Chương 251: Ước định.
Võ công của Đơn Phi vượt xa hồi ở Đinh gia thôn, lúc đó hắn bị một con sơn tiêu đuổi đến mệt đứt hơn, lúc này dưới sự phẫn nộ, đánh lại hai con sơn tiêu không có gì khó khăn...
Chỉ là trong lòng hắn không có chút vui mừng gì, ngược lại còn run sợ vô cùng.
Sơn tiêu da cứng thịt dày, sau khi bị hắn ra sức ném trúng vào nhau tuy cùng lăn lộn thảm thiết, nhưng rất nhanh đã có thể lại đứng dậy, nhìn có vẻ vẫn còn sức chiến đấu.
Nhưng sơn tiêu vừa nhìn qua, căn bản là đếm không hết.
Nếu là lúc bình thường, hắn và Thần Vũ không sợ hãi lắm, nhưng hiện giờ có thêm Tào Ninh Nhi, hắn phải bảo vệ Tào Ninh Nhi tuyệt không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Huống chi Thần Vũ đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất!
Sơn tiêu dồn dập nhào đến.
Tào Ninh Nhi sợ tới mức hoa dung thất sắc, tuy muốn bảo Đơn Phi bỏ mình lại, nhưng thời khắc đó trong lòng thực sự sợ hãi, lời này đã đến bờ môi nhưng không thể thốt ra.
- Dừng!
Thần Vũ phi thân tới, trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ xéo không trung, sơn tiêu đột ngột dừng lại, giống như ở Thái Hành Sơn ngày trước.
Khuôn mặt thanh tú của Tào Ninh Nhi đỏ lên, có chút hổ thẹn nhìn thiếu nữ xuất kiếm kia, chưa bao giờ nghĩ nữ tử yểu điệu Thần Vũ này lại có bản lĩnh như vậy!
Chỉ là hiện giờ tình hình rất khác, sơn tiêu trước mặt Thần Vũ tuy dừng lại, nhưng sơn tiêu phía sau Đơn Phi vẫn đang ngo ngoe động đậy, bộ dạng muốn nhào đến bất cứ lúc nào.
- Quỷ Phong, ngươi thật sự không sợ ta đại khai sát giới? Thần Vũ quát lên bằng giọng nói mềm mại.
Hàn quang trong mắt Quỷ Phong lóe lên, thản nhiên nói: - Đang muốn xem xem. Chỉ là theo ta đoán, bây giờ cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào, lúc đó còn có thể bảo vệ Đơn Phi hay không?
Đơn Phi vừa nghe hai chữ "biến mất", như trước mắt biến thành màu đen giống như búa tạ đánh trúng ngực.
Trán Thần Vũ lấm tấm mồ hôi, nhưng lúc này ngược lại còn có sự trấn tĩnh chưa từng có: - Quỷ Phong, ta luôn cảm thấy ngươi cũng không tệ, nhưng hôm nay nếu ngươi chọc giận ta, chớ trách sau khi quay về ta không khách khí với ngươi!
Lời nàng nói cực kỳ nghiêm túc, đến ngay cả Quỷ Phong cũng hơi run khi nhìn thấy Thần Vũ thần sắc tiêu túc, tuy nhiên Quỷ Phong lập tức khinh đạm hỏi ngược lại: - Cô còn có thể quay về?
- Không sai! Thần Vũ xoay trường kiếm, bức lui sơn tiêu sát phía trước, nháy mắt với Đơn Phi, Thần Vũ thấp giọng nói: - Huynh đưa Tào Ninh Nhi đi trước!
Sao Đơn Phi không biết tâm ý của người kia? Giờ này khắc này, cách tốt nhất chính là hắn an trí cho Tào Ninh Nhi trước rồi quay lại tiếp ứng Thần Vũ.
Nhưng mấy từ "phải biến mất bất cứ lúc nào" mà Quỷ Phong nói khiến hắn lòng đau như cắt.
Lúc này, sao hắn có thể rời khỏi Thần Vũ?
Trong lúc suy nghĩ, thoáng thấy ánh mắt hơi trách cứ của Thần Vũ, Đơn Phi cắn răng, dẫn Tào Ninh Nhi chạy về phía cửa ra lúc đến.
Thần Vũ gần như đồng thời hành động cùng lúc, trường kiếm ở giữa không trung xẹt qua như tia chớp, sơn tiêu thấy thế đều né tránh sang hai bên, Thần Vũ thấy Đơn Phi đã đưa Tào Ninh Nhi vào cửa động, lại thấy sơn tiêu tràn đến như nước triều dâng, trường kiếm quét ngang, Thần Vũ lại quát: - Lui!
