nhi vừa thẹn vừa giận cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhưng thật sự không hiểu những lời này của Quỷ Phong là có ý gì.
- Ta chỉ muốn sau khi nhìn thấy Đơn Phi và Thần Vũ, thì cô sẽ lựa chọn chủ động rút lui, đối với cô mà nói, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Trong giọng nói của Quỷ Phong lại có chút chân thành, hơn nữa cũng không có ý châm chọc: - Cô nhớ lời khuyến cáo của ta! Ta không hay khuyến cáo người khác, nhưng nếu như cô không nghe lời khuyến cáo của ta, không rời xa Đơn Phi, có một người sau khi nhìn thấy cô, chỉ sợ rằng sẽ dùng thủ đoạn đáng sợ hơn ta nhiều, lúc đó thì người đó tuyệt đối không khách khí với cô giống như ta.
Tào Ninh Nhi nhìn hàn quang lóe lên trong đôi mắt sau mặt nạ, không rét mà run.
Nàng không hề hoài nghi lời cảnh cáo của Quỷ Phong, nhưng nàng thực sự không hiểu nàng đã đắc tội với người nào? Lại có người căm hận nàng đến như vậy?
Mặt nạ đồng xanh như mang theo nụ cười quỷ dị, Quỷ Phong ngó nhìn Đơn Phi, nói: - Vốn dĩ ta còn hy vọng dùng Tào Ninh Nhi để thử xem, xem xem cô ta có thể khiến ngươi lựa chọn gia nhập kế hoạch của ta hay không, nhưng chuyện hiện giờ thú vị lạ thường, ta thay đổi chủ ý rồi.
Lại nhìn về phía vầng trăng sáng trên trời, thấy trăng tròn lộ ra toàn bộ trên đỉnh cốc, đang di chuyển vào không trung, Quỷ Phong khẽ thở dài: - Đơn Phi, ngươi không có thời gian nữa.
Y đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài.
Đơn Phi sởn tóc gáy, cảm thấy sự biến hóa quỷ dị xung quanh, ngẩng đầu nhìn, thấy vô số điểm đen trên đỉnh vách đá bay nhanh xuống dưới.
Điểm đen chi chít, Đơn Phi chỉ nhìn cử chỉ của vật linh mẫn kia, lập tức biết đó là sơn tiêu thủ hạ của Quỷ Phong.
- Quỷ Phong, ngươi muốn làm gì? Đơn Phi thất thanh nói.
Một Quỷ Phong đã khiến cho Đơn Phi hắn bất lực, Quỷ Phong cố tình chiêu hạ nhiều sơn tiêu như vậy, là vì điều gì?
- Ta không muốn ra tay, nhưng ta còn muốn xem thử.
Quỷ Phong đứng chắp tay nói: - Lúc này, Đơn Phi ngươi lựa chọn nói lời từ biệt cuối cùng với Thần Vũ, hay là chọn đi cứu Tào Ninh Nhi?
Đơn Phi bỗng hiểu được dụng ý của Quỷ Phong, trong lòng phẫn nộ điên cuồng, nhảy bổ ra, tấn công về hướng Quỷ Phong!
Hắn hiện giờ thân pháp sớm đã vượt qua sơn tiêu, cú nhảy bổ này lại là phẫn nộ mà ra, chỉ sợ trên đời này người có thể tiếp được hắn cũng không quá nhiều, không nghĩ Quỷ Phong vừa nhón chân, người đã đến cạnh vách đá, vẫn duy trì khoảng cách tương đồng với Đơn Phi.
- Thời gian không đợi, ngươi thật sự chuẩn bị động thủ với ta? Trong giọng nói của Quỷ Phong mang theo ý đùa cợt.
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, chợt nghe tiếng huýt gió liên tục bốn phía, sơn tiêu đã tới đáy cốc.
- Đơn Phi, huynh mang Tào Ninh Nhi đi trước!
Thần Vũ khẽ quát lên, ném Tào Ninh Nhi qua, thì ra khi Đơn Phi bổ nhào về phía Quỷ Phong, nàng sớm đã lên đến mộc đài, trường kiếm trong tay vung lên, không những chặt đứt dây thừng quanh người Tào Ninh Nhi, thậm chí còn cắt mảnh vải trên miệng Tào Ninh Nhi thành hai phần.
Đơn Phi giơ tay tiếp được Tào Ninh Nhi, chợt nghe phía sau gió mạnh nổi lên, trong đôi mắt đẹp của Tào Ninh Nhi có vẻ kinh hãi: - Cẩn thận!
Cũng không quay đầu lại, trong tiếng kêu rên, Đơn Phi trở tay túm lấy cánh tay của sơn tiêu nhào đến, dùng sức ném ra, đập trúng ngay một con sơn tiêu nhào đến phía trước.
Hai sơn tiêu đột ngột đụng trúng nhau, phát ra tiếng gào rú long trời lở đất...