Sơn tiêu này cực kỳ hung ác, cả khi đối mặt với tên Phá Thiên của Mạc Kim Giáo Úy cũng ít bị sợ hãi, thế nhưng trong tiếng quát của thiếu nữ, trong mắt đều có ý sợ hãi, chần chừ không dám tiến lên nửa bước.
Đơn Phi vừa đến lối vào, liền đưa ra quyết định sau khi ra ngoài an trí cho Tào Ninh Nhi một cách nhanh nhất, lập tức quay lại tiếp ứng Thần Vũ, không nghĩ hắn mới đến cửa động đã nghe phía trước có người nói: - Ngươi đi tiếp ứng Thần Vũ.
Nghe ra đó là giọng nói của Quách Gia, trong lòng Đơn Phi hơi vui mừng, lập tức đưa Tào Ninh Nhi qua, quay người đến bên cạnh cửa động, một tay giữ lấy Thần Vũ, kéo người kia vào trong động.
Một điểm bạch quang từ trên tay Quỷ Phong bay ra, bắn thắng đến Đơn Phi. Bạch quang đó đến cực kỳ nhanh, Đơn Phi giơ tay bắt lấy, hơi run rẩy khi thấy bạch quang đó lại chính là Vô Gian Hương!
Sao Quỷ Phong có thể lấy Vô Gian Hương làm ám khí? Quỷ Phong làm như vậy, càng giống chuyển Vô Gian Hương đến tay Đơn Phi hắn hơn! Tại sao Quỷ Phong làm như vậy?
Đơn Phi hoang mang khó hiểu, nhưng không rảnh để nghĩ nhiều, mắt thấy mất đi sự ngăn cản của Thần Vũ, sơn tiêu lại gần, có sơn tiêu đã sắp xông vào trong động...
Một tiếng "ầm" vang lớn, cửa động đột nhiên sập xuống, có đá chồng chất lộn xộn!
Sơn tiêu này tuy là hung mãnh, nhưng đều không ngờ đến tình huống này, chen chúc trước cửa động không biết làm sao, có sơn tiêu rít lên liên tục, có con còn thể đào đất đá, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được cửa động.
Quỷ Phong ngó nhìn biến cố như vậy nhưng cũng bất động, chỉ khoanh tay đứng ở đó, lẩm bẩm: - Thú vị.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn đang hướng lên bầu trời, giống như ánh trăng Nghiệp Thành năm đó, trong mắt lộ ra vài phần suy tư, Quỷ Phong lẩm bẩm: - Cô có thể quay về?
Trầm mặc một lát, Quỷ Phong tháo chiếc mặt nạ đồng xanh dữ tợn lạnh lùng xuống, để lộ ra gương mặt tuấn lãng thậm chí có chút quyến rũ, đôi lông mày như vẽ hơi nhướn lên, trong mắt Quỷ Phong lóe lên tia sáng: - Thần Vũ, ta thật sự muốn xem cô phá giải lời nguyền Nữ Tu ngàn năm nay như thế nào, ta đợi cô!
Khi Thạch Lai xông ra cửa động, thấy trong cốc tiêu điều, chỉ là sơn cốc ở đây và sơn cốc đầy rẫy sơn tiêu lúc nãy sớm đã có cách biệt một trời. Cuối cùng gã và Quách Gia cũng dẫn Mạc Kim Giáo Úy đuổi tới, Quách Gia tiếp ứng Đơn Phi, gã thì cùng Mạc Kim Giáo Úy nghĩ cách làm sập cửa động.
Nếu Quỷ Phong mang truy binh đến, nói không chừng rất nhanh đã có thể dọn sạch đá rơi ở cửa động, nhưng sơn tiêu không có đầu óc thông minh như vậy, chỉ cần Quỷ Phong không đích thân động thủ, cửa động mà Thạch Lai làm sập xuống, có lẽ có thể ngăn cản sơn tiêu một chút thời gian.
Mặc dù nghĩ như vậy, Thạch Lai vẫn cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, thầm nghĩ sớm rời khỏi nơi này một chút thì có thể tránh xa Quỷ Phong và sơn tiêu, chỉ cần đến Nghiệp Thành, đó chính là địa bàn của quân Tào, Quỷ Phong có kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ không mang theo sơn tiêu đến đó.
Mới chạy ra chưa quá vài bước, Thạch Lai từ từ dừng bước chân, quay đầu lại nhìn, gã cảm giác không có ai đi theo sau gã.
Quả nhiên, Quách Gia ở phía trước đã buông Tào Ninh Nhi ra, khoanh tay đứng bên cây, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, Tào Ninh Nhi cũng đưa mắt nhìn ánh trăng trên trời, ánh mắt chuyển động rơi trên người Đơn Phi và Thần Vũ.
Sau khi rời khỏi cửa động vài trượng, Đơn Phi liền đột ngột dừng bước.
Người đẹp không có cử động nữa.
Nhìn Thần Vũ thân hình mềm mại hơi run lên đứng bất động ở đó, ý nghĩ không lành trong lòng càng hiện rõ hơn, Đơn Phi thấp giọng nói: - Thần Vũ, không phải muội đã nói...
Thần Vũ từng nói với Quỷ Phong là có cách, khi đó sau khi nghe vậy hắn đã mừng rõ như điên, nhưng khi bình tĩnh lại thì Đơn Phi lập tức hiểu ra, nếu Thần Vũ thật sự có cách, tại sao từ đầu đến cuối đều không nói với hắn?
Thời khắc đó hắn vẫn thấy có chút may mắn, nhưng ngó nhìn bộ dạng run rẩy của người kia, Đơn Phi đã sớm hiểu được tất cả, lời nói nghẹn trong cổ họng, trong mắt Đơn Phi có ánh lệ lóe lên.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện giống như nàng.
Cảm nhận được sự lạnh băng của Vô Gian Hương ở cổ tay áo, trái tim Đơn Phi cũng đang nguội lạnh.
- Muội có cách, Đơn Phi, muội có cách.
Thần Vũ khẽ nói.
Cảm nhận được bàn tay Đơn Phi cũng đang run lên, Thần Vũ khẽ cười nói: - Muội thật sự có cách, huynh phải tin muội! Dừng lại chốc lát, Thần Vũ lại nói: - Lẽ nào huynh không tin muội?
- Huynh tin! Đơn Phi cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại, hiện giờ đối với hắn mà nói, chỉ còn lại một cách cuối cùng: - Sư phu muội là một người tốt, cho dù bà ấy không còn thu dưỡng muội nữa, chắc chắn cũng là vì có lý do bất đắc dĩ, hơn nữa bà ấy sẽ an bài một kết quả tốt nhất cho muội.
Hắn đã nghĩ đến khả năng này, thầm nghĩ Tào Quan đã thay đổi vận mệnh của Thần Vũ, cuộc đời của Thần Vũ sẽ hoàn toàn khác, hắn nhớ Thần Vũ, nhưng còn Thần Vũ?
Trong lòng hơi đau, Đơn Phi nhìn thấy khóe miệng người kia mỉm cười, cũng bật cười.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao mấy ngày nay Thần Vũ luôn mỉm cười.
- Huynh đã thông minh rất nhiều, điều này cũng có thể nghĩ đến, vậy khiến muội yên tâm nhiều rồi. Thần Vũ cười vui vẻ, trong mắt rất vui sướng: - Muội không biết sau khi muội rời xa sư phụ sẽ trở thành ra sao, nói không chừng sẽ là một công chúa, cũng không chừng sẽ là một tiểu gia bích ngọc, huynh hy vọng muội trở thành người nào?
Chỉ cần muội bình an, bất kể thế nào huynh cũng sẽ cảm tạ trời xanh.
Đơn Phi nhìn ánh mắt mong chờ của Thần Vũ, cười nói: - Thành một công chúa đi, chỉ cần muội...
Ba từ "nhớ đến huynh" dùng dằng không nói ra, Đơn Phi mỉm cười nói: - Huynh sẽ đi tìm muội, muội nhất định phải đợi huynh!
Thần Vũ thấy bộ dạng nhíu mày cố cười của Đơn Phi, giơ tay vuốt nếp nhăn giữa lông mày của hắn, giống như bên sông Chương Thủy ngày trước: - Đơn Phi, huynh biết không? Trong thời khắc nhìn thấy Tần Hoàng Kính, muội lại nghe thấy giọng nói của Tào Quan.
Cái gì?
Mọi người đều kinh ngạc, Quách Gia vốn đang nhìn trăng sáng, nghe vậy cũng nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Mười mấy năm trước Tào Quan đã cầm Tần Hoàng Kính đi, đồng thời lúc đó Quách Gia nhìn thấy Tần Hoàng Kính biến mất, nhưng Thần Vũ lại có thể nghe thấy giọng nói của Tào Quan?
Nếu là người khác nói như vậy, chắc chắn Quách Gia không tin, nhưng nhìn thiếu nữ nói chuyện vô cùng xác thực kia, nghĩ đến tất cả những chuyện từng xảy ra, Quách Gia im lặng suy tư.
- Lúc đó muội nghe thấy Tào Quan nói... Thần Vũ nên có nơi chốn của nó, Thi Ngôn, nàng đừng đưa nó theo.
Thần Vũ vẫn đang cười, đôi mi thanh tú hạ xuống: - Muội không biết tại sao mình có thể nghe thấy Tào Quan nói, nhưng vì vậy mà đã nghĩ đến rất nhiều, điều muội nghĩ đến trước đây, hiện giờ huynh đã hiểu rồi, nhưng... tại sao Quỷ Phong lại biết chuyện xảy ra hôm nay chứ?
Đơn Phi lắc đầu.
Hắn tâm trạng rối bời, lúc này bất luận thế nào cũng không nghĩ được quá nhiều.
Quách Gia cau mày, hiển nhiên là đang suy nghĩ lời Thần Vũ nói.
- Không nghĩ nữa.
Thần Vũ lắc đầu, nắm tay Đơn Phi thật chặt, ngước nhìn vào mắt hắn nói: - Huynh biết tại sao mấy ngày nay muội không đeo mạng che mặt không?
Từ sau khi biết tất cả những gì sắp xảy ra, Đơn Phi sớm đã hiểu rõ tất cả những việc Thần Vũ làm: - Huynh biết!
Chớp chớp mắt, Thần Vũ cười nói: - Huynh thật sự biết. Giây lát lại nói: - Huynh biết tại sao muội luôn cười?
- Huynh... biết. Đơn Phi do dự một chút.
Trong đôi mắt đẹp của Thần Vũ lóe lên tia sáng: - Huynh không biết lắm!
- Vậy huynh biết tại sao muội thích gặp nhiều người không? Thần Vũ lại hỏi.
Đơn Phi không hiểu tại sao Thần Vũ lúc này lại hỏi những câu không đâu này, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: - Huynh biết.
Tào Ninh Nhi đứng bên nhìn mà đau lòng, nghiêng đầu đi, nàng chẳng biết gì cả, chính bởi vì như vậy, nàng chua xót trong lòng.
- Tốt lắm.
Thần Vũ gật đầu cười nói: - Huynh thông minh hơn muội nghĩ một chút, vậy thì muội có thể nói cho huynh biết một bí mật rồi.
- Bí mật gì? Đơn Phi chần chờ nói.
- Huynh nhớ cái cây mà chúng ta khắc chữ không? Thần Vũ lại hỏi, thấy Đơn Phi gật đầu, Thần Vũ khẽ cười nói: - Hòn đá ở đó biết biến đổi, huynh có biết không?
Đơn Phi nhất thời kinh ngạc, chỉ thấy sự dịu dàng và có phần mong đợi trong đôi mắt Thần Vũ, nói: - Huynh và Tào Quan khác nhau... Muội và sư phụ cũng không giống nhau!
Nhìn Đơn Phi thản nhiên cười, Thần Vũ nhẹ giọng nhưng kiên quyết, nói: - Bởi vì chúng ta đều sẽ nhớ đến lựa chọn lúc ban đầu của mình, chỉ cần chúng ta tin tưởng mình có thể làm được, chúng ta nhất định có thể làm được!
Cổ tay khẽ xoay, trường kiếm trên lưng Thần Vũ phá không bay ra, xuyên qua một cây gỗ cỡ cái bát ăn cơm ở cách người kia không xa.
Thạch Lai, Quách Gia ánh mắt chớp động, đều nhìn về hướng trường kiếm bay đi.
Chỉ có Đơn Phi nhìn Thần Vũ trước mặt không rời một giây, chỉ thấy người kia mỉm cười bước đến, hôn lên bờ môi hắn, xuyên qua thân thể hắn, chính trong giây phút trăng tròn lên đến giữa trời, đột nhiên tan biến!
Trường kiếm cũng tan.
Chỉ còn lại một vết kiếm lưu lại trên cây, và có một sợi tóc nhẹ tênh từ từ rơi xuống bên cạnh vệt kiếm.